Gửi bài:

Chương 11 - Những chuyện liên quan đến hôn nhân - Part 1

Thích một người có rất nhiều cách bày tỏ nhưng dường như cách mà anh làm lại là cách ngốc nghếch nhất.

Tuần sau, Tiểu Quân lại gặp ông bà Trần ở nhà Khởi Trung.

Một tuần vừa rồi, cô đã làm rất nhiều việc: nhận lời mời của công ty Khởi Hoa, xin thôi việc tại công ty cũ. Trước khi thôi việc phải báo trước một tháng nên cô đành dùng hết số ngày phép của năm nay mà cô vẫn chưa dùng đến. Khi cô đưa đơn xin thôi việc, nét mặt của trưởng phòng vô cùng thản nhiên. Thêm vào đó, khi bước ra khỏi công ty, ánh mắt của Triệu Tinh nhìn cô vô cùng phức tạp. Đã lâu lắm rồi cô không có được cảm giác thoải mái như vậy. Mỗi lần nghĩ lại thì đều cảm thấy rất vui.

Khởi Trung cũng rất vui. Tiểu Quân có cả một tháng nhàn rỗi. Như vậy cô có thể dốc toàn bộ tâm trí vào việc chuẩn bị cho chuyện kết hôn. Cô gặp mặt bố mẹ anh thêm vài lần, chắc chắn họ sẽ nhanh chóng kéo gần khoảng cách. Đúng là một công đôi việc.

Tất nhiên là Tiểu Quân đồng ý. Thực ra cô cũng muốn tìm cách rút ngắn khoảng cách với bố mẹ Khởi Trung. Anh đã nói rằng bố mẹ anh có nghĩ ngợi về chuyện của cô. Tuy cô vẫn cố cãi nhưng trong lòng cũng cảm thấy không ổn.

Cô đã nghĩ kỹ rồi. Cô muốn lấy Khởi Trung. Chí Hào thì khác. Anh đã cho cô hiểu rằng lấy một người có tiền là điều ảo tưởng. Mấy tháng qua ở bên Khởi Trung, cô chưa bao giờ cảm thấy yên ổn, vui vẻ và tràn ngập niềm tin vào cuộc sống đến thế. Cô và Mỹ Mỹ đã thảo luận với nhau về chuyện này. Hôn nhân dựa vào điều gì? Phần lớn các cuộc hôn nhân đều không phải là thành quả của tình yêu. Trong quá khứ, cô đã trúng độc tình yêu quá nặng. Thực ra, phần lớn hôn nhân đều dựa vào cảm giác an toàn. Cô thiếu cảm giác an toàn và Khởi Trung đã cho cô điều đó. Đó chính là lý do cô và anh lấy nhau. Những lý do khác đều không cần thiết.

Mỹ Mỹ gật đầu tán thành. Cô ấy nắm chặt tay Tiểu Quân bày tỏ sự ủng hộ nhiệt tình và còn nói:

- Tiểu Quân, Khởi Trung thật sự là người đàn ông tốt. Tớ chưa từng thấy ai đối xử tốt với cậu như vậy. Cậu phải biết trân trọng, đừng để mất anh ấy. Nếu để mất thì cậu sẽ không tìm được người đàn ông nào khác tốt hơn đâu.

Tiểu Quân cảm thấy Mỹ Mỹ nói rất đúng. Với người đàn ông bị cô nôn lên người mà vẫn đưa cô về nhà, vừa là quần áo cho cô vừa cầu hôn thì dù thế nào cô cũng phải trân trọng Khởi Trung.

Nếu đã như vậy thì cách nghĩ của bố mẹ Khởi Trung về cô là một chuyện vô cùng quan trọng. Tuy Tiểu Quân không phải là người con gái có tư tưởng cổ hủ, cũng không sống trong xã hội cũ mà một câu của bố mẹ chồng có thể quyết định sự sống chết của con dâu nhưng nếu bố mẹ chồng tương lai không hài lòng về cô thì cũng sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc trong tương lai của cô và Khởi Trung. Đương nhiên cô không thể qua loa đại khái được.

Cô và Khởi Trung đã bàn bạc rất lâu. Cuối cùng, họ quyết định sẽ làm theo cách mà Khởi Trung đã làm. Người Trung Quốc coi việc ăn uống quan trọng như trời. Một cô dâu tốt hiền lành đảm đang thì phải bắt đầu từ một bàn ăn. Mọi người cùng ngồi ăn một bữa, vấn đề gì rồi cũng được giải quyết.

Họ quyết định Tiểu Quân sẽ vào bếp chuẩn bị một bàn thức ăn mời bố mẹ chồng tương lai. Nhưng sau khi cô hạ quyết tâm thì lại phải học một cách nghiêm túc. Kết quả là cô chẳng học được gì.

Tiểu Quân là con gái Thượng Hải điển hình. Từ nhỏ, cô đã lớn lên bên bà ngoại, lại không có bố mẹ ở nhà, thế nên chẳng hề giỏi giang chuyện bếp núc. Với chuyện này, cô chỉ có lòng nhiệt tình chứ chẳng hề có chút kinh nghiệm hay kỹ năng gì cả. Dù có muốn vội cũng chẳng được. Tuy Khởi Trung vô cùng nhẫn nại nhưng cuối cùng anh cũng đành phải quyết định tự mình làm. Đến lúc đó, Tiểu Quân chỉ cần bê ra là được rồi. Tiện hơn rất nhiều.

Ngày nghỉ mà mới sáng sớm Tiểu Quân đã ra ngoài. Bước vào nhà thấy Khởi Trung đã bận rộn với việc bếp núc, không biết trong nồi áp suất hầm thứ gì nữa? Mùi thơm tràn ngập trong phòng.

Tiểu Quân đến rất sớm. Cô còn chưa kịp ăn sáng. Bước vào cửa ngửi thấy mùi thơm là cô đã muốn bước ngay vào bếp xem rốt cuộc là món gì nhưng Khởi Trung ngăn cô lại.

- Em đừng vội. Chưa được đâu.

Cô thở dài:

- Anh không cho em vào, đợi bố mẹ anh đến, chỉ cần ngửi mùi trên người chúng ta thì họ cũng biết ai nấu món này. Giả vờ thì cũng phải giả vờ cho giống một chút chứ?

Khởi Trung cười phá lên:

- Được. Vậy em đeo tạp dề vào. Bố mẹ anh nói mười một giờ mới đến. Vẫn còn một lúc nữa. Khi nào gần đến giờ thì em hãy vào.

Tiểu Quân gật đầu rồi đi tìm tạp dề đeo vào. Anh đang tìm bát đĩa trong chạn bỗng nhiên dừng lại nhìn cô. Cô cảm thấy rất lạ, liền bước đến hỏi anh:

- Sao vậy anh?

Anh mỉm cười nói:

- Tiểu Quân, thế này trông em xinh lắm!

Cô vòng hai tay ra sau lưng tiếp tục buộc dây, rồi đáp lại anh một câu:

- Thì em vốn xinh sẵn mà. – Nhưng bỗng nhiên lòng cô thấy ngài ngại, nói không nên lời mà mặt lại đỏ lên.

Hết rồi. Dạo này, cô càng ngày càng có biểu hiện kỳ lạ trước mặt người đàn ông này. Có lẽ đây gọi là hội chứng tiền hôn nhân. Hội chứng này hết sức nghiêm trọng.

Tiểu Quân đã mặc xong tạp dề. Khởi Trung vẫn tiếp tục bận rộn chuẩn bị đồ ăn. Thường ngày, cô rất ít khi vào bếp, Khởi Trung cũng không yêu cầu. Anh nấu nướng rất ngon. Lần nào cô đến cũng chỉ có mỗi nhiệm vụ ăn mà thôi. Ăn xong thì anh lại rửa bát.

Cô chưa từng phải làm gì ở đây cả, cũng không phải là không chịu giúp. Thỉnh thoảng, khi anh nấu nướng, cô đề nghị phụ giúp nhưng anh đã dung túng cho cô lười biếng.

Thích một người có rất nhiều cách đề thể hiện. Có thể tất cả những gì anh làm là ngốc nghếch nhất nhưng ít ra anh cũng đã cố gắng làm mọi thứ mình có thể và chiều hư cô.

Cuối cùng, khi bố mẹ Khởi Trung đến nhà con trai thì người ra đón họ là cậu con trai. Bước vào nhà, họ thấy Tiểu Quân đang mặc tạp dề bê bát canh ra nhìn họ chào:

- Bác trai, bác gái.

Tiểu Quân búi tóc, đeo tạp dề rất khác với người họ đã gặp lúc trước. Ông bà Trần lại thấy kỳ lạ rồi cùng nhìn nhau. Không hẹn mà gặp, cả hai đều tỏ vẻ hài lòng.

Tiểu Quân và Khởi Trung cũng nhìn nhau, cảm giác họ đã thành công.

Lần này, Tiểu Quân đã thể hiện rất tốt. Hỏi dạ bảo vâng. Ăn cơm xong, cô còn tranh vào bếp rửa bát. Bà Trần cũng vào phụ giúp. Thấy cô nhanh nhẹn nên bà cũng nở nụ cười nói chuyện vài câu. Sau đó, bà Trần nhớ ra điều gì đó nên bổ sung thêm:

- Tiểu Quân à, Khởi Trung nhà bác không biết ăn nói, tính khí bướng bỉnh. Sau này, nếu có tranh cãi với nó chuyện gì thì cháu cứ mặc kệ nó. Cháu nói với bác, bác sẽ cho nó một trận.

Tiểu Quân cười đáp:

- Bác gái, tính tình anh Khởi Trung rất tốt. Hơn nữa, nếu có chuyện gì thì đều nói rõ ràng. Nếu vẫn không được thì cả hai cùng đi ăn cơm. Ăn xong thì sẽ quên cả chuyện vì sao mình tranh luận. Bác thấy có đúng không ạ?

Đúng là con gái Thượng Hải thật giỏi giang. Mới có từng ấy tuổi mà đã thấu hiểu đạo lý như vậy khiến cho bà Trần nghe xong mà thấy nhẹ lòng. Khởi Trung bước ra và hỏi:

- Mẹ, hai người nói chuyện gì mà vui thế? – Bà xua tay tỏ ý không có gì. Để anh và cô ở lại, bà cười rồi bước ra.

Khởi Trung bước đến bên Tiểu Quân. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô rửa bát. Hai bàn tay ngập trong bọt xà phòng, cô còn đeo cả tạp dề nữa, trông rất chuyên nghiệp.

-Sao vậy? Anh chưa nhìn thấy em hiền thục đảm đang thế này bao giờ sao?

Thật sự là anh chưa bao giờ cả nhưng trong lòng vẫn rất vui. Khởi Trung xắn tay áo thì thầm:

-Mẹ ra ngoài rồi. Anh rửa giúp em nhé?

-Anh ra ngoài đi. Chúng ta thống nhất là để em thể hiện cho tốt một lần rồi mà. Ngộ nhỡ bố mẹ anh vào thì họ lại nghĩ không hay về em mất. – Tiểu Quân không thể nào quên câu nói đó.

Bà Trần đã đi ra ngoài phòng khách. Ông Trần đang ngồi xem ti vi, nhìn thấy vợ đi ra, ông hỏi:

- Hai người nói chuyện xong rồi à?

Bà Trần ngồi xuống, hít một hơi rồi mới nói:

- Cô gái này rất được đấy.

Ông Trần cười:

-Vẫn là con trai chúng ta biết chọn người. Được rồi. Bà đừng nghĩ ngợi chuyện lần trước nữa. Chúng ta còn phải chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa đấy.

Bà gật đầu nhưng lát sau lại thở dài:

- Cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa. Tôi luôn cảm thấy chuyện này có chút vấn đề.

Cứ đợi gặp bố mẹ người ta rồi hãy tính. Muốn hiểu một người phải xem hoàn cảnh sống từ nhỏ của người đó như thế nào. Bố mẹ chính là tấm gương cho con gái.

- Ồ! Bao giờ thì hai nhà sẽ gặp mặt vậy? Bên nhà trai chúng ta phải chuẩn bị một chút chứ.

- Cứ đợi gặp họ rồi tính đi. Bà chuẩn bị thì cũng phải đợi người ta đưa ra yêu cầu trước chứ. – Ông Trần tiếp tục xem ti vi, trong lòng ông nghĩ, đàn bà đúng là đàn bà, chuyện gì cũng hấp tấp vội vàng. Hôn nhân là chuyện lớn, phải thực hiện từng bước một, có muốn vội cũng không thể vội được.

Sự thực đã chứng minh, tuy đàn ông nhà họ Trần không giỏi quan sát, ăn nói nhưng khả năng dự tính lại cao hơn người khác một bậc. Lần nào họ cũng biết nhìn xa trông rộng.

Với chuyện hôn nhân, mỗi nơi đều có những phong tục riêng của nơi đó. Ở Thượng Hải, chuyện bố mẹ hai bên gặp mặt nhau là điều không thể nào thiếu được.

Lần đầu tiên hai gia đình gặp nhau vẫn là ở nhà hàng.

Bà Hà đi mà không vui. Nguyên nhân đơn giản. Đến tận bây giờ, bà vẫn cảm thấy con gái mình có người bạn trai như Khởi Trung là quá thiệt thòi.

Bao nhiêu năm nay, bà luôn hy vọng Tiểu Quân có thể nhờ chuyện hôn nhân mà thay đổi số phận. Không ngờ, con gái bà chọn đi chọn lại, cuối cùng lại chọn đúng một người đàn ông tầm thường như vậy. Bà vốn định phản đối đến cùng nhưng hai tháng nay, Khởi Trung thường xuyên đến nhà, họ hàng và hàng xóm đều đã coi anh như con rể tương lai của nhà họ. Thế nên cho dù có kịch liệt phản đối thì cuối cùng ai ai cũng đều cho rằng Tiểu Quân sắp lấy chồng. Có người cô họ ở nước ngoài còn gọi điện về, bà nghe điện thoại, cô họ đã hỏi luôn:

- Tiểu Quân và Khởi Trung đã đính hôn chưa? Bao giờ thì chúng tôi được uống rượu mừng đây? Chúng tôi cũng chuẩn bị đến Thượng Hải rồi.

Bà tức đến mức mãi sau không thốt nên được lời nào.

Chuyện đã vậy, con gái bà lại còn cương quyết nên những người khác đều ngầm công nhận mối quan hệ của chúng. Bên nhà bà quá ít người thân nên chẳng ai có thể nói giúp bà. Dì Lan thấy chuyện không thành nên đã quay về Mỹ. Bà có muốn giữ cũng chẳng giữ nổi. Hơn nữa, con gái mà lại từ chối người ta như vậy thì bà làm gì còn mặt mũi nào mà giữ chứ.

Nghĩ cũng thật đau lòng. Con gái lớn rồi thì không cần mẹ nữa. Hồi nhỏ thì cứ suốt ngày bám lấy chân mẹ, thế mà bây giờ lớn rồi thì mẹ lại không giữ nổi chân con gái nữa.

Nói là vậy nhưng trước khi đồng ý chuyện bố mẹ hai bên gặp mặt thì bà vẫn cương quyết với con gái một lần nữa:

- Ăn cơm thì được. Nhưng chuyện hôn nhân thì hai bên phải bàn bạc kỹ lưỡng mới được. Bố mẹ vất vả lắm mới nuôi dạy được con khôn lớn. Bố mẹ đâu thể tùy tiện gả con cho người ta được.

Khi Tiểu Quân thuật lại những lời mẹ mình nói cho Khởi Trung nghe. Anh nghe xong mà thở phào nhẹ nhõm, vậy là những cố gắng của anh trước đây cuối cùng cũng được đền đáp. Tiểu Quân không lấy gì làm lạ với phản ứng của anh. Qua quá trình đấu trí lâu dài với mẹ, cô đã đúc kết ra được những kinh nghiệm và bài học quý báu. Mẹ người khác nói như vậy có thể là đã chấp nhận chuyện này nhưng mẹ cô nói như vậy thì có nghĩa là rất có thể mọi thứ mới chỉ bắt đầu.

Vì vậy, để tranh thủ thời gian, Tiểu Quân còn phải hỏi bố xem nội dung của cuộc bàn bạc mà mẹ mình nói đến là gì. Lúc đó, ông Hà đang ở dưới nhà chăm sóc cây cối. Nghe con gái hỏi, ông phủi tay quay đầu lại an ủi:

- Mẹ con đã nói chuyện này với bố rồi. Vẫn là chuyện nhà cửa xe cộ thôi. Hôn nhân là chuyện nhà nào chẳng phải nói tới. Dù thế nào, bố cũng luôn ủng hộ các con.

Tiểu Quân thở dài. Mẹ cô cực kỳ độc đoán, cho dù có nghĩ ra điều gì cũng chưa chắc đã bàn bạc hết với bố cô. Thôi vậy. Giặc đến thì tướng đánh, nước dâng thì lấp đất, đợi đến khi vấn đề nảy sinh rồi giải quyết cũng không muộn.

Họ hẹn gặp nhau ở nhà hàng Làn Sóng Xanh. Ba người nhà họ Hà không đến muộn. Cuối cùng, hai gia đình cũng ngồi cùng nhau. Lần đầu gặp mặt, ông bà Trần cực kỳ khách sáo. Họ đứng dậy mời ông bà Hà ngồi. Khi ăn cơm, họ nói chuyện của hai đứa trẻ hồi nhỏ. Không khí cực kỳ hòa hợp!

Khi thứ ăn được dọn lên, ông Trần nói:

- Ông Hà, bà Hà, hai đứa trẻ đã tìm hiểu nhau được một thời gian. Chúng tôi rất quý Tiểu Quân nên hy vọng chúng có thể sớm trở thành người một nhà. Hay là nhân tiện hôm nay, hai nhà chúng ta cùng bàn bạc chọn ngày nhé. Trước hôn lễ cần làm rất nhiều việc. Chọn ngày để chúng tôi còn chuẩn bị nữa. Ông bà thấy thế nào?

Ông Hà gật đầu, bà Hà cũng gật đầu. Thật không ngờ mẹ mình lại dễ dàng đồng ý như vậy. Điều này khiến cho Tiểu Quân cứ tròn mắt há mồm ngạc nhiên. Nhưng thái độ sau đó của bà Hà hoàn toàn không như Tiểu Quân dự tính. Sau khi gật đầu, câu đầu tiên bà nói là:

- Ngày thì chắc chắn chắc phải chọn rồi. Nhưng trước mặt nhà bên đó, gia đình chúng tôi cũng có vài yêu cầu để hai bên cùng bàn bạc.

Ông bà Trần nghe xong câu này đều gật đầu:

- Có chứ. Có chứ. Bên nhà gái có điều kiện gì thì xin ông bà cứ nói. Bên nhà trai chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Mọi người hưởng ứng nhiệt liệt như vậy khiến Tiểu Quân ngồi bên cứ ngây người ra, tim đập thình thịch liếc nhìn mẹ.

Trên đường về, không khí trong xe nhà Khởi Trung cực kỳ nặng nề. Cả chặng đường, ông bà Trần đều không nói câu nào. Sau khi xuống xe, cuối cùng bà Trần cũng nói. Dựa vào cửa xe, bà nhìn con trai với nét mặt rất nghiêm túc:

- Khởi Trung, con lên nhà một chút. Bố mẹ có chuyện muốn nói.

Khởi Trung ngồi trong xe thở dài. Đỗ xe xong, anh mới đi lên nhà.

Căn nhà bố mẹ anh ở trên tầng năm của một khu nhà cũ, cầu thang rất hẹp. Đèn cảm ứng bật sáng từng tầng theo tiếng bước chân. Khởi Trung đã ở nơi này nhiều năm nên anh đã quen leo cầu thang của khu nhà này. Trước đây, anh chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi nhưng lần này, anh lại cảm thấy bước chân mình nặng đến mức có cảm giác không thể leo lên đến nơi được.

Cuối cùng cũng đến cửa. Cánh cửa chỉ khép hờ, có ánh sáng từ trong nhà hắt ra. Anh bước lại gần thì nghe thấy giọng mẹ. Bà nói rất nhanh có phần kích động.

- Ông nói xem chuyện là thế nào? Có thể nêu điều kiện như vậy sao? Lại còn muốn chúng ta dọn nhà đến ở gần nhà họ nữa chứ. Lại còn để con gái họ đứng tên. Nhẫn cưới, tiệc cưới đều có hết điều kiện này đến điều kiện khác. Họ định kiếm tiền bằng việc gả con gái chắc. Nhà chúng ta có phải cái máy in tiền đâu?

Bố nói chuyện có phần nhẫn nại:

- Tín Hoa, bà đừng kích động như vậy. Chuyện này phải từ từ bàn bạc.

Cửa không đóng. Tuy giọng họ không lớn lắm nhưng bên ngoài vẫn có thể nghe rõ mồn một. Khởi Trung cau mày, anh bước vào nhà rồi đóng hẳn cửa lại.

Bố mẹ anh cùng quay lại nhìn. Bà Trần nhìn thấy anh thì tỏ ra thái độ tức giận. Bà ngoảnh mặt đi rồi ngồi lên ghế sô pha không thèm nói gì.

Ông Trần bước tới vỗ vai con trai:

- Khởi Trung, bố mẹ hoàn toàn ủng hộ chuyện hôn nhân của con nhưng chúng ta cần phải bàn bạc vài việc.

- Bàn bạc gì chứ? Có bàn bạc thì cũng chẳng bàn ra nổi một ngôi nhà đâu. Tôi thật không hiểu nhà họ nghĩ gì nữa? – Bà Trần xen vào.

Khởi Trung nhìn bố mẹ. Thực ra, anh cũng không ngờ là mẹ Tiểu Quân lại đưa ra điều kiện như vậy ở bàn ăn. Có điều kiện có thể đoán trước nhưng có điều kiện thì đúng là không thể nào ngờ nổi. Đặc biệt là điều kiện anh phải mua nhà gần nhà cô. Nhà Tiểu Quân sống ở một trong những nơi sầm uất nhất của Thượng Hải. Chỉ cần một căn phòng nhỏ cũng đắt gấp hai lần căn nhà của người khác. Tuy anh cũng có nhà ở Thượng Hải nhưng yêu cầu về chuyện nhà cửa này chắc là không được rồi.

Ngày đăng: 08/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?