Gửi bài:

Chương 6 - Gốc nhỏ bị lãng quên - Part 3

Khởi Trung đi sau hai người. Bước ra khỏi cửa, rẽ ngoặt là con đường lên núi. Tiểu Cương mới tám chín tuổi nhưng chạy cực kỳ nhanh. Chỗ nào cũng đều như đất bằng. Tiểu Quân đáng thương hiếm khi đi trên con đường nhỏ nông thôn gập ghềnh này nên bước đi rất khó khăn. May mà Khởi Trung đã kịp thời dìu cô. Nếu không thì không biết cô đã ngã lăn đến đâu rồi.

Tiểu Cương chạy rất nhanh. Cậu bé vừa mới ngoái đầu lại gọi họ thì ngay sau đó đã mất dạng rồi. Tiểu Quân lo lắng:

- Trời ơi! Cậu bé đó chạy đâu mất rồi? Anh mau đuổi theo nó đi kẻo nó lạc mất đấy.

Khởi Trung cười phá lên:

- Ngày nào nó chẳng chạy lên núi. Cô không cần phải lo. Tôi biết rõ rừng mơ này mà. Đến đó là thấy chú khỉ nhỏ ấy ngay thôi. Không cần phải đuổi theo đâu. Cô lạc mất mới đáng sợ đấy!

Tiểu Quân không phục:

- Có gì đáng sợ chứ? Tôi là người lớn. Cậu bé đó mới có mấy tuổi chứ?

Cô vừa đi vừa nói, suýt nữa thì va đầu vào cành mơ chìa ra. Khởi Trung giơ tay ngăn lại thì đầu cô va đúng vào vai anh, bên tai cô vẫn còn văng vẳng tiếng anh:

- Chín tuổi. Nhưng nó đi đường không va vào cành cây giống người lớn đâu.

Tiểu Quân đỏ mặt, mãi sau mới nghĩ ra đòn phản công lại:

- Người lớn như anh thì cũng có gì ghê gớm đâu. Đánh cờ với một cậu bé chín tuổi mà rào trước đón sau, giở hết chiêu nọ đến chiêu kia.

Anh cười phá lên ha ha:

- Chẳng phải tôi đã nhường nó rồi sao?

- Nhường gì chứ? Chúng tôi ăn quân Trung đội trưởng của anh thì anh phải chịu thua thôi.

Anh ta nhíu mày:

- Tôi vẫn còn quân Sư đoàn trưởng ở bên cạnh. Cô không nhìn thấy sao?

- Làm gì có? – Dù sao bàn cờ cũng đã thu lại rồi. Cô phủ nhận đến cùng. – Anh thua rồi. Thua tôi và Tiểu Cương.

Anh không phản kháng lại nữa mà chỉ nhìn cô cười nói:

- Được rồi. Tôi thua. Thua cô và Tiểu Cương.

Tiểu Quân bàng hoàng. Trước đây, cô chưa bao giờ nghe giọng điệu của người đàn ông nhẫn nại và vui vẻ như vậy. Chí Hào có tính khí rất công tử. Cô lại yêu anh nên chuyện gì cô cũng quen nhường anh. Giữa hai người, nếu anh hài lòng thì tốt còn nếu anh không hài lòng thì cô phải chịu ấm ức để cho anh hài lòng. Như vậy cũng tốt. Bây giờ, bỗng nhiên nghe thấy giọng điệu lạ lẫm như vậy nên nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Đường núi ngày càng gập ghềnh. Anh tiếp tục kéo cô đi. Tiểu Quân nhờ sức của anh mà đã trèo được lên núi cao. Bên tai cô bỗng nghe tiếng anh vọng lại.

- Được rồi. Đến nơi rồi.

Cô vội ngẩng đầu lên thì quả nhiên nhìn thấy phía sau lưng anh là cả một rừng mơ rậm rạp. Tiểu Cương đã nhìn thấy họ. Cậu bé đang ngồi trên cây ra sức vẫy. Khi ngoái lại nhìn con đường mình vừa đi qua thì đúng là cô đã leo lên đến sườn núi rồi. Không có gì che khuất tầm mắt, nhìn ra xa là Thái Hồ mênh mông sóng nước, bóng chiều tà đổ xuống, trên bầu trời có cả một mảng màu cam đỏ đậm như mực. Đẹp tuyệt vời!

Cô không ngờ mình lại có thể trông thấy cảnh đẹp như vậy nên rất thời cứ đứng ngây ra. Anh cũng không hối thúc cô mà yên lặng chờ đợi. Cuối cùng tiếng gọi của Tiểu Cương ở trên cây đã làm Tiểu Quân sực tỉnh. Cô nghiêng đầu thì thấy khuôn mặt của Khởi Trung thật dịu dàng và ấm áp. Trước đây, cô chưa từng để ý đến nét mặt của người đàn ông này nhìn mình nhưng hôm nay, cô đã bắt gặp đến mấy lần rồi. Gió đêm trên núi rất mạnh. Cô cũng không cảm thấy lạnh nhưng cúi đầu nhìn xuống thì thấy tay mình vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh.

Buổi tối, Tiểu Quân và Mỹ Mỹ nằm trên giường tán gẫu. Cứ như họ đang quay trở về thời đại học vậy. Chiếc giường rất lớn, hai người nằm cũng không thấy chật. Buổi chiều, Mỹ Mỹ và Thái Quân đã đi dạo trong thị trấn. Đến giờ cô ấy vẫn chưa hết vui mừng, luôn miệng nói nơi này thật tuyệt.

Tiểu Quân im lặng nghe rất lâu. Cuối cùng, cô bỗng buột miệng nói một câu hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chủ đề họ đang nói:

- Mỹ Mỹ, có phải... Khởi Trung thích tớ không?

"Cộc" một tiếng, Mỹ Mỹ gõ vào trán cô:

- Tiểu thư à, bây giờ cậu mới nhận ra sao? Người ta đang theo đuổi cậu đấy. Nhờ phúc của cậu nên chúng tớ mới được tới đây. Nếu không thì tớ việc gì phải vất vả sáng sớm tinh mơ chạy đến kéo cậu ra khỏi giường chứ?

Cô ấy nói vậy khiến Tiểu Quân cũng không kìm được:

- Cậu còn nói nữa. Chuyện gì cũng chẳng thèm báo một tiếng hại tớ chẳng kịp chuẩn bị gì cả.

Mỹ Mỹ cười khì khì:

- Nói trước thì cậu có chịu đi không? Tớ còn không hiểu cậu sao?

Lần này, Tiểu Quân sững lại một lúc rồi mới nói, giọng thấp đi rất nhiều:

- Biết rồi mà cậu còn làm vậy.

Mỹ Mỹ quay người về phía cô cười:

- Tiểu Quân, lẽ nào cậu không thấy Khởi Trung cũng được sao?

Tiểu Quân im lặng, mãi sau mới trả lời:

- Anh ấy rất tốt!

- Vậy thì cậu thử đi. Không thử thì làm sao biết là không được? Nếu thật sự không được thì lại bỏ. Mẫu đàn ông như vậy rất an toàn. Hoàn toàn không có mối nguy cơ nào. Anh ấy sẽ không làm cậu bị tổn thương đâu.

- Thử xem ư? Nếu tớ thử mà vẫn không được thì phải làm thế nào? Đàn ông cũng bị tổn thương chứ? – Tiểu Quân ngần ngại.

Mỹ Mỹ cười thành tiếng:

- Sao cậu không nghĩ đến lúc Chí Hào làm cậu bị tổn thương đi? Tớ xin cậu. Bây giờ chuyện đó bình thường mà. Hơn nữa, cậu cũng không phải là kẻ bắt cá hai tay. Còn nữa, Tiểu Quân, cậu trở thành người đại diện phát ngôn cho đàn ông từ bao giờ thế? Sao cậu lo cho họ vậy?

Tiểu Quân cũng không hiểu. Cô vốn không phải là người để ý đến cảm nhận của anh nhưng khi nói, trước mắt cô cứ hiện lên hình ảnh Khởi Trung nhìn cô trìu mến nên tự nhiên buột miệng nói ra câu đó.

- Tớ chỉ sợ làm lãng phí thời gian của người ta. – Không có cách nào giải thích cho phản ứng của mình, khi nói, giọng cô lại thấp xuống.

- Thời gian dùng để làm gì? – Mỹ Mỹ tổng kết. – Thời đi học thì mẹ tớ nói, nếu con dám yêu đương thì mẹ sẽ đánh gãy chân con. Đó là lãng phí thời gian. Bây giờ thì sao? Bây giờ nếu tớ không yêu ai thì mẹ tớ lại cho là lãng phí thời gian. Tuổi xuân của người con gái rất ngắn. Khi có người theo đuổi thì đừng nên bỏ qua. Cậu nghĩ ngợi làm gì? Không còn Chí Hào nữa, lẽ nào cậu định đi tu vì anh ta sao? Hãy nhìn về phía trước, còn có rất nhiều đàn ông.

Lời tuyên bố hùng hồn của Mỹ Mỹ khiến Tiểu Quân không nhịn được cười. Cô gật đầu phụ họa thêm một câu:

- Phải. Hãy nhìn về phía trước, còn có rất nhiều đàn ông.

Nhưng sau khi nói xong, cô chỉ thấy trước mắt mình toàn một màu đen. Nóc nhà rất cao, trong đêm là cả một mảng màu đen. Thi thoảng lại có tiếng cho sủa khiến cho người ta cảm thấy không gian nơi đây cực kỳ yên tĩnh. Mỹ Mỹ quá mệt vì đi chơi cả ngày nên nhanh chóng thở đều đều bên cạnh cô. Tiểu Quân quay về với sự mệt mỏi nhưng lại không dám để mình chìm vào giấc ngủ.

Cô cứ một mình nhìn bóng tối rất lâu. Cuối cùng, cô cũng phải từ bỏ. Thở dài, cô với tay lần mò lọ thuốc ngủ quen thuộc.

Sáng sớm hôm sau, thứ đầu tiên Tiểu Quân vừa mở mắt đã nhìn thấy là một bát mơ đặt ở chiếc tủ đầu giường. Đầy mơ trong chiếc bát sứ màu trắng. Còn có cả nước mơ màu đỏ sẫm. Cô mơ màng định gọi Mỹ Mỹ dậy xem thì xoay người chỉ thấy còn lại một mình cô.

Sau khi Tiểu Quân đánh răng rửa mặt, cô bê chiếc bát đó lên. Không đợi được đến lúc xuống nhà, cô nhón tay lấy một quả bỏ vào miệng. Quả mơ mát lạnh. Cắn một miếng mà vị thơm ngon lan tỏa khắp miệng. Hương vị thật tuyệt vời! Cô lim dim mắt thưởng thức vị ngon của nó.

Trên cầu thang có một cái bóng nhỏ chạy lên, lao thẳng đến trước mặt cô cười toe toét:

- Chị ơi, chị dậy rồi à?

Cô rất quý cậu bé này. Cô cúi đầu xuống cười hỏi cậu bé:

- Tiểu Cương, đây là mơ em hái ư?

Tối qua, khi họ lên đến trên núi thì trời đã tối, còn chưa kịp hái gì thì bố mẹ Tiểu Cương gọi về ăn cơm. Trên đường về, mẹ Tiểu Cương còn nói sẽ thu hoạch mơ đem đi bán nhưng ngày mai mới đi để cho mơ được tươi ngon nhất. Tiểu Cương nhảy nhót trước mặt mẹ mình nói, sáng sớm mai cậu bé sẽ đi hái khiến cho Tiểu Quân cảm thấy thật ngại.

- Vâng! Hái sáng nay đấy ạ. Bố mẹ và ông trẻ của em cũng đi. – Tiểu Cương kể công. – Đây là bát mơ em hái riêng cho chị đấy.

Tiểu Cương rất đáng yêu. Khi cười, cậu bé còn có một chiếc răng khểnh. Tiểu Quân thích quá cúi xuống ôm cậu bé:

- Tiểu Cương giỏi quá! Em thật là đáng yêu! Cảm ơn em nhé.

Tiểu Cương đỏ mặt, mãi sau mới chìa tay kéo tay Tiểu Quân. Cô cười khì khì dắt tay cậu bé xuống nhà. Khi xuống nhà, cô chỉ nhìn thấy một mình Khởi Trung ngồi rửa mơ bên giếng nước. Những người khác đều không có ở đó.

Cảm giác xấu hổ của Tiểu Cương vừa qua đi, lúc này cậu bé bỗng nhớ ra thứ gì đó, cậu bé liền kéo tay Tiểu Quân gọi:

- Chơi cờ, chơi cờ. Chị ơi, chúng ta và ông trẻ chơi lại ván khác nhé. – Cô còn chưa kịp trả lời thì cậu bé đó đã chạy nhanh như gió vào trong phòng.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang. Khởi Trung nhìn cô. Giữa trang viên có một giàn nho, ánh nắng lốm đốm hắt xuống đất. Cô ngồi dưới ánh sáng đó nhất thời không nhìn rõ được khuôn mặt anh nhưng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là mình dậy quá muộn. Cô cảm thấy rất ngại nên nói:

- Tôi ngủ dậy muộn quá! Mỹ Mỹ chẳng gọi tôi...

- Cô ấy nói gần đây cô quá mệt! Hôm qua lại bị gọi dậy sớm như vậy nên nếu không có việc gì thì cứ để cô ngủ thêm một lát.

Anh nói Mỹ Mỹ xuống nhà ăn sáng xong định lên gọi cô nhưng anh ngăn lại. Mỹ Mỹ bèn kể chuyện cô uống thuốc ngủ cho anh nghe và bảo nếu không ai gọi thì cô sẽ không dậy nổi đâu. Nghe xong, anh không nói gì mà chỉ dặn Tiểu Cương không được làm phiền cô. Cậu bé đó rất ngoan, chỉ thỉnh thoảng lén chạy lên xem mấy lần.

- Tôi ngủ ở đây rất ngon. – Tiểu Quân bê bát mơ ngồi xuống chiếc ghế trúc nhỏ.

- Cô đói chưa? Mẹ Tiểu Cương phần cơm cô đấy. Cô vào bếp ăn đi.

- Không cần đâu. Tôi ăn mơ được rồi. – Cô lại nhón một quả mơ rồi còn hỏi anh. – Anh có ăn không? Ngọt lắm!

Khởi Trung cười:

- Tôi biết. Nhưng sáng sớm mà đã ăn thứ đó sẽ bị tê răng đấy. Lát nữa, cô uống nước sẽ thấy. Cô nên ăn chút gì đó trước đi.

Cô vừa bỏ quả mơ vào miệng nên câu nói từ chối không rõ lắm. Khi cô lắc đầu, chỉ có tiếng ú ớ. Anh bước tới kéo cô, theo phản xạ, cô rụt tay lại, trên ngón tay vẫn còn màu đỏ của nước mơ. Nó tạo thành một vạch đỏ trong lòng bàn tay anh.

Kỳ nghỉ không dài nhưng đêm cuối cùng trước khi trở về, Tiểu Quân đã uống say. Họ uống rượu mơ do vợ chồng cháu trai của Khởi Trung ủ. Tửu lượng của cô không tốt lắm nên bình thường cô uống rất ít, nhưng loại rượu đó nhẹ, lại thơm, uống vào miệng rất ngọt nên cô đã uống rất nhiều.

Sau đó, điện thoại trong túi Tiểu Quân báo rung. Mở ra thấy số nhà gọi đến, cô đứng dậy ra ngoài nghe. Cô vừa đứng lên thì liền cảm thấy không ổn, đầu óc quay cuồng nhưng trong lòng vẫn tỉnh táo, lo mình mất tự chủ, cô quay người một cách cẩn thận, vừa đi vừa nhìn mũi chân.

Là mẹ cô gọi điện đến, thấy giọng con gái là lạ, bà chỉ hỏi:

- Tiểu Quân! Con đang ở đâu?

Tiểu Quân bàng hoàng. Cô nhớ lại sáng hôm đến đây, cô đã gọi điện cho bố mẹ. Lúc đó, bố mẹ cô còn bảo cô cứ vui chơi cho thoải mái, sao mới hai ngày đã quên rồi chứ?

- Con ở Tây Sơn. Mẹ, bố mẹ về nhà rồi ạ?

- Vừa về. – Bà Hà trả lời ngắn gọn rồi lại nói. – Có người ở dưới nhà chúng ta đợi con lâu lắm rồi. Con có biết không hả?

Cô không biết, cô cũng không thể hiểu sao lại có người đợi cô? Ai đợi cô vậy? Còn có ai đợi cô chứ?

Mẹ cô tiếp tục nói ở đầu dây bên kia. Bà nói là chiếc BMW mà bà đã từng nhìn thấy và lại hỏi cô rốt cuộc chuyện là thế nào? Cô ú ớ vài tiếng rồi cuối cùng nói:

- Mẹ, người đó và con chẳng có gì hết. Mẹ bảo anh ta đi đi.

Sau khi gác điện thoại, lại có cuộc gọi đến. Lần này là số điện thoại của Chí Hào. Thực ra, trước đây Tiểu Quân đã xóa số điện thoại của anh đi rồi nhưng những con số này đã khắc sâu vào tâm trí nên cô không thể nào quên nó được. Màn hình điện thoại sáng lên khiến cô có cảm giác những con số đó có thể tấn công mình bất cứ lúc nào.

Không muốn biết thêm tin tức gì liên quan đến Chí Hào nữa, Tiểu Quân liền tắt nguồn điện thoại. Vì cô ấn quá mạnh nên móng tay đã bị gãy, đau đớn vô cùng.

Điện thoại im lặng, Tiểu Quân cũng vậy. Cô lặng lẽ đứng im tại chỗ rất lâu rồi đi một cách vu vơ mà không biết sau ngôi nhà đó là một bãi đất trống. Trên con đường đã, bóng cây lưa thưa, không xa đây chính là Thái Hồ. Ánh trăng rất đẹp! Nó chiếu sáng trên mặt hồ. Đêm mát lạnh mà cô cảm thấy lồng ngực mình nóng phừng phừng, cảnh vật trước mắt mờ đi, trong đầu chỉ còn một khái niệm. Say thật rồi. Cô không còn nhìn rõ cả đường về nữa.

Làm sao để quay về đây? Con đường ba năm qua chẳng được bước lấy một bước trên đường bằng. Toàn là khúc khuỷu bùn đất, lòng vòng quanh co. Mỗi lần ngoái đầu lại thì đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Vai cô bỗng nằng nặng. Cô quay đầu lại nhìn thì đó là Khởi Trung, anh đứng ngay phía sau cô. Cô muốn nói nhưng mở miệng ra mà không thể thốt nên lời. Anh cũng không nói gì mà chỉ đưa cho cô một thứ. Theo phản xạ, cô chìa tay ra nhận lấy nó. Đó là chiếc khăn tay mềm mại.

Tại sao lại đưa khăn tay cho cô chứ? Cô cảm thấy rất lạ nên ngẩng mặt lên nhìn. Một cơn gió thổi qua khiến cả khuôn mặt đều lành lạnh. Cô sờ tay lên mặt thì nó đã ướt đẫm rồi.

Anh vẫn đang nhìn cô. Cô và anh đứng đối diện với nhau như vậy. Thực ra, trong lòng cô rất buồn, buồn đến mức không nhúc nhích nổi nhưng lại không thể kìm nén, nước mắt cứ thế trào ra. Thật là xấu hổ! Cô muốn đẩy anh ra, không muốn để anh trông thấy bộ dạng này của mình nhưng trước mắt bỗng chỉ toàn là màu đen. Anh ôm lấy cô một cách vụng về, không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ lên lưng cô giống như an ủi một đứa trẻ.

Cô cảm thấy tất cả những điều này thật buồn cười! Tại sao cô lại cần anh an ủi chứ? Anh lấy tư cách gì mà an ủi cô như vậy? Nhưng bên tai chỉ vẳng lại tiếng khóc của chính mình. Ban đầu là thút thít, sau đó là nức nở. Anh càng lúc càng không biết phải làm gì nhưng lại sợ cô ngã nên chỉ biết ôm lấy cô. Cuối cùng, cô kiệt sức vì khóc nên ngồi xuống mép phiến đá và mở miệng cầu xin:

- Tôi vẫn muốn uống rượu, rượu mơ ấy.

Phiến đá rất lớn, có bề mặt bằng phẳng. Ánh trăng phản chiếu ánh sắng trắng. Anh cũng ngồi xuống từ tốn trả lời cô một cách dịu dàng ấm áp:

- Uống hết rồi. Nếu muốn thì cô vẫn có thể làm lại mà.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn tay đó. Nước mắt nước mũi hòa làm một. Vừa khóc xong nên mắt mũi cô đều đỏ lên. Khóe mắt vẫn còn ướt. Anh không kìm nổi nên đưa tay lên vuốt tóc cô mà không biết nên nói gì, chỉ lặp lại:

- Có thể làm lại mà. Đừng khóc nữa.

Cô muốn nói là mình không say, cũng không phải tại thứ rượu đó nhưng cổ họng cứ mắc nghẹn không thốt nên lời. Trước mặt chỉ có anh đang nhìn vào mắt cô một cách chăm chú, nhẫn nại làm cho cô có ảo giác, ảo giác rằng anh có thể nhìn cô như vậy mãi mãi, mãi mãi.

Có gì là mãi mãi chứ? Hoang đường. Nhưng trái tim cô bỗng có một khát khao, khát khao ánh mắt của anh, khát khao hơi ấm anh dành cho cô, tuy rằng đó không phải là những thứ cô thực sự muốn.

Cô chỉ muốn anh đem đến cho cô một chút sức mạnh và hơi ấm. Rõ ràng biết rằng làm như vậy thật đáng xấu hổ nhưng cô đang cô đơn, yếu đuối, bối rối, mất niềm tin vào bản thân, muốn có người ôm ấp và không muốn gặp ác mộng nữa.

Cô bắt đầu thấy sợ, sợ mình bị chìm vào trong ký ức, mãi mãi không thể nào thoát ra được giống như một người chết đuối sợ hãi, hoảng loạn và theo phản xạ muốn bám vào bất cứ ai xuất hiện trước mặt.

Cô cứ như thế nhìn anh rất lâu, nhìn đến lúc trước mắt mờ đi. Ấn tượng cuối cùng chỉ là ánh trăng, hồ nước bạc sáng chói đến nỗi cô không thể mở mắt ra được và cô chìm sâu vào trong bóng đêm.

Cơ thể rất ấm áp! Anh lại vòng tay ôm lấy cô lần nữa.

Ngày đăng: 08/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?