Gửi bài:

Chương 6 - Gốc nhỏ bị lãng quên - Part 2

Gió tháng Năm thổi nhè nhẹ qua cửa sổ xe. Ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy một góc trời. Cô chưa ra khỏi Thượng Hải thì đã ngủ thiếp đi. Ký ức cuối cùng trước khi nhắm mắt lại là một bầu trời tờ mờ sáng, khi tỉnh dậy đã thấy một bầu trời xanh. Một cảm giác mới mẻ, bên ngoài cửa xe là màu xanh thăm thẳm, những khe nước suối. Lúc đi qua một hồ nước lớn, Mỹ Mỹ thốt lên ngạc nhiên:

- Thái Quân, anh nhìn Thái Hồ kìa.

Tiểu Quân chưa bao giờ thấy Thái Hồ, cô lập tức nhổm người nhìn ra ngoài. Giọng Khởi Trung vang lên bên vô lăng hơi buồn cười. Anh chỉ nói một câu:

- Vẫn chưa đến, Thái Hồ mà nhỏ như vậy sao?

Thái Hồ mà nhỏ như thế sao...

Cuối cùng Thái Hồ thật sự cũng xuất hiện trước mặt Tiểu Quân. Lúc này, cô mới hiểu ý câu nói của Khởi Trung.

Con đường dần dần rộng ra. Chiếc cầu Thái Hồ trắng như tuyết trải dài ra trước mắt. Trên cầu không có nhiều xe ô tô. Hai bên thành cầu là khói sóng trắng xóa. Nếu so với những thác nước trước đây cô đã từng được thấy thì quả đúng là ánh trăng so với ánh nến, khác nhau một trời một vực.

Chiếc cầu lớn chưa phải là tất cả, giữa hồ còn có một đảo nhỏ. Trên đảo có một ngôi nhà màu trắng xám. Kính cửa xe được kéo xuống hết, bên tai là tiếng gió thổi phần phật, những chú cò trắng giật mình bay vút lên, mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Ngôi nhà đó nằm một mình giữa ngút ngàn màu xanh xung quanh. Cánh cửa sổ vẫn chưa đóng hẳn nên có thể nhìn thấy tấm rèm cửa màu trắng đang bị gió thổi tung lên. Cũng không biết ai sống trong căn nhà đó nữa?

Xe đi rồi mà Tiểu Quân vẫn nhìn về phía ngôi nhà đó. Thái Quân đang nói chuyện với Khởi Trung. Họ vừa nhắc đến cây cầu này thì Khởi Trung nói, hồi anh còn nhỏ, họ phải đi phà để ra khỏi Tây Sơn. Nếu lúc đó có cây cầu này thì tốt biết mấy. Vài năm trước, cầu mới được xây nên việc đi lại thuận tiện hơn nhiều. Tiểu Quân không kìm nổi trí tò mò hỏi:

- Vậy còn hòn đảo thì sao? Khi xây cầu, họ làm luôn cả hòn đảo đó sao?

Anh quay đầu lại nhìn cô. Cô đang tì vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài. Khi nói chuyện với anh, đầu cô hơi nghiêng về một bên. Gió thổi mạnh làm những lọn tóc xõa ra trước mặt. Cô giơ tay vén lại tóc nhưng không được nên đành phải dùng cả hai tay để túm lại. Anh liếc nhìn, khi nói, trong mắt anh bỗng lấp lánh nụ cười, anh nhẫn nại giải thích:

- Không đâu. Hòn đảo đó vốn có từ trước. Hồi nhỏ, tôi cũng đã lên đấy. Lúc đó không có ngôi nhà kia. Sau này, họ mới xây ngôi nhà đó.

- Thế ai sống ở đó vậy? – Tiểu Quân tò mò. Mỹ Mỹ cũng góp vui:

- Phải đấy. Chắc chắn là một người cực kỳ giàu có. Thật tuyệt vời!

Thái Quân không hài lòng:

- Thế thì có gì ghê gớm chứ? Nhà của mẹ anh ở quê lớn như vậy mà mới chỉ xây hết có hơn một trăm nghìn tệ. Hơn nữa, em chưa gặp người ta, sao em biết là người ta tuyệt vời chứ?

- Em nói ngôi biệt thự của người ta tuyệt vời! Ở giữa Thái Hồ có một hòn đảo nhỏ mà trên hòn đảo lại chỉ có mỗi căn nhà đó. Ở nhà anh những thứ khác không nhiều chỉ nhiều mỗi đất. Xây một ngôi nhà ăn nhằm gì? Cho dù có xây cả một nông trại cũng chẳng có gì đáng kể. – Khi nói, Mỹ Mỹ cười khì khì, dùng tay đẩy vai bạn trai về phía trước. Thái Quân cười thành tiếng và cũng đáp lại một câu:

- Phải. Vậy có xây một chuồng heo ở đây chắc cũng hơn một căn hộ hai phòng ở Thượng Hải nhỉ?

- Đừng đoán nữa. Đó là phòng thu phí của thị trấn đấy. Chủ tịch thị trấn đã xây dựng nó theo kiến trúc nước ngoài. Được đấy chứ? Khả năng bắt chước của người Tây Sơn thế nào? – Khởi Trung đưa ra câu trả lời cuối cùng trong sự hồi hộp chờ đợi của mọi người. Khi nói, mắt anh nhìn về phía trước nhưng nhìn kỹ vẫn phát hiện ra nụ cười trên khuôn mặt ấy.

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Lúc đó trong đầu Tiểu Quân ngập tràn ảo ảnh, giống như quả bong bóng cực lớn bay trên đầu hồi nhỏ mà tay cô chưa kịp chạm vào thì đã nổ tung. Sau khi giật mình là một tràng cười nắc nẻ.

Mỹ Mỹ cũng cười vỗ vào thành ghế phía trước:

- Trạm thu phí giống như một ngôi nhà cổ! Đúng là quá giống sơn trại. Sơn trại kinh điển.

Xe đã đi qua chiếc cầu lớn. Vào giây cuối cùng khi xe rẽ ngoặt, Tiểu Quân ngoái đầu lại nhìn ngôi nhà giữa hồ một lần nữa. Tất cả những cảm xúc trước đây đều hóa thành một nụ cười, mở mãi trên miệng mà không tắt.

Khởi Trung lái xe qua thị trấn, vào đường núi, lên dốc, cuối cùng dừng lại bên một ngôi nhà màu xám. Khi xuống xe, anh giới thiệu với mọi người:

- Đây là nhà của ông bà nội tôi. Ông bà tôi đã mất nên giờ chỉ có một mình tôi sống ở đây thôi. Mọi người vào đi.

Quả đúng là căn nhà cổ. Cánh cửa gỗ khép hờ. Cửa xe vẫn chưa đóng lại thì có đứa trẻ chạy đến, nhìn thấy Khởi Trung, nó hét lên rồi nhào đến gọi thân mật:

- Ông trẻ về rồi. Chúng cháu đợi ông trẻ lâu lắm rồi.

Đó là cậu bé đầu trọc, phơi nắng nhiều đến mức da đen bóng, đôi mắt sáng cười híp cả lại. Cậu bé chạy nhanh đến mức Tiểu Quân chưa kịp nhìn rõ thì cậu bé đã chạy đến bên Khởi Trung rồi.

Từ sau cánh cửa lại có người bước ra. Đó là một đôi vợ chồng khoảng hơn bốn mươi tuổi. Tất cả đều có khuôn mặt chất phác. Họ vui mừng gọi Khởi Trung:

- Chú! Chú về rồi ạ. Chú đi đường vất vả quá! Mọi người vào ăn cơm đi. Cơm canh xong hết cả rồi ạ.

Khởi Trung bế đứa trẻ, miệng đáp lại đôi vợ chồng kia nên nhất thời không có thời gian giới thiệu với họ. Khi đặt đứa trẻ xuống, anh mới ngoái đầu về phía ba người đang trợn tròn mắt, há hốc mồm vì ngạc nhiên kia. Đặc biệt là Tiểu Quân, cô nhìn chằm chằm vào anh. Anh cười hỏi:

- Sao vậy? Đây là cháu trai và cháu dâu của tôi. – Rồi anh vỗ vỗ vào cậu bé đang gây sự chú ý của tất cả mọi người nói. – Tiểu Cương, cháu gọi tôi bằng ông trẻ. Nó còn có một cô chị gái sắp hai mươi tuổi rồi. Cô bé đang đi học ở Tô Châu.

Thật là khoa trương quá! Tiểu Quân không ngờ anh chàng Khởi Trung trông không hơn cô là mấy tuổi này lại có cả cháu gọi mình bằng ông trẻ. Đó chắc hẳn phải là một gia đình rất lớn. Hơn nữa, Khởi Trung và đứa trẻ là người một nhà vô cùng tự nhiên nên đã thuyết phục được tất cả mọi người.

Khi bước vào cửa, chú chó sủa lên mấy tiếng. Bị chủ mắng cho một trận nó mới ư ử dừng lại. Ngôi nhà rất lớn, được quét dọn cực kỳ sạch sẽ. Dưới giàn nho xanh còn có một cái giếng, dưới cửa sổ là đống củi được xếp ngay ngắn gọn gàng.

Bữa trưa đều là các món ăn dân dã: gà vịt tự nuôi, rau xanh tự trồng, cá bắt ở hồ, còn có cả thịt ướp khô tự làm. Món thịt ướp khô thơm ngon, canh gà nổi lớp mỡ vàng, cá tươi hấp khiến cho mọi người ăn mà chỉ muốn nuốt cả lưỡi của mình. Đến cả một người luôn miệng kêu phải giảm béo như Mỹ Mỹ cũng ăn liền hai bát. Hai chú chó dưới chân bàn cứ chạy đi chạy lại: một chú màu vàng, một chú màu đen, đôi mắt hau háu. Mỗi lần xin được đồ ăn là chộp lấy chén ngon lành. Tiểu Quân bị chúng làm cho mềm lòng. Cô chỉ muốn gắp thức ăn cho chúng nhưng bị Khởi Trung ngăn lại:

- Đừng cho chúng ăn nữa. Chúng chỉ ăn xương thôi. Cũng đừng quá thân thiết với chúng. Mẹ của chúng đang nhìn đấy.

Tiểu Quân ngoái đầu lại thì quả nhiên chú chó đen to đùng khiến cô sợ run cầm cập lúc bước vào đang đứng ngoài cửa nhìn. Cô vừa ú ớ thì mọi người đều cười phá lên.

Sau khi ăn cơm xong, cháu dâu Khởi Trung pha trà mang lên. Chè do nhà tự sao khi pha có mùi thơm dịu nhẹ được rót vào những chiếc cốc thủy tinh. Trên thành cốc có in hai chữ "Thượng Hải" màu đỏ. Đây là thứ mà hồi nhỏ Tiểu Quân và Mỹ Mỹ rất quen thuộc. Bao nhiêu năm không thấy, giờ trông thấy nó mà cảm giác thật thân thiết.

Sau khi bước vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn cho mình, Tiểu Quân nghĩ mình sắp yêu nơi này mất rồi. Trần nhà rất cao, ga giường còn mới. Trên ga có hình rồng phượng truyền thống. Hồi nhỏ, cô cũng đã từng ngủ trên chiếc ga như thế này. Không biết trong gối có nhét thứ gì nữa. Khi ngủ nó cứ phát ra tiếng sọat soạt, lại có cả mùi thơm nữa. Khi nằm xuống, cử tưởng chỉ nghĩ đến những ký ức hồi nhỏ nhưng thật không ngờ, cô đã ngủ thiếp đi, ngủ rất say và không có giấc mơ nào cả.

Cô ngủ đến tận lúc mặt trời chếch về hướng tây. Không biết bao lâu rồi, cô không có được giấc ngủ trưa ngon như vậy. Khi xuống nhà, cô cảm thấy rất thoải mái. Căn nhà yên tĩnh! Cháu dâu của Khởi Trung đang bận rộn với việc bếp núc. Cô ấy ngoái đầu lại nhìn cô, không nói gì mà chỉ mỉm cười đôn hậu. Cô muốn bước lại giúp nhưng cô ấy lại bảo cô đi ra, vô cùng khách sáo.

Cô bị đẩy ra khỏi bếp, quay người lại thì thấy Khởi Trung và Tiểu Cương đang ngồi trên chiếc ghế mây chơi cờ. Hai người chơi rất say sưa. Tiểu Cương sắp thua. Lo lắng kêu ca liên tục. Cô bước tới xem mà không nhịn được phì cười. Cô nhấc quân Đại đội trưởng của Tiểu Cương ăn quân Trung đội trưởng đang phòng thủ ngoài vòng vây của Khởi Trung rồi ngồi xuống nói với cậu bé:

- Để xem anh có cứu được nước này không. Không cứu được, chúng ta sẽ tiếp tục ăn sạch quân của anh nhé.

Mắt Tiểu Cương sáng lên. Khởi Trung cười đau khổ:

- Được rồi. Cháu có cứu viện. Ông chịu thua.

Tiểu Cương nhảy lên reo hò:

- Chị giỏi thật đấy! Em chưa bao giờ thắng ông trẻ cả. Chị vừa mới đến là em thắng rồi.

Hả? Lần này đến lượt Tiểu Quân cười. Anh ta là ông trẻ còn cô là chị. Vai vế là ai với ai đây? Nhưng Tiểu Cương quá vui mừng nên đã kéo cô chạy ra ngoài và nói:

- Chị ơi, em đi hái mơ tươi cho chị ăn nhé. Đi thôi. Chúng ta đi thôi.

Ngày đăng: 08/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?