Gửi bài:

Tập 3 - Chương 5

Anh chỉ muốn cứ mãi nhìn cô vẽ như thế, ở bên cạnh cô, cẩn thận bảo vệ cô ở nơi ấm áp nhất.

 

Tạ Hoa Lăng đột ngột xuất huyết não.

Vì cứu chữa kịp thời nên sau khi nhập viện không lâu đã tỉnh lại.

Bỏ qua sự phản đối của bác sĩ, Tạ Hoa Lăng vẫn còn đang truyền dịch đã vội vàng gọi tất cả các luật sư của tập đoàn đến. Sau một ngày đêm xác nhận sự thật, đám luật sư báo cáo với bà chuyện Việt Xán cuối tháng trước đã thực sự chiếm được năm mươi hai phần trăm cổ phần, đồng thời mấy ngày trước đã ký tên vào tập tài liệu chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Diệp Anh. Tạ Hoa Lăng giận đến không thở nổi, suýt chút lại ngất đi lần nữa!

Hai ngày sau, cuối cùng Tạ Hoa Lăng cũng liên lạc được với Tạ lão gia. Lúc này bà mới biết hóa ra Tạ lão gia ở Thụy Sỹ đã đầu tư vào ngoại tệ, đồng Rúp tự nhiên mất giá, cần gấp một khoản tiền lớn, nên không thể không bán một phần cổ phần Tạ thị. Tạ lão gia vốn tưởng trong thời gian ngắn sẽ thu mua lại, ai ngờ lại bị Việt Xán cướp mất.

"Sao bây giờ? Làm như nào bây giờ?"

Nằm trên giường bệnh, Tạ Hoa Lăng hoảng hốt, bà nắm chặt tay Việt Tuyên, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang, nếp nhăn nơi khóe mắt nhiều thêm, nhìn như già đi gần chục tuổi. Thứ hai tuần sau chỉ còn ba ngày nữa là tới, Diệp Anh muốn tổ chức họp hội đồng quản trị, đến lúc đó bà phải làm sao? Việt Tuyên sẽ như thế nào? Sâm Minh Mỹ sẽ ra sao?

"Việt Xán cố ý! Nó biết rõ người mẹ ghét nhất là Diệp Anh, giờ lại để con bé đó đứng lên mặt mẹ! Bây giờ con bé đó điên rồi! Con nghe thấy con bé đó nói gì không, nó muốn đuổi mẹ đi, đuổi con đi, đuổi Minh Mỹ nữa! Nó và cái thằng Việt Xán lỗ mãng ấy... Tuyên, con còn nhớ mẹ nói gì không, hử? Mẹ đã sớm biết Việt Xán lòng lang dạ sói... Năm đó mẹ đã nói, đáng lẽ nên để Việt Xán ở nước ngoài, để đám xã hội đen Ý xử lý nó!"

Vừa nói, cơn hận của Tạ Hoa Lăng lại trào ra, bà ra sức đánh Việt Tuyên:

"Đều do con! Đều do con nhân từ nương tay! Lúc trước con không nghe lời mẹ, còn dám quỳ trước mặt ông nội để cầu xin giữ lại Việt Xán, còn nói di ngôn trước lúc bố con mất là muốn con chăm sóc Việt Xán, nói Việt Xán là anh con, nói gì mà sức khỏe con không tốt, Việt Xán có thể giúp con, hả? Con vì chăm sóc Việt Xán nên đã đem hết tài sản và cổ phần của bố con cho nó, con cho là mẹ không biết sao? Sau khi Việt Xán về nước, con giao bao nhiêu quyền kiểm soát tập đoàn cho nó, con cho là mẹ không biết sao? Mẹ nói cho con biết, Việt Xán là một con sói, nó tuyệt không phục, dù con có cho nó bao nhiêu ân nghĩa, nó cũng sẽ không tha thứ cho con và mẹ! Nó nghĩ con đã cản trở nó, nó nghĩ con đã giết mẹ nó, nó nghĩ Việt Triệu Huy cũng vì chuyện này đau buồn mà chết! Trái tim nó chỉ chứa toàn thù hận với mẹ và con thôi, con không nhìn ra sao?"

Vừa đánh Việt Tuyên, Tạ Hoa Lăng vừa khóc lóc kêu gào:

"Con đối với nó nhường nhịn, một bước lùi, một bước nhường! Nó cướp đi bộ phận của tập đoàn vốn thuộc về con, con khoan nhượng nó! Nó cướp đi Minh Mỹ – hôn thê trước của con, con vẫn khoan nhượng nó! Nó sai người động tay động chân trong xe của con, hại con suýt chết, con vẫn bao dung nó! Nó để Diệp Anh lừa gạt con, dụ dỗ con, làm tổn thương con, con vẫn bao dung cho nó! Bây giờ, nó chiếm cả tập đoàn Tạ thị, nó muốn ăn tươi nuốt sống mẹ và con, con vẫn nhẫn nhịn nó, phải không? Phải không?"

"Mẹ!"

Sắc mặt tái nhợt, Việt Tuyên ôm lấy Tạ Hoa Lăng đang gào thét trên giường, cố gắng để bà bình tĩnh lại, khàn giọng nói: "Xin lỗi mẹ."

Thoát khỏi hai tay Việt Tuyên, Tạ Hoa Lăng tức giận đến đỏ mắt, bà vung tay "Bang!" – dấu vết một bàn tay hiện trên mặt Việt Tuyên.

"Đồ nghịch tử! Mẹ không tin Việt Xán hành động trong một thời gian dài như vậy, con lại không nhìn ra và không có cách nào đáp trả! Con..."

Tạ Hoa Lăng nhìn vẻ mặt của Việt Tuyên. Dù sao đó cũng là con mình, sự thấu hiểu con khiến bà bất giác run rẩy, bà khó tin nhìn anh:

"Con... Con đã sớm biết rõ..."

"Vậy vì sao con không ngăn cản nó?" Tức giận đến run rẩy, đôi mắt Tạ Hoa Lăng như muốn nổ tung: "Vì sao con trơ mắt nhìn nó cướp đi Tạ thị lại không hề ngăn cản nó? Con có ngàn vạn cách để ngăn cản cơ mà! Nếu không, con nói với mẹ, bất kể lúc nào mẹ cũng có thể yêu cầu Thái Thiết tìm người xử lý nó!"

"Mẹ!"

Đáy mắt là sự đau đớn đến tận cùng, Việt Tuyên khàn giọng thì thào:

"... Anh ấy là anh trai con."

"Anh trai? Ha ha!" Tạ Hoa Lăng cười thé lên: "Nó là anh trai thế nào của con? Nó coi con là em trai sao? Nó hết lần này tới lần khác cướp đi người con gái của con! Nó muốn giết con! Nó muốn đoạt Tạ thị từ tay con! Nó có chút nào coi con là em trai nó không? Tuyên, con đừng ngốc nghếch như vậy! Con luôn ghi nhớ Việt Xán là anh trai con, nhớ năm đó nó đối tốt với con, nhưng làm sao con biết cái gọi là đối tốt với con, tín nhiệm con năm đó của Việt Xán chẳng qua là giả vờ lợi dụng con để lấy lòng bố nó là Việt Triệu Huy? Nó và mẹ nó đều giống nhau, làm bộ làm tịch, giả vờ mình lương thiện, thuần khiết như hoa sen, thật sự là quá ghê tởm! Nếu quả thật lương thiện như thế, vì sao còn dụ dỗ chồng của người phụ nữ khác, còn muốn bố của một đứa trẻ khác cùng họ bỏ trốn? Bọn họ hạnh phúc rồi, thế còn người khác thì sao? Những người khác vĩnh viễn sống trong sự thương hại và cười nhạo!"

.....
Việt Tuyên đau đớn nhắm mắt lại.

Năm ấy, trong khu rừng buổi sớm, chàng thiếu niên Việt Xán áy náy nói với Việt Tuyên là anh ấy muốn bỏ đi. Anh ấy muốn cùng bố anh ấy, mẹ anh ấy, và cô gái đã dùng một cành cây để vẽ ra biển tường vi ấy, cùng nhau rời khỏi đất nước này, đến một đất nước xa xôi, cùng nhau sống hạnh phúc.

Việt Xán lúc ấy, hạnh phúc đến mức khiến anh hâm mộ, hâm mộ đến mức gần như ghen tị.

Trong rừng cây buổi sớm, chàng thiếu niên Việt Xán đã miêu tả một cuộc sống tương lai vô cùng tươi đẹp, có bố mẹ ân ái đằm thắm, có cô gái để yêu đương sôi nổi, có biển hoa tường vi nở rộ. Bức họa ấy hạnh phúc và ấm áp quá, hạnh phúc đến mức gần như tàn nhẫn.

Trong rừng cây ẩm ướt, anh lặng lẽ ngồi trong xe lăn nhìn về phía người anh trai trước mặt.

Hạnh phúc rực rỡ đến thế cuối cùng lại dựa trên sự đau khổ tạo thành. Dựa trên tôn nghiêm và nỗi đau của mẹ để có, dựa trên nỗi đau và mất mát của anh để vun đắp. Thời khắc ấy, chàng thiếu niên ngồi trên xe lăn lặng lẽ nhìn về phía người anh trai trước mặt, vừa hoang dã, vừa tự do, vừa hạnh phúc, vừa day dứt, đáy lòng anh là một mảng hỗn loạn trào dâng.

"Cho nên, con đã hủy diệt hạnh phúc của Việt Xán." Thanh âm của Việt Tuyên tĩnh lặng tựa như bông hoa tuyết bay bên ngoài cửa sổ phòng bệnh: "Vào lúc Việt Xán sắp chạm tay vào hạnh phúc, con đã hủy diệt anh ấy. Mẹ của anh ấy đã chết, bố của anh ấy đã chết, người con gái anh ấy yêu cũng rời bỏ anh ấy."

Giọng nói của Việt Tuyên rất tĩnh lặng.

Như thể nghe thấy hơi lạnh trào ra từ sống lưng Tạ Hoa Lăng.

"Vì thế, anh ấy hận con, trái tim anh ấy ngập tràn thù hận không phải cũng là lẽ thường sao?" Lặng lẽ nhìn Tạ Hoa Lăng, Việt Tuyên nói: "Mẹ, rốt cuộc là con đã bán đứng anh ấy."

Là do anh đã bán đứng và phản bội nên mới khiến Việt Xán rơi vào địa ngục vô biên, mất đi người thân, mất đi người yêu. Nếu anh là Việt Xán, anh cũng tuyệt không buông tha kẻ thù, anh cũng sẽ tìm mọi cơ hội để kẻ thù nếm trải nỗi đau gấp bội.

"Không..."

Tạ Hoa Lăng run rẩy giữ chặt Việt Tuyên, gào lên:

"Chuyện này liên quan gì đến con! Nếu hận, nó chỉ cần hận một mình mẹ! Năm đó, là do mẹ nghe được tin nên đã điên cuồng về nhà, bắt con nói rõ những điều con biết, nhưng con không chịu nói, mẹ còn đánh con nữa! Trời ạ, khi ấy mẹ đã đánh con... Bây giờ nghĩ lại, vì biết họ định rời đi, trong lòng con rất buồn nên mới phát sốt sinh bệnh như thế. Nhưng mẹ không những không đưa con đi viện, lại còn lôi con ra đánh, mắng con, ép buộc con..."

Nhớ lại hành vi điên cuồng năm đó của mình, Tạ Hoa Lăng bưng mặt khóc. Việt Tuyên khi ấy sốt cao không ngừng, môi khô nứt, hai gò má đỏ bừng, vậy mà bà lại kéo anh từ trên giường dậy, điên cuồng đánh mắng, nói anh ăn cây táo rào cây sung, mắng anh giúp Triệu Việt Huy giấu diếm!

"... Nhưng con lại không nói, cái gì con cũng không nói cho mẹ! Mẹ đem tất cả phẫn nộ trút lên người con, hoàn toàn không để ý đến cơ thể vẫn đang phát sốt của con, con bị mẹ đánh, mẹ mắng đến không thở được. Đó là lần đầu tiên con lên cơn hen, suýt chút đã mất mạng..."

Nước mắt Tạ Hoa Lăng xen giữa những ngón tay chảy xuống, bà nghẹn ngào: "... Mẹ thật sự là một người mẹ kém cỏi, lúc ấy bác sỹ còn đang xem xét cứu chữa con, nhưng mẹ nhận được địa chỉ chỗ mẹ Việt Xán, rồi lại nghe thấy chuyện tối nay họ định bỏ đi, mẹ đã vứt bỏ con lại mà chạy đến nhà Việt Xán! Tất cả những chuyện tối hôm ấy, đều là do mẹ, đều tại mẹ, chuyện này liên quan gì đến con chứ!"

"...Không!"

Cả người run lên, Tạ Hoa Lăng đột nhiên giác ngộ.

"Không, trời ạ, lẽ nào vì mẹ...?"

Giữ chặt Việt Tuyên, Tạ Hoa Lăng khó tin nói:

"Tuyên! Những năm nay, con đối với Việt Xán vẫn luôn nhẫn nại, nhường nhịn, bao dung nó, nhượng bộ nó là để nó cho rằng con cảm thấy có lỗi với nói, để nó cho rằng con đã bán đứng nó, phản bội nó sao? Nhưng, rõ ràng không phải như vậy... Vì sao con muốn để Việt Xán hận con? Vì sao muốn Việt Xán hiểu lầm con?... Con vì muốn che chắn cho mẹ, đúng không? Con sợ Việt Xán đem tất cả thù hận, phẫn nộ phát tiết trên người mẹ, nên con thà rằng để nó hiểu lầm con, để nó hết lần này tới lần khác tổn thương con, cũng muốn che chắn cho mẹ, đúng không?"

"Không phải, không phải."

Việt Tuyên khàn giọng trấn an Tạ Hoa Lăng đang kích động. Bất kể Tạ Hoa Lăng đã làm sai chuyện gì, cuối cùng bà vẫn là mẹ của anh, vĩnh viễn là mẹ anh.

"A!"

Lệ rơi đầy mặt, Tạ Hoa Lăng khó lòng đón nhận tất cả chuyện này, bà gào khóc:

"Mẹ đi nói với Việt Xán! Để nó chỉ hận một mình mẹ thôi! Con vẫn luôn coi nó là anh con, con vẫn luôn giữ bí mật cho nó, con đã khiến nó có được nền giáo dục tốt nhất ở nước ngoài, con đã khiến nó được nhận toàn bộ tài sản của Tạ Việt Huy, con đã cầu xin ông nội để nó về nước, con đã giao cho nó quyền lực ở tập đoàn! Con không nợ nó bất kỳ điều gì cả! Là nó đã oan uổng con! Là nó có lỗi với con! Mẹ muốn đi nói với nó, mẹ muốn để nó biết hết mọi chuyện! Nếu muốn đối phó thì đối phó với mẹ, dựa vào cái gì mà nó hết lần này tới lần khác làm hại con, hại con con suýt chút mất mạng, hại con..."

"Mẹ."

Giữ chặt Tạ Hoa Lăng đang cố gắng giãy dụa đòi xuống giường, Việt Tuyên cắt ngang lời bà, khàn khàn giọng:

"Cứ để vậy đi. Mẹ, để mọi chuyện chấm dứt như vậy đi."

"..."

Bối rối nhìn Việt Tuyên, đầu óc Tạ Hoa Lăng hỗn loạn.

Lấy khăn tay ra, Việt Tuyên lau nước mắt trên mặt mẹ, nhẹ giọng nói:

"Vì tập đoàn Tạ thị, Việt Xán và con đã tranh đấu bao nhiêu năm nay. Con biết, mẹ hi vọng Việt Xán rời khỏi Tạ thị, hi vọng Tạ thị có thể để lại toàn bộ cho con. Chỉ là, mẹ à, ngay từ đầu, đó không phải điều con muốn. Vì ông nội, vì bố, vì mẹ, con cũng hi vọng Tạ thị có thể phát triển lớn mạnh. Nhưng đó không phải điều con muốn. Mấy năm nay đã chứng minh Việt Xán là người chèo lái vững vàng quyết đoán, Tạ thị trong tay anh ấy sẽ càng ngày càng phát triển. Vậy, hãy giao nó cho anh ấy đi!"

"Không được! Không thể nào!"

Tạ Hoa Lăng tuyệt đối không chấp nhận điều này!

"Phải tranh đấu bao nhiêu năm nữa đây? Nhiều năm như vậy, con mệt rồi." Nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt mẹ, giọng nói của Việt Tuyên đầy ôn hòa dịu dàng: "Mẹ, thời gian còn lại, để con ở cạnh mẹ nhé. Hơn một năm nay, vì sức khỏe con không tốt, mẹ ít ra nước ngoài chơi. Để con đưa mẹ đi đến các vùng trên thế giới nhé, con nhớ mẹ rất thích hoa tulip ở Hà Lan, cả anh đào ở Nhật nữa. Hay là con với mẹ đi Thụy Sỹ, một mình ông nội ở Thụy Sỹ cũng rất cô đơn; con, mẹ và ông nội, chúng ta cùng nhau sống ở một nơi nào đó bên nhau cả đời."

"Tuyên..."

Tạ Hoa Lăng nghe đến ngây người.

"Mẹ yên tâm, cuộc sống sau này của mẹ và ông nội, con đã an bài thỏa đáng. Con đã thành lập một quỹ đầu tư độc lập cho mẹ và ông nội, do một tập đoàn chuyên nghiệp tin cậy quản lý, bất kể phát sinh chuyện gì, bất kể Tạ thị có biến động như nào, mẹ và ông nội vẫn có thể tự tại bình an hưởng thụ cuộc sống."

Sau đó, Việt Tuyên giảng giải cho Tạ Hoa Lăng nghe anh đã thành lập quỹ như thế nào cho mẹ và ông nội, do sở luật sư nào quản lý, lợi nhuận hàng năm ước chừng bao nhiêu, mấy năm nay anh đã thu mua những khoản bất động sản nào cho mẹ và ông nội, phân bố ở những vùng nào trên thế giới, những tài liệu pháp luật liên quan được bảo quản ở chỗ luật sư nào.

Việt Tuyên tỉ mỉ kể từng chuyện.

Tạ Hoa Lăng càng nghe càng hoảng hốt, cơ thể bà dần run rẩy, bà đột nhiên cảm thấy Tuyên như đang dặn dò chuyện hậu sự!

"Tuyên!"

Những bông tuyết ngoài cửa sổ tung bay, trong lòng Tạ Hoa Lăng run sợ phát hiện Việt Tuyên trước mặt bà đã quá gầy yếu, cằm anh nhọn, da thịt trong suốt như sứ, tuy vẫn thanh tú, nhưng lại phảng phất như một đóa hoa dành dành trong suốt cuối cùng nơi đầu cành sau mưa, chỉ sợ một trận gió nhẹ thổi cũng rớt xuống.

"Tuyên, gần đây sức khỏe con thế nào?"

Trong lòng Tạ Hoa Lăng run rẩy, bà hoảng hốt hỏi. Thời gian này, bà hận Việt Tuyên vì Diệp Anh đã không nghe lời, mặc dù biết sau đêm mưa bão lần trước, anh đã nhập viện mấy lần, nhưng lại không đặc biệt đi hỏi han. Từ khi sinh ra, đứa trẻ này cứ ba ngày thì hai lần ốm, bà đã sớm quen, đôi khi còn tự giễu với bạn bè, càng hay ốm thì càng không thể có bệnh tật gì lớn. Nhưng lần này, một cảm giác sợ hãi mơ hồ quấn chặt lấy bà!

"Con không sao. Hai ngày trước bị cảm lạnh nên ho một chút, không ngủ ngon." Việt Tuyên mỉm cười, đỡ Tạ Hoa Lăng đang ngập tràn nỗi lo lắng trên mặt nằm lại xuống giường: "Ngược lại là mẹ, bác sĩ nói lần này rất nguy hiểm, sau này phải khống chế tâm tình, không được quá kích động. Mẹ phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Mấy thứ vật ngoài thân ấy, đừng quá quan trọng."

Tạ Hoa Lăng mang tâm trạng nặng nề nằm xuống.

Bà không yên tâm, bà nhất định phải đi hỏi bác sỹ kỹ càng xem sức khỏe của Tuyên hiện giờ như thế nào. Nhìn Việt Tuyên trước mặt, tuy ôn hòa nhã nhặn, nhưng lại nhợt nhạt đến mức gió cũng có thể thổi bay, nỗi sợ trong đáy lòng bà càng lúc càng gia tăng. Run rẩy chìa tay ra, Tạ Hoa Lăng nắm chặt cánh tay Việt Tuyên, bà nhớ lại những lời anh vừa nói, không nhịn được bèn hỏi:

"Tuyên, nếu Tạ thị không phải là thứ con muốn, vậy con muốn gì?"

Điều anh muốn...

Việt Tuyên sững sờ.

Đây là lần đầu tiên mẹ hỏi anh muốn gì. Nhưng sau đó anh lại đau xót phát hiện, bản thân mình cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc điều anh muốn là gì.

Anh muốn gì? Khi còn nhỏ, anh vẫn luôn đấu tranh với thân thể rách nát này, dần dần lớn lên, anh biết mình gánh trên vai cả tập đoàn Tạ thị, vì thế anh đã học hỏi rất nhiều và đã rất cố gắng. Đó là trách nhiệm, đó không phải điều anh muốn. Giống như anh biết mình nên sống, gánh vác trách nhiệm, nhưng việc sống ấy không phải vì anh muốn sống.

Anh muốn gì đây?

Lặng lẽ suy nghĩ. Nếu có thể quay về thời niên thiếu ấy, trở lại rất lâu rất lâu trước kia, nếu mọi chuyện đều có thể chọn lựa một lần nữa. Dưới ánh trăng đêm ấy, cô gái nhỏ dùng một cành cây vẽ ra cả biển tường vi trên mặt đất, từng đóa từng đóa, như lấp lánh ánh sáng xinh đẹp. Có lẽ, anh khi ấy có thể cũng giống cô, vẽ lại tất cả những sự vật anh cảm thấy xinh đẹp.

Hoặc là, anh chỉ muốn cứ nhìn cô vẽ như thế, ở bên cạnh cô, cẩn thận che chở cô ở nơi ấm áp nhất, để tài hoa của cô được nở rộ trên sân khấu muôn trượng hào quang, để cô nở nụ cười, để cô vĩnh viễn tránh xa khỏi nỗi đau thương.

Trái tim co thắt đau đớn.

Chỉ mới suy nghĩ như vậy, cảm giác mềm mại trong đáy lòng anh lại dâng lên, ấm áp mà chua xót.

Việt Tuyên thất thần rất lâu.

Hoa tuyết ngoài cửa sổ lặng lẽ bay trong gió, từng bông, từng bông, giống như đóa tường vi trắng, mang theo hương của sự tĩnh lặng.

Trời đất một mảnh trắng tinh.

Rất lâu, rất lâu, khi Việt Tuyên thất thần tỉnh lại thì phát hiện Tạ Hoa Lăng trên giường đã ngủ thiếp đi. Đôi chân cứng ngắc đau đớn, Việt Tuyên chỉnh lại chiếc chăn cho người mẹ đã hiện rõ nếp nhăn trên mặt, rồi ngồi bên cạnh bà một lúc.

"... Điều con muốn là người một nhà bên nhau."

Thanh âm nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Việt Tuyên cười chua xót, chầm chậm quay đầu chiếc xe lăn. Khi anh quay người đi về hướng cửa phòng, đột nhiên phát hiện cửa hơi hé. Mở cửa phòng, chiếc xe lăn Việt Tuyên chạy ra khỏi phòng, hành lang tĩnh lặng không tiếng động.

Ngày tuyết, ánh nắng cũng nhàn nhạt, hai bóng hình nghiêng nghiêng chiếu rọi lên người Việt Tuyên: Việt Xán và Diệp Anh.

Hành lang bệnh viện dài và yên ắng.

Việt Tuyên ngồi trên xe lăn lặng lẽ nhìn hai người trước mặt. Thân hình Việt Xán cao như núi, sắc mặt phức tạp đánh giá Việt Tuyên, ánh mắt không buông tha từng biểu hiện nhỏ trên mặt Việt Tuyên. Tuyết bên ngoài cửa sổ hành lang bệnh viện vẫn bay lả tả khắp trời. Diệp Anh lặng lẽ nhìn hai người đàn ông trước mặt, lùi một bước, ngồi trên ghế dài hành lang, để lại không gian cho riêng họ.

"Những lời cậu vừa nói với Tạ Hoa Lăng, toàn bộ tôi đã nghe thấy." Giọng nói cứng rắn, hai tay Việt Xán đặt bên người nắm chặt lại, tựa như cười nhạo: "Chút thủ đoạn này, cậu cho là có thể lừa tôi sao? Đã biết chúng tôi ở bên ngoài nên mới cố ý nói như vậy, đúng không? Kỹ năng diễn thật tốt, như thật vậy, cậu và mẹ cậu kẻ xướng người họa, đem tất cả mọi chuyện đổ lên người mẹ tôi, khiến cậu trở nên sạch sẽ, thuần khiết thiện lương như con cừu vừa ra đời!"

"Ha ha." Việt Xán chế giễu: "Những lời bộc bạch cảm động biết bao, tôi vẫn luôn là người anh trai cậu lưu luyến, mà cậu lại là người em trai bị tôi oan uổng! Theo kịch bản của cậu, giờ phút này tôi có nên xúc động trào nước mắt, ôm chặt lấy cậu, tha thứ cho cậu, sau đó mỉm cười xóa tan thù hận với cậu, từ nay về sau anh em hòa thuận chung sống?"

Việt Tuyên nhắm chặt mắt.

Đôi môi anh trắng bệch đến mức gần như trong suốt, hai tay nhẹ nhàng đặt trên xe lăn, chờ cho cơn choáng váng trong đầu cuối cùng cũng tan dần đi, anh khàn giọng nói:

"Những hạng mục của tập đoàn em từng đảm nhận về cơ bản đã thu xếp ổn, trước thứ hai tuần sau, Tạ Phố , sẽ đưa cho anh. Nếu có chỗ nào không rõ, anh có thể hỏi cậu ấy. Mấy năm nay, Tạ Phố vẫn luôn bên cạnh em, phần lớn hạng mục cậu ấy đều hiểu khá rõ."

Nắm chặt hai tay, Việt Xán phẫn nộ:

"Đủ rồi! Cậu không cần tiếp tục giả bộ! Cậu đang giả vờ mình đáng thương sao? Cậu cho rằng như vậy tôi sẽ mềm lòng sao?"

Mỉm cười, Việt Tuyên lặng lẽ nhìn về phía Việt Xán.

Thoáng cái đã bảy năm, Việt Xán giờ phút này đứng đây đã không còn là chàng thiếu niên Việt Xán ngông cuồng, bất kham năm ấy nữa.

Anh nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Việt Xán là trong một nhà hàng Pháp, bố chính thức giới thiệu họ với nhau. Chàng thiếu niên Việt Xán khi đó, mái tóc xoăn rối loạn, ánh mắt ngang bướng ngông nghênh, đôi mắt trừng trừng nhìn anh, như thể anh là loại người muốn cướp đi địa bàn.

Nhưng, đó cũng là một tên dễ mềm lòng.

Khi bố nói sức khỏe anh từ nhỏ không tốt, khi anh vẫn đang trong cơn cảm cúm bắt đầu ho khan, khi anh buồn bã nói những bạn học cười nhạo anh sức khỏe kém, Việt Xán ngồi đối diện nghe đến ngây người; khi anh muốn cười, một trận ho khan dữ dội bỗng nhiên trào tới, Việt Xán hoảng hốt đứng dậy, luống cuống vỗ lưng anh, luống cuống giúp anh uống nước.

Từ hôm đó, Việt Xán tự cho mình là người bảo vệ của anh.

Việt Xán đem mấy người cười nhạo sức khỏe anh kém đánh cho một trận, trên mặt lúc ấy ba bốn vết thương, nhưng vẫn hung hăng nói: "Từ nay về sau, ai dám bắt nạt em, nói cho anh biết, xem anh đánh bọn chúng như nào!" Sau này, mỗi lần anh nằm viện, Việt Xán đều ở phòng bệnh với anh cả ngày lẫn đêm, tùy tiện nói: "Dù sao anh cũng học kém, đi học hay không đều giống nhau."

Việt Xán đưa anh đến chợ đêm ăn thịt nướng một tệ một xiên, mười tệ mười hai xiên, dẫn anh đi uống bia, nhìn anh uống đến ho khan, Việt Xán vừa thở dài bất lực vừa giúp anh vỗ lưng. Đèn đường đêm đó và bầu trời sao như nối liền một mảnh, đường phố tấp nập người, Việt Xán đưa anh đi từ quán ăn đầu tiên đến quán ăn cuối cùng. Đôi lúc ăn mệt quá, không tìm thấy taxi, Việt Xán sẽ cõng anh trên lưng.

Việt Xán vỗ ngực nói: "Em yên tâm, em là em trai của anh, anh sẽ luôn bảo vệ em!"

Thời gian bảy năm.

Việt Xán đứng trước mặt anh, dáng người cao lớn, ngũ quan rõ nét và chói lóa, nhưng ánh mắt lại phẫn nộ mang đầy trào phúng, vẻ mặt chán ghét nhìn anh.

Việt Tuyên buồn bã.

Anh chậm rãi khởi động bánh xe. Bên ngoài hành lang, vạn vật trắng tinh, hoa tuyết bất tận vẫn bay trong gió. Chiếc xe lăn chạy qua Việt Xán, trên chiếc ghế dài bên tường, bóng hình trắng như tuyết ấy là của cô. Trong không khí ấm áp của hệ thống sưởi trên hành lang bệnh viện, bóng dáng cô có chút mờ ảo, cô mặc một chiếc áo khoác lông xù dày màu trắng, ánh nắng chiếu rọi khiến cả người cô toát ra vầng sáng.

Cô cúi đầu, không nhìn Việt Xán, cũng không hề nhìn anh.

Mái tóc dài như thác nước che khuất khuôn mặt cô, ở khoảng cách này, anh không thể nhìn thấy bất kỳ biểu tình nào trên mặt cô.

Xe lăn chầm chậm từ phía trước chạy tới chỗ cô, rồi chầm chậm lướt qua trước mặt cô.

Trên sườn dốc đầy sao.

Cô gái với mái tóc đen và đôi mắt lạnh lùng đi ra khỏi cổng trường.

Bật dậy khỏi mặt đất, chàng thiếu niên Việt Xán với khuôn mặt rực rỡ, tràn ngập hạnh phúc đã nói với anh: "Nhìn đi, đó chính là cô gái anh thích!"

Bên ngoài hành lang, từng bông tuyết vẫn không ngừng rơi, biến vạn vật thế gian trở nên trắng lạnh, tựa như đôi môi trắng nhợt của Việt Tuyên trên chiếc xe lăn càng lúc càng xa trên lối hành lang bệnh viện kéo dài.

Trên đường từ bệnh viện về.

Việt Xán trầm mặc lái xe, Diệp Anh vẻ mặt hờ hững nhìn cảnh vật ngoài xe. Khi anh quay đầu nhìn cô, cô vẫn ơ hờ như cũ, khuôn mặt xinh đẹp như đóa tường vi băng giá, không biết đang suy nghĩ gì, cô không nhúc nhich, ánh sáng bên ngoài xe phản chiếu lên khuôn mặt cô lúc sáng lúc tối.

"Em tin sao?"

Dừng xe trước đèn đỏ, Việt Xán nắm chặt tay lái, trong lòng anh là vô số cảm xúc khó nói thành lời.

Rất lâu sau, Diệp Anh thản nhiên nói: "Chuyện này do anh quyết định."

Đối với câu trả lời này, Việt Xán rõ ràng không hề hài lòng, anh mím chặt môi. Tuy nhìn thấy Việt Tuyên dường như không hề tác động đến tâm tình cô, điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ thờ ơ trong giọng nói cô khiến anh cảm thấy tổn thương vô cùng.

"Anh hỏi em, em tin Việt Tuyên không?"

Đèn đỏ chuyển xanh, phía sau vang lên những tiếng còi thúc giục, Việt Xán tức giận trừng mắt nhìn cô, anh không để cô trốn tránh, muốn cô nhất định phải trả lời!

"Không tin." Không tranh đua tức giận với Việt Xán, Diệp Anh nhẹ nhàng trả lời anh, thậm chí còn hơi mỉm cười. Việt Xán nắm chặt lấy tay cô, hôn một cái lên môi cô.

Chiếc xe chìm vào biển xe trên đường. Diệp Anh thản nhiên nhìn đèn đường dần sáng. Đúng vậy, cô không tin, cô của hiện tại, ai cô cũng không tin.

Ba ngày sau – Thứ hai.

Diệp Anh chính thức lấy thân phận là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tạ thị xuất hiện trước hội đồng quản trị. Số cổ phần cô sở hữu là năm mươi hai phần trăm, căn cứ theo điều lệ của hội đồng quản trị, cô có quyền quyết định tuyệt đối.

Cuộc họp hội đồng quản trị hôm ấy, Việt Tuyên và Tạ Hoa Lăng không xuất hiện.

Diệp Anh quả nhiên đã tuyên bố như lúc trước, loại bỏ chức Chủ tịch hội đồng quản trị của Tạ Việt Tuyên, Phó tổng Tạ Hoa Lăng, sa thải giám đốc bộ phận thiết kế Sâm Minh Mỹ. Lúc mọi người còn đang xôn xao bàn luận, Diệp Anh không để cho bất kỳ ai cơ hội nói chuyện, tiếp tục tuyên bố:

"Ngoài ra, chức vị CEO của Tạ Việt Xán cũng lập tức phế bỏ."

Câu nói này như đóng băng trên mặt đất. Việt Xán chầm chậm ngẩng đầu, anh vốn ngồi bên cạnh cô, nghe thấy câu này nhất thời không biết nên phản ứng như nào. Mọi hình ảnh như dừng lại, trong đầu anh là một mảng trống rỗng, nhìn khuôn mặt như đóa tường vi lạnh lùng, nhìn đôi mắt đen vô cảm của cô, anh đã sững sờ rất lâu.

Tạ Phong phía sau anh phẫn nộ muốn xông tới!

Việt Xán theo bản năng ngẩng đầu ngăn lại.

"Tạ đại công tử, anh có thể rời khỏi rồi." Ngồi ở vị trí Chủ tịch, Diệp Anh thản nhiên mỉm cười, nhìn thấy Việt Xán im lặng vài phút, cuối cùng cũng rời khỏi phòng họp.

Các thành viên hội đồng quản trị vì quyết định đột ngột này mà trở nên mông lung! Toàn bộ cổ đông không hiểu sự tình cuối cùng là như nào.

Chuyện như một giấc mộng hoang đường.

Giống như ở giữa sương mù trắng mờ mịt, Việt Xán cứng ngắc đi ra khỏi phòng họp, bên tai là tiếng phẫn nộ của Tạ Phong, nhưng anh không hề nghe rõ. Bước vào phòng làm việc của mình, Việt Xán đờ đẫn ngồi, anh không biết mình đã ngồi bao lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng được mở ra.

Cảm giác quen thuộc ấy là của cô. Tiếng bước chân cô càng lúc càng gần, cô đứng trước bàn làm việc của anh, sau đó ngồi xuống ghế xoay.

"Diệp Anh! Cô sao có thể qua cầu rút ván! Đại thiếu gia đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Tạ thị cho cô, cô lại có thể lật mặt đuổi đại thiếu gia đi sao? Trên đời này lại có người phụ nữ độc địa như cô vậy sao?" Từ góc phòng lao tới, Tạ Phong tức giận đến không kiềm chế được, khuôn mặt khôi ngô của chàng thiếu niên giận đến căng ra.

"Tạ Phong, cậu ra ngoài trước đi."

Lặng lẽ nhìn Diệp Anh trước mặt, Việt Xán khàn giọng nói với Tạ Phong. Tạ Phong hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Anh mấy cái rồi mới đi ra ngoài, mạnh mẽ đóng chặt cửa phòng.

"Vì sao?"

Hai ngày trước tuyết đã ngừng rơi, giờ phút này lại chầm chậm rơi xuống, từng bông tuyết nhỏ dính trên cửa kính phòng làm việc, chớp mắt đã hòa tan, không còn dấu vết, chỉ còn lại một chút ẩm ướt.

Trí óc Việt Xán có chút hỗn loạn.

Anh đã mất nhiều năm như vậy để trù tính, để thực hiện, cuối cùng cũng có thể nắm được phần lớn cổ phần của Tạ thị trong tay, nhưng đột nhiên giữa chừng lại bị cô – người vốn dĩ nên kề vai sát cánh cùng anh chiến đấu, cho một đòn trí mạng!

"Ha ha."

Dáng bộ khoan khoái ngồi trên chiếc ghế da đen, Diệp Anh nhìn Việt Xán, sau đó đột nhiên mở trừng mắt, vẻ nghi hoặc nói với anh:

"Sao? Anh không vui sao? Đáng lẽ anh phải cảm thấy vui mừng mới đúng chứ!"

"..." Việt Xán kinh ngạc.

"Xán, từ cái đêm bảy năm trước ấy, anh đã phải nhận nhiều đau khổ, nhiều ủy khuất, nghĩ tới những điều anh phải chịu đựng, tim tôi đau như dao cắt." Đôi mắt xinh đẹp như hồ sâu như tuyết trắng ấy mang vẻ thương tiếc và đồng tình: "Bây giờ, nếu tôi đã biết là tôi hiểu lầm anh, trách lầm anh,vậy hãy để tôi thay anh gánh vác toàn bộ chuyện này đi!"

Thâm tình nhìn Việt Xán, Diệp Anh nói:

"Tôi đã mua một căn biệt thự ở Mỹ cho anh, chuẩn bị một số tiền cho anh, anh có thể ở đó bắt đầu một cuộc sống mới, cũng có thể bắt đầu lại sự nghiệp của mình. Xán, tôi hi vọng anh có thể rời xa những ân oán này, tôi hi vọng từ nay về sau anh có thể sống hạnh phúc yên ổn! Anh yên tâm, thù hận giữa anh và Tạ Hoa lăng sẽ do tôi gánh vác! Anh xem, tôi đã đuổi cả Tạ Hoa Lăng và Việt Tuyên ra khỏi Tạ thị rồi, đúng không?"

"Em..."

Việt Xán cuối cùng cũng hiểu rõ, anh nhắm chặt mắt, cảm thấy đáy lòng mình trào lên một cảm giác lạnh lẽo, như đám tuyết bên ngoài cửa sổ, khiến toàn thân anh đông cứng lại, rơi vào hầm băng:

"... Em đang trả thù anh."

"Ha ha ha ha!"

Diệp Anh bật cười, cười đến mức khóe mắt lấp lánh ánh nước:

"Thế nào? Những lời này anh thấy quen sao? Những lời này đều là những lời tận tình khuyên bảo Tạ đại công tử đã dành cho tôi, hiện giờ tất cả tôi trả lại cho anh, cảm giác có phải vô cùng thân thiết, vô cùng hạnh phúc không?"

"..."

Việt Xán đau lòng đến tột đỉnh.

Thì ra cô kiên quyết yêu cầu anh chuyển nhượng cổ phần Tạ thị cho cô không phải vì cô thiếu cảm giác an toàn, nên muốn anh dùng cách này chứng minh. Mà vì đó là cạm bẫy cô trăm phương ngàn kế giăng ra, lấy tình yêu của anh với cô ra để lợi dụng, thậm chí không tiếc dùng đủ loại tin tức khiến cô tổn thương, cũng chỉ để anh đau lòng, để anh vì chúng mà tự nguyện nhảy vào cạm bẫy của cô.

"... Tường Vi, anh chỉ vì em..."

Thanh âm khàn khàn, sự chua xót trong lồng ngực khiến anh chỉ có thể tự giễu chính mình.

"Ha ha ha ha, vì tôi sao?" Như thể nghe được chuyện đáng cười, Diệp Anh bật cười đáp: "Đúng, anh vì tôi! Vì không muốn tôi cực nhọc báo thù, nên anh đã thay tôi tìm người giết Sâm Lạc Lãng, để thù lớn của tôi được báo! Vậy thì hiện giờ tôi cũng vì anh, để anh không phải cực khổ báo thù, nên tôi không từ muôn vàn khó khăn giúp anh tiếp nhận cổ phần Tạ thị, giúp anh đuổi Việt Tuyên và Tạ Hoa Lăng, để thù của anh được báo! Ồ, sao nhìn anh lại không hề có chút vui vẻ nào vậy? Lẽ nào anh không vui vẻ, không cảm động sao?"

Nhìn thấy cô bật cười, cảm xúc đè nén trong ngực trào lên, Việt Xán nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

"... Xin lỗi."

Việt Xán khàn giọng nói:

"... Là anh tự cho mình đúng, là anh đã quá tùy tiện. Nếu có thể quay lại một lần nữa, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua Sâm Lạc Lãng, anh sẽ giữ ông ta lại cho em, cùng em xem ông ta phải nếm trải ác giả ác báo như nào." Thì ra chỉ có một số việc tự mình trải qua mới hiểu rõ sự phẫn nộ và đau khổ trong lòng đối phương.

Diệp Anh gạt tay Việt Xán ra: "Đủ rồi! Anh lại muốn lừa tôi nữa sao?" Đáy mắt cô ngập tràn ánh lửa điên cuồng: "Ha ha, tôi nói cho anh biết, Việt Xán, chuyện trước kia tôi không hận anh nữa, chuyện của Sâm Lạc Lãng tôi cũng không hận anh, giờ tôi và anh hòa nhau! Nhưng cổ phần Tạ thị, tôi sẽ không trả lại anh! Anh không cần phí lời ngon tiếng ngọt với tôi, vào thời khắc anh ký tên chuyển nhượng toàn bộ cổ phần Tạ thị cho tôi, Tạ thị đã là của tôi rồi, ai cũng đừng hòng cướp nó từ tay tôi!"

"Em nghĩ anh vì cổ phần của Tạ thị sao?"

Việt Xán khàn giọng hỏi.

"Ha ha ha ha." Sau một tràng cười, Diệp Anh lạnh lùng nói: "Anh vì cái gì, tôi không quan tâm. Việt Tuyên vì cái gì, tôi cũng không quan tâm. Tất cả người trên thế giới này vì cái gì, tôi hoàn toàn không quan tâm! Từ nay về sau, tôi chỉ làm những gì tôi muốn làm, những chuyện khác không hề liên quan tới tôi!"

Tuyết bên ngoài cửa sổ rơi dày đặc.

Trận tuyết lớn này cứ ngừng rồi rơi cũng đã bốn năm ngày, cả thế gian dường như cũng bị đóng băng lại, trắng ngần, lạnh lẽo. Những bông tuyết trong suốt xinh đẹp vẫn bất chấp mình lao về phía cửa kính thủy tinh, để rồi trong nháy mắt lại biến mất không còn dấu vết.

"Anh đi đi."

Nhìn Việt Xán, đôi mắt Diệp Anh lạnh lùng: "Anh và tôi, hai chúng ta đã trả xong nợ nhau."

Ngày đăng: 28/08/2016
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?