Gửi bài:

Tập 3 - Chương 9

Ngay lúc giới truyền thông sôi nổi đồn đoán, vụ án của Sâm Minh Mỹ liệu có vì tình trạng tinh thần của Sâm Minh Mỹ mà miễn trách nhiệm hình sự hay không, thì trên mạng đột nhiên xuất hiện một đoạn video kinh động hồn người!

Trên đoạn video ấy...

"Cô không nên tham dự cuộc thi! Nếu cô không tham dự, không thiết kế ra loạt liền thân đáng ghét kia thì đã không xảy ra chuyện gì!" Sâm Minh Mỹ hét lên.

"Tracy ngay từ đầu cũng là cô trăm phương nghìn kế đặt bên cạnh tôi, đúng không?" Diệp Anh lạnh lùng nhìn Sâm Minh Mỹ: "Cô bảo cô ấy giám sát nhất cử nhất động của tôi, sau đó vào thời khắc mấu chốt trộm thiết kế của tôi, nhưng lại đi nói là tôi sao chép cô, như vậy chẳng lẽ không phải là cô đã hãm hại tôi, mà là tôi hãm hại cô sao?"

"Đồ phản bội Tracy!" Sâm Minh Mỹ ôm đầu hét lên: "Miệng thì nói muốn báo đáp tôi, kết quả không kiên định được bao lâu đã bỏ trốn, nếu cô ta khăng khăng cô đã trộm thiết kế của tôi thì cô đã không dễ dàng trở mình như vậy!"

.... ....

Bang...

Sâm Minh Mỹ tức giận, hung hăng tát Diệp Anh.

.... ....

"Đồ tiện nhân! Đêm nay cô diễn tập đúng không? Tôi đã phái người đi cướp trang phục của cô! Hiện giờ toàn bộ tác phẩm dự thi cô vất vả làm ra đều đã là của tôi! Toàn bộ đã là của tôi! Ha ha ha ha!"

... ...

Oán hận tiến gần Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ mở to mắt: "Tôi sẽ giết cô, giúp cô để lại một bức thư, nội dung bên trong là vì cô sao chép tôi, trong lòng áy náy bất an, hơn nữa vì cuộc thi đêm chung kết không hề có linh cảm sáng tạo, đêm ngày đau khổ, không chịu nổi những áp lực này, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn: chết! Lấy cái chết nhận tội với tôi! Lấy cái chết để xin tôi tha thứ..."

"Chỉ cần cô chết rồi, tất cả mọi thứ của cô, toàn bộ đều là của tôi! Chức quán quân là của tôi! Những thiết kế loạt liền thân xấu xí cô để lại, tôi thích dùng bao lâu thì dùng! Việt Xán vẫn tiếp tục yêu tôi! Việt Tuyên cũng sẽ yêu tôi! Tạ thị cũng là của tôi! Tất cả mọi thứ đều là của tôi! Hết thảy mọi thứ đều là của tôi..."

.... ....

"Tôi muốn để một mồi lửa thiêu đốt nơi này! Tôi muốn MK của cô biến thành tro bụi, chôn vùi cùng cô!"

.... ....

"Ha ha ha," Trong làn khói dày đặc, hai mắt Sâm Minh Mỹ ánh lên sự điên cuồng, ngón tay nâng cằm Diệp Anh, thưởng thức dấu tay trên mặt cô, phì phò nói:

"Một lúc nữa, cô sẽ bị ngất vì làn khói đặc này, đến lúc đó, tôi sẽ cởi bỏ dây thừng cho cô, để ngọn lửa từng tấc cắn nuốt khuôn mặt cô, ngón tay cô, thân thể cô. Chờ cô biến thành khói bụi, tôi xem cô còn lấy cái gì để đi dụ dỗ đàn ông, lấy cái gì để thiết kế thời trang, lấy cái gì để đối đầu với tôi!"

Đoạn video này nghe nói do một viên cảnh sát trong cục cảnh sát không cẩn thận truyền ra ngoài. Hành động điên cuồng và ác độc như vậy của Sâm Minh Mỹ khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng lặng người, vô cùng sợ hãi! Tuy những tin tức trước đó đã sớm nói rõ chuyện Sâm Minh Mỹ phóng hỏa giết người, nhưng nghe thấy và tận mắt chứng kiến lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nội dung của đoạn video ấy nhanh chóng lan truyền trên mạng, khơi dậy làn sóng chưa từng có của toàn dân đòi trừng phạt Sâm Minh Mỹ!

Đã đến mức như thế này thì còn có thể do thần kinh không bình thường sao? Rõ ràng logic rất chặt chẽ! Ở đâu mà nói tinh thần chịu đả kích, nhất thời xúc động? Rõ ràng đây là âm mưu, có ý đồ toan tính!

Mưu đồ giết người rõ ràng như thế, sao có thể dùng lý do "thần kinh không bình thường" để thoải mái trốn tránh sự nghiêm trị của pháp luật? Nếu đối với hành vi độc ác đều không nghiêm trị, vậy pháp luật còn để làm gì?

Đối với đoạn clip này và những lời lên án dữ dội của dư luận, Sâm Lạc Lãng vừa yêu cầu giới truyền thông xóa bỏ đoạn clip, vừa giải thích rằng đoạn ghi hình này hoàn toàn chứng minh Sâm Minh Mỹ khi đó tinh thần không bình thường. Mấy vị chuyên gia tâm thần cũng viết bài trên weibo, đưa ra mấy hình ảnh về đôi môi Sâm Minh Mỹ run rẩy, đồng tử mắt co giãn, tiến hành phân tích tường tận, chứng minh Sâm Minh Mỹ lúc ấy quả thực không có đủ hành vi năng lực tỉnh táo.

Công chúng lại rơi vào nghi hoặc.

Thậm chí có vài chuyên gia thần kinh còn ở trên weibo đưa ra phân tích, chỉ ra Diệp Anh trong đoạn clip quá mức trấn tĩnh, từ toàn bộ thái độ của cô cho thấy biểu hiện hoàn toàn không giống với người bình thường rời vào nguy hiểm. Sau đó, mấy vị chuyên gia này đều không hẹn mà cùng đưa ra một kết luận kinh ngạc: Có lẽ người có mưu đồ tính toán không phải là Sâm Minh Mỹ, mà là Diệp Anh!

Có lẽ Diệp Anh đã sớm bố trí cạm bẫy này cho Sâm Minh Mỹ.

Dư luận dậy sóng.

Những bình luận weibo này được điên cuồng trích dẫn lại, trong nháy mắt những bình luận học thuật, phi học thuật ngập tràn, hình tượng nữ thần cao lãnh của Diệp Anh trong nháy mắt sụp đổ.

*****

Dưới bầu trời sao.

Quán rượu bên bờ biển.

"Thật quá đáng!"

Phan Đình Đình cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường, thì ra dư luận lại dễ dàng bị thao túng như thế sao? Mấy lời trên weibo của mấy vị chuyên gia thần kinh kia đã khiến đen trắng đảo điên, Sâm Minh Mỹ từ kẻ phóng hỏa giết người trở thành kẻ bị hại, còn Diệp Anh trở thành người phụ nữ xấu xa tâm cơ thâm trầm.

"Quả nhiên là công ty quan hệ ngoại giao đứng đầu trong nước..."

Phan Đình Đình cũng không thể không khâm phục, tiền nào của nấy, không hổ là công ty ngoại giao có tiếng nhất trong nước.

Bây giờ ngay cả cô cũng không thể không cân nhắc đánh giá.

Lúc ban đầu nhìn thấy đoạn clip kia, cô cho rằng Diệp Anh hoặc Việt Xán đã truyền ra ngoài, nhưng tình thế chuyển biến lúc sau khiến cô bắt đầu hoài nghi bên phía Sâm Lạc Lãng không biết bằng cách nào đã để lộ đoạn clip, sau đó dùng đoạn clip này bắt đầu công kích Diệp Anh. Bọn họ đã sớm có mưu tính.

Bầu trời đầy sao, trong đêm đen, tiếng sóng vỗ bờ từng đợt, đôi mắt Khổng Diễn Đình bỗng nhiên vừa ẩn chứa ý cười, vừa tràn đầy mờ ám nhìn về phía Phan Đình Đình.

"Cô cảm thấy có phải Diệp Anh đã sớm có mưu tính rồi không?"

"Đương nhiên không phải!"

Giọng nói vẫn chưa hạ thấp, Phan Đình Đình đã thấy do dự, nâng ly rượu lên suy nghĩ. Lẽ ra cô không nên hoài nghi Diệp Anh, nhưng cô với Diệp Anh đã quen biết thời gian dài như vậy, nếu nói Diệp Anh giống một bông hoa trắng ngây ngốc như Sâm Minh Mỹ là điều quá không thỏa đáng.

"Anh thấy..."

Phan Đình Đình mê man nhìn Khổng Diễn Đình.

"Tôi không có ý kiến gì cả." Khổng Diễn Đình cười như gió xuân Giang Nam tháng ba: "Chỉ là tôi thấy có lẽ lần này, nữ thần của tôi đã thực sự gặp phải đối thủ rồi."

*****

Như Khổng Diễn Đình dự đoán, tình thế phát triển rất nhanh, bên tư pháp đã mời một vị chuyên gia thần kinh đến tiến hành chẩn đoán chính xác trạng thái tinh thần của Sâm Minh Mỹ. Một tuần sau, vị chuyên gia thần kinh ấy tuyên bố Sâm Minh Mỹ quả thực có bệnh về thần kinh khá nghiêm trọng, không có năng lực chịu trách nhiệm hình sự.

Vài ngày sau, Sâm Minh Mỹ được chuyển từ cục cảnh sát sang bệnh viện tâm thần.

Phản ứng của công chúng khá đa dạng.

Có người nói phải tin tưởng vào phán đoán y khoa của sở tư pháp; có người nói, trong giám định y khoa, chuyện giở trò dối trá là điều quá dễ dàng; có người nói, hay là đợi sau khi vụ án của Sâm Minh Mỹ chính thức thẩm tra thì hãy thảo luận, có lẽ Sâm Minh Mỹ căn bản chính là người bị hại, và Diệp Anh có thể không phải vô tội đáng thương như thế.

Một ngày sau khi Sâm Minh Mỹ được đưa vào viện tâm thần, Diệp Anh nhận được một cuộc điện thoại.

"Cô Diệp, xin chào!"

Vừa nhận điện thoại, nhân vật chủ chốt của đoàn đội quan hệ kia – cô Lệ Từ đã thân thiết chào hỏi, nói với Diệp Anh là muốn đại diện cho Sâm Lạc Lãng biểu đạt thiện ý với Diệp Anh. Ngài Sâm Lạc Lãng hoàn toàn không có ý gây ra bất kỳ thương tổn nào với cô Diệp Anh. Ngài Sâm Lạc Lãng nguyện ý bồi thường tất cả những tổn thất của cô Diệp Anh, cũng tình nguyện có những động thái tích cực đáp trả những chê trách hiện tại của dư luận với cô Diệp Anh, bảo vệ hình tượng tốt đẹp của cô Diệp Anh trong mắt công chúng.

Nghe xong những lời này, Diệp Anh nhàn nhạt cười, nói:

"Vậy điều ông ta muốn là gì?"

Trong điện thoại, Lệ Từ lập tức nói:

"Cô Diệp Anh, cô hiểu lầm rồi, ngài Sâm Lạc Lãng không hề cầu xin gì cả. Ngài ấy chỉ hi vọng nhỏ nhoi nếu cô có thời gian, có thể tới thăm hỏi cô Sâm Minh Mỹ một chút không. Mỗi lần thần trí thanh tỉnh, cô Sâm Minh Mỹ đều vì chuyện từng thương tổn cô mà thấy áy náy trong lòng, hi vọng có cơ hội gặp cô xin lỗi."

Diệp Anh mỉm cười.

Không suy nghĩ quá lâu, cô mỉm cười nói:

"Được. Tôi cũng rất nguyện ý gặp mặt đón nhận lời xin lỗi của cô Sâm."

****

Sáng nay, Diệp Anh lần đầu tiên bước vào bệnh viện tâm thần.

Để tránh đám phóng viên, cô vào bệnh viện từ phía cửa sau. Không giống như vẻ âm trầm đáng sợ hay xuất hiện trong phim ảnh, bệnh viện tâm thần trước mặt lại nhìn khá hiền hòa. Hậu viện ngập tràn ánh mặt trời và màu xanh, một số bệnh nhân đang tản bộ, mấy người bệnh đang ngồi trong góc, ngoại trừ ánh mắt thất thần, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dị thường nào.

Luật sư cảm kích nói:

"Cô Diệp, hôm nay thật sự khiến cô vất vả rồi. Từ khi cô Sâm nằm viện, mỗi ngày đều vô cùng hi vọng có thể gặp cô. Hơn nữa chúng tôi cũng mong sau khi chứng kiến tình trạng của cô Sâm, cô có thể bác bỏ một số tin không chính xác về tình trạng tinh thần của cô Sâm." Mấy ngày nay, tin tức Sâm Minh Mỹ lấy cớ "thần kinh không ổn định" để trốn tránh trách nhiệm pháp luật lại dần dần nổi lên.

Diệp Anh cười nhạt không nói.

Đi cùng nhân viên bệnh viện, bệnh nhân và Tạ Thanh, Diệp Anh tiến vào bệnh viện tâm thần, tận mắt nhìn thấy những bệnh nhân mang vẻ mặt ngây ngốc đi qua đi lại, các bác sĩ và y tá tất bật công việc.

"Những bệnh nhân này bệnh tình đã khá ổn định, không có khuynh hướng bạo lực, chúng tôi sẽ cho họ không gian hoạt động nhiều hơn một chút, hi vọng bọn họ có thể sớm hồi phục." Theo ánh nhìn của Diệp anh, nhân viên bệnh viện giải thích: "Còn những người bệnh có khả năng gây nguy hiểm, chúng tôi quản lý rất nghiêm khắc, phòng ngừa phát sinh tình huống ngoài ý muốn."

Đến khu bệnh nặng, không khí nhất thời trở nên khác lạ.

Cửa ra vào có bảo vệ, cửa từng phòng đều được khóa chặt, thỉnh thoảng vài tiếng gào thét chói tai vọng tới. Hành lang âm u, không khí đẫm mùi ẩm mốc, tanh hôi. Nhân viên đi cùng trao đổi vài câu với bác sĩ, ý bảo bảo vệ mở cửa phòng bệnh 403.

"Hôm nay tình trạng cô Sâm khá ổn định, sáng sớm đã tiêm thuốc an thần, vừa nãy thần trí khá tỉnh táo, có thể nói chuyện đôi câu." Cửa phòng bệnh được mở ra, bác sĩ nói: "Có điều cần chú ý không được kích động cô ấy, nếu không cô ấy có thể sẽ gây ra những hành động quá khích."

Vừa mới thích ứng sự âm u của hành lang, ánh sáng trong phòng bệnh lúc này quá chói mắt khiến Diệp Anh phải lấy tay che mắt, chầm chậm nheo mắt nhìn.

Cả căn phòng trắng như tuyết.

Bốn phía là vách tường mềm đặc chế.

Một chiếc giường đặc chế bị cố định trên tường.

Trên giường bệnh, Sâm Minh Mỹ mặc một bộ quần áo bệnh nhân kẻ xanh trắng, hai ống tay áo xoắn buộc vào nhau kỳ quái khiến hai tay không thể tự do hoạt động. Ánh mắt Sâm Minh Mỹ ngây dại, đôi môi tựa như đang thầm thì ca hát, trên mặt đầy những vết máu mới cũ, mái tóc dài trước kia cũng bị cắt ngắn đến một tấc.

"Chúng tôi cũng không còn cách nào, chỉ cần để cô ấy tự do, cô ấy sẽ điên cuồng cào cấu mình, từ đầu đến toàn thân, chỗ nào cũng bị thương." Bác sĩ giải thích: "Nhưng không cần lo lắng, hiện giờ cô Sâm đã mặc bộ quần áo bệnh nhân gò bó này, không thể làm hại đến bất kỳ ai."

Tạ Thanh cẩn thận kiếm tra phòng bệnh từ trong ra ngoài, nghiên cứu bộ quần áo gò bó và đôi chân bị trói bởi dây thừng cao su của Sâm Minh Mỹ, sau đó mới gật đầu với Diệp Anh, lui ra khỏi phòng bệnh cùng bác sĩ và nhân viên bệnh viện, canh giữ bên ngoài phòng bệnh.

"Ông xác thực muốn đứng trong này để nghe sao?"

Diệp Anh nhìn luật sư của Sâm Minh Mỹ, vị luật sự đó do dự nhìn về phía Sâm Minh Mỹ, Sâm Minh Mỹ ngây dại nhìn Diệp Anh.

Luật sư cũng lui ra ngoài, cửa phòng bệnh đóng lại.

Đợi đến khi phòng bệnh chỉ còn

hai người bọn họ, Diệp Anh nhàn nhạt mỉm cười, nói:

"Có lời gì muốn nói thì nói đi." Sâm Minh Mỹ vẫn ngây ngốc nhìn Diệp Anh, như thể không hề biết cô là ai. Diệp Anh cũng không sốt ruột, cô chầm chậm đến gần giường bệnh, nói:

"Tôi cho cô tổng cộng thời gian nửa tiếng. Luật sư của cô nói để tôi xem xét tình trạng hiện tại của cô. Ừm, trừ việc không nhìn thấy cô khóc lóc gào thét muốn gặp tôi, dáng vẻ này của cô đúng là vô cùng giống người bệnh tâm thần. Tự cào mặt mình thảm như này, đầu tóc cũng cạo thành ni cô, cô đã bao lâu rồi không soi gương, cô có biết mình đã xấu đến thê thảm không?"

Ánh mắt ngây ngốc chợt lóe lên tia hận.

"Ồ, tôi hiểu rồi." Diệp Anh bật cười, đưa tay nâng cằm Sâm Minh Mỹ, tựa như thưởng thức khuôn mặt Sâm Minh Mỹ: "Tóc cắt rồi có thể dài ra. Những vết thương trên mặt này, nhìn thì dọa người, nếu liền rồi cũng sẽ không để lại sẹo."

"Chỉ có điều..." Ngón tay chậm chầm vỗ về vết máu ngang dọc trên mặt Sâm Minh Mỹ, Diệp Anh mỉm cười nói: "Ăn sáng xong tôi quên rửa tay rồi, sờ vào vết thương cô như này, không biết có để lại vi khuẩn nhiễm trùng không..."

Hoảng sợ tránh mặt, cả người Sâm Minh Mỹ lùi mạnh về phía sau.

"Ha ha." Diệp Anh không nhìn được mỉm cười lắc đầu: "Thôi đi, bố cô mất nhiều tâm tư như vậy, tốn bao nhiêu tiền, kết quả cô chỉ có chút kỹ xảo vậy sao? Cô Lệ Từ gì đó không phải nên nhắc nhở cô sao, phải diễn ra vẻ hồn bay phách lạc, tinh thần sụp đổ mới có thể khiến tôi mềm lòng, để tôi đồng tình với cô. Chỉ có tôi sau khi ra khỏi đây nói vài câu với truyền thông về cô, cô mới có thể thoát khỏi sự trừng phạt của luật pháp, không phải sao? Sâm Minh Mỹ, rốt cuộc cô ngu xuẩn đến mức nào?"

"Diệp Anh!"

Dù sao đã bị nhìn thấu, Sâm Minh Mỹ quyết định mặc kệ, sự ngây dại trong mắt chuyển thành hận thù thấu xương, cô trừng mắt nhìn Diệp Anh, hận không thể hút máu ăn thịt:

"Không, cô không phải Diệp Anh, tôi đã biết cô là ai rồi!"

Đôi mắt Sâm Minh Mỹ đỏ ngầu, âm trầm nói:

"Cô mai danh ẩn tích, ha ha ha ha, bởi vì cô không dám để người ta biết thân phận thật sự của mình! Cô... chính là người cao cao tại thượng trước kia, sau này bị sa sút, lưu lạc đầu đường xó chợ, phải quỳ xuống cầu xin chúng tôi giữ cô lại, cô là kẻ ngay cả đến mẹ đẻ cũng vô cùng căm ghét, cô chính là tiểu công chúa của Mạc gia – Mạc Tường Vi!"

Diệp Anh lạnh lùng nhìn Sâm Minh Mỹ.

"Ha ha ha ha" Sâm Minh Mỹ kích động cười: "Nói đi! Nói đi! Không phải vừa nãy cô còn tuôn ra những lời vàng ngọc sao? Sao rồi, cô nhớ lại rồi à? Nhà cô phá sản, cô và mẹ cô bị đuổi đi, mẹ cô mang theo cô, quỳ trước mặt bố tôi, dập đầu ứa máu, cầu xin bố tôi giữ cô lại, bố tôi đá bà ta ra mà ba ta vẫn sống chết ôm chặt chân bố tôi, khóc lóc nói bà ta yêu bố tôi, nếu không có bố tôi thì không sống nổi, bà ta nguyện làm trâu làm ngựa cho bố tôi..."

"Cô câm miệng!"

Bóng đen của chuyện cũ bao phủ lấy Diệp Anh, những ký ức đen tối ấy sớm đã bị cô xóa bỏ, cô không thể nhớ lại, không cách nào nhớ lại! Sau khi mẹ tự sát, mẹ không những không quan tâm đến nguyên chân cái chết của bố, không để ý vì sao công ty đột ngột phá sản, mà chỉ một lòng muốn ở cạnh Sâm Lạc Lãng. Dường như mẹ chỉ chìm đắm u mê vào tình yêu với Sâm Lạc Lãng, mỗi lần cô phản kháng mẹ, đổi lại đều là những trận đòn.

"Dạ Anh!"

"Ngươi là Dạ Anh!"

Chiếc roi da vung lên, từng roi từng roi, khiến cả người cô bé tràn đầy thương tích, khuôn mặt cau có của mẹ cô tràn đầy hận ý:

"Ngươi vừa ra đời, thày tướng số đã nói sự ra đời của ngươi sẽ mang đến vận hạn đáng sợ! Bố ngươi chết là do ngươi! Phá sản cũng vì ngươi! Lạc Lãng không yêu ta cũng vì ngươi! Ngươi là Dạ Anh ra đời trong đêm tối đáng sợ! Ngươi sẽ hủy diệt mọi thứ! Đáng lẽ ngươi phải chết! Phải chết!"

"Ha ha ha ha!" Tận hưởng vẻ mặt biến sắc của Diệp Anh lúc này, Sâm Minh Mỹ hạ giọng nói: "Cô cũng cảm thấy ghê tởm đúng không? Mỗi lần nhìn thấy mẹ cô không biết xấu hổ dụ dỗ bố tôi, tôi cũng thấy đáng ghét, ghê tởm, buồn nôn!"

"Mẹ cô là một con đàn bà điên, cô biết không? Tôi không phải kẻ điên, mẹ cô mới là người điên!" Nhìn trái nhìn phải, Sâm Minh Mỹ đảo mắt nói: "Cô biết vì sao mẹ cô suốt ngày đánh cô không? Vì tôi nói với bà ta là tôi ghét cô, bà ta đánh cô thì tôi sẽ rất vui! Cho nên để lấy lòng tôi, bà ta đã đánh cô, cầm roi da đánh cô đến bán sống bán chết, tôi ở bên cạnh xem mà lòng rất vui vẻ, thoải mái!"

"Diệp Anh? Dạ Anh? Ha ha ha ha! Sao tôi lại ngu ngốc thế, đáng lẽ tôi nên sớm đoán ra, khi ấy mẹ cô cả ngày đều nguyền rủa bên miệng không phải là hai chữ này sao? Ha ha ha ha, vốn dĩ là tiểu công chúa Mạc gia kiêu ngạo trên chín tầng mây lại bị mẹ mình đánh chửi như cơm bữa mỗi ngày, tôi thật sự quá vui vẻ!"

Cả người Diệp Anh lạnh ngắt.

Cô nhắm chặt mắt. Không, không phải. Cô nói với chính mình đó chỉ là do mẹ cô chịu kích thích quá lớn nên mới khiến tinh thần bất ổn, những trận đòn roi, những lời mắng chửi ấy không phải là chủ ý của mẹ. Sau khi đánh cô bị thương, khi tỉnh táo lại bà đều hối hận, ôm lấy cô và khóc, hai tay run rẩy bôi thuốc cho cô.

Không.

Cô không muốn nghe những lời này.

Cô không hận mẹ...

Mẹ chỉ là do bị bệnh, mẹ chỉ là một người bệnh!

Sâm Minh Mỹ ác độc cười, tiếp tục nói:

"Điều cô hận nhất ở tôi chỉ đơn giản là do tôi đã bỏ thuốc ngủ vào nước, sau đó đem cô lên giường bố tôi, đúng không? Ha ha ha ha. Nhưng cô không biết đêm đó khi cô ở bên trong liều mạng khóc lóc kêu cứu, mẹ cô đứng bên ngoài phòng ngủ! Cánh cửa hơi hé mở, mẹ cô đứng đó nhìn, nghe. Khi ấy vẻ mặt của bà ta vô cùng đặc sắc, có muốn tôi nói cho cô nghe không..."

Bang!

Diệp Anh vung tay tát Sâm Minh Mỹ!

Sâm Minh Mỹ bị đánh đến sững sờ, miệng mở to trừng mắt nhìn Diệp Anh, vài giây sau cô ta mới điên cuồng bổ nhào về phía Diệp Anh, gào lên:

"Cô đánh tôi? Cô dám đánh tôi?"

Nhưng bộ quần áo gò bó và dây thừng chỉ khiến cô ta điên cuồng trên giường bệnh, hoàn toàn không gây được bất kỳ uy hiếp nào với Diệp Anh. Những động tĩnh này khiến Tạ Thanh lập tức mở cửa phòng bệnh nhìn vào, sau đó lại lập tức đóng lại.

"Cô có muốn thử lại một lần nữa xem tôi có dám hay không?"

Diệp Anh lạnh lùng nói, lòng bàn tay nóng bỏng, nhưng đáy lòng cô lại lạnh đến thấu xương. Những điều bẩn thỉu đê tiện ấy, cô cho rằng sẽ có thể dần dần phai nhạt theo thời gian, nhưng lại phát hiện nó như ngàn vạn bọ giòi, chưa từng thoát khỏi, chúng vẫn luôn ở đó, bám vào xương thịt cô, gặm nhấm cô.

Khuôn mặt Sâm Minh Mỹ nhăn nhó.

Máu tươi từ miệng chảy ra, cô ta đáp trả Diệp Anh bằng một nụ cười lạnh:

"Cho nên, cô đúng là kẻ mưu mô. Cô thay tên đổi họ, từ lúc bắt đầu, cô xuất hiện trước mặt tôi là vì báo thù tôi, đúng không? Cho nên, cô cố ý cướp Việt Tuyên, sau đó cố ý cướp Việt Xán, cố ý cướp đi kế hoạch thời trang nữ cao cấp của tôi, cướp mất danh hiệu giải Laurence, cướp giải quán quân cuộc thi thời trang nữ cao cấp châu Á!"

"Tất cả đều do cô cố ý hãm hại tôi! Ha ha ha ha, hẳn nào thiết kế của cô lại dễ dàng bị trộm đi vậy, cô cố ý để trong ngăn kéo đợi người của tôi đến trộm, đúng không? Nếu tôi không trộm được, cũng sẽ không sao chép cô, nếu tôi không sao chép cô thì cho dù cô giỏi hơn tôi, đạt được chức quán quân, tôi cũng vẫn có thể làm nhà thiết kế, không đến mức mất tất cả vì vụ sao chép!"

Những ngày này, Sâm Minh Mỹ suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cô cũng hiểu, cuối cùng cũng biết vì sao mình lại từng bước tiến vào cạm bẫy, càng lúc càng sâu.

"Sau đó, cô cố ý để tôi và cô cùng tham dự đêm chung kết. Nếu tôi không tham gia, sự kiện sao chép cũng chỉ dừng ở việc nghi ngờ, tôi vẫn còn cơ hội xoay mình, nhưng tôi lại bị bức đến mức muốn tranh cao thấp với cô trong đêm chung kết! Cô rõ ràng biết tôi không phải đối thủ của cô, nhưng cô vẫn bức tôi vào đường cùng, khiến tôi chó cùng bứt giậu, không từ thủ đoạn, khiến tôi phạm phải tội phóng hỏa giết người! Cô ác độc, cô thật sự ác độc! Tiểu công chúa cao cao tại thượng của tôi, thủ đoạn của cô thâm độc như vậy, Việt Tuyên có biết không? Việt Xán có biết không? Họ có biết cô lòng dạ rắn rết, thủ đoạn hiểm độc như vậy không?"

"Chúc mừng cô, cuối cùng cô cũng hiểu rồi."

Diệp Anh cười giễu cợt, nói:

"Bản thiết kế của vòng đấu loại, quả thực là cố ý để trong ngăn kéo, cô có thể không phái người đi trộm, cho dù nhìn trộm, cô cũng có thể không sao chép! Cho dù sao chép rồi, sự việc náo loạn rồi, xem xét tình thế không đúng, cô có thể xin lỗi tôi, hoặc nói năng thận trọng, tạm lánh phong ba, đợi ngày trở lại. Cho dù cùng tôi vào trận chung kết, cô cũng có thể tuyên bố rút lui, hoặc cô có thể thành thật đem tác phẩm của mình đi dự thi, thua thì sao chứ, đêm chung kết ấy bao nhiêu nhà thiết kế cũng không đạt giải quán quân!"

"Mỗi bước đi tôi đều cho cô cơ hội lựa chọn. Sâm Minh Mỹ, bức cô không phải tôi, mà chính là sự đố kỵ, tham lam, tầm thường, ngu xuẩn và ngoan độc của cô!" Diệp Anh thản nhiên cười: "Giống như hôm nay, cô đáng lẽ nên biểu hiện dáng vẻ đáng thương, tinh thần bất ổn, khiến tôi mềm lòng, cho cô một con đường. Nhưng cô không làm vậy, cho dù đã đến tình cảnh này, cô vẫn giống như một con chó điên cuồng, không thể khống chế mình, vẫn muốn nhào đến cắn tôi! Sâm Minh Mỹ, cô cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cô sao?"

"Tôi không sợ cô!"

Vẻ mặt Sâm Minh Mỹ hung hãn, cô thét lên:

"Bố tôi đã về rồi! Ông chỉ cần liếc mắt là sẽ nhận ra thân phận thật sự của cô, những mánh khóe này của cô chẳng là gì trước mặt ông! Bố tôi yêu tôi nhất! Ông ấy sẽ bảo vệ tôi! Tôi sẽ không sao cả! Diệp Anh, bất kể cô là Diệp Anh, hay là Mạc Tường Vi, cô căn bản không đấu lại tôi! Trước kia chúng tôi có thể khiến bố cô biết chuyện tai tiếng của mẹ cô, khiến bố cô tự sát, khiến nhà cô phá sản, khiến mẹ cô chết, khiến cô vào tù! Bây giờ, bố tôi đã về, ông ấy sẽ nhanh chóng khiến cô trắng tay! Tôi muốn xem cô rốt cuộc sẽ có kết cục thế nào! Tôi muốn nhìn thấy cô thê thảm hơn tôi gấp trăm lần!"

"Sâm Lạc Lãng sao?"

Ánh mắt lạnh lùng, Diệp Anh nói:

"Rất tốt, tôi đã đợi ông ta rất lâu, rất lâu rồi."

Thực tế, nếu không phải cô cho rằng Sâm Lạc Lãng đã chết, có lẽ sẽ không đem hết tất cả hận ý đổ trên đầu Sâm Minh Mỹ.

"Ha ha, cô đợi bố tôi làm gì?" Sâm Minh Mỹ tà ác mỉm cười: "Không lẽ cô đợi ông ta..."

Bang!

Diệp Anh giang tay tát.

Đau đến mức hét lên, Sâm minh Mỹ vẫn muốn mở miệng.

Bang!

Lại một cái tát nữa giáng trên mặt Sâm Minh Mỹ khiến mặt sưng lên. Sâm Minh Mỹ ư ử trong miệng, nhưng đã không còn có thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa. Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tạ Thanh bước nhanh vào, khóa trái cửa lại, luật sư và đám y tá muốn bước theo đã bị khóa ngoài cửa.

"Mở cửa! Mở cửa ra!"

Đám luật sư và y tá ngoài cửa nôn nóng gọi mở cửa.

"Đánh nữa sẽ xảy ra chuyện."

Tạ Thanh giữ cánh tay Diệp Anh.

Lồng ngực tràn ngập căm phẫn, qua mấy giây sau, Diệp Anh cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại. Những ngón tay run rẩy nắm chặt lại, Diệp Anh lạnh lùng nói với Sâm Minh Mỹ:

"Được, tôi sẽ để cô biết, cha con hai người có kết cục như thế nào!"

*****

Bước ra khỏi khu bệnh u ám, ra khỏi khu viện nội trú, bước vào hậu viện, những tia nẳng rực rỡ của ngày đông như đang nhảy múa lấp lánh, nhưng trong lòng Diệp Anh lại lạnh lẽo, bên tai là những lời luật sư của Sâm Minh Mỹ, cô thản nhiên bước đi, chỉ cảm thấy bản thân giống như một nhánh cây khô đã bị đóng băng rất lâu, không cách nào cảm nhận được hơi ấm.

Trong một góc bệnh viện, có một người bệnh già ngây ngốc ngồi dưới ánh nắng, mái tóc xơ xác, thân hình gầy gò, rất lâu vẫn không nhúc nhích. Diệp Anh dừng bước, hoảng hốt thất thần, có lẽ cô cũng không khác người bệnh kia, còn sống mà dường như đã chết.

"Cô Diệp, cô Diệp..."

Luật sư của Sâm Minh Mỹ gọi mấy tiếng Diệp Anh mới quay đầu, nói với ông ta:

"Chuyện của Sâm Minh Mỹ tôi sẽ tôn trọng phán quyết của pháp luật. Còn những chuyện khác, thứ cho tôi bất lực vô năng." Luật sư đuổi theo vẫn còn muốn tiếp tục khẩn cầu, hi vọng cô có thể vì Sâm Minh Mỹ mà nói vài câu tốt, nhưng Tạ Thanh đã đưa tay ngăn ông ta lại.

Bước ra khỏi cổng bệnh viện.

Hình ảnh trước mắt khiến Diệp Anh nhíu mày.

Ngoài cổng bệnh viện thần kinh có một bãi đỗ xe nhỏ, lúc đầu bao gồm cả xe của Tạ Thanh cũng chỉ có năm sáu chiếc, nhưng hiện giờ lại có mười hai chiếc xe đen bóng loáng đầu đuôi xếp sát nhau.

Ba chiếc xe trước đóng chặt cửa xe.

Tám chiếc phía sau đều có bốn năm tên hung hãn đứng bên cạnh.

Khi ánh mắt Diệp anh nhìn qua...

Pâng – cửa chiếc xe đầu tiên mở, một người mặc chiếc áo da đen, tóc ngắn dựng đứng bước ra, đó là Thái Na!

Từ sự kiện phóng hỏa lần trước, vì người của Sâm Minh Mỹ đã sớm đánh ngất Thái Na ném qua một chỗ khác nên Thái Na lại tránh được sự truy xét của cảnh sát. Mà những tên cướp xe kia cũng chắc chắn do Sâm Minh Mỹ sai khiến nên Thái Na cũng không hề biết gì.

"Hi, bảo bối."

Tay cầm dùi cui, Thái Na nhe răng mỉm cười với Diệp Anh.

Cửa chiếc xe thứ hai mở!

Bố của Thái Na – Thái Thiết, vóc dáng nhỏ con, trên gáy xăm trổ dữ tợn, ông ta âm trầm nhìn Diệp Anh, rồi bước về phía sau chiếc xe thứ ba, mở cửa.

Ánh nắng mặt trời rạng rỡ hiếm thấy trong ngày đông.

Chiếc xe màu đen dưới ánh mặt trời sáng bóng, cửa xe chầm chậm mở ra, một đôi chân dài nam tính được bao phủ bởi chiếc quần tây màu lam xám thò ra, sau đó đến đôi tay của người đàn ông trung niên, làn da trên mu bàn tay cho thấy người này đã không còn trẻ trung, nhưng mười ngón tay thon dài, thoạt nhìn rất tao nhã.

Dưới ánh nắng, người đàn ông từ trong xe bước ra, dáng người thẳng đứng, bộ âu phục cao cấp màu lam xám, chiếc cà vạt màu lam đậm, áo sơ mi bi đen trắng, túi trước ngực lộ ra một chiếc khăn tay lụa cũng là hoa văn bi đen trắng, chiếc quần bó sát lộ ra mắt cá chân, đôi tất màu xám cùng đôi giày da nâu nhạt sang trọng.

Năm tháng quả thực rất quan tâm người đàn ông này.

Vẫn giữ vẻ anh tuấn đến mức khiến người khác phải liếc mắt nhìn, nhưng năm tháng còn ban tặng thêm khí chất thuần thục, cao quý trên người ông ta.

"Tiểu công chúa Tường Vi của tôi!"

Người đàn ông bước về phía Diệp Anh, che giấu tâm tình kích động, ánh mắt ông ta tràn ngập thâm tình, sự thâm tình ấy tựa như mặt biển vô biên lấp lánh ánh sao, thâm tình đến non mòn biển cạn, thâm tình như tam sinh tam thế.

"Cô Diệp!"

Tạ Thanh biên sắc, lập tức chắn trước Diệp Anh. Anh nhìn về phía bệnh viện, phát hiện cánh cổng bệnh viện đã bị người bên trong đóng chặt.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Anh bình tĩnh nhìn Sâm Lạc Lãng đang tiến về phía mình.

Đây là một cái bẫy.

Cô hiểu rồi.

Cái gọi là Sâm Minh Mỹ muốn gặp cô, là luật sư muốn cô nói vài câu tốt cho Sâm Minh Mỹ chẳng qua chỉ là dẫn cô ra, rơi vào bàn tay của Sâm Lạc Lãng. Giống như những năm tháng đáng sợ ấy, cô giống như một con rối, bất luận cô liều mạng cố gắng đấu tranh thế nào, Sâm Lạc Lãng cũng đều dễ dàng khống chế cô, mỗi lần đều đè nát cô vào trong bóng tối sâu thẳm.

Chính vào lúc này...

Ầm!

Dưới tốc độ nhanh như chớp, một chiếc xe thể thao Lotus Elise màu trắng từ xa chạy tới cuốn theo bụi mù mịt, mấy tên trong đoàn xe đen bị bất ngờ không phòng ngự, chiếc Lotus Elise đã dừng lại trước mặt Tạ Thanh và Diệp Anh. Cửa xe mở ra, Việt Xán mang khuôn mặt lạnh lùng bước ra, anh nhanh chóng bước đến cạnh Diệp Anh, nhìn thấy cô vẫn nguyên vẹn, sự lo lắng trong mắt mới giảm đi một chút.

Đứng trước người Diệp Anh, Việt Xán lạnh lùng nhìn về phía Sâm Lạc Lãng, nói:

"Sâm đại sư, không biết ngài lại huy động nhiều người đến vậy, có chuyện gì sao?"

Trong lúc câu nói này thốt ra, gần hai mươi chiếc xe nhanh như chớp chạy tới, Khổng Diễn Đình, Tạ Phong, Tạ Phố, Tạ Bình đều tới, hơn bốn mươi người trang phục đen từ trong xe bước xuống. Hai bên đối diện, hiện trường nhất thời sát khí đằng đằng, thỉnh thoảng có người đi ngang qua còn tưởng nhìn thấy trận tranh đấu của xã hội đen, sợ tới mức vội vã chạy trốn.

"Cháu trai đa nghi rồi."

Dừng chân, Sâm Lạc Lãng mỉm cười chân thành: "Lần này trở về, phát hiện Minh Mỹ và cô Diệp có chút hiểu lầm. Ta muốn thay Minh Mỹ xin lỗi cô Diệp, cũng muốn nói riêng với cô Diệp đôi câu, không biết có được không?"

"Đợi qua một thời gian nữa, Sâm đại sư và con gái yêu cùng bị tuyên án, tôi và Diệp Anh sẽ vào ngục thăm, đến lúc ấy có thể cùng ngài nói chuyện phiếm một lúc." Đáy lòng cuồn cuộn nỗi hận, Việt Xán lạnh lùng nói. Anh vẫn luôn hận Sâm Lạc Lãng đến mức muốn lột da hủy cốt, ăn tươi nuốt sống. Lần này nếu không vì Diệp Anh muốn tận tay báo thù, anh đã khiến Sâm Lạc Lãng chết dưới tay Mario.

"Không biết cô Diệp nghĩ thế nào?"

Nụ cười vẫn tao nhã, thân thiết, ánh mắt Sâm Lạc Lãng nhìn về phía Diệp Anh đang được bảo vệ phía sau Việt Xán.

"..."

Những ngón tay khẽ run dần dần nắm chặt lại, Diệp Anh bắt mình bình tĩnh nhìn về phía Sâm Lạc Lãng. Cô đã trưởng thành, sớm không còn là cô gái bị uy hiếp đến mức không hề có chút sức lực, huống hồ cho dù là cô khi ấy cũng dám cầm dao đâm từng nhát vào ngực ông ta!

"Cũng được. Tôi cũng đang muốn nói chuyện với ông Sâm."

Gạt tay Việt Xán ra, Diệp Anh lãnh đạm trả lời.

Ngày đăng: 28/08/2016
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?