Gửi bài:

Chương 12

21. Chỉ còn hơn tuần nữa là đến ngày bay, mọi thủ tục đã hoàn tất. Đột nhiên một buổi chiều, Thành Cận đến phòng ký túc của cô. Cô cũng sắp đi rồi nên muốn ngồi với cậu ấy một lúc. Thấy Linh vui hơn, Thành mới thú thật, bảo dạo mấy tháng trước nhìn thấy Linh sợ lắm. Linh chỉ cười mà không đáp. Hai đứa ngồi ăn bánh trôi tàu với nhau, nghĩ ngợi mãi, Linh mới nói chuyện mình sắp đi du học. Chẳng ngờ, Thành Cận bị nghẹn luôn cả miếng bánh, Linh phải vỗ mãi miếng bánh mới trôi, sau rồi ho sù sụ. Xong, cậu ấy nhìn Linh, kinh ngạc.

"Nếu tớ không đến, cậu cũng định không nói phải không?"

Linh im lặng, mỉm cười. Thành đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, bóp chặt.

"Thằng Híp với bà kia chắc sắp chia tay rồi. Dạo trước thấy cãi nhau to lắm. Từ đợt Tết về, sau vụ cô Tràm ốm, thằng Phương như kiểu bị 'sang chấn tâm lý' ấy. Hình như nó hối hận rồi. Giờ nó chẳng nói chẳng rằng. Có hôm còn nốc rượu như nốc nước lã!"

Linh cắn môi, nhìn Thành nói bình thản, "Cậu để ý đến cậu ấy hơn một chút. Đừng để cậu ấy uống nhiều. Nhất là vụ thi cử, cả hai cậu đừng lơ là quá. Đến lúc nợ một đống môn thì trả không kịp đâu".

Thành bật cười, "Cậu lại thành cô giáo Môi cuốn lô ngày xưa của bọn tớ rồi".

Linh cũng cười, nhớ cái thời làm cô giáo cho hai anh chàng nghịch như giặc, nhớ cả cái ngày Thành Cận ngỗ nghịch, bị bạn bè khích tướng nhào tới sờ ngực cô, rồi sau đó đánh nhau với Phương Híp một trận tơi bời. Đang chìm trong những hồi ức xưa cũ, Linh chợt nghe Thành chửi bậy một câu.

"Mẹ cái thằng Híp. Ngày ấy nó bảo tớ không được động vào cậu. Tớ tưởng nó quyết chấm cậu rồi thì tớ đành nhịn, nên mới đâm đầu vào mẹ Lê. Ai dè..."

Linh bật cười, đấm vai Thành, khúc khích. Cô biết Thành Cận đùa thế, chứ cậu ta yêu bà chị kia chết bỏ. Lúc sau, Thành Cận lại ngập ngừng.

"Cậu quyết đi thật đấy à?"

"Ừ, nhưng đừng nói cho cậu ấy đấy."

"Tớ không nói, sau này nó đấm tớ vỡ mặt."

"Yên tâm, cậu ấy sẽ không đấm cậu đâu. Cậu ấy từng nói với tớ, cậu ấy không muốn nhìn thấy tớ, muốn giữa bọn tớ chỉ là người dưng thôi. Người dưng đi du học thì liên quan gì."

"Nó bị điên à?"

Linh không đáp. Nhớ lại buổi chiều đau lòng trên giảng đường ấy, Linh cảm giác như mắt mình vẫn cay nguyên như thế. Cố trấn tĩnh, cô ngước lên nhìn trời. Chợt cô lại nghe tiếng thở dài thườn thượt của Thành Cận.

"Khổ thân cả ông Khánh nhà tớ. Thế là cũng tịt hy vọng rồi à? Ông ấy thích cậu mãi đấy!"

Linh vò đầu Thành Cận, "Đồ dở hơi. Tớ chẳng thích làm chị dâu cậu tí nào".

Thành Cận vẫn thở dài não nuột.

"Ít ra cậu cũng nên nói với ông ấy một tiếng, không ông ấy giận đấy."

"Ừ."

"Thế tớ nói với thằng Híp nữa nhé. Ít ra để nó đi tiễn cậu."

"Không! Cậu mà nói, tớ không nhìn mặt cậu luôn."

Thành Cận thừ ra, cuối cùng chép miệng, "Bốn năm. Hơn một ngàn ngày đấy. Tớ sẽ rất nhớ cậu, Lô Lô".

Linh nhận ra khóe mắt mình lại cay cay. Đã dặn lòng đừng động tí là ỉ ôi, nhưng mà hai tiếng "Lô Lô" ấy khiến Linh rất nhớ, nhớ một người mỗi khi trìu mến, mỗi khi nịnh nọt đều gọi cô, "Lô Lô, Lô Lô của tớ".

Sau khi tiễn Thành về, Linh chậm chạp đi dưới sân ký túc. Buổi chiều nắng nhẹ, vầng trăng non treo nơi góc trời. Linh lặng lẽ ngồi đó, thưởng thức buổi chiều cuối cùng này. Ngày mai cô về nhà, rồi từ nhà đi thẳng ra sân bay. Chẳng biết cuộc sống sắp tới của cô sẽ thế nào, chắc cô đơn lắm. Linh thở dài khe khẽ.

Đột nhiên, có người đập mạnh vào vai cô. Linh quay lại thì thấy Thương, cả người hồng từ chân đến đầu, nhưng rất rực rỡ, đáng yêu. Cô nàng dứ dứ trước mặt Linh một tờ báo.

"Ê này, có bài đăng báo này. Khiếp, đọc mà tâm trạng quá đi mất."

Linh lật ra, sững sờ. Không ngờ bài thơ cô viết hôm trước đã được in trong tập san của trường. Bài thơ mà đôi khi cô không dám đọc lại, sợ rằng mình sẽ khóc.

Như cách chúng ta đã thôi nhìn nhau trong những mùa dài

Sự im lặng tràn đầy vị kỷ

Như cách chúng ta dùng thời gian cho những gì vô nghĩa lý

Để mà quên nhau...

***

Như cách chúng ta đã đẩy vòng tay ra xa cách nhau

Những cái cười nhạt nhẽo

Thì có gì là trầm trọng đâu, con tim không khô héo

Chỉ đôi lần nhận thấy ta đã ít cười hơn...

***

Như cách chúng ta thường lắng nghe những lời kể lể, mệt mỏi, buồn chán, ngán ngẩm của nhau

Và trả lời bằng cái cau mày rất khẽ

Như cách tát vào mặt nhau bởi những lời biết là đau hơn thế

Ta vẫn cứ ngồi yên.

***

Như cách ta chậm chạp chui vào trong chăn

Đợi giấc mơ dài còn đi nơi chốn khác

Ta ngồi xoa tay mình và ngậm ngùi, tự an ủi

Ở nơi xa đó, chắc có người cũng lạnh lẽo những niềm vui.

***

Như cách ta tự hiểu mình đã không còn được yêu một lần nữa trong đời

Không một điều gì còn có thể cứu vãn

Ta trân mắt nhìn những con người đi qua mình, thanh thản

Dù sâu trong đáy mắt này, giông bão sẽ nổi lên.

***

Như cách chúng ta kiếm tìm những khoảnh khắc bình yên

Trốn vào nơi ồn ào và quên mình lặng lẽ

Như cách ta nhìn mình rất khẽ

Thấm từng giọt nước mắt rơi.

***

Như cách chúng ta đã quên không muốn đợi một người

Những buổi chiều dài

Ngân ngấn vầng trăng non cuối dốc

Để nhận thấy mình còn quyền được khóc

Cho những xót xa...

Linh cứ ngồi thừ ra đấy, nhìn những con chữ nhảy nhót trước mặt mình. Thương lay cô thật mạnh "Này, này, đi du học rồi thì tiền nhuận bút này để ta lãnh nhé...".

Linh bật cười, gật đầu. Cô chợt đứng lên, nhìn vầng trăng non trước mặt. Bỗng nhiên Linh nhớ những buổi chiều nhìn vầng trăng non trên dốc Cầu Cất, những buổi chiều không còn hy vọng từ khi Linh và Phương xa lạ với nhau, những buổi chiều mà nỗi xót xa phủ ngập lòng cô.

Ngay cả những tháng ngày như thế, cũng sắp xa rồi.

Trước ngày đi, bố mẹ Linh làm mấy mâm cơm mời họ hàng, bạn bè thân thiết đến để thông báo, cũng tiện cho Linh chào tạm biệt luôn. Việc này cũng khiến láng giềng inh om. Cô Tràm nghe tin vội sang, nhét vào túi cô một chiếc khăn thật ấm, một đôi ủng dày, bảo là, mùa đông ở đấy lạnh lắm. Rồi cô Tràm kéo Linh vào vai mình, ôm chặt.

"Đến bao giờ cô được làm tiết canh với miến ngan cho con ăn nữa".

Linh thấy tim mình như nghẹn lại, nhất là khi nghe cô thở dài.

"Cô cứ tưởng số mình có được đứa con dâu như con. Nhưng mà là cô vô phúc."

Linh khịt khịt mũi, "Cô đừng nói vậy".

"Không con dâu thì con gái. Lúc nào con cũng là đứa mà cô thương nhất."

Sợ mình lại khóc lóc sụt sùi, Linh đành lảng chuyện, bảo "Cô giữ gìn sức khỏe, không được để ngất nữa nhé. Phương nhất định sẽ ổn thôi".

Cô Tràm nghe vậy, chỉ cười buồn, không đáp. Nhà đông khách, xe pháo chất đầy ngoài cửa, thỉnh thoảng Linh lại phải ra trông chừng. Ở con phố này, tháng rồi có mấy vụ mất cắp xe máy, mọi người dặn nhau phải cẩn trọng. Hồi nãy, Linh nhác thấy có người trùm mũ, lượn qua lượn lại bên ngoài cửa, nên đang nói chuyện với cô Tràm, thỉnh thoảng cô lại nghển cổ ngó ra. Bất chợt, thấy bóng đen kia đang lúi húi gì gần cửa, Linh vội vã chạy ra. Cô vừa đến nơi thì bóng người đó đã rảo bước thật nhanh. Dù đã trùm mũ, nhưng dáng dấp ấy vẫn không lẫn vào đâu được. Chứng kiến cậu ấy lớn lên, thay đổi theo từng ngày, cô chẳng thể nhầm lẫn. Linh đứng lặng nhìn theo, biết rằng, có thể còn rất rất lâu nữa, mình mới lại được nhìn thấy bóng dáng ấy, dù chỉ ở đằng sau lưng.

Quay người trở vào, Linh chợt sững lại khi nhìn thấy một túi đồ treo trên cửa sổ. Cô chậm chạp gỡ xuống, mở ra, đột nhiên thấy tim mình lặng đi. Vẫn là những loại thuốc đau đầu, rối loạn tiêu hóa, dị ứng, thuốc đau bụng kinh, cả mấy hộp ô mai xếp ngay ngắn. Linh lặng lẽ ôm chiếc túi vào lòng, như ôm bao nỗi ngọt ngào và cay đắng.

Ngày đăng: 28/01/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?