Gửi bài:

Chương 5

12. Cuối cùng thì cuộc đời sinh viên mơ ước cũng đã thành hiện thực. Cả hội một lần nữa khăn gói quả mướp lên Hà Nội, vẫn con Zeep màu xanh biển quen thuộc của anh Khánh. Phương ở luôn nhà Thành Cận, hai người học cùng trường nên khá là tiện. Còn Linh thì vào kí túc xá. Cuối tuần, hoặc hai anh bạn phi xuống, hoặc cô đến chơi với hai người ở khu Quan Nhân.

Những ngày đầu, Linh nhớ nhà không sao chịu nổi, tối đến đều quay vào giường nằm khóc. May là 7 cô bạn cùng phòng rất dễ thương, khoảng 1 tuần sau đã thành một mối quan hệ chị em thắm thiết. Trong phòng, Linh đặc biệt thích Thương, cô gái ở Lào Cai, tóc dài, mắt bồ câu và nụ cười móm duyên duyên, thích màu hồng cuồng nhiệt. Cả cái giường của Thương đều hồng choe hồng choét. Cô nàng còn nằng nặc đòi "xin" con lợn mà anh Khánh mua tặng cô để đủ bộ sưu tập, nhưng vì quà tặng nên Linh không cho, chỉ thỏa hiệp là hai đứa sẽ dùng chung vậy.

Lại nói đến con lợn hồng này, Linh rất thích nó, vì nó đáng yêu và nhìn rất là ngốc. Ngày trước, Phương cứ thắc mắc hỏi con lợn này ở đâu ra, đến lúc Linh bảo anh Khánh tặng đấy thì cậu ta thừ người, cuối cùng buông một câu.

"Anh ấy thích cậu".

Tất nhiên là Linh gắt lên, phủ nhận ngay. Nhưng đôi lúc cô cũng vẩn vơ hoang mang, chẳng biết thế nào. Anh Khánh trầm tĩnh, chín chắn, cô thực sự không hiểu anh nhiều, nhưng với cả ba đứa cô, anh đều có một vẻ đàn anh rất tin cậy. Thỉnh thoảng anh xoa đầu hoặc bật cười với cô, hỏi han rất quan tâm nhưng ngẫm nghĩ mãi, Linh vẫn cho rằng đó không phải là cử chỉ dành cho người mình thích, nó giống với một cô em gái hơn. Nghĩ đến đây, Linh yên tâm hẳn. Cô không thích rắc rối. Cô thích thứ tình cảm như bây giờ của tất cả bọn họ.

Phương Híp và Thành Cận trở thành khách thường xuyên ở phòng cô, thỉnh thoảng thì có thêm anh Khánh, khiến cho đám bạn ghen tị với cô không ngớt là vì sao có tận những 3 anh chàng sáng láng vây quanh, còn tra khảo cô đến cùng là rốt cục thì cô thích người nào. Nhưng Linh kiên trì không khai. Có một lần, nửa đêm, cả hội cùng nhau chơi Bói chén, kinh khủng nhất là, khi hỏi tên chồng tương lai của Linh là ai, thần chén chạy vòng vèo một hồi thì ra kết quả là chữ Phương, khiến cho cả phòng rú lên, hò hét ầm ĩ, bảo Linh còn chối nữa không! Hả???? Hả??? Linh bị bóp cổ, bị lắc chút nữa rụng cả răng. Khi trèo lên giường nhắm mắt lại vẫn không thể nào ngủ được. Đầu óc cứ vẩn vơ, sao thần chén lại chạy ra đúng chữ Phương nhỉ???? Chẳng lẽ đấy là... Ý trời thật???

Giữa đêm tối mà Linh cứ sợ cả thiên hạ biết là mình đang đỏ mặt.

Mấy lần sau, khi Phương và Thành đến, cả phòng cười rần lên, trêu chọc ầm ĩ, khiến Linh ngượng không sao tả được, đâm ra cô mất tự nhiên cả với Phương Híp. Trong khi cậu ta thì có vẻ rất tí tởn, dò hỏi ra nhẽ vụ bói chén đó, xong còn chém một câu làm Linh nín cả thở. Bảo ừ, Tớ với Linh lấy nhau, sau này đẻ ra một thằng con trai môi cuốn lô, một đứa con gái mắt híp tìn tịt. Thế là Linh lao vào đá cho cậu ta một trận, vừa ngượng, vừa rất tức. Gì chứ, ít ra cũng là con gái môi cuốn lô, con trai mắt híp chứ, con gái mà mắt híp tìn tịt thì ra cái gì...

Năm đó, đúng khi Yahoo Mesenger tràn lan vào mọi ngõ ngách, bọn sinh viên đứa nào cũng hí hửng kéo nhau ra quán nét lập một tài khoản. Linh cũng được Thương rủ rê, nhưng chưa kịp đi thì nghe tin anh Khánh đã mua cho Thành một chiếc máy tính, còn lắp mạng rất oách. Thế là một buổi cuối tuần, Linh lóc cóc phi xe xuống, chiêm ngưỡng em máy tính mới, to và đen sì như một chiếc ti vi. Phương Híp cho Linh chơi Lines chán thì bảo đây này, tớ đã lập cho cậu một tài khoản cực kì hay ho. Linh bảo là cái gì, Phương Híp bảo: Email cucvangcuahip, pass là Phuonghipdeptrai. Linh hét lên, sao lại là cục vàng, nghe cúc vàng thì còn được. Phương Híp bảo, ý nghĩ sâu xa của nó là, cậu là cục vàng của tớ. Thành Cận nghe thế cười hô hố, bảo lúc đầu tớ đọc nhầm thành "cứt vàng" cơ, ông Khánh thì đoán là "cực vàng à"???? Linh nghe thế càng cáu điên, nhưng Phương Híp nói là đấy là tâm huyết cả buổi mới nghĩ ra, đừng hòng được đổi. Nhất định phải dùng. Sau đấy, cô hỏi tài khoản Phương Híp là gì, thì Thành Cận đã trêu chọc, để tương ứng, nick của thằng Híp là cucphancualo, pass là Moicuonlo. Linh hét ầm ĩ, thật là tởm, siêu tởm, vô cùng tởm. Dẹp, dẹp ngay lập tức.

Thế nhưng mặc kệ, cậu ta cứ vênh mặt lên bảo, mỗi tuần tớ sẽ viết cho cậu một bức thư, chỉ có vào cái email í thôi. Linh mà không check thì nghỉ đọc. Trước sự kiên định đáng ghét đó, Linh phản đối bao nhiêu cũng không tác dụng, cuối cùng đành phải dùng cái nick kinh dị đó, nhưng chỉ để giao du với một đối tượng duy nhất là Phương Híp mà thôi.

Tất nhiên, sau đấy, đúng là Phương Híp đã thực hiện chiến dịch một tuần một lá thật, nhưng trong đó không bao giờ có một tẹo lãng mạn nào. Nội dung chính thì luôn đại loại theo kiểu "Lô Lô, tớ kể cho cậu nghe 1 bí mật. Hôm nọ mình ăn cháo cá xong, răng cậu dính rau suốt buổi chiều, nhưng tớ không thèm nói hô hô". Hoặc là "Này, cậu đừng có mà coi thường vẻ đẹp trai của tớ, cậu có biết tớ vào quán nét mà còn được con gái trả tiền cho không, một bà xinh lung linh ngay cuối phố nhà cậu đấy???" Rồi là "Lô này, hôm qua, mẹ tớ thổ lộ muốn xây dựng một chuỗi cửa hàng Công chúa Vịt, tớ chết mất. Bà cụ mơ ước thật là to." Hay là "Này, sao với lũ con trai cậu không ngoác mồm ra cười như với tớ, cậu ỏn ẻn vậy để làm gì..." Thường là mỗi lần đọc mail như vậy, Linh tức đến nỗi chẳng thèm trả lời luôn, nhưng nếu một tuần nào đó, không có thư đến, Linh lại âu lo thấp thỏm chẳng hiểu là cậu ta quên hay gặp chuyện gì, lại lóp ngóp chạy ra bốt gọi điện thăm hỏi tình hình cậu ta thế nào.

Có lẽ đó là lí do mà có 1 lần, có 1 email gửi đến, viết là: "Tớ nghĩ mãi mà không biết viết gì. Thôi thư đến đây thôi nhé. Tại hẹn 1 tuần một lá, khổ lắm cơ"

Đọc xong Linh chán không muốn nói gì luôn!

13. Năm đầu tiên đại học, là một năm toàn học những môn đại cương, cũng là những môn rất dễ làm các sinh viên nản lòng vì nó có vẻ chẳng... liên quan gì cả. Nhất là với những anh chàng bên khối tự nhiên thì sẽ dễ dẫn đến cảm giác chán và muốn bỏ học nhiều, Phương Híp và Thành Cận là một trong số đó. Nhưng giờ đây, Linh không còn gần 2 người như trước, cô lại học trong lớp Chất lượng Cao của trường, ngày ngày quay cuồng bài vở, nên chẳng thể sát sao với hai anh chàng như trước. Cho đến lúc biết kết quả kì một, nghe tin Phương bị cấm thi 2 môn, trượt 3 môn cô hoảng hồn. Thành Cận khá hơn một tí, nhưng nhìn chung cũng vô cùng đì đẹt. Linh không dám hó hé cho cô Tràm và anh Khánh biết, chỉ cật lực chạy ra, bắt hai người ôn thi lại cho tử tế, có điều kết quả vẫn không mấy khả quan, vì vẫn còn có môn còn nợ. Nhưng nhìn vẻ hơn nhơn của Phương Híp, thì có vẻ như cậu ta chẳng lo lắng gì cả, có lần còn thở than.

"Nói thật, tớ thấy học Đại học đúng là vô tích sự, chẳng được cái lạng hào hứng nào. Biết thế chẳng bỏ sức mà ôn!" khiến Linh tức lồi con mắt.

Vào cuối năm thứ nhất, một sự kiện rất to nổ ra, đó là Thành Cận có người yêu. Cô người yêu của Thành Cận là Lê, sinh viên năm ba. Hai người quen nhau qua chat chit, đến lúc gặp Thành mới biết Lê hơn tuổi, định cụp đuôi đi mất. Chẳng hiểu thế nào "bà chị" lại nhìn cậu ta vừa mắt và chủ động tán tỉnh. Thành Cận sướng quá, tự dưng được cưa nên đổ cái rầm luôn. Hai người ngay lập tức bỏ qua giai đoạn tìm hiểu thăm dò mà bước thẳng sang thời kì thân mật, ôm hôn thắm thiết khiến cho dân tình đều choáng váng. Choáng nhất là hôm anh Khánh lên, nghe tin, anh chỉ nói đúng một câu, yêu thì cứ thoải mái, đừng để bà chị kia có bầu là được. Mặt Thành đỏ lên như đít khỉ, còn Linh nhìn lên bóng đèn, vờ như chưa nghe thấy gì.

Lên đại học, chuyện tình yêu, sex xiếc được đám con gái lôi ra bàn tán cởi mở hơn rất nhiều, không dè dặt hay ngố tàu như hồi cấp 3. Thậm chí trong phòng kí túc của Linh còn thường xuyên mở ra những buổi "training" cấp tốc về tâm sinh lí của bọn con trai, vô cùng hào hứng. Linh nhớ có lần Chi, cô nàng bốc lửa nhất phòng còn tuyên bố, những thằng con trai 20 tuổi mà chưa biết "chuyện í" thì nhất định có vấn đề. Bọn nó sẽ tìm mọi cách để biết, tìm mọi cách để giải quyết cho nên í, chẳng nên tin thằng nào cả...

Câu tuyên bố của Chi làm Linh lại nhớ về sự kiện chiếc bao cao su ngày đó. Đầu óc cuối cùng lại miên man một câu hỏi, chẳng hiểu sau lần đó, Phương cùng Thành Cận còn rủ nhau đi "mở mang đầu óc" nữa hay không?

Chẳng lẽ con trai là thế? Tên nào cũng thế? Không bao giờ có ngoại lệ???

Sinh nhật đầu tiên của Linh ở đại học đúng vào khi cuối năm thứ nhất dần khép lại. Hôm ấy, anh Khánh phi xe lên, mang theo vô vàn hoa quả bánh trái của mẹ Linh và cô Tràm gửi. Căn phòng kí túc của cô chật ních bạn bè, các giường cũng kín đặc cả chỗ. Tối hôm ấy, còn có một anh chàng răng khểnh trong lớp vốn có chút để ý đến Linh, vác đàn đến gẩy tưng tưng bản "Lời của gió" khiến cho không khí vô cùng ầm ĩ. Đang lúc anh chàng mắt lim dim hát "Cơn gió nào bay ngang cuộc đời" thì Phương nhảy vào, giọng phô bè bè, nối luôn một câu "Nói với các em rằng anh lẻ loi" khiến cho căn phòng ồ lên cười như chợ vỡ. Anh chàng kia tẽn tò, gãi đầu gãi tai, tặng Linh bông hồng xong thì chạy thẳng.

Linh lườm Phương một cái, đồ chuyên gia thọc gậy bánh xe, nhưng cậu ta cười híp chặt cả mắt, hô hào mọi người nhanh nhanh mà đánh chén ăn nhậu đi, mai chẳng có mà ăn đâu, ăn bù lỗ cho tiền quà đi chứ khiến cả đám lại cười rần rần lên lần nữa.

Khuya thật khuya hôm đó, anh Khánh chở Linh, Thành, Phương đi hát karaoke rồi đi ra chợ hoa đêm chơi. Ở Hà Nội đã một năm, nhưng đó là lần đầu tiên họ đi chợ hoa đêm. Linh đi khắp chợ, nhìn nhìn ngó ngó, thích mê tơi, nhưng không mua ít hoa nào. Thành thì mua một bó hoa tướng cho cô người yêu, mặt hớn hở ra chừng vừa lòng lắm. Linh đấm vai Phương.

"Cậu còn ngây ra đấy! Đi mua hoa tặng tớ ngay!"

Tính ra trước đến giờ, Phương chưa từng tặng cho Linh thứ gì. Mọi quà cáp của họ trước nay đều giải quyết bằng các món ăn. Phương híp nhìn quanh, bảo hoa hoét gì, được hai hôm thì hỏng, ruồi bâu kiến đậu, phí cả đi.

Khi mà Linh còn bĩu môi ấm ức, thì Phương đã quàng qua vai cô rất thân mật "Tớ tặng cậu cả tình bạn thiết tha vô địch, có giá trị bảo hành suốt đời, cậu còn mong gì nữa"

Linh nhìn lên, thấy Phương tít mắt cười. Đôi mắt ấy trong sáng thật sự, chứa đựng một tình bạn thật sự, và lần đầu tiên, Linh ngây ngẩn nghĩ rằng, có lẽ tất cả cảm xúc mà Phương dành cho mình, cũng chỉ thế thôi!!!!

Ý nghĩ ấy khiến ngay cả một bó baby trắng tinh, dịu dàng be bé mà anh Khánh tặng cho cô, cũng không khiến cô vui được lên. Anh Khánh xoa đầu hỏi cô, sao thế không thích à! Linh lắc đầu, bảo thích chứ ạ! Tại em nghĩ, cứ mỗi năm sinh nhật một lần thế này, chẳng mấy mà em già...

Đến hôm sau, trước khi anh Khánh trở về, anh bảo khẽ với Linh, anh đang định sang lại xưởng sửa xe cũ, có lẽ sẽ lên Hà Nội làm ăn. Rồi anh bảo Linh nghĩ gì về chuyện đó. Linh cười vui vẻ "Hơi tiếc cái xưởng của anh, nhưng mà anh lên đây cũng tốt, để mà điều trị hai anh chàng rách giời kia. Có anh họ mới có kỉ luật lại được", Khánh chỉ cười cười không đáp, lúc sau, anh nhìn Linh nói chậm rãi. "Hôm nay ngày em bước sang tuổi 19 một ngày. Anh muốn nói điều này, anh luôn mong sau này mỗi ngày sinh nhật, và sau ngày sinh nhật đều được ở bên em. Được nhìn thấy em. không phải già đi, mà là trưởng thành hơn". Anh dừng lại, nhìn vẻ bàng hoàng của cô, nhấn giọng "Trưởng thành để có thể đón nhận một cảm tình nghiêm túc".

Đó là lần đầu tiên, Linh ý thức được rằng anh Khánh thực sự có "ý đó" với mình. Nhìn chiếc zeep màu xanh khuất dần trên con phố buổi sáng, Linh bỗng thấy rối bời. Người cô thích cho cô một tình bạn cả đời. Còn người cô mong một tình bạn cả đời lại nói thích cô...

Ngày đăng: 28/01/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?