Gửi bài:

Chương 70

"Tạ Hàm, tên tiếng Anh là Jabber, sinh ra ở California, hai mươi sáu tuổi." Một điều tra viên người Hồng Kông đứng trước tấm màn hình màu trắng, trên đó xuất hiện hình ảnh một thanh niên người Hoa có gương mặt trắng trẻo, sáng sủa. "Lúc sinh thời, bố Tạ Hàm là chủ tịch tập đoàn Thông Năng, có tài sản cá nhân hơn một trăm triệu đô la Mỹ. Mẹ hắn lúc sinh thời là một nhà sinh vật học. Bố mẹ hắn ly hôn năm hắn lên bốn tuổi, người mẹ từ bỏ quyền nuôi con."

Đây là phòng họp bí mật của sở cảnh sát Hồng Kông. Âu Dương Lâm, Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và những cảnh sát khác ngồi quanh chiếc bàn dài. Sau cuộc đối đầu sinh tử với tên ăn thịt người Hoa tươi số 1 buổi tối hôm qua, dựa theo các thông tin về tuổi tác, hình thể, điều kiện gia đình, hồ sơ đối tượng tình nghi của vụ án lột da, thời gian vắng mặt ở Mỹ và kết luận mới "bị khoa Văn thuộc một trường đại học danh tiếng đuổi học" do Bạc Cận Ngôn phác hoạ, cảnh sát hai nước Trung – Mỹ đã tìm ra một đối tượng tình nghi, đó chính là Tạ Hàm.

Điều tra viên phía Hồng Kông tiếp tục giải thích: "Dù chúng ta nắm được hồ sơ của hắn nhưng việc truy nã gặp khó khăn lớn. Bởi vì hắn mất tích từ năm 2006, mọi tài sản cá nhân đều chuyển ra nước ngoài. Kể từ lúc bấy giờ, không một ai gặp hắn. Chúng tôi nghi ngờ Tạ Hàm đã phẫu thuật chỉnh hình. Mọi người xem đi..."

Trên màn hình xuất hiện tấm ảnh một người đàn ông, là ảnh "Mai Quân Viễn" do phóng viên chụp được tại lễ trao giải Ngân Hà. Đây cũng chính là chân dung kẻ tình nghi được gia đình bị bắt cóc xác nhận. Tuy nhiên, người này có nước da ngăm đen, cặp lông mày rậm, mũi cao, hoàn toàn khác với người đàn ông tên là Tạ Hàm.

"Theo phân tích của chuyên giã kỹ thuật, chúng tôi cho rằng người đàn ông trong bức ảnh này đã hoá trang, đó không phải gương mặt thật của hắn. Nhưng đường nét trên khuôn mặt hắn cũng có sự thay đổi lớn so với bảy năm trước. Vì vậy, rất có khả năng hắn đã làm phẫu thuật chỉnh hình, thay đổi diện mạo."

Âu Dương Lâm lên tiếng: "Điều này cũng có nghĩa chúng ra nắm được tên tuổi, thân phận, thậm chí ADN của hắn nhưng không có hình ảnh về dung mạo thật sự của hắn hiện tại. Nhiều khả năng hắn đã có thân phận mới, vì vậy người chúng ta cần tìm là một người hoàn toàn khác."

Mọi người im lặng, tổ trưởng tổ chuyên án quay sang hỏi Bạc Cận Ngôn: "Phó giáo sư Bạc có ý kiến gì không?"

Bạc Cận Ngôn từ tốn nói: "Tôi đồng ý với ý kiến của thám trưởng Âu Dương. Với tính cách tự cao tự đại và chứng rối loạn nhân cách chống xã hội của hắn, ngoài thân phận nhà văn Mai Quân Viễn, rất có khả năng hắn dùng diện mạo thật, sống bằng một thân phận giả khác. Lần này, kế hoạch phạm tội bị đứt gánh giữa đường, hắn nhất định sẽ nghỉ ngơi một thời gian, chuẩn bị cho hành động tàn nhẫn và tỉ mỉ hơn. Trong khoảng thời gian này, chúng ta tập trung điều tra tầng lớp nhà giàu sinh sống ở Hồng Kông. Nếu chúng ta nhanh hơn hắn, vụ án có thể kết thúc ở đây."

Ánh mặt trời như dải lụa ấm áp phủ xuống giường bệnh trắng toát. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc và mùi thuốc khử trùng nhưng Giản Dao không thấy nhức mũi, chỉ có cảm giác yên lòng. Cô ngồi bên cạnh giường, ngắm gương mặt bình thản trong giấc ngủ say của Lý Huân Nhiên. Người anh đã được băng bó và xử lý vết thương, gương mặt vẫn tuấn tú, chỉ hơi gầy và nhợt nhạt, khiến cô thấy xót xa. Cô lặng lẽ nắm lấy bàn tay đầy vết thương của anh.

Bạc Cận Ngôn ngồi vắt chân trên chiếc sofa sau lưng Giản Dao chừng nửa mét. Anh thản nhiên ở bên người phụ nữ của mình, thỉnh thoảng liếc qua người đàn ông nằm trên giường bệnh. Anh chàng kia quả nhiên nhìn vẫn không thuận mắt. Tuy nhiên, anh ta là người Giản Dao coi trọng, đồng thời là nạn nhân thứ hai có thể sống sót một thời gian dài trong tay tên ăn thịt người Hoa tươi sau anh... Đây cũng là điểm thú vị.

Ngón tay mà Giản Dao đang nắm chặt bỗng khẽ cử động. Cô vô cùng mừng rỡ. Đôi mắt của người đàn ông nằm trên giường bệnh từ từ mở ra, ánh mắt đen sâu thẳm như sắc đêm thuần khiết.

"Huân Nhiên..." Giản Dao gọi khẽ một tiếng, hơn muôn vạn lời nói. Bạc Cận Ngôn liền đứng dậy, cúi đầu nhìn Lý Huân Nhiên.

Đôi môi dày khô nứt nẻ của Lý Huân Nhiên mấp máy, để lộ nụ cười ấm áp. "Véo anh một cái... xem có phải anh đang nằm mơ không?"

Viền mắt Giản Dao ươn ướt, cô nói khẽ: "Bây giờ anh đã được an toàn. Em, Cận Ngôn và cảnh sát Hồng Kông sẽ bảo vệ anh."

Lý Huân Nhiên nhìn cô đăm đăm. Khoé mắt của người đàn ông mạnh mẽ lấp lánh ánh lệ. Anh siết chặt tay cô, hai người nhìn nhau trong giây lát, đều mỉm cười.

Lý Huân Nhiên buông tay Giản Dao, quay sang Bạc Cận Ngôn, vừa giơ tay vừa cất giọng khàn khàn: "Cảm ơn anh."

Là người thông minh, Lý Huân Nhiên đuơng nhiên có thể đoán ra, anh có thể thoát chết là nhờ kỳ tài của Bạc Cận Ngôn. Vì vậy, giọng nói của anh rất chân thành.

Bạc Cận Ngôn giơ tay, bắt tay Lý Huân Nhiên. "Không cần khách sáo, là do anh mệnh lớn."

Lý Huân Nhiên mỉm cười. Giản Dao cũng cười, cô liếc xéo Bạc Cận Ngôn. "Anh ấy là người tốt nên phúc lớn, mệnh lớn. Anh cũng không cần khiêm tốn, tất cả là nhờ anh xoay chuyển tình thế."

Lúc nói câu này, gương mặt trắng ngần của cô rạng ngời trong ánh nắng, đôi mắt đen trong veo như hồ nước, ánh mắt tràn đầy ái mộ và yêu thương...

Wow... Khoé miệng Bạc Cận Ngôn nhếch lên. Rất tốt, tình yêu của cô đối với anh ngày càng mãnh liệt.

Lý Huân Nhiên kể lại vắn tắt quá trình bị bắt. Hoá ra, hôm đó anh đến bệnh viện khám lại vết thương. Cô y tá tiêm một mũi gây mê, lúc tỉnh lại anh đã ở trong lồng sắt. Chỉ có thể nói Tạ Hàm đã âm thầm tiếp cận anh, khiến anh không kịp đề phòng.

Bạc Cận Ngôn hỏi: "Tại sao hắn không giết anh?" Nếu chỉ vì muốn bắt Lý Huân Nhiên làm con tin để gài bom thì tóm bất kỳ người dân Hồng Kông nào cũng được. Tạ Hàm đưa Lý Huân Nhiên trốn sang Hồng Kông, đồng thời giữ lại mạng sống của anh, điều này tương đối khó hiểu.

Lý Huân Nhiên cười cười. "Tôi nhớ hồi điều tra vụ án "Cỗ máy giết người", anh từng nói những tên giết người biến thái có năng lực tổ chức thường có khoái cảm trong quá trình hành hạ nạn nhân. Vì vậy, việc gì tôi cũng làm trái ý hắn, không cho hắn một chút vui vẻ từ con người tôi."

Không ăn cơm, không nói chuyện, để mặc hắn hành hạ, để mặc hắn mắng chửi hay tươi cười, luôn coi hắn không tồn tại.

Giản Dao rất xót xa, nơi đáy mắt Bạc Cận Ngôn vụt qua ý cười, anh cất giọng từ tốn: "Cách làm của anh hơi ngu xuẩn nhưng cũng coi như có tác dụng." Anh vừa dứt lời, Giản Dao liền kéo tay áo anh, bày tỏ sự kháng nghị. Bạc Cận Ngôn liếc nhìn tay cô, không lên tiếng nhưng trên gương mặt thoáng qua nét cười.

Lý Huân Nhiên mỉm cười nhìn hai người.

Giản Dao và Bạc Cận Ngôn ở lại phòng bệnh cho đến khi mặt trời khuất bóng mới ra về. Lý Huân Nhiên dõi theo bóng bọn họ, đến lúc tiếng bước chân biến mất ngoài cầu thang, anh mới từ từ nhắm mắt.

Trầm ngâm một lúc, anh hít một hơi sâu, nơi khoé miệng để lộ ý cười. Cảm ơn những người bạn của tôi. Tôi cảm thấy vô cùng cảm kích, tôi đã rất may mắn.

Sắc trời như tấm màn đen vô tận, mưa bụi lất phất bay. Tầm nhìn của Giản Dao trở nên mơ hồ, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một lớp sương mù màu đen. Hình bóng một người đàn ông cao lớn trông có vẻ rất quen thuộc ẩn hiện trong màn sương.

Cận Ngôn... Cận Ngôn...

Cô giẫm lên nước mưa, bước vội theo người đàn ông. Anh đột nhiên tăng tốc, không hề quay đầu, nhanh chóng đi vào bóng tối... Đúng lúc này, bên tai cô bỗng vang lên tiếng nổ cực lớn. Sau đó, cô nhìn thấy ngọn lửa cháy hừng hực từ bóng tối lan ra ngoài. Trong đầu cô vụt qua một ý nghĩ, ngọn lửa đó sẽ nhấn chìm Bạc Cận Ngôn và cũng nhấn chìm cả cô.

Cận Ngôn! Cô dùng hết sức lực nhưng không thể phát ra tiếng nói.

Cận Ngôn! Nước mắt chảy giàn giụa, cô hốt hoảng bỏ chạy, nhưng chân như đang ở giữa không trung, cô rơi xuống...

"A..."

Giản Dao mở mắt, chỉ thấy ánh đèn dịu dàng. Bên ngoài cửa số, trời vẫn tối đen, mưa tầm tã. Cô đang ngồi trên chiếc ghế của khách sạn, trên người đắp tấm chăn, tay còn cầm quyển sách. Vừa rồi cô đã ngủ thiếp đi.

Giản Dao đi vào phòng tắm, rửa mặt. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ mới chín giờ tối.

Một giấc mơ vô cùng bi thương, tuy biết rõ là giả nhưng lúc vừa thức giấc, cô vẫn thấy rất buồn. Giản Dao biết rõ, điều khiến cô đau xót thật ra không phải là giấc mơ mà là cảnh tượng Bạc Cận Ngôn không chùn bước, tiến thẳng về nơi đặt trái bom. Thái độ của anh rất thản nhiên, nhưng đối với cô đó là điều khắc cốt ghi tâm.

Giản Dao chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, cô tìm khăn choàng vai, đi sang thư phòng sáng đèn. Mưa rơi tí tách điểm trong không gian yên tĩnh. Bạc Cận Ngôn khoanh tay đứng trước tấm bảng trắng, quay lưng về phía cô.

Trên tấm bảng trắng treo tấm bản đồ California, trên đó xuất hiện nhiều lá cờ đánh dấu địa điểm. Anh đang hồi tưởng vụ án năm đó. Giản Dao định đi tới ôm anh thì di động trên bàn bỗng đổ chuông. Bạc Cận Ngôn quay người lấy điện thoại. Nhìn thấy cô, trong đôi mắt lãnh đạm của anh ẩn hiện ý cười. Giản Dao cũng mỉm cười rồi đi đến bên anh.

Là Doãn Tư Kỳ gọi. Cô đã đến Hồng Kông vài ngày nhưng Bạc Cận Ngôn không rảnh mà tiếp cô.

Bạc Cận Ngôn chau mày. "... Vẫn không có tin tức về anh ta. Tuy nhiên, xét đến trường hợp Lý Huân Nhiên, tôi nghĩ xác suất anh ta còn sống rất lớn. Thực ra, tôi cho rằng chị nên quay về Đại lục, như thế sẽ không gây phiền phức cho tôi." Im lặng nghe đầu kia nói câu gì đó, anh lên tiếng: "... Tuỳ chị, hãy tự bảo vệ mình. Tất nhiên, tôi cũng có chừng mực."

Giản Dao im lặng lắng nghe. Cô ôm Bạc Cận Ngôn, vùi đầu vào ngực anh. Nghe nhịp tim trầm ổn của anh, nỗi bi thương vì giấc mơ như tan biến trong phút chốc.

"Ok, anh đã nhận đuợc tín hiệu của em." Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai Giản Dao. Cô ngẩng đầu, liền chạm phải đôi mắt của anh ở cự ly gần. Thì ra anh đã cúp điện thoại, nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm.

Giản Dao hơi thẹn thùng, cô buông tay, nói nhỏ: "Gì chứ? Em không phát bất cứ tín hiệu nào cho anh."

"Em chắc chắn?" Anh cúi thấp đầu, mùi đàn ông bao trùm lên người cô. "Em không muốn à?"

Mặt Giản Dao nóng ran. Bạc Cận Ngôn luôn luôn thẳng thắn một cách tự nhiên như vậy, anh bảo cô phải trả lời thế nào?

Giản Dao mặc kệ anh, quay người rời khỏi thư phòng. Bạc Cận Ngôn coi như đã có kinh nghiệm yêu đương, sớm nắm rõ quy luật "phụ nữ im lặng là ngầm cho phép". Bờ môi mỏng nhếch lên, anh vui vẻ theo cô về phòng ngủ.

Đêm tối triền miên, ánh đèn mờ ảo, mỗi khoảng không gian, mỗi hơi thở trong căn phòng đều nhuốm mùi ân ái ngọt ngào. Bạc Cận Ngôn chống hai tay bên người Giản Dao, ngắm nhìn thân thể nõn nà. Cô hơi co người vì xấu hổ.

Trừ lần đầu tiên thất bại thảm hại, những lần sau đó, người đàn ông vừa có tính nhẫn nại vừa có IQ cao đều rất biết hưởng thụ. Mặc dù nhiều ngày không gần gũi nhưng anh vẫn không vội vàng chiếm hữu cô mà dành thời gian ngắm nhìn từng tấc da ngà ngọc của người con gái anh yêu thương. Sau đó, anh đột nhiên huýt một tiếng sáo. Giản Dao nằm dưới thân anh. Vào thời khắc này, anh là màn trời chiếu đất của cô. Trong lúc ý loạn tình mê, lại nghe tiếng huýt sáo khe khẽ của anh, cô bất giác đỏ mặt. "Anh đúng là ngày càng xấu xa!"

Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cô. "Gì cơ?"

Giản Dao hết nói nổi.

Đến lúc vào "chủ đề chính", phong thái "cao thủ tình trường" của Bạc Cận Ngôn lại thể hiện một cách từ tốn, tao nhã. Giản Dao bị anh giày vò đến mức toàn thân mềm nhũn, cô túm gối, vỗ nhẹ vào mặt anh: "Anh... anh..." Anh nhanh lên đi! Đáng chết, sao cô có thể nói ra những lời này?

Bạc Cận Ngôn hạ thấp người, dính chặt vào Giản Dao. Sau đó, mười đầu ngón tay đan vào nhau, môi lưỡi nóng bỏng của anh quấn quýt trên má cô, giống như khiêu khích.

"Anh làm sao cơ?" Bạc Cận Ngôn cười khẽ.

Mặt Giản Dao càng nóng như có lửa đốt. Rõ ràng anh hiểu ý cô, phương diện này anh lĩnh hội rất nhanh.

"Đáng ghét..." Cô "hừ" một tiếng, cũng mỉm cười. Hai người vừa hôn nhau vừa hoà làm một. Anh không hề chần chừ, nhấn người tiến vào, khiến nụ cười của cô hơi cứng đờ. Sau đó, anh thở dốc, cúi đầu nuốt trọn tiếng rên khe khẽ của cô.

Buổi tối hôm nay, có người tạm thời quên đi mọi phiền não, chìm đắm trong cuộc ân ái ngọt ngào. Cũng có người khó chợp mắt trong đêm dài dằng dặc.

Doãn Tư Kỳ nằm hơn một tiếng trên chiếc giường lớn rồi bóp trán, ngồi dậy. Căn phòng sang trọng trống không, cô cảm thấy một nỗi bi thương khó diễn tả thành lời. Đây là ngôi biệt thự nằm trên sườn núi của Lận Y Dương. Doãn Tư Kỳ đã tới Hồng Kông vài ngày mà vụ việc vẫn không hề tiến triển. Cô muốn quay về Đại lục, nhưng nghĩ đến chuyện mẹ Lận Y Dương nhờ vả, cô đành hoãn lại. Tuy nhiên, việc thị sát sản nghiệp của mình và Lận Y Dương ở Hồng Kông cũng đủ khiến Doãn Tư Kỳ bận rộn.

Có lẽ do lo lắng cho Lận Y Dương, thời gian gần đây cô ngủ không yên giấc, đầu óc lúc nào cũng váng vất. Mời bác sĩ gia đình đến khám, bác sĩ nói do cô suy nghĩ quá nhiều nên bị suy nhược thần kinh.

Doãn Tư Kỳ xuống giường, một mình đi tới thư phòng, xem tài liệu liên quan đến nghiệp vụ. Ánh đèn đột nhiên tắt ngóm. Doãn Tư Kỳ ngẩng đầu, xung quanh tối om, cô hơi chau mày. Ngôi biệt thự này có nguồn điện độc lập, chưa bao giờ xảy ra tình trạng mất điện, không rõ xuất hiện sự cố gì?

"Thím Trương, thím Trương!" Doãn Tư Kỳ cất cao giọng, gọi người giúp việc.

Dưới nhà không có tiếng trả lời. Doãn Tư Kỳ hốt hoảng đứng dậy. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

"Doãn tiểu thư!" Một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào. Có lẽ do chạy quá nhanh nên anh ta thở hổn hển. "Rất xin lỗi, máy biến áp của ngôi biệt thự xảy ra sự cố. Tôi đã sửa xong rồi."

Anh ta cung kính bật ngọn đèn bàn. Doãn Tư Kỳ mới yên tâm một chút. Cô ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt đàn ông trẻ trung, thanh tú.

Doãn Tư Kỳ lịch sự cười cười. "Cậu là..."

Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười. "Tôi là một trong những vệ sĩ theo sát Lận tiên sinh ở Hồng Kông." Giọng nói của anh ta vang vang, như mang một sức mạnh khiến người đối diện cảm thấy yên lòng. "Hôm nay rất vui được gặp chị."

Ngày đăng: 13/04/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?