Gửi bài:

Chương 60

Trong lịch sử phá án, rất nhiều tên thủ phạm xảo quyệt, hung ác không phải sa lưới trong các cuộc truy bắt của cảnh sát mà để lộ thân phận vì những sự cố ngẫu nhiên, bất ngờ. Ở nước ngoài có trường hợp tên hung thần giết người đẹp trai Ted Bundy[1], trong nước là trường hợp cảnh sát kiểm tra nơi vui chơi giải trí vô tình bắt gặp tên giết người Dương Tân Hải[2]. Bây giờ, xuất hiện trước mặt Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng là manh mối ngẫu nhiên hết sức quý giá.

[1] Theodore Robert Bundy (1946-1989): một trong những kẻ giết người hàng loạt man rợ nhất trong lịch sử nước Mỹ, hắn đã hiếp dâm và giết hàng loạt phụ nữ trên khắp nước Mỹ trong khoảng thời gian 1973-1978.

[2] Dương Tân Hải (1968-2004): có biệt hiệu: kẻ giết người quái vật, kẻ giết hàng loạt người Trung Quốc đã thú nhận sát hại 65 người và làm 10 người khác bị thương.

Buổi chiều, phòng hội nghị vô cùng yên tĩnh. Mấy nhân viên kỹ thuật do Bộ Công an cử tới đang ra soát dữ liệu trên máy tính. Tổ trưởng tổ kỹ thuật, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, giải thích: "Trong năm tội phạm phóng hỏa, ba người nhà có máy tính. Chúng tôi phát hiện một hiện tượng bất thường. Máy tính của bọn họ mấy ngày trước đều bị format toàn bộ. Thậm chí đến server của khu vực xung quanh cũng bị tấn công. Rõ ràng có người tung virus để xóa sạch tất cả dữ liệu.

Bạc Cận Ngôn đứng sau lưng nhân viên kỹ thuật, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. "Ngoài ra, hai hung thủ còn lại nhà ở gần quán net. Server của quán net cũng bị "hack"?" Anh tiếp tục cất giọng nhàn nhạt: "Internet đúng là con đường nhanh nhất để hắn quai quật con mồi."

Bạc Cận Ngôn có phản ứng rất nhanh, khiến mọi người im lặng trong giây lát.

Giản Dao ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: "Bọn họ đều sinh ra ở thập niên 70. Độ tuổi này thường tiếp xúc với các diễn đàn, phòng chat..." Cô quay sang nói với Bạc Cận Ngôn . "Chân dung của bọn họ cần bổ sung một đặc điểm, sử dụng internet thành thạo". Bây giờ, máy tính và internet rất phổ cập ở thành phố cấp hai. Những người đàn ông trung niên thất bại trong cuộc sống dễ ký thác tình cảm vào mạng ảo.

"Cô nói rất đúng." Tổ trưởng tổ kỹ thuật nhìn Giản Dao bằng ánh mắt tán thưởng. "Chúng tôi có thu thập được điều bất ngờ. Một máy tính may mắn thoát khỏi sự tấn công."

Hóa ra thủ phạm phóng hỏa thứ năm, cũng là người đàn ông trung niên nhiều tuổi nhất, điều kiện kinh tế tương đối tốt hơn so với những người khác. Anh ta dùng một máy tính để bàn cũ do con trai đang học đại học để lại. Trước khi xảy ra vụ án, cậu con trai nghỉ lễ về nhà, chê tốc độ máy tính quá chậm, tự ý đem đi bảo trì. Sau đó, cậu đưa máy tính xách tay second-hand của mình cho bố dùng tạm. Kết quả, máy tính xách tay đó bị "hack". Khi máy tính bàn sửa xong, đem về, người bố đã thiệt mạng trong vụ phóng hỏa.

"Thông qua dữ liệu trong máy tính này, chúng tôi đã lần ra server của diễn đàn. Người phụ trách diễn đàn cho biết, mấy ngày trước, bọn họ cũng bị "hack". Nhưng do hệ thống an toàn của bọn họ tương đối phức tạp nên đối phương đã không thành công. Vì vậy, chúng tôi đã lấy được dữ liệu hoạt động trên mạng của năm thủ phạm phóng hỏa. Thống kê cho thấy, bọn họ đều dùng một ID, thường xuyên liên hệ với nhau." Tổ trưởng tổ kỹ thuật quay đầu nói với một nhân viên kỹ thuật ở bên cạnh: "An Nham, đưa cho phó giáo sư Bạc xem."

Chàng trai tên An Nham giơ tay đẩy kính trắng gọng vàng trên sống mũi, quay màn hình máy tính về phía Bạc Cận Ngôn và Giản Dao. "ID này tên là "Thanh Thiên Cô Chí[3]", sử dụng server ở nước ngoài để đăng nhập, có bức tường lửa nhiều lớp. Hiện tai, chúng tôi đang sử dụng nhiều cách để xâm nhập vào máy tính của đối phương, đồng thời xác định vị trí của hắn."

[1] Có nghĩa là: chí hướng cô độc giữa trời xanh.

Trên màn hình máy tính của ba nhân viên kỹ thuật, bao gồm cả An Nham, số liệu chuyển động không ngừng.

Đây không phải là sở trường của Bạc Cận Ngôn. Anh nhìn An Nham chằm chằm. "Bao lâu nữa mới có kết quả?"

An Nham nói: "Khoảng ba phút."

Bạc Cận Ngôn mỉm cười vẻ hài lòng. Anh kéo ghế ở bên cạnh, ngồi xuống. Giản Dao và tổ trưởng tổ kỹ thuật cũng ngồi xuống ghế, căng thẳng chờ đợi.

"Thanh Thiên Cô Chí..." Bạc Cận Ngôn cất giọng trầm thấp, dễ nghe, giọng đầy châm biếm: "Cái tên tự luyến, dung tục thật đấy."

Giản Dao im lặng, những người khác không đáp lời.

Đúng lúc này, ba máy tính đồng thời vụt qua tia sáng, sau đó màn hình biến thành màu xanh, một loạt số liệu liên tục nhảy ra, dữ liệu trước đó biến mất hoàn toàn.

"Chuyện gì vậy?" Tổ trưởng tổ kỹ thuật đứng dậy, hỏi.

An Nham chau mày, nhìn chằm chằm vào màn hình những người khác, mặt biến sắc, tiếp tục gõ bàn phím. Không ai trả lời câu hỏi của tổ trưởng.

Bạc Cận Ngôn cất giọng lạnh lùng: "Đừng nói là các anh bị hắn hack lại đấy nhé!"

Giản Dao giật mình, nhẹ nhàng kéo tay anh, ý bảo anh nể mặt bọn họ một chút.

Tổ trưởng tổ kỹ thuật ra lệnh: "Lập tức xử lý! Nếu để mất manh mối này, chúng ta sẽ phá án thế nào?"

An Nham đột nhiên lên tiếng: "Hệ thống an toàn của đối phương sử dụng kỹ thuật mới nhất của hacker Mỹ."

Sắc mặt mọi người càng nặng nề. An Nham nói tiếp: "Có điều, nước Mỹ chưa chắc đã là tốt." Nói xong, mười đầu ngón tay của anh ta như múa trên bàn phím.

Chỉ trong chốc lát, màn hình máy tính của An Nham lại bật sáng, từng hàng số liệu lần lượt hiện ra. Mấy nhân viên kỹ thuật thở phào nhẹ nhõm. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cùng liếc nhìn An Nham. Anh ta nhẹ nhàng bấm con chuột hơn chục cái, số liệu tọa độ nhảy ra. An Nham ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, đôi mắt sau cặp kính sáng lấp lánh. "Tôi đã lấy được địa chỉ của hắn, vẫn chưa quá ba phút."

Mọi người mừng rỡ vỗ vai An Nham. Bọn họ lập tức hành động, thông báo cho đội cảnh sát ở bên ngoài xuất phát.

Bạc Cận Ngôn cũng đứng dậy, đảo mắt qua An Nham. "Hệ thống an toàn của diễn đàn đó là do cậu thiết kế?".

An Nham bình thản gập máy tính lại. "Vụ cỏn con mà tôi nhận từ lúc học đại học."

Bạc Cận Ngôn không nói thêm một lời, sải bước dài đi ra khỏi phòng hội nghị. Giản Dao dõi theo bóng lưng thẳng tắp của anh, lại liếc nhìn chàng thanh niên An Nham rồi đi theo anh.

Nửa tiếng sau, trên máy bay dân dụng.

Địa chỉ mà An Nham tìm thấy là một ngôi biệt thự nằm ở thành phố ven biển. Tổ chuyên án lập tức đáp chuyến bay sớm nhất đến đó, đồng thời liên lạc với cảnh sát địa phương phối hợp hành động.

Bên ngoài cửa sổ, trời xanh như mới được gột rửa, mây trắng bồng bềnh. Bạc Cận Ngôn đeo cái chụp mắt, tựa vào ghế, gương mặt anh thanh tú như tranh vẽ dưới ánh nắng mặt trời. Anh nắm tay Giản Dao, ngón cái nhẹ nhàng chà xát trên mu bàn tay cô.

Có lúc, tình yêu chính là khoảng thời gian yên tĩnh đẹp đẽ như thời khắc này. Anh ở bên cạnh cô, tao nhã tự đắc. Trong lòng cô như được tưới dòng suối ngọt ngào. Dù hoàn cảnh có nguy hiểm, căng thẳng đi chăng nữa, cô cũng có thể cùng anh bình thản đối diện.

"An Nham cũng là một thiên tài." Giản Dao nói khẽ.

Vừa rồi chứng kiến cảnh hai người đàn ông trao đổi trong phòng hội nghị, thật giống hai cao thủ tung hứng. Không biết bọn họ có cảm giác đồng bệnh tương lân không nhỉ? Dẫu sao cô cũng rất vui mừng, bởi vì sự có mặt của thiên tài giúp ích cho công việc phá án của bọn họ.

Ai ngờ Bạc Cận Ngôn lãnh đạm nhắc lại từ quan trọng, trong khi lông mày của anh không động đậy: "Cũng?".

Giản Dao mỉm cười: "Vâng, giống anh."

Khóe miệng Bạc Cận Ngôn nhếch lên: "Mọi người đều biết tâm lý tội phạm là một môn nghệ thuật, máy tính chỉ là môn kỹ thuật. Vậy mà em lại đưa ra so sánh?"

Giản Dao hết nói nổi. Bệnh tự cao tự đại của anh quả nhiên là hết thuốc chữa.

Bạc Cận Ngôn lại lên tiếng: "Tất nhiên, trong giới của cậu ta, cậu ta cũng coi như nổi bật. Cậu ta nên cảm thấy vui mừng khi gặp anh mới đúng."

Giản Dao lườm anh. "Tại sao?"

"Làm việc cùng anh, có thể khiến cậu ta phát huy khả năng của mình một cách tối đa." Bạc Cận Ngôn đáp. "Lẽ nào cậu ta không nên cảm thấy vui mừng?"

Giản Dao: "..."

Phía sau khoang máy bay còn rất nhiều ghế trống. Mấy điều tra viên của tổ chuyên án ngồi lên trên, muốn cùng Bạc Cận Ngôn thảo luận phương án hành động. Bạc Cận Ngôn tháo cái chụp mắt, ngồi thẳng người, trao đổi với bọn họ.

Giản Dao đưa mắt sang bên này, anh chàng An Nham một mình ngồi ở vị trí bên cửa sổ, cách mấy hàng ghế. Anh ta cúi đầu, nhìn vào màn hình máy tính, sắc mặt lãnh đạm, không hề có ý định tham gia thảo luận với mọi người.

Liệu có phải một thiên tài ngạo mạn gặp một thiên tài ngạo mạn khác nên không để ý đến đối phương?

Tầm chạng vạng, hoàng hôn phủ lớp ánh vàng lấp lánh lên mặt biển, ngọn gió mát rượi, bãi cát tư nhân bằng phẳng, trắng muốt.

Mấy chiếc xe cảnh sát lao đi trên đường quốc lộ. Từ xa đã có thể nhìn thấy ngôi biệt thự màu trắng đen mang phong cách hiện đại sừng sững bên bờ biển. Xung quanh ngôi biệt thự xuất hiện bóng mấy cảnh sát. Họ là cảnh sát hình sự địa phương đến hiện trường trước.

"Ngôi biệt thự này mới xây chưa được bao lâu, vẫn chưa đăng ký tên chủ nhân." Một cảnh sát hình sự giải thích. "Nhưng có thể xây dựng biệt thự ở đây, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường."

Bên cạnh chiếc xe cảnh sát ở phía trước xuất hiện một hình bóng quen thuộc, đứng giữ hai người cảnh sát.

Là Doãn Tư Kỳ.

Cô mặc bộ đồ ở nhà màu trắng đục, mái tóc dài buộc lại, thần sắc vô cùng lạnh lùng. Đằng sau Doãn Tư Kỳ có mấy người, sắc mặt rất khó coi. Giản Dao nhận ra, đó là trợ lý, thư ký và hai vệ sĩ của cô.

"Xin chào các vị lãnh đạo, hoan nghênh đến thành phố K. Tôi xin được báo cáo ngắn gọn, chúng tôi đã xác nhận rồi". Một cảnh sát hình sự địa phương đi tới. "Chủ nhân của ngôi biệt thư tên là Lận Y Dương, phó tổng giám đốc của tập đoàn Phong Khải. Cô Doãn Tư Kỳ ở bên kia là vị hôn thê của anh ta. Lúc chúng tôi đến nơi, cô ấy đang ở trong ngôi biệt thự".

Giản Dao giật mình, Bạc Cận Ngôn lạnh mặt, sải bước dài vượt qua đám đông, đi về phía Doãn Tư Kỳ. Nhìn thấy anh, nơi đáy mắt Doãn Tư Kỳ vụt qua tâm tình phức tạp, như mừng rỡ, tin tưởng, lại như nghi hoặc, chấn động...

"Cận Ngôn, chuyện này là thế nào?" Cô túm ngực áo anh. "Y Dương xảy ra chuyện hay sao?"

Bạc Cận Ngôn nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị. "Hiện tại tôi không rõ, tại sao chị lại ở đây?"

"Mấy ngày trước Y Dương nói muốn ra biển nên đến đây. Hôm qua, đúng dịp tôi tới nơi này công tác, vì vậy ở lại ngôi biệt thự đợi anh ấy." Doãn Tư Kỳ đáp. "Anh ấy nói, hôm nay anh ấy trở về".

Bạc Cận Ngôn trầm ngâm một giây. "Tốt nhất chị hãy chuẩn bị tinh thần, có khả năng anh ta vĩnh viễn không bao giờ quay về nữa."

Mặt Doãn Tư Kỳ biến sắc, Giản Dao ở bên cạnh cũng trầm mặc.

Bạc Cận Ngôn nói đúng. Bất kể Lận Y Dương có phải là kẻ chủ mưu đứng đằng sau các vụ phóng hỏa hay không, có khả năng anh ta sẽ không trở về. Đây là điều nằm ngoài dự kiến của mọi người. Vị hôn phu của Doãn Tư Kỳ, một công tử nhà giàu lại dính dáng đến vụ án? Là người tương đối gần gũi với bọn họ?

Lúc này, sắc mặt Doãn Tư Kỳ trắng bệch, cô khó có thể kìm nén tâm trạng của mình. Tuy thỉnh thoảng " đứng núi này trông núi nọ" nhưng cô và Lận Y Dương yêu nhau năm năm,tình cảm khá sâu đậm. Cả hai đều coi đối phương là đối tượng kết hôn duy nhất. Lời nói của Bạc Cận Ngôn với cô khác nào sét đánh ngang tai.

Doãn Tư Kỳ không ngốc nghếch, cô biết Bạc Cận Ngôn chỉ phá những vụ án lớn. Nước mắt chảy giàn giụa trên gò má cô. "Vì vậy... Y Dương bị giết hại?"

Bạc Cận Ngôn ra hiệu cho mấy cảnh sát hình sự ở bên cạnh rời đi rồi anh mới cất giọng nhàn nhạt: "Cũng chưa chắc, có thể anh ta là kẻ giết người."

Doãn Tư Kỳ trợn mắt: "Cậu đang nói gì vậy?"

Bạc Cận Ngôn lãnh đạm nhìn Doãn Tư Kỳ, Giản Dao ở bên cạnh chợt hiểu ra, anh đang quan sát biểu cảm của Doãn Tư Kỳ, xem cô có biết nội tình hay không.

Giản Dao cảm thấy vẻ mặt của Doãn Tư Kỳ rất chân thực. Chắc cô không biết việc làm của vị hôn phu.

Bạc Cận Ngôn rõ ràng cũng có kết luận tương tự. Giọng nói của anh trầm thấp: "Chị đừng buồn, tôi biết chị rất kiên cường. Tôi sẽ tìm anh ta về, bất luận là còn sống hay đã chết."

Câu nói này khiến Doãn Tư Kỳ càng khóc dữ dội, hai gò má hết đỏ lại trắng. Tim Giản Dao thắt lại. Bạc Cận Ngôn đúng là không biết cách an ủi người khác. Anh còn nhấn mạnh "bất luận là còn sống hay đã chết" nữa. Giản Dao tiến lên một bước, vỗ nhẹ lên lưng Doãn Tư Kỳ. "Chị đừng lo, mọi việc hãy giao cho Cận Ngôn. Không biết chừng tình hình không đến nỗi tồi tệ như vậy."

Doãn Tư Kỳ im lặng. Cô rút khăn tay lau nước mắt, quay sang Bạc Cận Ngôn, hỏi: "Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?".

Bạc Cận Ngôn nói: "Tôi không có thời gian nói nhiều, những cảnh sát khác sẽ giải thích cụ thể với chị. Bây giờ chỉ cần chị trả lời tôi một câu hỏi."

Doãn Tư Kỳ mắt đỏ hoe, lặng lẽ gật đầu.

Bạc Cận Ngôn nhìn Doãn Tư Kỳ chăm chú: "Tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi số 2 từng hôn chị. Chị và Lận Y Dương yêu nhau nhiều năm. Bây giờ, tôi muốn chị hồi tưởng tỉ mỉ. Trong cuộc sống thường ngày, vị hôn phu của chị có dấu hiệu bất thường nào không? Chị có phát hiện anh ta và tên biến thái kia có điểm giống nhau không?".

Giản Dao quay đầu quan sát Doãn Tư Kỳ. Doãn Tư Kỳ ngẩn ra vài giây, sắc mặt biểu lộ vẻ khó tin. "Không thể nào! Sao cậu lại nghĩ như vậy..."

"Chị chắc chắn?" Bạc Cận Ngôn lạnh lùng cắt ngang lời cô. "Không có điểm nào khiến chị cảm thấy bất thường?"

"Không có." Doãn Tư Kỳ khẳng định. "Cận Ngôn, bình thường tôi và anh ấy đều bận rộn, tôi không nắm rõ mọi chuyện của anh ấy. Nhưng câu cũng nói, tên biến thái từng hôn tôi. Lẽ nào ngay cả nụ hôn của vị hôn phu, tôi cũng không thể phân biệt?"

Đây là ngôi biệt thự của người giàu có điển hình. Nội thất xa hoa, tinh xảo. Đặc biệt, phòng ngủ và thư phòng mang phong cách đàn ông rõ rệt. Trong phòng ngủ treo một tấm ảnh nghệ thuật cỡ lớn của Lận Y Dương. Ảnh chụp nửa thân trên, anh ta không mặc áo. Đó là một người đàn ông đẹp trai, phong lưu, có thân hình rắn chắc và gợi cảm, nơi khóe miệng để lộ ý cười nhàn nhạt.

Trong thư phòng đặt một máy tính bàn rất lớn. An Nham đang nối laptop của anh ta vào máy tính bàn, bận rộn tìm dữ liệu. Những người cảnh sát khác tìm kiếm chứng cứ ở mọi ngõ ngách trong ngôi nhà.

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi ngó nghiêng một vòng, không phát hiện ra manh mối gì. Cuối cùng, họ đến thư phòng, Bạc Cận Ngôn đứng bên cửa sổ. Anh vén rèm, dõi mắt nhìn ra ngoài bờ biển, thần sắc lãnh đạm, không rõ anh đang nghĩ gì. Giản Dao hỏi khẽ: "Anh có nghĩ là hắn không?"

Bạc Cận Ngôn buông rèm cửa, quay sang Giản Dao. "Hiện tai, anh không định đưa ra bất cứ kết luận gì. Nhưng Lận Y Dương có nhiều điều kiện phù hợp chân dung của hắn."

Giản Dao trầm ngâm, vừa rồi cô cũng nghĩ tới điểm này, có quan hệ gần gũi với Doãn Tư Kỳ, có điều kiện tài chính hùng hậu. Việc hắn từng làm, Lận Y Dương cũng có thể thực hiện. Xét từ gia cảnh của anh ta, đây là một công tử nhà giàu có học vấn cao, IQ cao. Nhưng ai biết được liệu có một bộ mặt khác ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài sáng chói đó?

Giản Dao ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói: "Em cho rằng Lận Y Dương không phải là hắn."

Bạc Cận Ngôn nheo mắt. "Tại sao, nữ thần thám của tôi?".

Giản Dao mỉm cười nhưng giọng rất nghiêm túc: "Doãn Tư Kỳ nói có lý. Nếu Lận Y Dương là hắn, lúc hắn hôn chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ phát hiện ra."

Bạc Cận Ngôn nhìn cô chăm chú, nơi khóe mắt anh ẩn hiện ý cười: "Kết luận của em thật kỳ là. Từ nụ hôn có thể phân biện một con người? Trừ khi Lận Y Dương bị hôi miệng nặng, bằng không, chỉ cần anh ta thay đổi kiểu hôn, anh nghĩ Doãn Tư Kỳ sẽ rất khó phân biệt."

Giản Dao ngây ra. "Nhưng em vẫn cảm thấy..."

"Ok, chúng ta thử chứng thực nhé!" Bạc Cận Ngôn cất giọng dứt khoát. Nói xong, anh tiến lên một bước, ôm eo Giản Dao rồi cúi đầu hôn cô.

Luồng khí ươn ướt, ấm nóng đặc trưng của người đàn ông tràn ngập trong khoang miệng Giản Dao. Nhưng nụ hôn này không giống bất cứ nụ hôn nào trước đó.

Nụ hôn của anh trước đây đa phần là dịu dàng, triền miên. Kể cả lúc đầy ham muốn, anh cũng nhẫn nại chăm chút môi và lưỡi của cô, khiến cô có cảm giác nụ hôn rất tao nhã và cuồng nhiệt. Còn thời khắc này, tay anh bóp cằm cô tương đối mạnh, khiến cô hơi đau. Còn môi lưỡi của anh quét sạch khoang miệng của cô bằng một lực mạnh mẽ và kịch liệt. Anh cuốn lấy đầu lưỡi của cô, cắn nhẹ, khiến cô vừa thấy đau vừa tê tê. Nụ hôn này mạnh mẽ và hung dữ, anh đã hoàn toàn biến thành người khác.

Một lúc sau, Bạc Cận Ngôn buông người Giản Dao, trên môi anh còn ươn ướt, đôi mắt vô cùng thâm trầm. Chỉ trong thời gian ngắn, Giản Dao bị hôn đến mức thở hổn hển, môi đau rát.

"Anh không thích cách hôn này, xem ra em cũng không thích". Bạc Cận Ngôn bình thản lên tiếng: "Nhưng anh nghĩ vừa rồi đã đủ chứng minh nụ hôn cũng có thể dễ dàng ngụy tạo."

Giản Dao lấy lại được nhịp thở bình thường. Vừa định lên tiếng, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Trong phòng còn có người thứ ba. Giản Dao cứng đờ người. Tuy Bạc Cận Ngôn hôn cô với thái độ nghiên cứu khoa học nhưng bị đồng nghiệp nhìn thấy thì không hay lắm. Cô đảo mắt, quả nhiên bắt gặp An Nham ngồi sau bàn làm việc cách đó mấy bước chân, đang ngẩng đầu quan sát bọn họ, vẻ mặt ngạc nhiên. Khi chạm phải ánh mắt của Giản Dao, anh ta bình thản cúi đầu, tiếp tục công việc.

Giản Dao đỏ mặt. Cô ngoảnh đầu hỏi nhỏ Bạc Cận Ngôn: "Anh lại học từ sách vở kiểu hôn này đấy à?".

Bạc Cận Ngôn nói: "Đâu có, anh chỉ tưởng tượng mình biến thành người xấu."

Giản Dao cười tủm tỉm. "Nhưng anh vẫn mắc sai lầm."

Bạc Cận Ngôn chau mày.

Giản Dao kéo vạt áo sơ mi của anh, để anh cúi thấp đầu. Cô nói nhỏ bên tai Bạc Cận Ngôn: "Mỗi lần hôn, ở giây phút cuối cùng... anh đều có thói quen cuốn lấy lưỡi của em, nhẹ nhàng từ dưới lên trên. Vừa rồi anh cũng vô thức có động tác nhỏ này."

Bạc Cận Ngôn nhìn Giản Dao chăm chú, ánh mắt sâu thẳm.

Trầm tư vài giây, anh đột nhiên mỉm cười. "Em đã thuyết phục được anh." Anh gõ nhẹ ngón tay lên thành cửa sổ.

"Doãn Tư Kỳ và Lận Y Dương yêu nhau nhiều năm. Chắc bọn họ hiểu rõ đối phương hơn chúng ta. Doãn Tư Kỳ còn thông minh, nhạy bén hơn em. Căn cứ vào suy đoán này, đúng là chị ta có thể phân biệt con người qua một nụ hôn".

Giản Dao gật đầu. Không hiểu tại sao nghe Bạc Cận Ngôn nói vậy, cô thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ do cô không muốn thấy người xung quanh mình bị cuốn vào vụ án này.

Ai ngờ Bạc Cận Ngôn đột nhiên lên tiếng: "Nhưng cũng không thể chứng minh Lận Y Dương không phải là hắn."

Giản Dao trợn mắt. "Tại sao?" Anh nói vậy chẳng phải trước sau mâu thuẫn?

Bạc Cận Ngôn nở nụ cười lãnh đạm. "Em quên một khả năng, có thể anh ta bị rối loạn đa nhân cách."

Giản Dao ngẩn người.

Cô từng đọc sách về rối loạn đa nhân cách. Nếu đúng là đa nhân cách, vậy thì tính cách, sở thích, thậm chí giới tính đều có thể khác biệt. Thói quen khi hôn tất nhiên cũng sẽ khác. Quanh đi quẩn lại, tất cả dường như quay về khởi điểm. Vụ án ngày càng mờ mịt, khó tìm ra dấu vết.

Lúc này, các điều tra viên của tổ chuyên án đi vào thư phòng. Bọn họ gật đầu với hai người, hỏi An Nham: "Có phát hiện gì không?".

An Nham lắc đầu. "Bo mạch chủ và ổ cứng đã bị hủy, tôi đang thử xem có thể khôi phục một phần dữ liệu..." Anh ta đột nhiên im lặng, ánh mắt theo dõi màn hình hơi thay đổi.

Mọi người nhận ra điều bất thường, đều tập trung nhìn anh ta.

An Nham yên lặng trong giây lát, sau đó anh ta từ từ xoay màn hình máy tính về phía mọi người. "Đây là dữ liệu duy nhất tìm thấy trong ổ cứng của hắn."

Tổ chuyên án đều gồm những chuyên gia phá án phóng hỏa chưa từng tiếp xúc với vụ án tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi, bọn họ ngẩn người khi bắt gặp hình ảnh trên màn hình. Trong khi đó, ánh mắt Bạc Cận Ngôn tối thẫm, Giản Dao giật mình hoảng hốt.

Trên màn hình đen ngòm xuất hiện dãy số đỏ như màu máu, trông rất đáng sợ:

1/26/575/36/529;

25/50/24/100/16;

...

An Nham nhanh chóng gõ bàn phím, đưa tổ hợp con số vào hệ thống, tự động tính toán. Giản Dao hết nhìn màn hình dày đặc chữ số, lại quay sang Bạc Cận Ngôn. Anh vẫn đứng thẳng người, nhìn chằm chằm màn hình bằng ánh mắt sắc bén.

Căn phòng im lặng như tờ.

Sắc mặt Bạc Cận Ngôn đột ngột thay đổi. Giản Dao thót tim, bỗng dưng cô có dự cảm chẳng lành.

Đúng lúc này, An Nham chậm rãi đọc ra kết quả: "Say hello to Jenny[4]." Anh ta ngẩng đầu hỏi bọn họ: "Jenny là ai?"

[1] Có nghĩa là: Gửi lời chào tới Jenny.

Ngày đăng: 13/04/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?