Gửi bài:

Chương 102

Dung Ân không có cài dây an toàn, bởi vì quán tính, bả vai nặng nề đụng vào trên cửa xe khiến cô chưa trả lời, lòa cô trả lời không được, Nam Dạ Tước quay kiếng xe xuống, bỗng nhiên gió lạnh tiến vào tàn phá bừa bãi vô cùng, mái tóc ngắn màu đỏ rượu cùa người đàn ông đang nhảy múa, càng lộ vẻ liều lĩnh không kềm chế được, và tràn đầy dã tính điên cuồng. Tốc độ xe của anh cực nhanh, gió thổi cực mạnh làm Dung Ân chỉ cảm thấy thở không nổi, đầu tóc quật ở trên mặt, lưu lại một đường màu đỏ nhạt .

Nước mắt bắt đầu chảy ra, ánh mắt đau nhói vô cùng, cô cúi đầu, cả khuôn mặt đông lạnh đỏ lên.

Xe thể thao điên cuồng xuyên qua màn đêm, chịu đựng được một lúc, Dung Ân giữ chặt ghi-đông, rồi mới miễn cưỡng ổn định thân thể. Nam Dạ Tước lồng ngực kịch liệt phập phồng, ngón tay thon dài mở ra bao trùm ở trên tay lái, anh nơi cổ họng nhấp nhô không ngừng, một đôi tròng mắt u ám như mực, bên trong chất chứa mạch nước ngầm tùy thời cũng có thể xông ra ngoài, anh cúi người xuống, đem mặt tựa vào trên mu bàn tay.

Bên trong xe, lại khôi phục yên tĩnh, phản quang trong kính, người đàn ông nét mặt âm khí đáng sợ, anh cố gắng kiếm nén , sau khi sự tàn ác hai đầu lông mày từ từ tiêu tán , anh ngồi thẳng lên, không chút nghĩ ngợi đem Dung Ân ôm chặt vào lòng. Nam Dạ Tước siết chặt cánh tay, dường như chỉ có cơ thể này, mới có thể bổ khuyết lỗ hổng trong ngực anh, vừa khít như vậy.

Anh vĩnh viễn cao quý nhìn xuống người khác, nhưng Dung Ân không chịu cúi đầu, đến cuối cùng, anh cũng chỉ có thể cúi đầu.

""Ân Ân, em muốn quên đi hắn, tựa như lúc trước như vậy, buông tay rất dễ dàng ."

"Nam Dạ Tước, tôi vẫn cho là, lúc trước hắn chính là Diêm Việt, thật ra thì khi đó tôi liền sớm nên buông tay, tôi không muốn tin, không tin Việt thay đổi, tôi do dự, giãy dụa, sau đó thảm bại trở về. Nói cho cùng, là mối quan hệ quá mờ nhạt, không từng trải qua, sao có thể khắc cốt ghi tâm? Anh nói, tôi không yêu Việt không thấu tận xương tủy, vì thế mới có thể khiến chúng tôi buông tay, anh nói đúng, bởi vì anh ấy không phải là..."

Nam Dạ Tước dừng một chút, bàn tay sau lưng Dung Ân lập tức cứng đờ, "EM muốn nói cái gì?"

Thông minh như anh, há lại không biết trong lời nói Dung Ân có ý tứ gì , cô nói như vậy quá rõ ràng, chỉ kém không có đem tim móc ra cho anh xem.

Dung Ân hai tay chống đỡ ở Nam Dạ Tước trước ngực, lạnh như băng lòng bàn tay, để lên lòng nực nóng hổi. Sau đó, cổ tay, nhẹ nhàng dùng sức, đem chính mình thoát khỏi ngực của anh, Nam Dạ Tước cánh tay buông ra, theo Dung Ân thắt lưng, rủ xuống đến trên ghế ngồi.

"Nam Dạ Tước, tôi rất mệt , trong lòng cũng rối loạn ..."

Anh ngắm nhìn cô, may mà, cô không có nói ra những lời tàn nhẫn hơn..., Dung Ân xoay người sang chỗ khác, đem phía bên phải bả vai lui dựa vào cửa xe, Nam Dạ Tước khởi động xe ra xe. Lần này, chạy rất vững.

Con đường quen thuộc hiện ra dưới ánh đèn, cô có thể loáng thoáng nhín thấy một cặp tình nhân đang tựa vào nhau.

Diêm Việt khi đó, trẻ tuổi mà có chí hướng, anh so với Dung Ân cao hơn một cái đầu, lúc bước đi liền thích hai tay khoác cổ của cô lại, có đôi khi, chơi xấu đem thân thể anh đặt ở trên bả vai cô, khiến cô không thở được. Dung Ân không thuận theo, liền muốn anh cõng mình, Diêm Việt mỗi lần cũng là cúi người xuống, cõng Dung Ân quay mấy vòng tròn, cô bị làm cho sợ vội vàng ôm lấy cổ của anh.

Hôm nay nghĩ đến, rất nhiều chuyện đang ở trước mắt, chưa bao giờ từng đi qua, Dung Ân nước mắt mơ hồ trực trào, đem khuôn mặt lạnh như băng trở về cửa sổ xe không rời đi.

Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dạ Dạ đang ở phòng khách chơi, thấy hai người trở lại, liền quấn quýt chạy lại cắn ống quần Dung Ân , cô khom lưng đem ôm nó vào lòng, liền lên lầu. Nam Dạ Tước đi tới phòng ngủ, cửa đã khóa lại, anh chuyển động tay cầm cái cửa, quả nhiên là khóa trái.

Cho tới nay, anh mặc dù không có đụng vào cô, nhưng hai người đã thân mật rất nhiều, Dung Ân cũng không bài xích Nam Dạ Tước mỗi đêm ôm cô ngủ, nhưng hiện tại, dường như hết thảy lại muốn trở lại điểm xuất phát.

Dung Ân biết anh đứng ở ngoài cửa, không có đi, cô ngồi ở trên giường, qua sau một lúc, mới nghe được tiếng người đàn ông bước chân đi xuống lầu, cho đến khi phía dưới truyền đến tiếng khởi động xe.

Cám Dỗ.

Hạ gia liên tiếp không yên ổn, mẹ Hạ Phi Vũ bởi vì tâm tư quá nặng nề mà phải vào bệnh viện, vẫn chưa xuất viện.

"Phi vũ, đừng uống nữa, cha cậu nhìn thấy nhất định sẽ nổi giận... " cô bạn gái đoạt chai rượu trong tay cô, biết trong lòng cô khó chịu, "Cậu đừng như vậy."

"Cậu nói mình có phải rất thất bại không? " Hạ Phi Vũ thuận thế tựa vào vai đối phương , "Tôi bị đuổi ra khỏi Nghiêm Tước, tôi làm tất cả, cũng là vì anh ấy... Nhưng là, tôi không chiếm được."

Bạn gái mặt lộ vẻ thẹn, "Thật xin lỗi, lần trước chuyện nếu không phải tôi làm không tốt..."

"Không liên quan đến cậu, anh ấy sớm muộn sẽ biết , " Hạ Phi Vũ đầu để trên vai cô gái khẽ động đậy, "Anh ấy quan tâm không phải là tôi, là người khác..."

"Phi Vũ... " bạn gái khẽ thở dài, thiết nghĩ không nên cùng cô đến nơi này uống rượu, Hạ Phi Vũ uống rượu, người cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng vẫn là không nhịn được ói hết lên trên người bạn.

Cô bạn để cô nằm trên ghế sa lon, dùng khăn giấy lau sach vết ói, đứng dậy đi rửa tay, "Cậu ngồi ở đây đừng đi đâu hết, mình sẽ trở lại ngay. " cô gái ảo não đi ra khỏi ghế , mùi nước hoa hòa với nôn mửa, thật là khiến người phát điên.

Hạ Phi Vũ mơ mơ hồ hồ, thấy bên cạnh không có ai, liền cầm lấy túi xách đứng lên, ngoài cửa, liền nhín thấy một đôi guốc cao hiện ra đang mở cửa bước tới trước, Tư Cần trong tay cầm điếu thuốc, tinh sảo khóe miệng ở dưới ánh đèn chậm rãi câu khởi , cô mắt lộ sự căm thù, Hạ Phi Vũ, cơ hội này, cô cuối cùng chờ được.

Tư Cần xoay người trở lại phòng nghỉ ngơi của mình, cô mở điện thoại ra, bên trên màn hình liền hiện những dãy số, những tên này đều là dân liều mạng, chỉ cần có tiền, cái gì cũng chịu làm. Cô đã sớm thông qua quan hệ liên lạc qua, chỉ còn chờ cơ hội mà thôi.

Nam Dạ Tước vẫn là như cũ, ngồi trong phòng vip Cám Dỗ một mình uống rượu, anh muốn yên tĩnh, cho nên cũng không có kêu bọn Tiếu Bùi đến uống cùng, anh nhếch chân ngồi ở trên ghế sa lon, trải qua chuyện lần trước về sau, anh đã rất ít khi uống rượu, lúc cần thiết phải xã giao, cũng là uống một chút rồi thôi.

Anh ngồi, nghiêng hạ thân cầm chai rượu, cũng là tay run một chút, Nam Dạ Tước chân mày nheo lại, chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nổi lên khác thường, anh nhẹ khép mắt lại, cảm giác như vậy anh cũng không xa lạ gì, Angel-beats lúc trước lại phát tác , cảm giác mới đầu chính là như vậy. Nam Dạ Tước đã nhớ không rõ lần trước phát tác là lúc nào, anh không chút nghĩ ngợi liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Cái bộ dáng này, anh tuyệt đối sẽ không cho người khác nhìn thấy , mà nơi này đông người hỗn tạp, anh lại càng không để cho người khác chỉ điểm anh là nghiện ma túy. Nam Dạ Tước vịn tay vào cầu thang đi xuống, may mà trong sàn nhảy đèn nhấp nháy liên tục, anh cố gắng ổn định bước đi, tập trung suy nghĩ đi đến cửa.

Hạ Phi Vũ lảo đảo, cũng không có tìm được cô bạn gái, trong miệng cô thầm nói, "Đã đi đâu...... Đi về trước sao. " cô uống rất nhiều rượu, bước đi không vững, thật vất vả đi tới bãi đậu xe, hai tay bắt đầu ở lục lọi chìa khóa xe trong túi.

Đi về phía trước, liền đụng phải bả vai của người khác, túi xách liền rơi xuống đất, đồ vật bên trong rơi lả tả ra ngoài. Hạ Phi Vũ mặt lộ không vui, ngẩng đầu, lại thấy bốn năm người đàn ông vây lấy cô, đối phương đều to con vạm vỡ, những đôi mắt đó đều lướt trên người cô.

Cô giật mình, cả người toát ra mồ hôi lạnh, tỉnh rượu được hơn phân nửa, "Các người là ai? Muốn làm gì?"

"Người đẹp, sao lại đi một mình? " dẫn đầu là người đàn ông tuổi hơn bốn mươi, da ngăm đen bàn tay đặt trên khuôn mặt trắng nõn của cô, Hạ Phi Vũ hét lên một tiếng, liền nhặt cái chìa khóa sau đó vội vã đẩy đám người đó ra nhanh bước đi

Bọn họ tựa hồ cũng không vội đuổi theo, Hạ Phi Vũ vội vàng tìm được xe, lập tức ngồi vào trong xe, chìa khóa cầm trên tay hồi lâu mới căm được vào ổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng chuyển thành trắng bệch, đôi môi không ngừng run rẩy.

Người đàn ông chậm rãi từ từ đi tới, ngay cửa đã có người đứng chặn, cô đừng nghĩ chạy thoát.

Mà đúng vào lúc này, Nam Dạ Tước xuất hiện trước mặt, anh đi rất chậm, rất lâu mới tiến vào bãi đậu xe, chẳng qua là ý thức từ từ ở mơ hồ, cho nên có chút không rõ phương hướng.

Hạ Phi Vũ chuẩn bị khởi động xe, nhìn thấy Nam Dạ Tước , cô hai mắt đột nhiên phát sáng, sợ hãi trong lòng lập tức biến mất, niềm hi vọng từ trong lòng dâng lên.

Chẳng qua là một lúc, cô liền phát hiện có điều khác thường, Nam Dạ Tước lúc đi, tựa hồ là lảo đảo về phía trước, tay anh vịn lên sườn xe, cả người cố sức thở hổn hển.

Nhìn ra, anh đang cố gắng cầm cự.

Mấy tên côn đồ đang đứng ở cách đó không xa, đang rỉ tai nhau, tên cầm đầu liền gật đầu, mấy người kia liền đi tới về phía Nam Dạ Tước.

Hạ Phi Vũ hai tay khẩn trương nắm chặt tay lái, Cô ở Nghiêm Tước lâu như vậy, ít nhiều gì đối mặt tối của Nghiêm Tước có chút hiểu rõ, trong sáng ngoài tối, ngoài sáng là vậy nhưng trong tối liền âm thầm diệt trừ những kẻ cản đường, người của anh chỗ nào cũng có, mà hôm nay như vậy có khả năng là những người tìm để trả thù..

Nam Dạ Tước cũng không nhận thấy được có gì khác thường, thân thể anh đứng thẳng lên, trên trán rỉ ra những giọt mồ hôi hột.

Hạ Phi Vũ cắn môi, bất an sợ hãi giống như ngồi trên đống than, cô hoàn toàn không tỉnh táo, lúc này nếu như cô rời đi..., Nam Dạ Tước rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Hạ Phi Vũ hai tay nắm chặt tay lái vừa buông ra, lại lập tức nắm chặt, cô hiểu rất rõ, lúc này cô xuống xe, nhất định sẽ rơi vào trong tay bọn chúng , hậu quả khôn lường.

Giọt mồ hôi hột theo mặt cô chảy xuống.

Hạ Phi Vũ hai tay ướt đẫm mồ hôi, lòng bàn tay để cùng một chỗ, về sau chuẩn bị siết thành quyền, quyết tâm đẩy cửa xe ra!

Mục lục
Ngày đăng: 11/05/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Yatzy Blitz - Trò chơi xúc xắc

Mục lục