Gửi bài:

Chương 20 - Nguy cơ

Vân Tiếu Khuynh ngẩng đầu nhìn thái hoàng thái hậu, rất là nghi hoặc, gọi nàng đến đây không phải chỉ bốn mắt nhìn nhau như thế này thôi chứ! Một thoáng liếc mắt sang người bên cạnh thái hoàng thái hậu, hồng y nữ tử, mười phần xinh đẹp, rõ ràng là một tuyệt thế mỹ nhân, chẳng lẽ đây là một trong các lão bà của hoàng đế

" Thất vương phi, ngồi xuống đi!" Thái hoàng thái hậu lãnh đạm lên tiếng, thanh âm không ra hỉ giận. Từ lúc Vân Tiếu Khuynh bước vào Phượng nghi cung, Hoa Tuyết Yên đã cảm thấy kinh diễm. Bạch y tuyệt thế giai nhân, mỗi một động tác dơ tay nhấc chân đều đủ sức khuynh đảo thiên hạ, cái nàng chú ý đến không phải là trương dung mạo khuynh thế kia mà là khí chất như xa như gần, đạm mạc đến lãnh khốc đó, khiến cho người ta nhìn thấy nàng như một cái mê, bí ẩn kỳ bí, kích thích sự tò mò rồi dần dần lún vào bẫy không hay. Có chăng thất ca ca cũng vì vậy mà bị cuốn hút?!

" Thất vương phi, đây là Hoa tiểu thư của Hoa thừa tướng, Hoa Tuyết Yên!" Thái hoàng thái hậu nói, Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn Hoa Tuyết Yên, gật gật đầu. Hoa Tuyết Yên mỉm cười chào lại, Vân Tiếu Khuynh lại nhìn về phía thái hoàng thái hậu, khó hiểu, không lẽ gọi nàng đến đây là để giới thiệu mỹ nhân này với nàng sao, không lẽ vị hoàng tổ mẫu này biết nàng thích ngắm mỹ nhân cho nên đem mỹ nhân giới thiệu cho nàng?! Vân Tiếu Khuynh lắc lắc đầu, làm gì có chuyện vớ vẫn đó +_+

" Thất vương phi, ngươi cùng thất vương gia thành thân cũng hơn nửa năm rồi đi.." thái hoàng thái hậu lên tiếng vấn. Vân Tiếu Khuynh gật đầu. Thái hoàng thái hậu lại nói : " đã hơn nửa năm, vẫn chưa có tin vui, làm vương phi phải rộng lượng, nên nạp thêm sườn phi cho vương gia."

Vân Tiếu Khuynh cảm thấy buồn cười, nàng cùng hắn tuy đồng sàng cộng chẩm nhưng chưa có hành động gì quá mức, nặng lắm là thân thân khuôn mặt, làm sao có cục cưng được?! nhưng nạp sườn phì? Vân Tiếu Khuynh liếc nhìn Hoa Tuyết Yên, hiểu ra, nguyên lại gọi nàng đến là vì chuyện này! Vân Tiếu Khuynh buồn bực, cái này thì nên hỏi hắn chứ vấn nàng làm gì?

" Chỉ cần vương gia đồng ý, ta không có ý kiến..." Vân Tiếu Khuynh lãnh đạm đáp lại, cố gắng áp chế cảm xúc không hờn giận. Ân! Hừ, nàng tuyệt đối không thừa nhận là nghe việc hắn nạp sườn phi cảm thấy không vui, chẳng qua... có chút khó chịu thôi! Thái hoàng thái hậu không hờn giận nhíu mày, nếu như thất tôn nhi chịu đồng ý, thì nàng cũng đâu cần mất thời gian để mời nữ tử này

" Thất vương phi nói vậy là sai rồi, làm vương phi nhiệm vụ là vì vương gia suy nghĩ..." thái hoàng thái hậu nói tiếp. Vân Tiếu Khuynh tự tiếu phi tiếu nhìn thái hoàng thái hậu, thanh âm không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ khiến cho thái hậu nghe được không dư không thiếu chữ nào : " trên thế gian này, không ai không có nữ nhân nào thật lòng mong muốn cùng nữ nhân khác chia sẽ trượng phu của mình cả! thái hoàng thái hậu, người cũng đã từng làm nương tử của người ,chẳng lẽ không hiểu!"

" Hồ nháo!" Thái hoàng thái hậu giận dữ, mắt phượng uy nghiêm lạnh lùng nhìn Vân Tiếu Khuynh : " thất vương phi! Ai da đã nhường ngươi rất nhiều, ngươi cứ liên tục làm trái ý ai da, có phải là ngươi không để ai da vào mắt". Vân Tiếu Khuynh một thoáng nhíu mày : " thái hoàng thái hậu, ta chính là nói sự thật a!"

" Phản, phản rồi! một thất vương phi nho nhỏ mà cũng dám cãi lời ai da, ai da hỏi ngươi lần nữa, ngươi có chịu nạp sườn phi cho thất vương gia không". Thái hoàng thái hậu tức giận, nàng đã từng này tuổi, chưa từng có ai dám cãi lời nàng, ngay cả hoàng thượng cũng nể nàng ba phần nhưng hết lần này đến lần khác nữ tử này lại coi khinh uy nghiêm của nàng

" Ta nói rồi, hắn đồng ý, ta cũng không có ý kiến...." Vân Tiếu Khuynh đáp lại. Thái hoàng thái hậu nghe vậy, càng thêm tức giận, lớn tiếng quát : " người đâu, bắt thất vương phi lại cho ta, hung hăng đánh, đánh đến khi nào đồng ý thì thôi". Hoa Tuyết Yên nghe thái hoàng thái hậu ra lệnh như vậy, kinh hoảng, nhẹ giọng khuyên bảo : " thái hoàng thái hậu đừng nóng giận, thất vương phi chính là vô tình, không cố ý chọc tức ngài...."

" Yên nhi, đừng thay ả tiện nhân này cầu tình, ỷ có thất vương gia sủng ái, không coi ai ra gì, hôm nay ai da nhất định phải dạy cho ả một bài học..." thái hoàng thái hậu lớn tiếng, thanh âm uy nghiêm, bất khả xâm phạm

Mấy gã thái giám một thoáng chần chờ, đây không phải là nữ nhân bình thường a, là âu yếm vương phi của tiếu diện ma vương đó, bọn hắn mà động đến nữ nhân này thì ngày mai sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời nửa đâu

" Các ngươi không nghe ai da nói gì sao?!" thái hoàng thái hậu thấy bọn thái giám chần chờ, càng thêm tức giận. Mấy gã thái giám không dám cãi lệnh, run rẫy bắt lấy Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh lùi ra sau mấy bước, khẽ quát : " các ngươi dám!"

Đương nhiên là không dám a, nhưng là chúng ta hết cách, thất vương phi, ngài tha thứ cho chúng ta đi.... Bọn thái giám âm thầm cầu xin trong lòng. Hoa Tuyết Yên cắn môi, quỳ xuống cầu xin : " thái hoàng thái hậu, người không được ra tay với nàng, Yên nhi xin ngài, nếu để cho thất ca ca biết được, hắn sẽ tức giận!"

Nếu là bình thường thái hoàng thái hậu sẽ nghĩ đến vấn đề này, nhưng có câu tức giận mất khôn chính là chỉ trường hợp này a, giờ khắc này thái hoàng thái hậu chỉ việc nghĩ đến làm sao khiến cho nữ nhân kia khuất phục dưới quyền uy của nàng, đâu còn suy tính gì khác, nàng lạnh lùng hô : " các ngươi mà không ra tay, thì đều chém, lũ nô tài vô dụng ai da còn cần làm gì?!"

Vân Tiếu Khuynh khẽ cắn môi, nàng cũng không chắc cơ thể này còn chịu đựng được bao lâu, nếu như bị đánh nhẹ thì linh hồn nàng sẽ tồn tại trong cơ thể này, thời gian sẽ ngắn đi, còn mạnh thì,.... Nàng cũng không chắc còn cơ hội nhìn thấy hắn lần nữa không, cho nên Vân Tiếu Khuynh sợ!

Lần đầu tiên trong đời nàng biết sợ là như thế nào, lúc trước rơi từ van trượng núi tuyết, nàng còn chưa nao núng, bây giờ lại vì một nam nhân lại cảm thấy sợ hãi

Sợ...... không kịp nhìn thấy hắn mặt sau cùng

Sợ...... không còn thời gian bên cạnh hắn

Sợ....... hắn sẽ vì nàng mà đau lòng

Nàng còn nhiều dự tính lắm chưa làm, chưa luyện tốt cầm để sinh thần của hắn vì hắn tấu một khúc, còn chưa nói rằng.... nàng thích hắn....

Những suy nghĩ, không cam lòng cùng lắng lo đổ ập lại trong nàng, những tình cảm bối rối, tất cả khiến cho nàng loạn cả lên, tâm cơ hồ đập liên hồi, dồn dập.... cảm thấy nghẹt thở, há miệng thở dốc, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, sự đớn đau mới khiến nàng tỉnh táo một chút, cơ thể như đình chỉ hoạt động, cả người hầu như bị vét cạn sức lực

Căn bệnh đáng ghét đó lại đến..... cho đến khi bóng tối ập đến, trước mắt nàng như có gì đó đỏ chói, ập vào tầm nhìn, ..... Vân Tiếu Khuynh như loáng thoáng nghe được tiếng ồn ào của đám cung nữ thái giám, âm thanh nộ xích quen thuộc... rồi từ từ chìm trong bóng tối

Nhưng mà ít nhất không bị đánh, có lẽ thời gian bên cạnh hắn sẽ đảm bảo nhiều hơn một chút.... Vân Tiếu Khuynh trong tâm trí, tự an ủi mình như vậy!

Khi về vương phủ, nghe quản gia nói lão thái bà cho mời nương tử, hắn đã cảm thấy kỳ lạ rồi, lo lắng cho nên mới thúc ngựa đến hoàng cung, vừa bước vào Phượng nghi cung thấy Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa bên ngoài vẻ mặt lo lắng, Hàn Kỳ nhanh như chớp dùng khinh công bay vào trong, nhưng hình ảnh trước mắt khiến cho cả người hắn cơ hồ bị dọa choáng váng, ngay lập tức tiến đến đỡ lấy Vân Tiếu Khuynh đang ngã xuống đất, máu đỏ nhuộm cả vạc áo trắng mốt, lấm tấm như là đào hoa in trong đó, hắn cơ hồ nổi điên, lớn tiếng quát : " các ngươi đây là muốn là gì với vương phi của bổn vương?!"

Bọn thái giám la khổ trong lòng, bọn hắn chưa kịp làm gì nha, là thất vương phi tự dưng hộc máu, bọn hắn còn chưa chạm vào người của thất vương phi mà....

Hoa Tuyết Yên thấy Hàn Kỳ bước vào, trong mắt chỉ có một Vân Tiếu Khuynh, nàng cười khổ.... Lựa chọn này của nàng, rốt cuộc là đúng hay sai?!

Thái hoàng thái hậu thấy Vân Tiếu Khuynh đột ngột hộc máu, cũng bị dọa choáng váng, nàng chính là muốn hăm dọa nữ tử này, cùng lắm thì đánh vài trượng, ai nghĩ đến việc lại ra như thế này, nhìn thất tôn nhi vẻ mặt giận dữ nhìn nàng, thái hoàng thái hậu cười khổ, xem ra lại khiến cho hài tử đó thêm chán ghét nàng rồi, càng nghĩ chính là cảm thấy thất vương phi lỗi, thái độ của thái hoàng thái hậu đối với Vân Tiếu Khuynh lại kém thêm một bậc

" Nương tử!... đừng dọa vi phu a... mau mở a mắt..." Hàn Kỳ đỡ Vân Tiếu Khuynh xuống tháp thượng gần đó, lay lay nhẹ, thấy Vân Tiếu Khuynh không có động tĩnh gì, quát lớn đám thái giám đứng gần đó : " còn không mau gọi thái y!" đám thái giám hoảng sợ lật đật chạy ra ngoài, mọi người nhốn nháo cả lên, chốc lát, Phượng nghi cung loạn thành một đoàn

Một lát sau, vài lão thái y chạy đến Phượng nghi cung, trước đó hoàng đế cũng nghe tin vội vã chạy đến, lại gần chỗ Hàn Kỳ, nhỏ giọng vấn : " lão thất, đệ muội đây là làm sao vậy?!" không phải bị hoàng tổ mẫu hạ độc thủ đấy chứ, nếu là như vậy thì nguy to à nha, thất đệ mà mỗi khi ngoan độc đứng lên, tức là lục thân không nhận. Hàn Kỳ căng thẳng nhíu mày, chờ thái y đáp án, lão thái y cẩn thận bắt mạch cho Vân Tiếu Khuynh, khó hiểu vô cùng. Mạch tượng của Thất vương phi vô cùng tốt, nhưng vì cớ gì sắc mặt lại trắng bệch khó coi đến vậy, hơi thở khó nhọc giống như là sắp chết rồi vậy! lão thái y thấy thất vương gia sắc mặt khó coi càng thêm lo lắng, lần đầu tiên hắn gặp trường hợp như thế này

" Thái y, rốt cuộc là thất vương phi làm sao?!" Hoàng đế thấy thái y vẻ mặt kinh hãi, cũng không thôi lo lắng. Lão thái y cung kính đứng dậy, cúi đầu báo cáo : " bệ hạ, vương gia! Vi thần cũng không rõ, rõ ràng mạch tượng của vương phi rất khỏe mạnh, nhưng hơi thở lại vô cùng yếu nhược...."

" Đây rốt cuộc là chứng bệnh gì?!" Hoàng đế cau mày. Lão thái y lắc đầu, vẻ mặt chán chường, hắn làm nghề y cũng hơn bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên gặp chuyện hi hữu như thế này

Hàn Kỳ mím môi, ngồi bên cạnh Vân Tiếu Khuynh, hơn ai hết hắn hiểu rõ, chứng quái bệnh của Vân Tiếu Khuynh là từ đâu mà đến, nhưng hắn lại bất lực vô cùng, chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân mình vô lực đến như vậy, bàn tay nắm lấy tay của Vân Tiếu Khuynh, cảm nhận đầu ngón tay của nàng khẽ động, Hàn Kỳ một thoáng mừng rỡ, nhìn nàng : " nương tử! tỉnh rồi, khả dọa chết vi phu!"

Vân Tiếu Khuynh mở mắt nhìn hắn, hơi thở trở nên đều đặn hơn, một lát sau mới khàn khàn lên tiếng, thanh âm tràn đầy mỏi mệt : " Hàn kỳ!"

Hàn Kỳ mỉm cười, đáy mắt ôn nhu như nước, ấm áp đến nịch nhân, đám người đứng bên cạnh không khỏi lắp bắp kinh hãi. Từ bao giờ thất vương gia lại có ánh mắt như vậy?! đôi con ngươi một mảnh tình ý, ôn nhuận như mộc xuân phong, sóng sánh thâm tình .... Có chăng nữ tử nằm trên giường kia mới khiến cho kẻ mà người đời xưng gọi 'tiếu diện ma vương' mới thật lòng ôn nhu đến thế?!

" Hàn Kỳ...! chúng ta trở về đi,... ta mệt mỏi.. về đến nhà,.. nhớ gọi ta...." Vân Tiếu Khuynh nhỏ giọng nói với hắn như vậy, sau đó khẽ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ thật sâu. Hàn Kỳ cười khẽ nói : " hảo! chúng ta về nhà". Sau đó đứng dậy cúi xuống ôm lấy nàng vào lòng bước về phía cánh cửa, khi đi ngang qua chỗ đứng của thái hoàng thái hậu, Hàn Kỳ thanh âm không ra hỉ giận, nói : " vương phi của bổn vương thân thể thường không tốt, sau này có chuyện gì thái hoàng thái hậu cứ cho người đến tìm bổn vương là được, đừng làm phiền vương phi!"

Thái hoàng thái hậu tức run người, nhưng chỉ còn biết trơ mắt nhìn Hàn Kỳ ôm Vân Tiếu Khuynh đi xa, thái hoàng thái hậu nghiến răng nghiến lợi, mắng : " bất biếu tôn tử", chỉ vì một nữ nhân lại ra mặt chống đối nàng. Hoàng đế thấy thái hoàng thái hậu tức giận, chỉ còn biết thờ dài, lên tiếng : " hoàng tổ mẫu, hơn ai hết ngài biết rõ tính tình thất đệ, sao cứ nhạ giận hắn, rõ ràng là ngài rất quan tâm đến hắn a!" thái hoàng thái hậu cười khổ, nàng cũng không rõ, rõ ràng là muốn thứ tốt nhất cho hắn, nhưng từ lần này đến lần khác khiến cho hắn bất mãn, khiến cho hắn càng thêm xa lánh nàng!

" Hoàng tổ mẫu, có đôi khi không phải thứ tốt nhất là quan trọng, quan trọng là thất đệ nghĩ như thế nào kìa..." hoàng đế thở dài, âm thanh lãng đãng, tràn đầy mỏi mệt!

" Hoa tiểu thư đúng không?!" Hoàng đế quay đầu nhìn lại hồng y nữ tử đứng ngẩn ngơ một góc Phượng nghi cung. Hoa Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn hoàng đế, cúi đầu hành lễ, đế vương phất tay miễn lễ, bèn nói : " hoa ngoài ngự hoa viện nở rộ rất đẹp, không biết Hoa cô nương có thể cùng trẫm đi dạo một vòng?!" Hoa Tuyết Yên sững sốt, nhưng rất nhanh thu lại thái độ, đi theo sau hoàng đế

" Bệ hạ có gì muốn nói với tiểu nữ...." Hoa Tuyết Yên mở miệng hỏi

Đế vương mỉm cười, đúng là một nữ tử thông minh, lên tiếng : " Hoa tiểu thư, ta biết tình cảm của cô nương dành cho thất đệ như thế nào, nếu là lúc trước ta cũng sẽ chúc phúc cho hai người, nhưng mà bây giờ, thất đệ đã có người trong lòng... cô nương cần chi phải chấp nhất đâu, huống chi cô nương có chắc chắn, hơn ba năm trước tình cảm của thất đệ dành cho cô nương là 'yêu' hay chỉ đơn thuần là thanh mai trúc mã"

" Bệ hạ nói vậy là có ý gì....?" Hoa Tuyết Yên ảm đạm cười, đúng vậy nàng cũng không dám chắc rốt cuộc trước kia thất ca ca đối nàng là yêu, hay chỉ đơn thuần là thích, nhưng mà nàng lại không cam tâm buông xuống nha

" Mười mấy năm bên cạnh, nếu đã yêu được thì sớm nên yêu rồi, hai chữ ái tình, đôi khi còn phụ thuộc vào hai chữ duyên phận!" đế vương cười khẽ, vân đạm phong khinh : " ta biết đối với cô nương như vậy thật là bất công! Như vậy đi, nể tình cô nương đã từng cứu hoàng tổ mẫu một mạng, trẫm hạ chỉ để cô nương vào Lăng Hàn vương phủ làm khách cho đến khi nào thất đệ nhớ ra cô nương thì thôi. Nếu thất đệ lựa chọn cô nương thì trẫm chúc phúc hai người, còn nếu thất đệ duy yêu chỉ có vương phi, cô nương nên rút lui, trẫm cho phép cô nương được phép yêu cầu trẫm một việc, trẫm sẽ toàn tâm thành toàn! Cô nương nghĩ như thế nào?!"

Hoa Tuyết Yên mỉm cười gật đầu, cung kính cúi người : " tạ bệ hạ thành toàn!"

" Không có gì, là hoàng tổ mẫu thiếu cô nương, là thất đệ nợ cô nương.... Trẫm chỉ là thay bọn họ trả nợ mà thôi!" Ánh mắt vị thiên tử một thoáng thâm trầm, sâu không thấy đáy.

Mục lục
Ngày đăng: 07/10/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục