Gửi bài:

Tập 1 - Chương 1

Giữa tháng Bảy, biên giới Quy Lạc quốc.

Mặt trời thiêu đốt, hai hàng cây bên đường rũ lá.

Ba bốn người qua đường không chịu nổi cái nóng phải trốn dưới bóng cây râm mát. Lão đầu bán nước bên đường cũng vì thế mà có thêm vài vị khách.

"Cho bát trà nào." Cánh tay ra sức quạt, người qua đường cẩn thận lấy trong túi ra một đồng tiền, đặt lên bàn.

"Có ngay đây, một bát trà ngon, mát gan hạ hỏa", ông lão bán nước tươi cười bê bát trà ra, nói thêm: "Nóng quá, khách quan đang vội hả?".

"Vâng, đúng là thời tiết quỷ quái, thiêu chết người ta mất." Nhấp một ngụm trà, cảm thấy mát rượi cả cổ họng đang khát cháy, vị khách quan vui vẻ hẳn lên, nói tiếp: "Tôi đang vội đưa hàng sang vùng biên. Haizzz, hai năm nay Đông Lâm quốc làm loạn ở vùng biên, khiến những thương nhân như chúng ta chẳng có lấy miếng cơm mà ăn. Cũng may, tiểu Kính An vương đã đánh lui được cái gì mà Sở Bắc gì gì ấy, nếu không, cũng chưa biết khi nào tôi mới được trở về".

"Tiểu Kính An vương của chúng ta thật là cự phách!"

"Ông nói cái người Bắc gì gì ấy tôi cũng biết, đó là đệ đệ ruột của Đông Lâm quốc Đại vương, cũng lợi hại vô cùng."

Người bên cạnh cười bảo: "Lợi hại thì đã sao? Gặp tiểu Kính An vương của chúng ta thì cũng bị đánh lui về quê rồi". Uống một hơi cạn sạch trà trong bát, vị khách quan lại lấy ra một đồng tiền nữa, đặt lên bàn: "Lão đầu, cho tôi thêm một bát!".

Nghe đến bốn chữ "tiểu Kính An vương", lão nhân bán nước vội gật đầu theo, vừa rót trà vừa nói: "Tôi cũng từng nghe nói đến, đây quả là một mãnh tướng của Quy Lạc quốc chúng ta, không có ông ấy thì không thắng nổi đâu".

Câu chuyện đang hăng, bỗng nghe tiếng thở dài: "Các người còn dám nhắc đến mấy chữ 'tiểu Kính An vương' sao? Bây giờ hắn đã trở thành phản thần của Quy Lạc quốc rồi".

Lời này chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang, khiến những người ngồi uống trà đều vô cùng kinh ngạc.

Bàn tay khẽ run, ông lão bán trà thảng thốt: "Vị khách quan này nói gì vậy? Tiểu Kính An vương...".

"Không ai biết gì sao?", vị khách vừa đến ngồi xuống, lấy ống tay áo quạt cho mát, "Hôm qua tôi mới từ thành đô tới đây, tiểu Kính An vương hành thích Đại vương thất bại, nên đã trốn khỏi thành đô rồi. Nay, Đại vương hạ lệnh truy bắt toàn bộ người của phủ Kính An. Ta còn nghe nói, tiền thưởng không ít đâu".

"Nhưng tiểu Kính An vương mới đánh tan đám phản quân, và bình định biên cương, vừa trở về thành đô lãnh thưởng mà?"

"Thế mới lạ chứ? Ngay tối hôm về thành đô, tiểu Kính An vương đã âm mưu vào cung hành thích Đại vương rồi. Các người có biết lúc đó, tiểu Kính An vương dùng thanh kiếm nào không?" Thấy người xung quanh đều chăm chú lắng nghe câu chuyện của mình, vị khách quan kia cố tình vòng vo.

"Chắc chắn phải là thanh bảo kiếm rồi", có người đoán.

"Đừng nghe hắn nói lung tung", lại có người nói vẻ khinh miệt, "Ta không tin tiểu Kính An vương dám tạo phản. Vương phủ Kính An đời đời kiếp kiếp là trung thần của Quy Lạc, quyết không bao giờ tạo phản".

Thấy có người nghi ngờ mình, vị khách quan kia bực đến nỗi râu tóc dựng đứng: "Tiểu Kính An vương dùng chính thanh bảo kiếm Hắc Mặc do đích thân Đại vương ban tặng để hành thích Đại vương. Ở đây đã ai nghe nói về thanh kiếm này chưa? Nếu bị nó chạm vào, thì vết thương sẽ đen sì như mực, không bao giờ phai".

"Nhưng mà..."

Giữa lúc mọi người đang tranh luận, bỗng tiếng vó ngựa lộp cộp lại gần.

Một đoàn ngựa xe tiến đến, loại xe thường thấy của thương nhân, cửa sổ, cửa xe đều được che kín bằng lớp vải dày. Nam nhân đánh xe mặt mũi bặm trợn, ném hai đồng tiền về phía mặt bàn, lớn tiếng quát: "Lão đầu, cho hai bát trà!".

"Có ngay."

"Trời với đất, nóng thế không biết!"

"Đúng đấy, khách quan xuống nghỉ ngơi cho mát rồi hãy đi, ở đây đang nói chuyện về tiểu Kính An vương đấy."

"Lão tử còn phải lo buôn bán, quản làm chi mấy chuyện vương này đế nọ." Ngửa cổ uống cạn bát nước, người đánh xe ngựa tháo bình nước lớn giắt ở thắt lưng đưa cho ông lão, "Đổ đầy bình luôn đi, lão tử còn phải lên đường".

Ông lão vội rót nước đầy bình.

Nam nhân cầm bình nước, nhảy lên lưng ngựa, khẽ thúc một tiếng, xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh.

Xe ngựa lắc lư tiến về phía trước, khiến Sính Đình mở choàng mắt.

Không khí oi bức, mồ hôi đầm đìa trên cổ, đôi mắt mới mở của Sính Đình vẫn chưa quen với ánh sáng bên ngoài, nàng bèn nhắm lại.

Đầu đau ê ẩm, từng cơn chóng mặt như những đợt sóng đang muốn nhấn chìm cả người nàng.

Đây là đâu? Nàng nghi ngờ tự hỏi. Đến khi nhìn rõ bốn bề xung quanh, sự cảnh giác vô cớ khiến Sính Đình tỉnh hẳn. Đôi mắt tròn đen bỗng chốc mở to.

Trí nhớ của nàng đột nhiên lấp đầy những tiếng đuổi giết dữ dội, lửa cháy đầy trời...

"Sính Đình, muội đợi ở ngoài thành, chúng ta vào thành làm rối cục diện thêm chút nữa, tiếp ứng phụ thân."

"Vậy... thiếu gia, lúc bình minh, chúng ta sẽ gặp nhau ở ngọn đồi ngoài thành nhé."

Vương gia đâu? Thiếu gia đâu? Còn cả Đông Chước bướng bỉnh quấy phá lúc nào cũng lo thiên hạ chưa đủ loạn hiện đang ở đâu?

Còn nhớ, sau khi hẹn với thiếu gia, ngay lập tức nàng đã đi về phía đồi, rồi đoạn ký ức cuối cùng của nàng dừng lại ở việc vừa nhìn thấy ngọn đồi ấy.

Lúc đó nàng bỗng cảm thấy đau nhức sau đầu, trước mắt bất chợt tối sầm...

"Tỉnh rồi à?", có người vén rèm xe lên, một khuôn mặt nam nhân xuất hiện, "Đáng nhẽ phải tỉnh từ lâu rồi chứ? Mãi không tỉnh, lão tử còn tưởng gậy ấy đánh chết ngươi rồi".

Bọn buôn người ư? Sính Đình cảnh giác đánh giá con người trước mặt.

Không lẽ trong lúc quan trọng nhất, trong lúc thiếu gia không thể thiếu nàng hầu hạ, nàng lại bị bọn buôn người bắt cóc? Thật bất công, từ nhỏ đến lớn số lần Bạch Sính Đình nàng một mình rời khỏi vương phủ rất ít, nay một thân một mình rời vương phủ thì lại gặp bọn buôn người thế này.

"Được rồi, bây giờ lão tử hỏi ngươi", nam nhân vào trong xe ngựa, rút cái giẻ ở miệng nàng ra, giọng uy hiếp: "Ta hỏi gì ngươi phải đáp nấy. Nếu không chịu thật thà, ta sẽ bắt ngươi cho sói ăn đấy".

Nghe cái giọng dọa nạt trẻ con ấy, suýt chút nữa Sính Đình bật cười. Từ nhỏ, nàng đã theo hầu tiểu Kính An vương Hà Hiệp, là nữ tử duy nhất có thể theo Hà Hiệp xuất chinh. Tuy còn ít tuổi, nhưng nàng đã được chứng kiến không ít trận chém giết trên sa trường. Chỉ một câu ấy, sao dọa nổi nàng?

Không đợi nam nhân kia hỏi tiếp, Sính Đình hỏi trước: "Ngươi bắt ta ở khoảng hai dặm ngoài cổng thành đúng không?".

Nghe thế, nam nhân bỗng giật mình, lại thấy vẻ ung dung tự đắc, vẻ uy nghiêm toát ra từ nụ cười của nàng, thì bất giác gật đầu trả lời: "Đúng thế".

"Ta ngủ mấy ngày rồi?"

"Hai ngày rưỡi."

Nghe thấy câu trả lời, mặt Sính Đình bỗng biến sắc, than thầm trong lòng.

Nếu đúng nàng đã hôn mê hai ngày rưỡi, thì chắc chắn truy binh của Đại vương đang lùng sục khắp thành đô. Đám người thiếu gia hẳn không thể ở lại nơi ngọn đồi đã hẹn. Nàng cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, hỏi tiếp: "Ngươi định bán ta đi đâu?".

"Đi..." Liên tục trả lời mấy câu hỏi, nam nhân bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, liền sực tỉnh, "Rõ ràng ta đang hỏi ngươi, sao lại thành ngươi hỏi ta thế hả?", rồi lộ vẻ hung dữ, gằn giọng: "Ta hỏi ngươi, ngươi là thê tử nhà hào phú nào bỏ trốn? Nhà ở đâu?".

Thê tử bỏ trốn?

Sính Đình ngẩn người, cúi xuống nhìn mình, ngay lập tức tỉnh ngộ.

Tuy là nha đầu trong vương phủ, nhưng từ nhỏ nàng đã được chủ nhân yêu thương, đồ dùng thường ngày cũng hơn hẳn những tiểu thư con nhà bình thường. Khắp người tơ lụa xúng xính, một thân một mình ra khỏi thành vào lúc bình minh, chẳng trách bọn buôn người lầm tưởng là thê tử nhà hào phú nào bỏ trốn.

Hèn gì đám buôn người còn tốt bụng để nàng ngủ hai ngày rưỡi trên xe, mà không vứt ngang giữa đường, hóa ra định dùng nàng để kiếm chút tiền tài.

Sính Đình cười tươi như hoa, lắc đầu bảo: "Ta chỉ là một a hoàn, có phải thê tử của hào phú gì đâu".

"A hoàn mà được mặc tơ lụa đẹp thế này sao?"

Sính Đình thầm tính: E rằng Đại vương đã hạ lệnh truy bắt người của vương phủ Kính An khắp nơi, nên nàng không thể để lộ thân phận của mình. Ánh mắt nàng nhìn quanh: "Ta chỉ định bụng trốn ra khỏi thành hẹn gặp tình lang, vì muốn ăn diện nên trộm y phục của tiểu thư để mặc". Quy Lạc phong tục phóng khoáng, không hiếm chuyện nữ nhân ra ngoài hẹn gặp tình lang.

Nam nhân nghe vậy bèn cau mày, vén rèm xe, hét lên một tiếng: "Lão Trương, lại đây ngay!".

Một lúc sau, khuôn mặt béo tròn từ bên ngoài nhòm vào: "Phúc nhị ca có gì dặn dò?".

Thì ra nam nhân trước mặt là Phúc nhị ca.

"Dặn dò cái đầu ngươi ấy! Ngươi nói với lão tử, nữ nhân này trông giống thê tử nhà phú hào nào bỏ trốn, rất đáng tiền?", Phúc nhị ca trợn mắt, chỉ vào Sính Đình, "Nó là con a hoàn! Nuôi không mất hai ngày!".

Lão Trương rụt đầu, ngó qua Sính Đình đang ngồi im thin thít, cười nịnh: "Phúc nhị ca đừng giận. Đằng nào cũng bắt rồi, dù không phải, nhưng ít nhất cũng bán được vài đồng".

"Hàng này thì bán được đồng nào?", ngón tay to bè không hề khách khí chỉ thẳng vào mũi Sính Đình.

Kỳ thực, tướng mạo của Sính Đình không được coi là đẹp. Trong vương phủ Kính An, nàng chỉ miễn cưỡng được xếp vào hàng nhan sắc bậc trung, tạm gọi là thanh tú mà thôi.

Nhưng cả vương phủ Kính An, không ai không biết đến tầm quan trọng của Sính Đình.

Không ngờ hôm nay nàng lại bị một tên buôn người chỉ thẳng vào mũi mà nói không đáng tiền. Sính Đình không chịu nổi, liếc xéo hắn một cái.

Nạt nộ lão Trương vài tiếng, Phúc nhị ca đành mang vẻ mặt tự nhận mình xui xẻo: "Thôi vậy, ít nhiều cũng bán được năm mươi đồng. Con a hoàn ăn trộm y phục của chủ nhân này, hại lão tử tưởng là cái mỏ tiền, còn cho ngồi trong xe riêng của ta hai ngày trời. Đi đi, đưa nó ra phía sau ngồi chung với những người khác".

Vừa vào xe ngựa phía sau, mùi hôi thối đã xộc thẳng lên mũi, ngay lập tức Sính Đình hiểu ra tại sao Phúc nhị ca lại nói đã ưu đãi mình hai ngày qua. So với chiếc xe ngựa lúc nãy, chiếc xe này rất đỗi tồi tàn, chật chội, vừa bẩn vừa nóng.

Trên xe, bảy tám nữ nhân đang chen chúc nhau. Giống như Sính Đình, hai tay họ bị trói quặt ra sau lưng, ai cũng nhìn nàng với ánh mắt vô cùng đồng cảm.

"Ngồi lui vào trong, thêm đứa nữa này." Lão Trương đẩy Sính Đình vào xe ngựa, tiện tay lôi mấy cái giẻ nhét trong miệng các nữ nhân kia ra, "Đoạn này đồng không mông quạnh, chẳng cần bịt miệng các ngươi nữa. Nếu không, trời nóng thế này chết vài đứa thì phí công. Cứ ngoan ngoãn ở đấy cho ta, nghe rõ chưa!". Quát tháo vài câu, lão Trương ra khỏi xe ngựa, chắc còn đi đánh xe.

Bị lão Trương đẩy ngã dúi dụi, khó khăn lắm Sính Đình mới tìm được một chỗ trong góc để ngồi.

"Lọc cọc... Lọc cọc..."

Xe ngựa lắc lư dữ dội, Sính Đình bỗng cảm thấy ngứa cổ, nàng ho mạnh vài tiếng.

Cảm giác khó chịu vô cùng.

Lần này, theo thiếu gia xuất chinh bị nhiễm bệnh, nàng vẫn chưa khỏi hẳn sao? Sính Đình chau mày, nhắm mắt dựa đầu vào thành gỗ cứng.

Cảm thấy dễ chịu hơn, nàng lại bắt đầu suy nghĩ.

Vương phủ Kính An, nơi nàng lớn lên, chắc giờ chỉ còn là một đám tro tàn?

Túc vương tử, không, phải gọi là Đại vương mới lên ngôi, nỗi nghi ngờ của Đại vương với việc vương phủ Kính An nắm giữ trọng binh ngày càng tích tụ. Thiếu gia vừa lập chiến công, Đại vương không thể nhẫn nhịn thêm, đã hạ độc kế, vu cáo thiếu gia mưu phản ngay trong đêm khải hoàn.

May mà vương phủ Kính An có đề phòng từ trước, nếu không đã trở tay chẳng kịp rồi.

Bây giờ, chắc thiếu gia đã có kế sách bỏ trốn an toàn.

Không biết họ sẽ trốn đi đâu. Không đoán được cũng tốt, tốt nhất là trốn đến một nơi không ai có thể đoán ra, như vậy, truy binh mới không tìm được.

Xung quanh nàng bắt đầu vang tiếng khóc thút thít, đám nữ nhân vừa được rút giẻ ra khỏi miệng bắt đầu khóc lóc cho sự bất hạnh của mình. Sính Đình mở to mắt, chậm rãi nhìn xung quanh.

Đúng vậy, người nào cũng rất xinh đẹp, chắc nàng là người xấu nhất ở đây.

Trước nay, bọn buôn người chỉ ra tay với mỹ nhân, bán họ cho các quan lại quyền quý mua về làm thiếp, mới được giá. Nghĩ đến lúc Phúc nhị ca định giá nàng năm mươi đồng, Sính Đình khẽ mỉm cười. Những thứ khác không cần tính, chỉ riêng số tiền thiếu gia thưởng cho nàng hằng ngày cũng đủ để Phúc nhị ca chết chìm trong đống tiền rồi.

Nếu Phúc nhị ca biết mình đã may mắn bắt được ai, chẳng biết mặt mũi hắn sẽ thế nào nhỉ?

"Tỷ tỷ...", một nữ nhi vẫn đang trong cơn khiếp đảm, khẽ chạm tay vào vai Sính Đình: "Tỷ tỷ cũng bị bọn chúng bắt, rồi đem bán à?".

Thật là một cô nương khiến người ta yêu quý, chẳng trách lại lọt vào mắt bọn buôn người. Sính Đình gật đầu: "Ừm".

"Tỷ tỷ có sợ không?"

"Không."

Nữ nhi kinh ngạc nhìn nàng: "Không sợ?".

Thấy nữ nhi kia vẫn muốn hỏi tiếp, vốn đang đau đầu, Sính Đình bèn chặn ngay: "Muội tên gì?".

"Muội... muội tên tiểu Thanh. Thế tỷ tỷ tên gì?"

"Ta là tiểu Hồng", Sính Đình nhanh chóng đặt cho mình một cái tên mới. Đằng nào cũng không thể để người ta bán đi với cái tên "Bạch Sính Đình" được, cái tên không phải mọi người đều biết nhưng cũng không hẳn là vô danh.

"Tỷ tỷ..."

"Muội có biết hiện giờ chúng ta đang đi đâu không?", Sính Đình cắt ngang câu hỏi của tiểu Thanh. Nàng muốn tìm hiểu về tình thế hiện giờ ngay lập tức. Nàng không sợ, mà còn ít nhiều cảm thấy hứng thú, cũng giống như lúc theo thiếu gia xuất chinh, giúp thiếu gia nghĩ cách phá địch. Có khác chăng chỉ là hiện giờ còn độc mình nàng hăng hái chiến đấu mà thôi.

"Nghe lão béo và lão ác nói chuyện với nhau, hình như chúng đang định bán chúng ta sang Đông Lâm."

Nước địch? Hai hàng lông mày của Sính Đình càng chau lại.

Quân địch lần này thiếu gia đánh bại ở biên cương chính là Đông Lâm. Kế sách dụ địch vào núi, mở sông ngăn đường của Sính Đình khiến quân Đông Lâm thảm bại, tan tác rút lui. Lúc đó, thiếu gia còn cười bảo: "Giờ toàn quân đều biết chúng ta có một nữ quân sư. Trở về thành đô, ta sẽ xin với phụ thân trọng thưởng muội. Lần này muội muốn gì?".

Giả dụ đến Đông Lâm quốc, nàng bị bóc trần thân phận, hậu quả thật là...

Xem ra, nàng không thể dùng chiêu mượn xe ngựa của bọn buôn người để trốn chạy sự truy tìm của Đại vương nữa rồi. Giờ phải xem khi nào có cơ hội chạy thoát thân, phải nhanh chóng trốn khỏi đám người này, rồi dựa vào đôi chân mình mà đi tìm tung tích của thiếu gia thôi.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, huyệt thái dương nàng bỗng giật giật, đau tựa như có ai đang gõ mạnh vào đó. Toàn thân mệt mỏi, nàng không còn chút sức lực nào nữa, ho dữ dội.

"Tỷ tỷ...", tiểu Thanh nhìn nàng quan tâm.

"Không sao." Khó khăn lắm mới ngắt được cơn ho, nàng lại phát hiện họng mình tanh nồng. Lòng nàng quặn thắt, không lẽ nàng lại ho ra máu? Nếu vậy, nàng làm sao trốn được khỏi đây?

Sức khỏe nàng khá tốt, chỉ là lần này xuất chinh bị nhiễm dịch mà thôi. Trong lúc đánh trận, vì không muốn thiếu gia lo lắng nên nàng cố chịu đựng, không nói gì. Trên chặng đường gập ghềnh trở về thành đô, ngay đêm đầu tiên nàng đã không thể chịu đựng thêm.

Lại xảy ra bao chuyện rút hết sức lực nàng, chẳng trách bệnh tình ngày một trầm trọng.

Suy tính hồi lâu, Sính Đình lặng lẽ thở dài: "Đông Lâm thì Đông Lâm". Nàng quyết định tạm thời cứ theo bọn buôn người đến Đông Lâm đã.

Suy cho cùng, vương lệnh truy bắt người của vương phủ Kính An chỉ có hiệu lực trong Quy Lạc quốc.

Nước địch cũng có thể coi là một lựa chọn không tồi, chỉ cần thân phận nàng không bị lộ.

Mấy hôm sau, đoàn xe đã đến Đông Lâm.

Tất nhiên, đám buôn người sẽ chẳng bán họ ở cái đất quê mùa nghèo rớt mồng tơi nơi biên cương này. Đi thêm mấy ngày đường nữa, vào thẳng Mạc Ân, thành đô của Đông Lâm, bọn buôn người mới đuổi hết đám nữ nhi xuống xe, cho vào quán trọ tắm gội, thay quần áo sạch sẽ.

Chinh chiến liên miên, mua bán người cũng là chuyện thường, gần như thành đô nào cũng có chợ chuyên mua bán người. Sính Đình cùng những cô nương kia bị bọn buôn người dẫn ra chợ, đứng trên bục để các chủ mua soi mói món hàng.

Sính Đình là người không bắt mắt nhất trong đám, nên bị xếp ra sau, lại thành an nhàn. Bọn buôn người cướp bộ y phục tơ lụa nàng mặc hôm trước, mặc cho tiểu Thanh, nhằm nâng giá mỹ nhân.

"Mỹ nhân Quy Lạc quốc! Mỹ nhân Quy Lạc quốc đây!"

Nghĩ mình đường đường là đệ nhất thị nữ của vương phủ Kính An trong Quy Lạc quốc, giờ bị xếp ở đây rao bán thế này, Sính Đình không khỏi lắc đầu ngao ngán.

Chẳng trách người ta nói rằng, đời người biến đổi khôn lường.

Nàng nhìn những nữ nhi đứng trên bục, mấy cô gái bị bắt lên trên đó đều đã có chủ mua. Người mua tiểu Thanh dáng dấp nho nhã thư sinh, có vẻ hiền lành, rõ là công tử nhà giàu. Tiểu Thanh vẫn sợ chết khiếp, trước khi đi còn kêu lên thảm thiết: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!", rồi nắm chặt tay nàng.

Nhưng Sính Đình biết, nữ nhi xinh đẹp cùng khổ như tiểu Thanh, nếu được vào làm nha đầu ở những nhà giàu có, thì cũng coi như may mắn. Năm đó, nếu không được Vương gia mang về vương phủ, e rằng Sính Đình đã chết đói dọc đường rồi.

"Đi đi, đừng sợ", Sính Đình khẽ vỗ vào tay tiểu Thanh, tiễn muội muội lên đường.

Người cuối cùng được bán đi là Sính Đình.

Xem ra kém sắc thật khó bán. Song, nói tốt nói xấu mãi, cuối cùng đám buôn người cũng tìm được vị quản gia đang cần một nha đầu khỏe mạnh làm những việc nặng nhọc, và đã bán Sính Đình với giá bốn mươi đồng.

Bốn mươi đồng? Nếu biết được giá nàng thấp thế, chắc thiếu gia sẽ cười ngất mất.

"Đây là cổng lớn, nhớ chưa?" Dẫn nàng đến trước một cổng lớn đẹp đẽ, Hoa quản gia chỉ vào tấm biển to bên trên, "Đám a hoàn các ngươi chỉ được ra vào lối cửa nhỏ, rõ chưa?".

Sính Đình ngẩng lên, đọc hàng chữ trên tấm biển: "Hoa phủ".

May mà không phải phủ của Trấn Bắc vương, nếu không, chắc Sính Đình phải co giò chạy ngay.

Trấn Bắc vương Sở Bắc Tiệp là đệ đệ ruột của Đại vương Đông Lâm danh tiếng lẫy lừng, là đệ nhất hổ tướng của Đông Lâm quốc, cũng là người dẫn binh xâm phạm Quy Lạc quốc rồi bị thiếu gia đánh cho tan tác.

"Khá lắm, cũng đọc được vài chữ đấy", Hoa quản gia gật đầu, dẫn Sính Đình đến bên cổng nhỏ, "Từ nay, đây là nhà mới của ngươi, lão gia và tiểu thư nhà ta đều rất tốt, ngươi chịu khó làm việc, sẽ không ai bạc đãi ngươi đâu".

Thế là, Hoa phủ có thêm một nha đầu.

Công việc của Sính Đình là giặt y phục. Thật không thể tin nổi, một ngày nàng phải giặt bao nhiêu y phục.

Trước đây khi còn ở vương phủ Kính An, tuy mang thân phận nha đầu, nhưng địa vị nàng chẳng khác gì muội muội của thiếu gia. Công việc thường ngày chỉ là bưng trà, thỉnh thoảng quạt mát cho thiếu gia, còn cùng thiếu gia đọc sách, vẽ tranh, đánh đàn, đâu phải giặt y phục như bây giờ. Thậm chí hồi đó, ngay cả y phục của nàng cũng giao cho nô tỳ giặt sạch sẽ.

"Cuối cùng cũng giặt xong." Nàng mang chỗ y phục đã vất vả giặt sạch ra phơi nơi giếng trời. Bàn tay thường ngày vẫn được giữ gìn trắng trẻo, nay nổi đầy mọng nước, hàng lông mày thanh tú của Sính Đình khẽ chau lại, rồi giãn ra ngay. "Sính Đình ơi là Sính Đình, ai bảo trước đây ngươi không chịu làm việc? Giờ ngươi biết rõ thân phận nha đầu là thế nào rồi chứ? Ngươi phải trả cho hết một lần thôi." Tự giễu bản thân đôi ba câu, đôi má Sính Đình hằn rõ hai lúm đồng tiền sâu hoắm.

Đôi mắt to tròn đen láy thể hiện rõ khí chất tiềm tàng trong nàng. Tuy ngũ quan không thật tuyệt sắc, song ở nàng vẫn toát lên vẻ đẹp khiến người khác không thể làm ngơ.

Lúc này nếu Phúc nhị ca nhìn thấy Sính Đình, chắc sẽ phải vò đầu bứt tai, tiếc hùi hụi vì đã bán nàng với giá chỉ bốn mươi đồng.

Đúng là Hoa phủ không bạc đãi người dưới. Biết Sính Đình ho lâu, Hoa quản gia còn đi bốc cho nàng ít thảo dược, tuy không phải loại quý hiếm, nhưng uống hết hai thang, hình như cũng thấy có hiệu quả.

Vốn thầm tính toán, đợi khỏe lên chút ít sẽ lặng lẽ trốn đi, song một việc nhỏ đã đảo lộn kế hoạch của nàng.

Ngày đăng: 01/03/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?