Gửi bài:

Khi tôi còn bé

Ai mà chẳng có một "lúc nhỏ" hào hùng, ai mà chẳng có những chiến tích hào nhoáng khi còn nhỏ. Tôi cũng không ngoại lệ, nhiều khi còn hơn thế, tuổi thơ tôi "bá đạo" lắm.

***

Lúc nhỏ, tôi thường hay nghe radio lắm. Nhưng tôi chẳng có chiếc radio nào cho riêng mình. Tôi toàn nghe ké radio của cậu tôi vào những ngày cuối tuần lúc mẹ tôi chở tôi về ngoại. Tôi thường đón xem chương trình ca nhạc và chờ đến bài mình yêu thích rồi ngồi tập tành hát vu vơ theo. Mỗi khi có bài hát nào mới là y như rằng cả đám lôi viết, lôi tập ra để viết lời, rồi cùng nhau học nhưng đến khi viết không kịp lời thì tự nhủ với nhau, thôi thì hôm khác viết lại vậy. Thế mà lại vui. Đó là khoảnh khắc vui nhất, không còn tìm lại được. Bây giờ công nghệ tiến bộ hơn radio không còn phổ biến nữa. Máy cat set cũng không còn bán rộng rãi như trước đây nữa. Và cũng chẳng ai còn xài đến radio ò è khi dò đài nữa, tất cả được thay bằng smartphone, TV hiện đại.

khi-toi-con-be

Lúc nhỏ, tôi thường làm những chuyện ngu ngốc mà không thấy xấu hổ lắm. Tôi đã từng quấn mền cầm cây củi trong tay, đóng giả làm tề thiên chạy quanh khắp nhà. Hay đã từng chơi trò nặn đất thành hình thù nhiều con vật, nhiều đồ vật rồi đem phơi khô, sau đó là đem khoe với mấy đứa con nít hàng xóm. Hay là trò đánh trận giả cùng bọn hàng xóm vào mỗi tối trăng tròn. Vui cực. Nghĩ lại bản thân mình so với mấy đứa con nít bây giờ hạnh phúc chán vì có một tuổi thơ dữ dội như vậy.

Lúc nhỏ, ai cũng nhầm tưởng tôi là con trai. Vì khi ấy so với mấy đứa con trai cùng tuổi thì tôi lớn hơn tụi nó nhiều. Với làn da đen nhẻm, mái tóc bị mẹ tôi cắt ngắn ngang mép tai, vẻ mặt kênh kiệu, nhìn tôi khi ấy chẳng khác nào một thằng con trai. Tôi từng cầm đầu bọn con trai xóm giữa này đi ăn cắp dưa hấu, nghe thật buồn cười khi kẻ cầm đầu là một đứa con gái, nhưng bọn chúng đâu biết được tôi là con gái. Chúng tôi đụng độ phải bọn xóm trên và cả đám đã hỗn chiến giành địa bàn. Dù không máu me bê bết nhưng tôi đã bị bầm vài chỗ. Hôm ấy, trên tay khệ nệ vài trái dưa ngon nhất đem về nhà, tôi đã bị một trận no đòn của mẹ. Vì tội con gái mà đi đánh nhau với tụi con trai, lại là đứa dẫn đầu đi ăn cắp dưa nữa. Nghĩ những ngày ấy vui thật, muốn làm gì thì làm không cần nghĩ ngợi như bây giờ. Điều quan trọng hơn hết là không cần suy tính tiền bạc hay bất cứ khoản chi phí nào. Chỉ biết mỗi ngày đi học đều đều, không bị điểm kém, ngày đủ ăn ba bữa khi nào thịnh soạn thì có thêm vài miếng thịt là hạnh phúc rồi.

Lúc nhỏ, tôi nhiễm phim ghê gớm. Xem phim "Bao thanh thiên" thì đóng giả Bao Thanh Thiên khi thì đóng giả Triển Chiêu suốt ngày với tụi con nít gần nhà. Xem phim Hercules thì đóng giả làm Héc-quyn, rồi rủ thêm mấy đứa làm chiếc thuyền giả rồi chơi y như đóng phim thật. Rồi xem phim Thế giới bí mật của Alex thì suốt ngày cứ nhìn chằm chặp vào ly nước và tưởng tượng rằng nó sẽ di chuyển.

Lúc nhỏ, tôi có một cậu bạn thân. Nó thường hay qua nhà tôi chơi, rồi thường học bài chung. Mẹ tôi phụ đạo cả hai đứa. Nó cực kì nhớ dai và học thuộc bài nhanh lắm. Còn tôi ì ạch mãi mới học thuộc được. Mẹ tôi cứ mắng tôi dốt mãi. Nó viết chữ đẹp hơn tôi nhiều lắm, nhưng cái tội nó ẩu lắm nên không thể cùng tôi đi thi vở sạch chữ đẹp được. Tôi thường đứng ra bênh vực nó mỗi khi có người bắt nạt nó. Tôi xem nó như em trai, mặc dù cả hai bằng tuổi mà nó chỉ nhỏ hơn tôi chỉ mấy tháng. Khi chúng tôi lớn hơn một chút. Khi ấy ai cũng vỡ òa rằng tôi là con gái vì tôi đã để tóc dài. Chúng tôi vẫn là bạn thân như ngày nào, vẫn cùng nhau đi bộ trên con đường đến trường, cùng nhau học bài và cùng nhau lớn lên. Khi chúng tôi vào đại học thì mỗi đứa mỗi nơi, đi những con đường khác nhau và không còn liên lạc gì nữa. Nhưng với tôi cậu bạn này vẫn mãi là một phần kí ức đẹp đẽ của tuổi thơ ngây thơ và hồn nhiên ấy.

Lúc nhỏ, tôi được ông ngoại thương lắm. Mỗi khi tôi bệnh, út thường được lệnh của ngoại, lội đường đồng qua cõng tôi về. Lúc đó tôi nghĩ ngoại như ông bụt ấy, mỗi lần không vui là ngoại xuất hiện ngay tức khắc mà không cần phải khóc hay kêu ông bụt gì cả. Nhưng lớn lên tôi mới biết rằng vì ngoại nghe mẹ nói tôi bệnh nên mới đem tôi về vỗ béo. Bây giờ ngoại không còn nữa, mỗi khi tôi buồn hay thất vọng cũng chẳng còn ai vỗ về, chẳng còn ai để tôi nằm trên bụng để ngủ nữa.

Lúc nhỏ, tôi có nhiều mơ ước lắm. Khi thì muốn làm Giáo viên giống mẹ để dạy dỗ đám đầu bò trong xóm. Khi thì muốn làm Tiếp viên hàng không để được đi máy bay để được đi du lịch khắp nơi. Khi còn nhỏ luôn mong mình trưởng thành thật mau, để rồi khi lớn lên lại mong mình bé lại. Khi còn nhỏ nhiều hoài bão lắm, nhưng khi lớn lên con người tôi lại bị bó buộc vào khuôn khổ của xã hội, vào những quy tắc khô cứng của công ty. Sáng sáng đi làm, chiều tan ca, tối về làm thêm, tôi bị cuốn vào vòng xoáy của đồng tiền mà quên mất ước mơ, hoài bão của chính bản thân mình.

Lúc nhỏ, tôi thường viết nhật kí lắm. Khi đó tôi học lớp 5. Tôi từng chuyện nhỏ nhặt nhất của mình vào nhật kí. Chỉ có nhật kí mới ghi lại hết những gì mình làm hôm nay, chỉ có nhật kí ta mới không quên được ngày hôm qua. Và thói quen ấy kéo dài đến tận bây giờ, tôi xem nó là một thói quen tốt của mình.

Có những chuyện chúng ta đã làm không thể xóa được, có những chuyện đã xảy ra chúng ta không thể thay đổi được. Dù tuổi thơ dù ngây dại, khờ khạo đến như thế nào nữa thì đó cũng là một phần không thể thiếu và là thứ mà tôi không muốn đánh đổi với bất kì thứ gì.

 

Ngày đăng: 10/11/2015
Người đăng: thuy tien nguyen
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Trên đời này
 

Trên đời này, chẳng có ai vì mất đi một người mà không sống nổi, cùng lắm là đau lòng ba năm hay năm năm, ăn ít đi vài bữa, mất ngủ mấy đêm, gầy mất mấy cân, qua 8 đến 10 năm sau, lại có mối duyên mới, sinh con đẻ cái, ấm áp sum vầy rồi còn nhớ rõ ai là ai nữa.

Quả nhân có bệnh - Tuỳ Vũ Nhi An.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage