Gửi bài:

Ngoại truyện 6 - Phần 8

Tuần trăng mật

***

Nhật Bản — Nơi đã để lại cho cô rất nhiều đau khổ, tuy nhiên cũng là nơi đã cho cô không ít kỷ niệm đẹp nhất đời!

Action 1

Căn nhà ấm áp, bên ngoài cửa sổ sát đất là những bông hoa cuối thu đang bao phủ khắp nơi.

Tham mưu Diệp thong thả ngồi trên sofa, trên người anh là một bộ quần áo giản dị màu xám mặc ở nhà, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau, anh đang chăm chú xem tin tức quân sự trong TV.

Diệp phu nhân cuộn mình nằm trên sofa cạnh bên cửa sổ sát đất xem tạp chí, thỉnh thoảng cô cầm ly cà phê bằng thủy tinh trên bàn uống một ngụm, vị đắng chảy qua đầu lưỡi lại trở thành một mùi vị thơm ngát đậm đà.

Cô và anh cùng ngồi cạnh nhau, cả hai không nói với nhau câu gì, nhưng đó cũng là một thứ hạnh phúc ngọt ngào.

Tình cờ mở đến một trang trong quyển tạp chí, ánh mắt lơ đãng của Diệp phu nhân trong phút chốc bị cuốn hút bởi một cảnh đẹp của đồi núi đầy lá phong.

Thấm thoát đã đến tháng mười, lá phong của Arashiyama chắc đã trở sắc đỏ khắp nơi, không biết phong cảnh trên Togetsukyo có còn như năm nào hay không, không biết trường đại học Osaka có còn được bao phủ bởi những tàng lá vàng óng ánh hay không....

Không biết chờ đến bao lâu nữa, cô mới có cơ hội lại được nắm tay anh, bước trên con đường đầy những lá cây Bạch Quả rơi rụng.

Bạc Băng ngơ ngẩn nhìn phong cảnh trong quyển tạp chí hơn mười phút cô mới lưu luyến lật sang trang khác, một tay còn lại cô với đến lấy ly cà phê trên bàn.

Trên bàn trống không, Bạc Băng ngờ vực giương mắt nhìn, phát hiện ly cà phê không cánh mà bay đến nằm trên tay bạn tham mưu trưởng nào đó.

Cô giật ly cà phê lại từ trong tay anh, nhưng trong ly chỉ còn lại vài giọt.

Bạc Băng bất đắc dĩ cười gượng, cầm chiếc ly trống không lên đi lấy thêm cà phê.

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã hình thành thói quen thích dùng ly của cô, không cần biết cô uống loại cà phê nào, hay là thứ nước gì, thậm chí là thuốc Đông y, anh đều không từ chối.

Mỹ từ hóa trong ngày: "Tiết kiệm tài nguyên, hạ thấp lượng carbon trong cuộc sống."

Nếu lời này được nói từ miệng một người khác, có lẽ cô sẽ âm thầm kính trọng một chút đạo đức của người đó, nhưng lời này được nói từ chính miệng Diệp Chính Thần – Một người đàn ông khi lái chiếc xe Hummer khiến cho người khác không dám nhìn, lại có thực sự thể hiểu được "tiết kiệm tài nguyên, hạ thấp lượng carbon trong cuộc sống".

Bạc Băng nghiêm túc đưa ra rất nhiều thuật ngữ y học chứng minh hai người sử dụng chung một cái ly rất có hại.

Anh không nói lời nào, ôm cô đặt trên sofa hôn một trận triền miên, càng hôn càng kịch liệt, anh lại bắt đầu bộc lộ tính cách cầm thú của mình, giữa ban ngày ban mặt anh đặt cô lên sofa, ăn sạch ăn sẽ.

Điều đáng giận nhất là, sau khi anh thỏa mãn xong bản thân, anh duỗi thẳng thân người một cách lười nhác, dùng giọng nói thuần chất y học hỏi cô: "Bác sĩ Bạc, em cho rằng hành vi như vậy, có thể truyền vi khuẩn hay không, có thể lây bệnh hay không?"

Cô oán hận kéo phần quần áo còn lại đang che đi dấu vết xanh xanh tím tím trước ngực cô: "Không biết!"

Kể từ ngày đó, cô không những chịu khuất phục trước sự phóng đãng của anh mà còn tập tính khoan dung cho những thói quen xấu của Diệp Chính Thần.

Action 2

Diệp phu nhân mang một ly cà phê nóng trở về chỗ ngồi, bạn tham mưu trưởng nào đó đang cầm quyển tạp chí của cô xem, thấy cô trở về, lập tức khép quyển tạp chí lại đặt lên bàn, giang tay ôm lấy cô đặt lên đùi mình. Ngón tay anh linh hoạt vuốt ve vai cô, dùng lực không nhẹ cũng không nặng, khiến cho thể xác lẫn tâm hồn của bạn bác sĩ nào đó bất giác được thả lỏng.

Xoa xong bờ vai cô, anh bắt đầu mát xa đến cổ, lưng... Và tất cả mọi vị trí khác trên cơ thể cô nhưng không vương một chút tạp niệm nào, cũng như đang lấy lòng cô: "Gần đây sức khỏe của bố đã tốt hơn chưa em?"

"Đã ổn hơn rồi, tinh thần bố rất tốt."

"Bệnh viện có nhiều việc lắm sao?"

"Nhiều lắm, anh nói thử xem, bệnh nhân hiện nay càng ngày càng nhiều, có phải là do môi trường và thức ăn hay không anh?"

"Điều này, y học vẫn chưa có kết luận."

"Cái này mà cũng còn phải chờ đưa ra kết luận sao? Em thấy nếu chúng ta vẫn cứ tiếp tục ăn kém chất lượng, hoa quả ngâm chất formaldehyde(1) và uống thuốc có vỏ bọc được làm từ da giầy, căn bản là không cần đợi đến lúc người Nhật Bản phát động vi khuẩn chiến tranh thì chúng ta đã tự hạ độc giết bản thân mình rồi."

(1) Formaldehyde hay fomanđêhít là một hợp chất hữu cơ (còn được biết đến như là mêtanal), ở điều kiện bình thường là một chấtkhí có mùi hăng mạnh. Nó là anđêhít đơn giản nhất. Công thức hóa học của nó là H2CO. Fomanđêhít giết chết phần lớn các loại vi khuẩn, vì thế dung dịch của fomanđêhít trong nước thông thường được sử dụng để làm chất tẩy uế hay để bảo quản các mẫu sinh vật. Nó cũng được sử dụng như là chất bảo quản cho các vắcxin. Trong y học, các dung dịch fomanđêhít được sử dụng có tính cục bộ để làm khô da, chẳng hạn như trong điều trị mụn cơm. Các dung dịch fomanđêhít được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết.

Trong cơ thể, fomanđêhít có thể làm cho các protein liên kết không đảo ngược được với DNA. Các động vật trong phòng thí nghiệm bị phơi nhiễm một lượng lớn fomanđêhít theo đường hô hấp trong thời gian sống của chúng có nhiều dấu hiệu của ung thư mũi và cổ họng.

"Uhm, ngày mai anh sẽ viết một đề án, đề nghị quốc gia nên chú ý một chút đến vấn đề an toàn thực phẩm, để bà xã của anh khỏi phải mệt đến sắp chết, làm hại không có người lo giặt quần áo, nấu cơm, trải grap giường, và đi ngủ với anh..."

Ánh mắt Diệp phu nhân dữ tợn như sói lườm lườm bạn tham mưu trưởng vô sỉ nào đó: "Anh cho rằng anh là người đại diện cho đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc chắc?"

Anh nở nụ cười rồi giương đôi mày tự đắc, anh không phản bác mà dùng một que tăm xiên một miếng táo trong đĩa đặt trên bàn đưa đến miệng cô.

Nước táo ngọt ngào chảy qua đầu lưỡi, Diệp phu nhân rốt cục cũng phát hiện ra bạn tham mưu trưởng nào đó hôm nay đặc biệt vô cùng ân cần, cô hoài nghi quan sát anh cẩn thận một chút.

"Sao hôm nay anh đối xử chu đáo với em quá vậy? Không phải anh muốn em mặc đồng phục y tá đó chứ?"

"Em không nên nghĩ anh giống như em."

"Không có gì sẽ không ra vẻ nịnh nọt như thế... Rốt cuộc anh có mục đính gì."

Thấy mưu kế đã bị nhìn thấu, bạn tham mưu trưởng nào đó thẳng thắn đi vào vấn đề chính, hai tay đặt trên thắt lưng cô, mặt anh bỗng nhiên dán lên cổ cô: "Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã nhận rồi, hôn lễ cũng đã tổ chức rồi, chẳng phải tiếp theo chúng ta nên... Đi hưởng tuần trăng mật sao?"

"Tuần trăng mật? Hôn lễ của chúng ta cũng đã qua hai tháng rồi."

Trước khi tổ chức lễ cưới, anh và cô vốn dĩ đã dự định đi hưởng tuần trăng mật, nhưng cả hai lại không nghĩ đến việc anh phải tạm thời nhận nhiệm vụ bên quân đội, tình hình bệnh trạng của bố cô lại đột ngột chuyển biến xấu, khiến cô hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến những việc khác.

Sau đó, cô và anh mới bắt đầu từng bước trở về quỹ đạo của cuộc sống hôn nhân, công việc vô cùng bận rộn.

Bạc Băng cứ nghĩ Diệp Chính Thần đã quên việc này rồi, không ngờ bỗng nhiên anh lại nhớ đến việc đi hưởng tuần trăng mật.

"Để hôm nào anh thấy tâm trạng sư trưởng tốt, anh sẽ xin ông ấy cho anh vài ngày nghỉ để chúng ta đi hưởng tuần trăng mật." Anh nói.

"Nghỉ bệnh, kết hôn, nghỉ tết, việc nên nghỉ anh đều đã xin hết rồi, hiện nay lại xin phép nghỉ đi hưởng tuần trăng mật, không khéo sư trưởng của bọn anh sẽ tử hình anh ngay tại chỗ?!"

"Có lý... Cho nên, chắc là anh phải tiền trảm hậu tấu thôi."

"Anh đang muốn đào ngủ đấy à!" Vì đề phòng bạn tham mưu trưởng nào đó sẽ đào ngũ thật, Diệp phu nhân lập tức hiểu ra sự việc, nói với giọng điệu tình cảm: "Chúng ta ở bên nhau vui vẻ thế này em cũng hạnh phúc lắm rồi, anh không cần phải chú ý đến hình thức như vậy."

Hai người ở bên cạnh nhau, cho dù là ở nơi thành thị ồn ào oi bức đi chăng nữa thì trong mắt cô vẫn là trời xanh hòa cùng biển biếc ở Maldives.

Hiếm thấy bạn tham mưu trưởng nào đó thấu tình đạt lý: "Em nói cũng đúng, được rồi, chờ sau này có dịp chúng ta sẽ lại đi Nhật Bản."

"Anh nói đi đâu?"

"Nhật Bản. Anh nhớ anh đã từng hứa với em, sẽ cùng em đi Ishibashi(2) mua quần áo giảm giá, còn hứa sẽ cùng em đi xem phim..."

(2) Ishibashi hay còn gọi là Stone Bridge (Cầu Đá) nằm trong khu vực Ishibashi Park thuộc Hamachō, Kagoshima, Nhật Bản.

"A... Nếu, anh xin nghỉ phép, sư trưởng của anh sẽ không đem anh tử hình tại chỗ thật chứ?"

"Chắc là không, anh sẽ nói với ông ấy là anh đã vì quốc gia tận tụy nhiều năm như vậy, không có khổ lao, cũng có công lao!"

"À."

"À... Ý em là gì?"

"Ý của em là..." Diệp phu nhân choàng tay ôm cổ Diệp tham mưu, khẽ hôn lên đôi môi ngọt ngào của anh: "Ông xã, buổi tối anh muốn ăn gì? Em sẽ làm cho anh ăn."

"Bỗng nhiên anh thấy toàn thân anh nhức mỏi quá." Vừa nói xong, anh xoa xoa bả vai.

"Em sẽ mát xa cho anh, được không?"

"Kiểu Nhật Bản?"

Vài hôm trước, anh nói muốn "mát xa kiểu Nhật Bản", cô tò mò hỏi anh một chút, sau đó mặt cô liền trở nên ửng hồng, kiên quyết từ chối: anh đừng có mơ.

Do dự thật lâu, sau đó cô cắn răng, khẽ gật đầu: "...Được!"

Action 3

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mát xa kiểu "Nhật Bản" xong, Diệp phu nhân ghé vào chiếc gối nằm, thầm lên kế hoạch cho chuyến đi Nhật Bản mà cô đã chờ đợi từ lâu.

"Em đang suy nghĩ gì vậy?" Anh vô cùng thân mật ôm lấy cô, hôn lên những sợi tóc đang ướt đẫm mồ hôi của cô.

"Làm thế nào để quay trở lại những giấc mơ xưa, mới không uổng công hôm nay em bị anh tra tấn 'cực kì tàn nhẫn' như vậy."

"Cực kì tàn nhẫn? Yêu cầu em nên chú ý trong cách dùng từ nha."

Được rồi, cô thừa nhận bốn chữ "cực kì tàn nhẫn" có chút không tôn trọng sự thật, trên thực tế, anh vẫn rất là nhân đạo.

Chỉ là có đôi lúc, tình yêu chỉ dựa vào loại kích thích tình ái dạt dào này để thể hiện thì xem ra có chút đơn điệu.

Điều khiến cô nhung nhớ nhất là khi còn trẻ, đêm khuya cô và anh đứng trên ban công trò chuyện, chuyện trên trời dưới đất, vô cùng mờ ám.

Khi đó trái tim cô luôn có cảm giác như bị mèo cào, ngưa ngứa và đau đớn.

Bỗng nhiên cô bật dậy: "Chúng ta thử ôn lại cảm giác bạn bè đi? Thứ tình bạn thuần khiết ấy..."

"Tình bạn?! Em đã gặp qua bạn bè nào đi hưởng tuần trăng mật chưa?"

"Ông xã..." Cô gọi anh ngọt ngào.

Bạn tham mưu trưởng nào đó nhíu mày: "Để anh suy nghĩ lại."

Action 4

Cuối thu, Nhật Bản.

Đáp chuyến bay xuống sân bay Kansai, Diệp Chính Thần ngồi trên chiếc xe mà bạn anh đã bố trí sẵn giúp anh, chở Tiểu Băng chạy thẳng đến trường đại học Osaka.

Vẫn là vào mùa cô mới đến Nhật Bản, năm đó lá phong chuyển sang màu đỏ sớm hơn mọi khi, vừa mới sang tháng mười, thoáng chốc màu đỏ đã bao phủ khắp nơi trước mắt.

Người ngồi trong xe vẫn không thay đổi, phong cảnh lướt qua bên ngoài vẫn quen thuộc như vậy, cửa hàng xe Mercedes – Benz 4S toàn cửa kính thủy tinh, siêu thị Carrefour, hàng trăm cửa hàng... Còn có siêu thị chuyên cung cấp thực phẩm mà mỗi tuần cô đi một lần.

Nơi này, đã để lại cho cô rất nhiều đau khổ, đương nhiên cũng là nơi đã cho cô không ít kỷ niệm đẹp nhất đời!

"Chờ một chút! Chờ một chút!" Bạc Băng kích động hô lên.

Diệp Chính Thần phanh xe lại, xe anh dừng lại ngay tại một ngã tư đường.

Mùi hương hoa Hòe lan tỏa, làm say mê tâm trí con người.

Bạc Băng bước xuống xe, bước đi từng bước trên phần đường dành cho người đi bộ, gió thu lạnh buốt lướt qua chiếc váy của cô, mang đến chút cảm giác se lạnh.

"Anh còn nhớ nơi này không?" Bạc Băng quay đầu lại, nhìn Diệp Chính Thần vừa bước xuống xe.

Anh đứng ven đường nhìn cô mỉm cười: "Đương nhiên, bốn năm trước ở đây anh đã gặp một cô gái xinh đẹp lạc đường, cô ấy còn muốn theo anh trở về nhà trọ..."

Nhớ đến cảnh tượng trêu trọc anh lúc đó, rồi cả biểu hiện của anh lúc đó, cô không nhịn được mà nở nụ cười: "Tâm trạng anh lúc đó như thế nào? Anh thực sự không nghĩ là em yêu thương và nhớ nhung anh chứ?"

Anh cười véo mặt cô nửa đùa nửa thật đáp: "Trên đường đi anh đều suy nghĩ, ngộ nhỡ em vừa vào phòng trọ của anh liền bắt đầu cởi quần áo, lúc đó anh nên giữ vững tín ngưỡng cách mạng hay là nên 'vì nước hy sinh thân mình'."

"Sau đó anh quyết định thế nào?"

Anh lắc đầu: "Em chưa cho anh cơ hội quyết định."

"Lúc đó anh đâu có biết em đùa giỡn với anh đâu? Trong lòng làm sao hiểu được?"

"Anh có một chút thất vọng... Hay là, đêm nay em bù đắp một chút thất vọng đó cho anh đi?"

"Đừng có tưởng bở." Cô cười đẩy anh ra: "Em không phải đã nói rõ với anh sao, lần này em đến Nhật Bản là muốn ôn lại chuyện cũ, ôn lại những tháng ngày tình cảm không rõ ràng trước kia của chúng ta."

"Còn anh thì nhớ rất kĩ, anh đến để hưởng tuần trăng mật...."

———————————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trước khi viết phần thăm người thân thật sự không kiềm nén được. Cho nên trước tiên ta sẽ đăng một đoạn phần tuần trăng mật trước, rồi từ từ bổ sung hai phần trước đó.

Mục lục
Ngày đăng: 24/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục