Gửi bài:

Ngoại truyện 6 - Phần 5

Tân hôn

***

Khối bánh Tiramisu ngọt ngào như sự quan tâm chăm sóc anh dành cho cô.

Action 1

Hành lang trắng toát, ngọn đèn trắng toát, khiến từng chi tiết nhỏ nhất trong không gian đều hiện ra không thể che dấu được.

Ấn Chung Thiêm đang hoảng loạn hỏi thăm bác sĩ Trần, anh ấy không còn vẻ trầm ổn của thường ngày, cũng hoàn toàn mất đi sự mạch lạc trong lời nói, cũng giống như tất cả các người nhà của bệnh nhân khác, lại càng giống như một đứa trẻ bất lực trở nên hoảng loạn, hy vọng một ai đó có thể cho anh ấy một câu trả lời xác đáng.

Bác sĩ Trần hoàn toàn không có thời gian để giải đáp những nghi vấn của anh ấy, cô ta đưa mắt nhìn các y tá và dặn dò lập tức thông báo chuẩn bị phòng cấp cứu.

Đến trước của phòng cấp cứu, y tá đưa cho Ấn Chung Thiêm một tờ giấy, theo thông lệ cất giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Người nhà ký tên."

Nghe thấy hai chữ "người nhà", Tiểu Băng vội vã chạy đến, đẩy cô y tá đang ngăn cản tầm nhìn của cô.

Tuy rằng, Bạc Băng đã sớm đoán được nhưng đến khi tận mắt nhìn vẫn làm cô đau khổ, bố Ấn Chung Thiêm đang nằm trên băng ca, sắc mặt nhợt nhạt, thân thể cứng đờ... Khiến cô sợ hãi đến ngây dại.

"Bác Ấn?" Cô nhỏ giọng gọi, dường như muốn xác định xem ông ấy có còn ý thức hay không, nhưng ông không có chút phản ứng gì cả.

Cô bấu lấy bàn tay đang nắm chặt thành quyền của ông, ngón tay ông cứng ngắc, lạnh toát.

Bác sĩ Trần lấy tấm phim chụp CT cho Bạc Băng xem: "Não xuất huyết, ý thức đã trở nên mơ hồ, kiểm tra tình trạng bệnh thì nhận thấy sức sống đang dần cạn kiệt..."

Nói xong, bác sĩ Trần vội vàng bước vào phòng cấp cứu, cửa phòng khép lại chặt kín.

Ánh đèn màu đỏ trước cửa phòng cấp cứu bật sáng.

Ở trong mắt bệnh nhân, ngọn đèn màu đỏ đó nằm trong tầm kiểm soát của bác sĩ, mà mỗi một bác sĩ đều biết rằng, ngọn đèn kia biểu hiện vận mệnh nằm trong tay bọn họ.

Có rất nhiều việc, không ai có thể thay đổi được.

Action 2

Từng là thanh mai trúc mã, chỉ một bước chân nữa thôi là họ đã nắm tay nhau sánh bước cùng đối phương đến lễ đường kết hôn, giờ khắc này, họ đứng tại hai đầu trên dãy hành lang trắng toát, lại giống như đang đứng ở hai thế giới đối nghịch nhau.

Cô không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô và Ấn Chung Thiêm cùng nhau đứng trước phòng cấp cứu, cùng lo lắng, cùng chờ đợi.

Mỗi một phút, mỗi một giây, sự lo lắng dường như đang kéo dài đến vô tận.

Ấn Chung Thiêm đã từng đứng bên cạnh an ủi cô, nói: "Bác Bạc sẽ không sao đâu, bác ấy đã từng cứu sống nhiều người như vậy, người tốt sẽ gặp điều lành..."

Lúc đó, ánh đèn tỏa sáng trên gương mặt của anh ấy phát họa lên nét trầm ổn cùng vẻ bình tĩnh như có thể chịu được bất kì tai kiếp nào.

Hiện giờ, anh ấy ngồi trên một chiếc ghế dài, mười ngón tay đan vào mái tóc có phần hỗn loạn, các khớp xương trên ngón tay trở nên trắng bệch, mỗi một hơi thở của anh đều vô cùng khó khăn. Lúc này, cô mới biết rằng, anh ấy yếu đuối hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.

Cô bước đến gần Ấn Chung Thiêm. Vẫn chưa kịp mở lời, Ấn Chung Thiêm đột ngột đứng lên, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, Bạc Băng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng các khớp xương ma sát phát ra tiếng răng rắc, nhưng cô lại không có chút cảm giác đau đớn nào.

"Em nói thật với anh đi, bố anh bệnh..." Giọng Ấn Chung Thiêm run run, không nói tiếp vế sau.

"Anh yên tâm đi, không nguy hiểm đến tính mạng của bác trai đâu."

"Thật không?"

"Thật." Ngoại trừ lời nói dối thiện ý, cô không biết nên dùng biện pháp gì khác để an ủi anh ấy.

Dù sao cũng là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, cùng nhau trải qua rất nhiều điều trong cuộc sống, tuy cô không yêu Ấn Chung Thiêm, nhưng tình cảm mà cô dành cho Ấn Chung Thiêm tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Vài cô y tá nghỉ trưa bước qua hành lang, nhìn thấy cô và Ấn Chung Thiêm, bước chân của họ chậm lại. Vừa đi xa vài mét, họ đã bắt đầu che miệng khẽ nói nhỏ...

Mặc dù họ đã cố ý dùng thanh âm thật nhỏ, nhưng cô vẫn nghe được một cách rõ ràng: "Đó không phải là bác sĩ Bạc và thư kí Ấn sao?"

"Đúng rồi, tôi nghe nói hôm qua bác sĩ Bạc vừa mới kết hôn, là gả cho quân nhân mà."

"Tôi cũng nghe nói vậy..."

Tiểu Băng thở dài, cô rút tay về, cố gắng tạo khoảng cách với Ấn Chung Thiêm. Cô không quan tâm người khác nói như thế nào, cảm thấy ra sao, nhưng chung quy là cô vẫn quan tâm đến cảm nhận của Diệp Chính Thần.

Dường như Ấn Chung Thiêm cũng nghe thấy được mấy lời vừa rồi, sắc mặt anh ấy càng trở nên u ám.

"Đừng lo lắng quá, em vào trong xem có thể giúp đỡ họ việc gì không." Cô nói.

Ấn Chung Thiêm vội vàng gật đầu: "Được!"

Action 3

Bạc Băng đi tới trước cửa phòng cấp cứu, đang có ý định đẩy cửa vào, thì trong lúc vô tình tầm mắt cô dừng lại trên một gương mặt đang đứng ở cửa cầu thang.

Ngọn đèn trắng toát hắt lên dáng người cao to và vẻ nghiêm nghị trên mặt anh, gương mặt thì không thấy rõ, chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ.

Tuy chỉ là dáng người, nhưng cô cũng có thể đoán biết được đó là ai.

Bạc Băng bỗng nhiên ngẩng đầu, Diệp Chính Thần đứng đối diện với cô khẽ mỉm cười, vẫn cái dáng vẻ ngạo nghễ, anh tuấn độc lập của anh, vẫn là vẻ đẹp khiến người khác phải mỉm cười.

"Anh..."

Anh nhìn thoáng qua hướng Ấn Chung Thiêm đang ngồi: "Cần giúp đỡ sao?"
Cô lắc đầu.

"Uhm, đi nhanh đi."

Bố của Ấn Chung Thiêm được trực tiếp đưa từ phòng cấp cứu sang phòng giải phẫu, người trực tiếp giải phẫu là chủ nhiệm Vương khoa thần kinh, trải qua ba giờ phẫu thuật, ông ấy mới thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, Bạc Băng thở phào nhẹ nhõm, bước ra báo cho Ấn Chung Thiêm biết.

Ngoài phòng giải phẫu, ngoại trừ Ấn Chung Thiêm và mẹ anh ấy, còn có bố mẹ cô cũng đến, ông bà nôn nóng đến mức cứ đi đi lại lại trước phòng giải phẫu.

Vừa thấy Bạc Băng bước ra, mẹ Bạc vội vàng kéo tay cô: "Tiểu Băng a, bác Ấn của con không có gì, đúng không con?"

"Vâng, ca giải phẫu rất thành công, bác Ấn sẽ nhanh chóng bình phục và sẽ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt."

"Vậy là tốt rồi!"

"Có khả năng bác trai tối nay mới được đưa ra, mọi người cứ về trước đi, ở đây có con và Chung Thiêm là được rồi."

Khó khăn lắm mới khuyên được ba vị tiền bối về nhà, Ấn Chung Thiêm thì ở trước phòng giám sát, Bạc Băng cũng lê tấm thân mệt mỏi về văn phòng.

Trên bàn của cô, không biết từ khi nào, đã có sẵn một chiếc bánh kem xinh xắn được đóng gói tỉ mĩ.

Bạc Băng lòng tràn đầy tò mò mở ra xem, bánh Tiramisu(1) hình hoa hồng phát ra mùi hương ngọt ngào mê người. Cô bỗng nhiên nhớ lại, lần đầu tiên cô ăn Tiramisu, đó là khoảng thời gian quan hệ giữa cô và Diệp Chính Thần vẫn chưa khẳng định rõ ràng.

(1) Bánh Tiramisu: Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý. Cái tên "Tiramisu" được hiểu theo nghĩa là "Nhặt tôi lên". Bánh là một sự kết hợp hòa quyện giữa hương thơm của cà phê, rượu nhẹ và vị béo của trứng cùng kem phô mai. Chỉ cần ăn một miếng là sẽ cảm nhận được tất cả các hương vị đó hòa quyện cùng một lúc, chính vì thế mà người ta còn gọi nó là "Thiên đường trong miệng của bạn" (Heaven in your mouth).

Đó là lúc cô đến thăm vi khuẩn được nuôi dưỡng, quên mất cả thời gian, mãi cho đến khi viết xong bản báo cáo quan sát thì đã qua giờ cơm trưa.

Nhân lúc đói bụng, lại không có chút khí lực nào, cô đưa tay ấn bụng rồi ngửa mặt lên trời, thở dài: "Bây giờ, ai cho tôi ăn ngon miệng, tôi nguyện lấy thân báo đáp"

Diệp Chính Thần híp nửa mắt, nhìn cô cười: "Thật không?"

Đột nhiên Bạc Băng giống như có linh cảm gì đó: "Sao nụ cười của anh lại nham hiểm đến như vậy?"

Từ trong ngăn kéo anh lấy ra một hộp điểm tâm trông rất đẹp mắt, đưa đến trước mặt cô.

Đó là lần đầu tiên Bạc Băng ăn Tiramisu, hương cà phê Espresso thanh thanh nồng đậm, lại thêm mùi hương rượu vang tươi mát hòa cùng vị sữa tươi ngào ngạt, cùng với chocolate ngọt ngào hoà trộn vào nhau, hương vị này cũng giống như sự quan tâm chăm sóc ngọt ngào anh dành cho cô.

Bạn sắc lang nào đó thừa dịp cô không có phòng bị liền ôm lấy bờ vai cô: "Nha đầu, em tính khi nào thực hiện lời hứa?"

"Được, ngày mai chúng ta về nước đăng kí đi."

"... Hay là chúng ta động phòng trước đi."

Cô nhìn anh chớp mắt vài cái, ánh mắt của cô mang vẻ ngây thơ hồn nhiên: "Sư huynh! Em thật lòng trao trái tim cho anh, nhưng anh lại nhẫn tâm chà đạp nó như vậy?!"

Anh nhìn cô thật lâu, sau đó thở dài rồi thu hồi lại bàn tay sắc lang vô sỉ của mình: "Được rồi, anh sẽ cẩn thận cân nhắc thật kĩ lưỡng."

"Bác sĩ Bạc..." Cô bác sĩ thực tập không biết từ đâu bước đến, nhìn chiếc bánh Tiramisu trước mặt cô cảm động muôn vàn: "Giữa trưa, ông xã của chị đã đem tới, là cố ý mang đến cho chị."

Bạc Băng mở ra, muốn chia sẻ với mọi người: "Em cũng nếm thử đi."

Một bác sĩ khác cũng bước đến, cười nói: "Chúng tôi đã ăn rồi, bệnh viện chúng ta, bác sĩ, y tá.... Ai cũng có phần."

Bạc Băng lắc đầu cười khổ, người đàn ông như Diệp Chính Thần, kiếp sau rồi cho đến kiếp sau nữa cũng không đời nào biết đến hai chữ "kìm nén".

Action 4

Bạn bác sĩ nào đó đang ngồi trong văn phòng, cô vừa ăn Tiramisu vừa điện thoại cho Diệp Chính Thần.

Anh rất nhanh nhận điện thoại, bên trong loáng thoáng có tiếng nhạc êm dịu nhưng giọng nói của Diệp Chính Thần so với tiếng nhạc càng êm tai hơn, khiến cho tâm trạng của cô nhanh chóng trở nên rất dễ chịu: "Cuối cùng em cũng nhớ đến anh rồi à?"

Bạc Băng đang ngậm Tiramisu trong miệng, trong khoang miệng cô đang tràn ngập hương vị ngọt ngào: "Em đang muốn nói với anh, Tiramisu rất ngon."

"Có tâm trạng để dùng món tráng miệng, xem ra bố của Ấn Chung Thiêm không có việc gì rồi."

"Vâng, không nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng sau này có thể khôi phục như trước hay không thì rất khó nói."

"Có bác sĩ chuyên nghiệp như em chăm sóc, làm sao có thể không khôi phục nhanh được." Anh dừng lại một chút: "Nhưng mà thưa bác sĩ Bạc, khi nào cô mới có thể tan ca?"

Bạc Băng nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ: "A, sáu giờ, bố mẹ em bảo dẫn anh về nhà dùng cơm."

"Vậy em xuống dưới đi, anh đang ở trước cổng bệnh viện đây."

"Anh đang chờ em?"

"Đúng rồi, anh sợ em bỏ trốn cùng Ấn Chung Thiêm." Anh nói bằng chất giọng nghiêm trang.

Chợt nhớ đến cảnh tượng ban nãy khi cô và Ấn Chung Thiêm đứng ở ngoài phòng cấp cứu, cô xấu hổ nghẹn lời mà không biết nên giải thích thế nào: "Em và Chung Thiêm..."

Bỗng nhiên anh nở nụ cười: "Anh hiểu rồi, em là bác sĩ, anh ta là người nhà bệnh nhân, nếu đổi lại là người mà em không quen biết, em cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp anh ta, cái này được gọi là đạo đức nghề nghiệp..."

"Nhìn không ra nha! Anh cũng có lúc thấu tình đạt lý như vậy."

"Anh lúc nào cũng luôn luôn thấu tình đạt lý."

Cảm thấy có chút kì lạ, liền nảy sinh ý nghĩ bác bỏ lới nói của anh.

———————————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Càng ngày càng phức tạp, thật là buồn. Lúc đầu có ý định viết thăm người thân, nhưng sau hai ngày quyết định từ bỏ, để sau này hẵng tính.

Mục lục
Ngày đăng: 24/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục