Gửi bài:

Ngoại truyện 1 - Phần 3

Một âm thanh rất lớn của tiếng chuông di động vang lên, kéo Trịnh Vỹ đang suy nghĩ miên man về với thực tại, rồi dần chuyển sự chú ý sang người bên cạnh.

Diệp Chính Thần lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua cái tên hiển thị trên màn hình, gương mặt không chút biểu cảm nào trả điện thoại về chỗ cũ.

Sau một phút tạm dừng, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần thứ hai, trong không gian nhỏ hẹp, tiếng chuông vô cùng lớn, Trịnh Vỹ không thể nhịn được mà xoa lỗ tai đề nghị: "Nếu cậu không nhận điện thoại, chắc lỗ tai tôi điếc mất."

Diệp Chính Thần lạnh lùng liếc Trịnh Vỹ một cái, ngón tay đặt trên màn hình trượt nhẹ, đặt điện thoại bên tai: "Có việc gì sao?"

"Ngày mai là sinh nhật bố em." Phong cách nói chuyện của Dụ Nhân trước giờ vẫn như vậy, cô chỉ nói một nửa, một nửa còn lại cô hiển nhiên muốn người nghe tự hiểu.

Day day trán, suy tư một lát, Diệp Chính Thần nói: "Ngày mai tôi có việc bận rồi, không có thời gian rảnh."

"Quà tặng..."

"Tôi biết rồi."

Diệp Chính Thần nghĩ Dụ Nhân đang nhắc nhở mình, sau đó Dụ Nhân còn nói: "Bố em nói ông ấy rất thích uống rượu được ngâm ba mươi năm của ông Bạch, anh có biết nơi nào bán không?"

"Uhm."

"Buổi tối em qua lấy."

"Cũng được."

Không có lấy một câu nói thừa Diệp Chính Thần lập tức dập điện thoại.

Mặc dù chỉ vô tình nghe trộm, nhưng vì không gian đóng kín khiến cho cuộc đối thoại rất dễ lọt vào lỗ tai có khả năng nghe cực tốt của Trịnh Vỹ.

"Ba mươi năm của Ông Bạch? Bố vợ cậu thật khó hầu hạ!" Trịnh Vỹ cố ý nói hai chữ "bố vợ" vô cùng rõ ràng.

Diệp Chính Thần lạnh lùng liếc Trịnh Vỹ một cái, không nói gì, ánh mắt chuyển hướng nhìn về nơi có bóng hình xinh đẹp sắp biến mất ở góc đường.

Không đạt được hiệu quả như mong muốn, Trịnh Vỹ tiếp tục trêu trọc người nào đó: "Khi nào cậu có thời gian rảnh thì mang Diệp phu nhân theo họp mặt đi, đã lâu rồi anh không gặp cô ấy, cứ tưởng cô ấy..."

Một ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào người Trịnh Vỹ, còn lạnh hơn cả tảng băng ngàn năm.

"Anh còn nói thêm một chữ nào nữa, em sẽ ném anh xuống xe."

"Anh đây chỉ là vô cùng tò mò, không biết bọn họ đã dùng phương pháp gì để khiến cho cậu ký tên vào bản thỏa thuận hôn nhân..."

Trịnh Vỹ không chỉ đơn thuần trêu chọc người nào đó nữa, mà anh còn hy vọng có thể nghe được đáp án từ miệng Diệp Chính Thần, hoặc đúng hoặc không.

Mà cậu ấy, thà chết cũng không nói nửa lời.

Đối với vấn đề này, Trịnh Vỹ quả thực đã suy nghĩ cả trăm lần cũng không thể nào lý giải được. Làm anh em đã hơn hai mươi năm, tính cách của Diệp Chính Thần anh hiểu rõ nhất, thà chết chứ không chịu khuất phục. Có thể khiến cho cậu ấy cưới một người phụ nữ cậu ấy không yêu, ngoại trừ việc đem cậu ấy ra đánh thành kẻ ngốc.

Đạp ga thật mạnh, chiếc xe dũng mãnh tăng tốc, lao thẳng về phía trước.

Lo lắng cho bản thân vì dù sao cũng là con trai độc nhất trong gia đình, vẫn chưa cưới vợ, có con nối dõi, Trịnh Vỹ đành phải dừng lại đúng lúc, thay đổi đề tài: "Vị hôn phu của người tình cũ, cậu muốn tôi xử lý thế nào?"

Dễ nhận thấy, đề tài này rất có sức hấp dẫn, Diệp Chính Thần lập tức nói: "Anh tung ra một chút tin tức, nói rằng hắn đã thừa nhận có tham gia chia số tiền tham ô, ít nhất cũng sẽ bị phán sáu hoặc bảy năm tù."

"Sáu hoặc bảy năm?" Trịnh Vỹ như hiểu ra ý đồ sâu xa của Diệp Chính Thần: "Cậu muốn cô ấy đến cầu xin cậu?"

Khóe môi Diệp Chính Thần giật nhẹ, nói một câu có hàm ý rất sâu xa: "Đương nhiên, một lần làm sao đủ..."

***

Hơn tám giờ tối, Diệp Chính Thần cầm hai bình rượu trở về nơi ở cũ.

Lúc vừa mới về nước, việc cần làm rất nhiều, không có thời gian để tìm nhà mới cho nên trước khi xuất ngoại, bố anh tạm thời mua cho anh một căn hộ. Lúc đó, trong phạm vi xung quanh, đây là căn nhà cao tầng đồ sộ nằm lẻ loi một mình, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, nơi đây đã chìm ngập trong vô số tòa nhà cao tầng xung quanh.

Anh bước vào cửa, buông chìa khóa xuống, bật đèn, thuận tay đặt hai bình rượu cạnh góc cửa, cởi áo khoác ngoài, treo lên.

Ba căn phòng trong một không gian, mặc dù được thiết kế theo phong cách cổ xưa, có chút đơn điệu, nhưng căn phòng của anh vẫn sạch sẽ như cũ đó là thói quen nhiều năm không thay đổi được.

Đi đến bên cửa sổ, một dãy ánh sáng nhiều màu sắc thu vào tầm mắt anh. Có lẽ là ở nước ngoài đã lâu, dù lớn lên ở thành phố này nhưng anh vẫn cảm thấy có chút xa lạ, không còn nhìn thấy đại viện thâm trầm năm xưa, cũng không còn nhìn thấy những vùng lớn màu xanh lá cây sống động

Rất nhiều ký ức đã bị vùi lấp trong trí nhớ lại hiện ra.

Anh bỗng nhiên nhớ đến căn nhà trọ thấp bé ở Osaka, nhớ đến rất nhiều người bạn tốt, còn có cây anh đào lãng mạn ngoài ban công...

Khi có gió, hoa anh đào lại rơi rải đầy trên ban công...

Một năm đó, cũng vào mùa đó... cánh hoa bị gió mưa thổi tung bay, còn có một người, có tình yêu dù ngắn ngủi nhưng lại vô cùng rực rỡ.

Ba năm qua, anh mỗi ngày đều chờ mong thời gian trôi qua thật nhanh, chờ mong giây phút anh được khôi phục lại sự tự do. Có thể tưởng tượng được khi ấy anh sẽ mạnh mẽ nắm lấy tay cô, mạnh mẽ ôm cô vào lồng ngực và nói với cô rằng: Anh nhớ cô đến nhường nào, anh có bao nhiêu lời khó nói.

Nhưng mà, thời gian sẽ không thể nào quay lại được nữa, tình cảm cũng cũng sẽ không...

Cho dù anh có thể nắm lấy tay cô, có thể ôm cô vào lồng ngực, cho dù anh có thể cùng cô lên giường, rồi nói câu "anh nhớ em", thì tất cả giờ đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa....

...

Chuông cửa vang lên, Diệp Chính Thần giơ tay kéo bức rèm cửa, che khuất những ngọn đèn bên ngoài.

Mở cửa ra, bên ngoài cửa là Dụ Nhân đang mặc một bộ váy ngắn màu tím sậm bó sát phần eo, vô cùng trang nhã và cao quý.

"Tiểu Ngũ chỉ cho hai bình." Diệp Chính Thần nói xong liền cúi người cầm bình rượu đưa cho Dụ Nhân. Dáng người anh cao ngất đứng im lặng trước cửa, hoàn toàn không có dấu hiệu tránh sang một bên.

Dụ Nhân không biết Tiểu Ngũ nào đó là ai đã tặng cho, cô nhìn ngày sản xuất trên mặt, nở một nụ cười: "Cám ơn!"

Diệp Chính Thần cũng không muốn nói Dụ Nhân biết, Tiểu Ngũ vì hai bình rượu này mà phải chịu bao nhiêu chuyện rắc rối, cầu xin bao nhiêu người: "Không cần khách sáo."

"Tối hôm qua anh đi đâu?" Dụ Nhân hỏi.

"Khách sạn." Anh trả lời một cách tự nhiên đến mức không thể nào tự nhiên hơn được nữa.

"Uống rượu với bạn bè à?"

"Lên giường với phụ nữ."

Dọc hành lang, im lặng như cõi chết, ngay cả tiếng hô hấp cơ hồ cũng dần dần biến mất...

Im lặng một lát, Dụ Nhân khẽ cười: "Anh không cần cố tình chọc giận em."

"Tôi không hề có ý chọc giận cô, tôi chỉ nói sự thật."

...

"Cùng cô ấy?" Dụ Nhân cười cười, trong nụ cười mang theo một chút cô đơn: "Bạc Băng?"

"Uhm." Diệp Chính Thần không phủ nhận hay nói một cách chính xác hơn, là lười phủ nhận.

Đối với Diệp Chính Thần, nói dối là một việc vô cùng hao tổn tâm trí, phải cố gắng thiết kế hoàn hảo mỗi một chi tiết, cố gắng làm cho mỗi một câu nói khi thốt ra đều phải logic, sao cho câu trước và câu sau không mâu thuẫn, còn phải dùng ánh mắt và biểu cảm để phối hợp. Thật sự rất phiền phức.

Đời này, người phụ nữ đáng giá nhất để anh phải hao tốn tâm trí, e rằng chỉ có một mình Bạc Băng.

Đáng tiếc điều mà Bạc Băng hận nhất chính là bị anh lừa dối, từ đầu đến cuối cô ấy không thể hiểu được – đàn ông càng cẩn thận tạo ra lời nói dối hoàn mỹ bao nhiêu thì càng chứng tỏ là họ quan tâm đến cô bấy nhiêu, quan tâm đến mức đâm ra lo sợ.

Dụ Nhân cố gắng bình phục lại hô hấp của mình, giọng nói tỏ ra bình thản như trước: "Em nghe nói thư kí của phó thị trưởng thành phố Nam Châu bị nghi ngờ có dính đến tham ô nên bị bắt. Nếu em nhớ không lầm, thì đó chính là vị hôn phu của cô ấy, đúng không?"

Diệp Chính Thần cúi đầu cởi cút áo nơi cổ tay, cởi xong một bên, anh lại cởi thêm một bên nữa, sau đó lại chậm rãi xắn tay áo lên.

Anh từ chối trả lời câu hỏi của Dụ Nhân bằng thái độ vô cùng rõ ràng, Dụ Nhân kiên nhẫn hỏi hết lần này đến lần khác: "Anh không thấy là dùng thủ đoạn như vậy vô cùng đê tiện sao?"

Diệp Chính Thần ngẩng đầu, không hề quan tâm câu nói của Dụ Nhân mà nở nụ cười: "Đừng có ra vẻ cái gì cũng biết, cô không cảm thấy phiền sao?!"

***

Mệt, mệt mỏi chết đi được.

Hai mươi tư, hai mươi ba, hai mươi hai....

Trong thang máy các con số giảm dần, Dụ Nhân mệt mỏi tựa vào vách thang máy, thể xác và tinh thần tựa như đều rơi xuống theo.

Vì điều gì cô lại đi yêu Diệp Chính Thần kia chứ. Một người đàn ông vĩnh viễn không hề phù hợp với quy tắc nào của cô.

Cô tổn sức hao tâm, vô cùng chân thành, thậm chí cô đã dùng thời gian ba năm để chung sống cùng anh, mà anh một chút động tình cũng không có.

Có đôi lúc, cô thật sự hoài nghi, anh rốt cuộc có phải là đàn ông hay không!

Cửa thang máy mở ra, Dụ Nhân bước lẩn vào trong đêm tối.

Không phải cô không muốn buông tha cho người đàn ông này, chỉ là mỗi lúc cô muốn buông tay thì trước mắt cô lại hiện lên một cảnh tượng.

Vào một buổi sáng sau cơn mưa, vào giây phút trang trọng nhất, cánh tay vung lên đón gió, ánh sáng màu vàng trên bầu trời chiếu xuống, màu cờ đỏ tươi được giương lên, mềm mại rủ xuống...

Ánh nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua những tầng mây dừng lại trên người anh, nét cương nghị và trách nhiệm, cố chấp và quyết đoán, tự tin và ràng buộc, kiêu ngạo và phục tùng... Tất cả đều thoáng hiện lên trên hình dáng tuấn tú của một người đàn ông...

Ấn tượng về Diệp Chính Thần trong cô chính là một công tử ăn chơi trác táng, vẻ phóng đãng không kiềm chế được, bề ngoài của anh được tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối nát.

Trong một giây đó, cô bỗng nhiên phát hiện cô cũng không hiểu biết gì về Diệp Chính Thần...

Anh là một người đàn ông khiến cho người khác không thể nào nhìn thấu!

Cô rất nhanh chóng không thể kiềm chế được bản thân mà lún sâu vào, cũng rất nhanh chóng bị màu xanh lục thâm trầm làm tan rã sự phòng ngự trong trái tim.

——————————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đúng là thiếu một chút gì đó, là thông tin chăng!

Tiểu Diệp, bỉ ổi cũng không sao! Vì hạnh phúc cả đời của hai con, bỏ đi!

Mục lục
Ngày đăng: 24/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục