Gửi bài:

Ngoại truyện 5 - Phần 2

Chìm vào ký ức

***

"Thực sự không phải anh ấy sao?" Bởi vì chờ mong câu trả lời, tay Bạc Băng bất giác nắm chặt trên hàng rào chắn, nắm thật chặt.

"Là anh bảo người khác bắt vị hôn phu của em... Thẻ phòng tổng thống ở khách sạn Quốc Tế cũng là anh bảo người khác đưa cho em."

"Anh?!"

"Khi Diệp thiếu gia về nước, thấy em đang ở cửa hàng áo cưới... Em có biết cậu ấy có phản ứng như thế nào không?"

Trước mắt Bạc Băng bỗng nhiên lại thoáng qua bóng dáng cao ngất trước cửa hàng áo cưới ngày đó, cao ngạo nhưng cô đơn, còn có chiếc xe quân đội hiên ngang vượt đèn đỏ, lao vun vút về phía trước.

Khi đó, anh ấy đã có tâm trạng như thế nào?

Trịnh Vỹ nói: "Anh chỉ muốn giúp cậu ấy, tạo cho cậu ấy một cơ hội, muốn hai đứa có cơ hội ngồi xuống nói chuyện với nhau, muốn cậu ấy nói thật rõ ràng, nhưng mà..."

"Anh không biết em đã dùng cách gì, mà luôn luôn biến người có đầu óc lý trí như cậu ấy trở nên mù mờ..." Trịnh Vỹ cúi mặt, khẽ cười: "Chờ đợi mãnh liệt em có thể cầu xin cậu ấy một lần nữa!"

Những ngọn đèn phía xa xa ngoài biển cũng dần trở nên mơ hồ.

Bạc Băng cố gắng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, dường như Diệp Chính Thần muốn nói với cô điều gì đó, nhưng cô lại không chịu nghe.

Sau đó, anh đàm phán điều kiện với cô, cô liền cởi quần áo, chẳng lẽ cô đã hiểu lầm anh.

Bạc Băng ngửa đầu, uống một hớp nước, cô cố gắng nhớ lại mọi chuyện một cách thật cẩn thận, giống như anh muốn nói gì đó với cô, nhưng chưa kịp nói đã bị cô cắt lời!

Bạc Băng giương mắt nhìn Trịnh Vỹ, trong đáy mắt anh ta lúc này đầy những ngôi sao sáng, đôi mắt Trịnh Vỹ giống như bầu trời đêm sâu xa. Cô bỗng nhiên cảm thấy nên cảm ơn Trịnh Vỹ, đúng lúc cô và Diệp Chính Thần trượt chân, chính anh ta đã làm cho cả cô và Diệp Chính Thần nhìn rõ những khát vọng của nhau, làm cho cô và Diệp Chính Thần không thể trốn tránh một sự thật là cả hai vẫn yêu nhau như trước kia, không hề thay đổi.

Nếu không, cả cô và Diệp Chính Thần sẽ phải nuối tiếc cả đời.

Trong lòng Bạc Băng vừa rung động, thì bỗng nhiên cô nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn.

"Trịnh Vỹ, vụ án ở thành phố Nam Châu, tại sao anh lại là người phụ trách? Điều này là trùng hợp à?"

Trịnh Vỹ khẽ cười, anh ta không trực tiếp trả lời Bạc Băng, mà nói: "Năm anh mười lăm tuổi, rất mê cờ bạc, có một lần anh bị một tổ chức cờ bạc lừa gạt, nợ bọn họ rất nhiều tiền, anh không dám nói với bố anh, chỉ có thể đi tìm Diệp Chính Thần nhờ cậu ấy giúp đỡ. Thực ra, gia đình cậu ấy còn nghiêm khắc hơn cả gia đình anh, nhưng cậu ấy không nói nhiều mà liền về nhà trộm trang sức của mẹ cậu ấy để trả nợ thay anh... Sự việc lần đó bại lộ, bố cậu ấy suýt chút nữa đã đánh chết cậu ấy... Nhưng cậu ấy chỉ cắn răng chịu đựng mà không nói một lời."

Bạc Băng gật đầu, gật đầu thật mạnh, cô đã biết đáp án là gì.

Bạc Băng nói: "Anh có thể nói một chút về anh ấy không? Em muốn hiểu anh ấy thêm một chút nữa."

Ánh mắt Trịnh Vỹ nhìn về phía phòng khách, bạn bè đang thay phiên mời Diệp Chính Thần uống rượu, mặc dù đã say nhưng phong thái của anh vẫn rất đĩnh đạc, Diệp Chính Thần uống rất hào hứng, ai mời cũng không từ chối.

"Lúc anh năm tuổi đã quen cậu ấy, lúc ấy cậu ấy chỉ mới ba tuổi, anh và cậu ấy ở cùng một đại viện, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn... Gia đình cậu ấy rất nghiêm khắc, Bác Diệp quản thúc cậu ấy giống như quản thúc binh lính của ông ấy, sợ cậu ấy học thói xấu của người khác, không cho phép cậu ấy hút thuốc, uống rượu, bài bạc... Còn không cho phép cậu ấy có bạn gái, sợ cậu ấy mê muội mất cả lý trí, lầm đường lạc lối. Nhưng cá tính cậu ấy rất bưởng bỉnh, hoàn toàn không biết hai chữ 'phục tùng' viết như thế nào... Có thể tưởng tượng, tuổi thơ của cậu ấy lạnh lẽo đến mức nào."

Bạc Băng chăm chú lắng nghe, cô có thể tưởng tượng được điều đó.

"Bác Diệp đăng kí cho cậu ấy thi vào học viện quân sự trong khi cậu ấy lại muốn thi vào học viện quân y. Vì chống đối với chế độ độc tài của bác Diệp, cậu ấy la cà ở quán ăn đêm suốt hai tháng, mỗi ngày sống trong sự mơ mơ màng màng, hàng đêm sống trong sự xa hoa trụy lạc... Bác Diệp nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu ấy, ngược lại cậu ấy còn cười nói: 'Tốt, dù sao đầu năm nay cũng không thể thi bác sĩ, đáng tiếc là cha mẹ về già cô đơn không có con cái.' Câu nói đó suýt chút nữa đã làm cho bác Diệp tức chết. Cuối cùng bác Diệp thỏa hiệp với cậu ấy, chấp nhận để cậu ấy thi vào học viện quân y.

Bạc Băng cười gượng: "Nếu anh ấy sống trong thời đại kháng chiến, chắc là thà chết chứ không chịu khuất phục Đảng cách mạng."

"Đúng vậy. Nếu không như vậy tại sao lại phái cậu ấy đi Nhật Bản." Trịnh Vỹ cười cười đùa cợt, anh ta còn nói: "Con người cậu ấy, có một nguyên tắc rất đặc biệt, nếu là chuyện không thể nói, thà chết cậu ấy cũng không nói, anh có quan hệ tốt với cậu ấy như vậy, chuyện đi Nhật Bản, cậu ấy cũng không hề đề cập với anh. Nếu anh không tình cờ nhìn thấy tấm ảnh cậu ấy chụp em để trong ví tiền thì thực sự anh sẽ không thể biết cậu ấy đi Nhật Bản."

"Ảnh của em?"

"Trên Togetsukyo ở Kyoto. Anh đã từng đi khảo sát một lần ở Nhật Bản, anh có ấn tượng rất đặc biệt với Togesukyo. Hôm đó, vừa nhìn thấy ảnh của em, anh liền đoán ra..."

Bạc Băng càng nghe càng không hiểu: "Rốt cuộc là mọi chuyện như thế nào, anh có thể nói rõ ràng cho em hiểu không?"

***

Bên trong là thế giới xa hoa trụy lạc, bên ngoài là bầu trời màu xanh biếc, Bạc Băng dựa vào hàng rào chắn ở ban công, nghe Trịnh Vỹ nói về quá khứ của Diệp Chính Thần.

Đến giờ Bạc Băng mới biết có rất nhiều chuyện bí mật mà Diệp Chính Thần không thể nói thành lời, giờ đây cô mới chính thức hiểu được người đàn ông mình yêu.

Hóa ra, lần đó về nước, Diệp Chính Thần vốn dĩ rất vui vẻ, anh nói với Trịnh Vỹ anh đã có bạn gái, còn nhờ Trịnh Vỹ giúp anh đặt một cặp đồng hồ tình nhân thương hiệu Hải Âu chỉ bởi vì bạn gái anh thích.

Ăn uống no say, Trịnh Vỹ đưa Diệp Chính Thần về nhà.

Trịnh Vỹ lái xe chạy nhanh như bay, Diệp Chính Thần say đến tám phần lại lấy ví tiền ra, nhìn tấm ảnh bên trong.

Trịnh Vỹ nhìn thoáng qua một lần cô gái trong tấm ảnh, người được gọi là bạn gái của Diệp Chính Thần, quang cảnh trong ảnh giống như nơi anh ta đã từng đi qua, điều đó khiến Trịnh Vỹ giật mình nhớ đến đó chính là kinh đô ở Nhật Bản. Sau một phút kinh ngạc, anh ta đột nhiên hiểu được: Bạn gái của Diệp Chính Thần ở kinh đô Nhật Bản, điều này có nghĩa là, hành tung mà anh không chịu tiết lộ hai năm qua, là ở Nhật Bản.

Trịnh Vỹ nhớ rõ, trong cuộc đời Diệp Chính Thần hận nhất là người Nhật Bản, từ nhỏ anh đã thường nói: "Ngoại trừ có chiến tranh, nếu không em tuyệt đối sẽ không bước chân lên đất nước đó nửa bước..."

Trong phút chốc ánh sáng chợt lóe lên, có rất nhiều điều đã từng nghĩ mãi không ra, thì giờ đây Trịnh Vỹ đều đã nghĩ thông suốt.

Suy nghĩ cẩn thận một lát, Trịnh Vỹ thử thăm dò: "Togetsukyo, đúc bằng xi măng cốt thép, chiếc cầu bằng gỗ, đứng trên cầu có thể tha hồ mà ngắm lá phong ở Arashiyama... Anh đã đến đó một lần, có ấn tượng vô cùng sâu sắc."

Diệp Chính Thần bất ngờ, cơ thể đột nhiên căng thẳng.

Phản ứng của anh càng làm cho Trịnh Vỹ xác định suy đoán của mình là đúng, anh ta không khỏi lắc đầu, cảm khái nói: "Hồng nhan, quả nhiên... Họa thủy!"

Diệp Chính Thần cười khổ rút ảnh chụp trong ví ra, nhìn thoáng qua lần cuối rồi xé tấm ảnh thành những mảnh nhỏ vứt ra cửa sổ.

Trên đường đi, họ không nói gì nữa, bởi vì họ biết, chuyện này không thể nói thêm, dù chỉ một câu.

Ngày hôm sau, Trịnh Vỹ nhờ người quen tìm được xưởng đồng hồ Hải Âu, xin bọn họ làm hai chiếc đồng hồ tình nhân thương hiệu Hải Âu. Công xưởng ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, trong vòng ba tuần đã làm xong một cặp đồng hồ tình nhân. Sau khi Trịnh Vỹ lấy đồng hồ, đã hẹn Diệp Chính Thần đến quán bar để uống rượu.

Anh ta vào một phòng lớn, chỉ thấy một mình Diệp Chính Thần ngồi trong phòng uống rượu.

"Cho cậu xem cái này." Trịnh Vỹ giống như dâng tặng vật quý, lấy đồng hồ đưa cho Diệp Chính Thần.

Anh mở ra, vuốt nhẹ lên \ hai chữ được khắc rất tinh tế trên móc khóa đồng hồ, đó là hai chữ được anh yêu cầu khắc lên: "Nha đầu..."

"Kiểu dáng mô phỏng theo phong cách rađa, động cơ của đồng hồ là Jeager có độ chính xác cao nhất." Trịnh Vỹ nói: "Thế nào? Vừa ý không?"

"Rất vừa ý, đáng tiếc..." Diệp Chính Thần để đồng hồ sang một bên trên ghế sofa: "Không dùng được."

"Không dùng được?" Trịnh Vỹ không hiểu chút nào: "Không phải đại thiếu gia Diệp cậu đang chơi đùa đó chứ?"

Diệp Chính Thần không nói gì, lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa, rít một hơi thật sâu, khói thuốc lan đến xoang mũi liền dẫn đến cho anh một cơn ho khan kịch liệt.

Trịnh Vỹ nổi giận, giận đến mức giật lấy điếu thuốc: "Lúc trước ai ép anh cai thuốc?! Còn nói nếu anh hút thuốc nữa sẽ tuyệt giao với anh!"

"Không phải anh nói, hút thuốc râu sẽ mọc nhanh sao?'

Trong ánh sáng lờ mờ, Trịnh Vỹ cẩn thận quan sát người đàn ông trước mắt, trong mắt cậu ta có sự đau khổ vô cùng sâu sắc.

"Đừng nói là cậu thất tình nha?"

Diệp Chính Thần không trả lời, cúi đầu rót rượu, anh uống hết ly này đến ly khác để giải sầu, giống như bộ dáng của một kẻ thất tình!

"Thất tình cũng không nên như vậy chứ! Cỡ như cậu, muốn dạng phụ nữ nào mà không có, cô ấy đáng giá đến vậy sao!"

Tay cầm ly rượu của Diệp Chính Thần dừng lại một lát: "Em phải kết hôn!"

Trịnh Vỹ cười khan hai tiếng: "Cậu mới uống có một bình rượu, đã bắt đầu nói chuyện mê sản rồi sao."

"Em không say."

Diệp Chính Thần lấy trong túi ra một tấm giấy màu đỏ, ném mạnh lên mặt bàn: "Em mẹ kiếp phải kết hôn với Dụ Nhân."

Trong đầu Trịnh Vỹ ong ong một tiếng, anh ta vội vàng cầm tấm giấy đỏ lên xem, mặt trên được viết rất rõ ràng tên của Diệp Chính Thần và Dụ Nhân, thời gian đăng ký là ngày hôm qua.

"Chết tiệt, cậu đang làm gì vậy?"

"Đừng hỏi em điều gì cả, một chữ em cũng không thể nói."

"Tại sao không, mẹ kiếp, cái này là chuyện cả đời đó! Cho dù vì nước hy sinh thân mình, cũng không thể không có pháp luật như vậy."

"Vì nước hy sinh thân mình?" Diệp Chính Thần nghe được những chữ đó, dường như nhớ đến điều gì, cười khổ một lát, sau đó cầm cả bình rượu, trực tiếp đưa đến miệng.

Trịnh Vỹ không ngăn cản Diệp Chính Thần, nếu anh muốn say, cứ để anh say đi.

Không ngờ uống một lát, Diệp Chính Thần lại không uống nữa, anh sờ soạng tìm kiếm chiếc đồng hồ đeo tay, nhìn một lát, lại tìm kiếm ví tiền, mở ra... Ngăn để ảnh trống rỗng.

"Fuck!" Diệp Chính Thần nhịn không được mắng một câu.

"Không bỏ xuống được à?"

Diệp Chính Thần không nói lời nào, lại đưa tay vào túi quần, tìm kiếm đến nửa ngày, cuối cùng lấy ra một chiếc điện thoại đã tắt nguồn.

Anh suy nghĩ thật lâu, mới cầm điện thoại lên mở máy.

Âm báo tin nhắn vang lên, tay anh run run ấn vào phím mở, từng tin từng tin một.

"Hôm nay em nấu mỳ cay Thành Đô, ăn ngon lắm! Em có nấu cho anh nữa... tuy rằng anh không có ở đây."

"Hoa anh đào trước cửa sổ phòng sắp nở rồi, em bảo bọn chúng phải chờ anh một chút, chờ anh trở về để cùng em xem chúng nở."

"Tế bào em nuôi dưỡng không chết, nó sống rất kiên cường, chắc là nó đợi anh về!"

"Em đang nghe ca khúc [Yêu]..."

"Anh có nhớ em không? Nói đi, không cần phải ngượng đâu mà!"

"Hôm nay có một anh chàng đẹp trai hẹn em đi Tokyo, nếu anh không trở về, em sẽ bỏ trốn cùng người ta đó!"

...

Trịnh Vỹ khoác tay lên vai Diệp Chính Thần, vỗ vỗ.

"Lại đây, anh và cậu cùng uống rượu." Trịnh Vỹ mở một bình rượu khác, ngẩng đầu lên, uống một hớp thật to: "Hôm nay đem hết tình yêu ra uống một bữa, ngày mai khi tỉnh rượu, về nhà hết lòng yêu thương vợ, cái gì nên quên thì quên hết đi."

Không biết uống qua bao lâu thì họ đều say, Trịnh Vỹ nói: "Cậu nói cho anh nghe đi, thực sự thích một người sẽ có cảm giác như thế nào?

"Nhớ cô ấy, muốn biết cô ấy đang làm gì, có lạc đường hay không, có bị giáo sư mắng hay không, có len lén trốn trong phòng nghiên cứu mà khóc hay không, có nhớ em hay không..."

"Vậy à?!"

Diệp Chính Thần nằm trên ghế sofa, nhìn trần nhà một cách say sưa: "Còn muốn... Biết... Ngủ trên giường của cô ấy có cảm giác như thế nào."

"Cậu đừng nói với anh, cậu vẫn chưa "ăn thịt" nha?"

"Vẫn chưa."

"Cậu và cô ấy vừa quen nhau à?"

"Quen biết hơn nửa năm rồi, cô ấy ở sát vách phòng em."

Trịnh Vỹ vỗ vào bàn: "Chết tiệt, anh phục cậu rồi!"

...

Uống suốt một đêm, Trịnh Vỹ ngủ thẳng một mạch đến chiều ngày hôm sau, khi tỉnh lại đầu đau như muốn vỡ ra, anh ta gọi điện thoại cho Diệp Chính Thần, muốn hỏi anh như thế nào, có đau đầu không.

Không ngờ người nào nó hờ hững nói cho Trịnh Vỹ biết, anh đang làm thủ tục visa cho Dụ Nhân đi Nhật Bản.

"Nghĩ thông suốt rồi à?" Trịnh Vỹ hỏi.

"Không nghĩ thông suốt thì có thể như thế nào? Chẳng nhẽ đó là hôn nhân ngoài giá thú hay sao?"

"Là anh em, anh cũng thật lòng nói với cậu, Dụ Nhân cũng không có gì là không tốt. Người xinh đẹp, tính tình tốt, gia thế tốt, điều quan trọng nhất là toàn tâm toàn ý với cậu... Cho dù người khác nói thế nào, hai đứa cũng là vợ chồng hợp pháp, đối với quyết định của mình, cậu phải chịu trách nhiệm..."

"Em hiểu rồi, em sẽ cố gắng."

———————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đừng lặn nữa, ngoi lên hết đi, chờ xem đoạn kích tình!

Mục lục
Ngày đăng: 24/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục