Gửi bài:

Ngoại truyện 1 - Phần 1

Ngoại truyện 1: Ba năm sau

***

Phần 1:

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Diệp Chính Thần nghiêm trang đứng vững, anh nhắm mắt bên phải, xác định trúng mục tiêu, sau đó bóp cò súng, bắn liên tục mười phát.

Máy tính tự động thông báo điểm số — chín mươi chín điểm.

Anh tháo chiếc tai phone xuống, buông khẩu súng trong tay ra, khẽ nhíu mày.

"Thế nào? Tâm trạng không tốt à?" Trịnh Vỹ bên cạnh có phần kinh ngạc.

Diệp Chính Thần tùy tiện trả lời một tiếng "Vâng!", rồi ngồi xuống ngay chiếc ghế sofa bên cạnh ở khu nghỉ ngơi, tay anh xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức.

Diệp Chỉnh Thần nghĩ là do tính tình của anh không tốt, nhưng thực sự là tâm trạng của anh đang rất tệ. Cứ nghĩ rằng đến trường bắn chơi đùa một chút có thể giảm bớt sự khó chịu trong lòng, nhưng anh không hề nghĩ đến rằng ngay cả khi nhắm bắn, anh cũng không thể tập trung tinh thần.

Trịnh Vỹ lấy hai ly nước, một ly đặt lên bàn trước mặt Diệp Chính Thần, sau đó ngồi lên ghế sofa đối diện: "Lại cãi nhau với bố cậu à?"

"Không có. Một tháng rồi em không về nhà."

Một vài cô gái trẻ tuổi bước qua, ánh mắt dừng lại trên hai người đàn ông có diện mạo hơn người. Họ lập tức nở cười duyên dáng, cố ý tỏ vẻ đỏng đảnh, phô bày ra dáng người hấp dẫn của mình.

Trịnh Vỹ ngẩng đầu ngắm nhìn các cô gái vài lần, Diệp Chính Thần bên cạnh thì cầm ly nước lên, uống một hớp nhưng từ đầu đến cuối không hề giương mắt nhìn qua, dù chỉ một lần.

Phụ nữ ư? Khi còn trẻ, lúc nhàn rỗi anh còn có thể chơi đùa vô vị với bọn họ một chút để tìm chút vui thú giải tỏa sự cô đơn trong lòng.

Nhưng hiện tại, có lẽ chỉ có duy nhất một người phụ nữ mới có thể khiến anh có hứng thú mỗi khi nhắc đến.

Nhớ đến người phụ nữ đó, Diệp Chính Thần bất giác mà xoa xoa hai má của mình, anh uống một ngụm nước. Tính cách của cô ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn luôn nóng như vậy!

"Đi thôi, anh với cậu đi uống một chút đi. Anh nghe nói có một nhà hàng làm món cay Tứ Xuyên rất ngon, còn món mỳ cay Thành Đô hương vị cũng khá tuyệt!"

Diệp Chính Thần không nói gì chỉ đứng dậy rời khỏi trường bắn, Trịnh Vỹ ngẩn ngơ không hiểu gì, bước vội đuổi theo Diệp Chính Thần.

Trịnh Vỹ nghĩ Diệp Chính Thần sẽ trực tiếp lái xe đến nhà hàng vừa nói, nhưng không ngờ Diệp Chính Thần lại lái xe đến một ngã ba ở một con phố nhỏ, rồi dừng lại.

"Vụ án ở Nam Châu điều tra đến đâu rồi?" Diệp Chính Thần hỏi.

"Không có gì mới. Gã họ Ấn kia đã khai ra toàn bộ, họ Lưu tham ô, số tiền tham ô vẫn chưa điều tra đến, nhưng tra ra là hắn ta ở Bắc Kinh Thượng Hải có vài khu nhà cao cấp... còn có một số của cải khác, chứng cứ vô cùng xác thực, đã bắt người rồi." Họ Ấn trong lời nói của Trịnh Vỹ là Ấn Chung Thiêm, còn gã họ Lưu còn lại là phó thị trưởng thành phố Nam Châu.

"Hắn ta có thể bị phán bao nhiêu năm?"

"Hắn không tham dự việc chia số tiền tham ô, lại chủ động khai báo những chứng cứ vô cùng xác thực, xem như cũng có biểu hiện lập công. Nếu hiểu rõ về tội trạng của hắn, chắc là sẽ không phán lâu lắm, có thể sẽ hoãn thi hành án phạt." Trịnh Vỹ nhìn Diệp Chính Thần đang trầm tư, cuối cùng cũng hiểu từ xưa đến nay Diệp Chính Thần như rồng hiện đầu chứ không hiện đuôi, luôn luôn bận rộn nhưng vì nguyên nhân gì lại trích ra một ít thời gian cùng mình đến trường bắn.

Thì ra là vì vụ án ở Nam Châu.

"Thế nào, tình cũ của cậu mở miệng cầu xin cậu giúp đỡ à?" Trịnh Vỹ cười nói.

"Uhm." Diệp Chính Thần nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hầu như ai đi ngang qua cũng nhìn chiếc xe của anh vài lần, sau đó lại liếc nhìn biển số xe, cuối cùng còn ngoái đầu nhìn chiếc xe một lần nữa.

Thỉnh thoảng có một vài cô gái đẹp lướt qua, tò mò liếc mắt nhìn một vài lần vào cửa kính tối om của xe, muốn xác định xem chủ nhân của chiếc xe này là dạng người như thế nào.

Bỗng nhiên anh rất muốn biết, nếu cô ấy đi qua xe của anh, biểu tình sẽ như thế nào, có bày ra vẻ mặt khinh thường nói: Xấu chết đi được! hay không.

Trịnh Vỹ nói: "Xem ra những tin tức anh tung ra đã có hiệu quả, phụ nữ a, cuối cùng vẫn thiếu kiên nhẫn!"

"Vị hôn phu đang gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, không có người phụ nữ nào có thể bình tĩnh được." Diệp Chính Thần đã sớm đoán được cô sẽ lo lắng đến mức không chịu nổi, muốn tìm cách để cứu người. Chỉ là anh không nghĩ tới, năm đó cô dùng lí trí để dứt khoát, gần như khiến anh phát điên, nhưng vẫn kiên trì giữ quyết tâm mạnh mẽ....

Bây giờ, cô lại vì Ấn Chung Thiêm mà chuyện gì cũng chấp nhận làm, ngay cả việc lên giường với đàn ông cũng chấp nhận.

Yêu là như thế nào, lại có thể khiến cho cô đánh mất lý trí, buông bỏ toàn bộ nguyên tắc và lòng tự trọng của bản thân!

...

Nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đi tới, Diệp Chính Thần ngồi thẳng, ánh mắt anh chăm chú nhìn thân ảnh đang bước đi của cô.

Cô đã thay một bộ áo váy màu đen, đoan trang nhưng cũng không kém phần thanh lịch. Nhưng mà, lớp trang điểm mỏng vẫn không thể nào che giấu được gương mặt đang tái nhợt và tiều tụy của cô.

Ánh mắt hoảng hốt của cô không thể giấu được vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy cô, trái tim anh bỗng nhiên lại âm ỉ đau đến co rút từng trận...

Nếu hôm qua anh thấy được vẻ mặt hốc hác này của cô, anh chỉ sợ, cho dù như thế nào, anh cũng không thể xuống tay được!

Diệp Chính Thần nhất thời thất thần, không cẩn thận mà ấn trúng còi xe.

Cô theo phản xạ quay đầu về hướng phát ra tiếng còi, nhìn về phía anh, một ánh nhìn ngắn ngủi rồi cô nhanh chóng quay đầu sang hướng khác...

Anh như lại được nhìn thấy, đã thật lâu thật lâu trước kia, vào một ngày đông ấm áp.

Có một cô gái mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh màu hồng nhạt, đứng ở ban công. Làn da cô ấy trắng như tuyết, gương mặt rạng rỡ như pháo hoa. Áo ngủ mỏng manh tung bay, dáng người lung linh lúc ẩn lúc hiện...

Cô duỗi thẵng hai tay, mỉm cười đón lấy những tia nắng mắt trời ấm áp.

"Nha đầu!" Anh gọi cô.

Cô chợt quay đầu lại, gương mặt tươi cười vui vẻ ấy của cô vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ của anh.....

"Sư huynh, chào!"

Tình yêu năm đó, lưu lại cho anh rất nhiều ký ức khó có thể quên, trong đó đương nhiên bao gồm...

Lúc anh mạnh mẽ mà đi sâu vào cơ thể cô, khoái cảm long trời lở đất khiến cho anh hoàn toàn chìm vào bể trầm luân. Khi đó, cô đau đớn ngẩng đầu, mạnh mẽ cắn môi dưới, mái tóc đen huyền trải dài trên da thịt cô, nước mắt chảy xuống hai má....

Nhưng mà, điều mà anh nhớ rõ nhất, vẫn là nụ cười ngọt ngào và câu nói ấm ấp nhất: "Sư huynh, chào!"

Nếu anh sớm biết rằng bản thân mình không thể kiềm chế được, càng ngày càng lún sâu thì anh nhất định sẽ không vì bất kì một nguyên nhân nào mà cố ý đến gần cô...

————————————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiết lộ một chút về tình tiết tiếp theo!

Thân thế bí mật bấy lâu nay, nếu không ngoi lên, ta sẽ đình công đấy!

Mục lục
Ngày đăng: 24/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục