Gửi bài:

Chương 31

Người xưa từng viết, con người vui mừng nhất là khi tên đề bảng vàng và đêm động phòng hoa chúc.

Lời này đúng là người xưa nói?

Cứ tạm xem là vậy, thì cũng sai lầm rồi.

Tần Tri đến gần rạng sáng mới ngủ, uống không ít — sau vài giờ thức anh ngồi cùng vài người bạn ăn bữa sáng, lại uống rất nhiều, cả đêm nói mê. Mà anh say rượu thật đúng là tệ không thể nói, cứ kéo Quan Thục Di đáng thương nói mấy lời vô nghĩa, mà   Quan Thục Di một câu cũng không nghe vào — nàng cũng uống không ít. Cuối cùng hai người trở về thế nào, bản thân họ cũng không rõ.

Buổi sáng lên tới nơi, hai người một người phòng bếp, một người phòng ngủ của ba mẹ, chỉ mỗi phòng tân hôn là không ở.

Khi Tần bà nội rời giường, phát hiện Tần Tri đang gối lên một cái nồi ngủ gục trong bếp. Quan ba ba Quan mẹ nửa đêm chịu đủ kinh hoảng, con gái ông bà lẻn vào nhà, chui vào ổ chăn của họ khóc lóc nói thương nhớ ông bà, cả đời không muốn đi, sau đó thì chen chúc giữa hai người, ngủ không biết gì.

Gả con gần quá không phải là chuyện tốt, một chút xót xa đầy thần bí cũng không. Lúc này, Quan ba ba hoàn toàn không có cảm giác con gái đã gả đi.

Quan mẹ nhìn gương mặt con say ngủ, khịt mũi, nuốt nước mắt: "Sao lại cảm thấy như nó mới sinh ra, mặc cái áo hoa nhỏ nhỏ nằm giữa chúng ta?"

Quan ba ba không lên tiếng, đứng lên, mặc thêm áo khoác đi về phòng ngủ trước kia của con.

Người nhà họ Quan không có cảm giác đã gả con, người họ Tần cũng không có cảm giác đã cưới vợ cho cháu, tóm lại là...... Gả gần quá .

Mười giờ sáng, Tần Tri bị bà nội gõ đũa vào cái gối – nồi đánh thức, họ hàng đã về hết, khoảng sân chung đã khôi phục sự yên lặng vốn có, Tần Tri ngồi nửa ngày tìm lại bản thân, cuối cùng sau khi đầu đau muốn nổ tung cũng nhớ ra mình là ai. Anh ngơ ngác nhìn bà nội dọn dẹp phòng tân hôn, chăn mền, cô dâu mới không thấy đâu, vỏ chuối còn lại mấy vỏ, tất trắng của đàn ông có một cái, nhưng không phải của anh.

"Đi lên đó đón vợ xuống!" Tần bà nội lời còn chưa dứt, lại gõ vào nồi một cái.

Tần Tri ôm nửa đầu đi lên lầu, gõ cửa nhà vợ. Cha vợ không cho anh vào, nói là theo phép tắc, phải ba lần lại mặt mới có thể vào. Không quá một lúc, ông đã cõng con gái kiêm vợ anh áo hoa ra cửa.

"Đám bạn bè cũng thật là, chuốc rượu nhiều quá...... Con bé này, sao lại nặng như vậy......" Ông bố càm ràm, giọng nói tràn đầy yêu thương. Tần Tri đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười đi theo ông xuống lầu. Quan Thục Di vẫn say rượu chưa tỉnh, đến lầu hai, nàng ngóc đầu nhìn vách tường, đột nhiên nói: "Có chồng thì giỏi lắm sao?! Tôi cũng có!"

Tần Tri hơi kinh ngạc, sau đó cười khổ. Cô nàng có lẽ còn đang bận so bì với người nào đó trong mơ.

Quan ba ba cõng con đến lầu một thì quay về, khi ông trở ra, nhìn Tần Tri nói: "Hôm qua bạn bè nhà con đưa tiền mừng qua nhà ba, chút nữa lên ba đưa lại. Hai nhà cùng mời khách không tốt lắm, tiền mừng đưa sai chỗ hết. Con về nói lại với Tần bà nội." Ông bố già muốn chứng tỏ ông không tham tiền, tiếc rằng Tần Tri không theo kịp. Anh mông lung gật đầu, đại khái cái gì cũng chưa vào tai.

"Chú, chú về!" Tần Tri ôm đầu, tạm biệt.

Tần bà nội lại la oai oái, "Kêu ba, còn gọi chú sao!"

Vẻ mặt Quan ba ba không thèm để ý, "Không cần, không cần, khách khí làm gì, thằng bé vẫn chưa quen mà!" Làm bộ nói vậy, nhưng ông già đứng đó không nhúc nhích. Hôm qua phí sửa miệng ông cho đến một ngàn tệ. Theo đạo lý, nhà gái không phải thưởng tiền, nhưng hôm qua Quan ba ba cũng uống nhiều, ôm Tần Tri nói: "Chú em này, anh cho cậu một ngàn tệ, gọi chú là ba được không?"

Tần Tri nghẹn nửa ngày, cúi đầu gọi một tiếng "Ba". Ông lão quá vui mừng, nhất thời kích động, tính cách nhiều chuyện lại nổi lên, "Ờ, rồi, về ngủ đi. Phòng tân hôn, lau dọn trong sân để ba tìm người giúp, hai đứa ngủ đi, ngủ đi! Cái gì cũng không phải làm, để ba......"

Tần Tri gật đầu, quay lại phòng, chui vào giường, ôm vợ, ngủ. Giấc ngủ tiếp tục cho đến khi bản tin tối tiếp sóng đài truyền hình vang khắp địa cầu, cặp vợ chồng mới tỉnh lại vì đói, nhưng vẫn nằm trên giường, không muốn động đậy.

Tần Tri ngạo mạn khuých khuỷu tay vào Quan Thục Di, "Con dâu, đứng lên nấu cơm đi."

Quan Thục Di tỏ vẻ không vui, nàng hơi vặn mình, bĩu môi, "Đây là nhà anh."

Tần Tri tỏ vẻ ông lớn, "Cũng là nhà em."

Quan Thục Di hỉnh mũi, làm bộ ngây thơ, "Ứ...... Người ta...... Người ta mắc cỡ mà."

Sau đó...... Tần Tri ói.

Ói thật sự, vì hôm trước anh chỉ uống rượu mà chưa ăn thứ gì vào bụng. Cũng vì lần đầu nhà anh có người kết hôn, không có kinh nghiệm.

Quan Thục Di ngồi ghé trên giường, chỉ vào Tần Tri nói mấy câu vô nghĩa: "Anh...... Người đàn ông không có trinh tiết, thằng nhóc này là ai?"

Tần Tri quay lại túm tay nàng.

Từ phòng ngủ, âm thanh đùa giỡn của hai người rất lớn, Tần bà nội nhìn chồng, mắt hai ông bà lộ ra ý cười, ý cười này gọi là rất ám muội.

"Có con sớm thôi, có con sớm, chúng ta trông cho chúng nó." Tần bà nội thì thầm với chồng.

Tần Tri ậm ừ mãi mới đứng lên, nhìn vào gương dụi mắt, lảo đảo ra khỏi phòng ngủ vào phòng khách. Trong một góc sáng sủa, ông nội bà nội đang đếm tiền. Một giờ trước, luật sư Trần mang tiền đến giao lại, không dám đánh thức Tần Tri, xong việc vội vàng đi. Sắp qua năm mới, nhà ai không có công chuyện phải làm.

Tâm trạng Tần Tri rất tốt, cười tủm tỉm trêu chọc ông bà, "Nhiều tiền như vậy sao? Bà nội, phát tài rồi!"

Tần bà nội lại tỏ ra mất hứng, bà theo Tần Tri đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy bọc thức ăn lấy từ khách sạn đã được gói lại ngày hôm qua, bỏ vào nồi, hâm lại.

Tần Tri với sự tiết kiệm của ông bà nội đã thành thói quen, cảm thấy hoàn toàn không thành vấn đề. Một thế hệ quen sống tiết kiệm. Hơn nữa, gói lại cũng đúng, hôm qua đồ ăn đám cưới không biết còn thừa lại bao nhiêu, lãng phí mới đáng xấu hổ.

Dù là nhà họ Tần, hay nhà họ Quan, đều giống nhau ở những con người giản dị cần kiệm.

"Cô họ thứ tư của con, bốn đứa con gái, đứa nào bà cũng đi hơn năm trăm tệ, con đoán nó đi con bao nhiêu!" Tần bà nội cầm đũa đảo đồ ăn, càm ràm.

"Bao nhiêu?" Tần Tri hỏi lại, nhân thể nhìn vào tủ lạnh, những chiếc gộp đóng gói chất thành đôi cao tới phát rầu — ăn tới khi nào? Anh thật sự không để ý người khác đi bao nhiêu, nhưng anh phải tỏ ra chú ý.

"Năm trăm! Con nói xem, có đạo lý này sao? Nhà nó mấy đứa, nhà mình có mình con, sau này hai đứa đầy tháng đứa nhỏ, hiếu hỉ không được mời bọn nó, bà không thèm tiền nhà chúng nó. Còn nữa, nhà bọn nó có việc, con cũng không được đi! Nghe không?!

Nghe không?! Nghe không?!" Tần bà nội cầm đĩa lên, đặt nửa con gà vào, múc hai chén cháo, vừa nấu cơm vừa lầm bầm một cách tức tối.

"Dạ! Dạ! Đã biết, đã biết!" Tần Tri vội vàng đồng ý, trong lòng lại buồn bã vì bà anh đề cập đến con cái. Anh không biết mở miệng thế nào với ông bà, vấn đề...... Con cái, anh vẫn kiên quyết không thể có. Anh bưng đĩa vào phòng, đến cửa, anh gọi ông: "Ông nội?"

Tần gia gia đang đếm tiền quay lại, "Gì?"

"Cô họ thứ tư là ai ạ?" Tần Tri buồn bực điểm danh lại tên những người thân thích trong óc.

"Trước đây mượn xe đạp nhà chúng ta một năm không trả, bà nội con tới cửa mới đưa về được đến nhà." Tần gia gia đối với vị họ hàng này cũng có ý kiến.

Gật đầu, Tần Tri giơ chân đá văng cửa. Quan Thục Di đã rời giường.

Nhìn nửa con gà đầy mỡ trên đĩa, Quan Thục Di bỗng buồn nôn, nàng đứng lên: "Chết cũng không ăn. Em về nhà mình ăn."

Tần Tri ngậm chân gà gật gật đầu, thuận tay mở chiếc TV đen trắng đặc sắc kiểu cũ trong phòng ngủ. Không cần biết là năm thứ bao nhiêu, TV đen trăng vẫn sinh tồn một cách bình an trong nhà họ Tần, ấn nút tivi chỉ dò được 12 kênh.

Quan Thục Di lên lầu, chẳng được bao lâu đã trở lại, vẻ mặt ảm đạm nhìn Tần Tri: "Nhà em đã ăn cơm dư hôm trước, cũng là vài loại trộn vào nhau rồi ăn. Chồng à, em trốn đây, chờ họ ăn xong mớ cơm thừa này em mới về."

Tần Tri vui vẻ, anh giơ tay chỉ ra cửa, "Hôm nay kháng chiến, em ăn táo không cần tính tiền."

Quan Thục Di làm một biểu cảm khoa trương tỏ vẻ mừng như điên, lao ra khỏi phòng, ngông nghênh đi đến sọt táo chọn vài trái. Đang chọn, Tần bà nội gọi nàng lại, chỉ vào kho hàng bên kia: "Bên kia tươi hơn, chỗ này là táo héo, đừng ăn. Để bán đi, bán không được bà nội cho con làm tương táo."

Quan Thục Di gật gật đầu, hạnh phúc đến muốn chết. Nàng ngẫm lại, lại cảm thấy không đúng, không ngờ trước kia nàng ăn là táo không tươi? Quên đi, quên đi, còn chuyện gì có thể so sánh với chuyện ăn táo không tốn tiền? Nghĩ đến đã không thấy có. Gả cho "thằng" bán hoa quả, quả nhiên là đúng đắn.

"Gia gia bà nội còn kiểm tiền?" Tần Tri gắp một miếng thịt gà đưa vào miệng Quan Thục Di, hỏi.

Quan Thục Di cắn một miếng táo kèm thịt gà, gật đầu. Nàng giơ đầu ngón tay, nói: "Kiểm ba lượt. Mẹ em bên kia đã làm ba lần, đại khái vài ngày tới họ sẽ phải dựa vào đếm tiền mà sống. Bóp chân giúp em, hôm qua mệt chết!"

Tần Tri cầm khăn lau miệng và tay, nhận lệnh bóp chân cho vợ. Đương nhiên, hành vi ngẫu nhiên lau dầu mỡ trên tay cũng là vì mục đích này.

Hai người đang khúc kha khúc khích, Tần bà nội và Tần gia gia không gõ cửa trực tiếp xông vào.

Quan Thục Di hoảng hốt đứng lên, nhưng Tần bà nội và Tần gia gia hoàn toàn bình thường, à, cũng không phải là không sao cả, vẻ mặt hai ông bà hơi nghiêm trọng, không để tâm hai vợ chồng đang làm gì.

Tần Tri nhìn gia gia hai tay trái phải cầm mấy tập tiền, Tần bà nội cầm một tờ giấy dài ghi danh mục quà tặng, hơi ngây ra, lại làm sao vậy? Vừa rồi còn tốt mà!

Quan Thục Di vội vàng ra sô pha, mời ông bà ngồi. Im lặng chốc lát, Tần bà nội lại theo đúng sở trường huých một cái vào Tần gia gia, ông mở miệng: "Khuông Khuông...... Có chuyện này cần nói với con. Bà nội con định để vài ngày nữa mới nói, ông nghĩ, cứ nói sớm cho xong, bằng không ông ngủ không được."

Tần Tri sửng sốt, anh nhìn Quan Thục Di, Quan Thục Di cũng nhìn lại anh.

Tần bà nội mở tờ danh mục quà tặng, chỉ vào một hàng chữ phía trên, đẩy về phía Tần Tri: "Con xem này."

Tần Tri cúi đầu nhìn, hàng chữ viết –

Họ và tên....: Tiền lì xì cho con trai: Hai vạn tệ.

Tần gia gia sờ túi, sờ nửa ngày lấy ra một bao thuốc lá, trong gói thuốc là đủ các nhãn hiệu thuốc lá, ông đút một điếu thuốc vào miệng, hít vài hơi liền mới nhả khói: "Ông nghĩ, có thể là tiền của ba ruột hay mẹ ruột con. Chúng ta không có thân thích nào một lần cho tới hai vạn tệ. Hơn nữa, trước đây cũng nhận được một phong thơ, là viết cho con."

Tần Tri không lên tiếng, Quan Thục Di sán lại gần, khoác tay anh.

Tần bà nội lấy ra một phong thư cũ đưa cho Tần Tri, "Khi con học lớp ba, cũng vào mùa đông, sáng tinh mơ ông bà mở cửa, đã thấy trên nền có phong thư, bên trong có ba mươi đồng tiền, không viết gì thêm."

Tần Tri mở phong thư, đầu tiên anh nhìn nơi đóng dấu bưu kiện, đáng tiếc phía trên không có gì, chỉ là một phong thư cũ.

"Ông và bà con cũng sợ hãi. Ban đầu chúng ta sợ có người sẽ mang con đi, nhận được ba mươi đồng tiền, mới mang con về quê ở một năm, lo lắng đề phòng hơn một năm. Từ từ rồi cũng bớt lo, dù ông bà dấu con đi, cha mẹ ruột con muốn tới tìm, ông bà cũng không thể ngăn, đúng không? Sau đó, ông bà chờ. Quay về, bà nội lặng lẽ treo một cái chuông ở cửa, thời gian đó, chỉ cần hơi có cái động tĩnh ông bà sẽ lên. Ông bà chờ, chờ, chờ đến bây giờ, không thấy tiếng chuông vang bao giờ." Tần gia gia vừa nói, vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tần Tri.

Mặt Tần Tri không chút thay đổi. Quan Thục Di gắt gao nắm tay anh, nàng có thể cảm giác được, từng lớp mồ hôi từ lòng bàn tay chồng nàng toát ra, lạnh lẽo.

Từ lúc phong bì thư có ba mươi đồng xuất hiện, mấy năm nay Tần gia gia có thêm nhiều tâm sự. Nhiều năm như vậy, nhớ tới chỉ cảm thấy nặng trịch, nhớ tới như có móng mèo quào vào trong tim. Bây giờ thì khác, Tần Tri đã lấy vợ, cháu dâu ông cũng có, ông không muốn tiếp tục dấu giếm.

Tần bà nội nói tiếp: "Lúc trước bà nghĩ, mặc kệ là ai đến bắt con đi, bà sẽ liều mạng với họ, theo họ lên tòa án. Sau này, con càng lúc càng lớn, con suy nghĩ cẩn thận, có chuyện gì cũng không nói cho chúng ta biết, cũng không để trong nhà thêm phiền hà. Ông con lúc ấy bán hàng ở chợ trời, tan học con phải đi dọn quán đẩy xe, học tập cũng không để ông bà lo lắng. Khi ông bà ngủ không được cũng nghĩ, đứa cháu tốt như vậy, sao có thể nói không cần là không cần? Bà mắc chuông không phải vì muốn gọi họ mang con đi, bà chỉ muốn hỏi họ, lòng người là từ thịt lớn lên, 10 tháng mang thai mới ra máu thịt, sao có thể nhẫn tâm như vậy, mùa đông khắc nghiệt bỏ một đứa trẻ vào sọt...... Lại là một đứa trẻ tốt, tốt như vậy, làm sao mà bỏ được?"

Tần bà nội nói xong, nước mắt rơi ào ạt. Tần Tri không thể nói thành lời, kéo tay bà, ve vuốt những nốt chai. Trên những nốt chai là một vết nứt, mặt ngoài lớp da cả đời không được rửa sạch. Vết nứt đến mùa đông càng mở lớn, dù dùng thuốc gì cũng không lành. Là hai bàn tay này nuôi anh trưởng thành, là hai bàn tay này ôm anh từ trong sọt vuông, nuôi anh đến bây giờ. Tần Tri muốn an ủi gia gia bà nội, anh rất muốn cười, cuối cùng lại bày ra một gương mặt tươi cười còn khó coi hơn so với khóc, rồi nước mắt rơi đầy mặt.

Tần bà nội giúp cháu lau nước mắt, Tần Tri cảm giác bàn tay ấy như một tờ giấy thô ráp. Anh chôn mặt trong đôi tay, bờ vai co rúm, hờn dỗi nói: "Bà, con không làm công việc này nữa, ông bà sau này chỉ ở trong nhà, muốn làm gì thì làm, không làm gì nữa, được không? Con muốn hiếu thuận với ông bà."

Tần gia gia lau nước mắt, cười, "Nói cái gì vậy? Cửa hàng hoa quả cả đời, ông bà còn đi được, sao có thể ngồi yên? Mặc kệ người ta sống hay chết đi."

Mũi Quan Thục Di đắng chát như có ai nhỏ dấm chua. Nàng rất muốn khóc, lại không dám. Nhìn ba người khổ sở như vậy, nàng suy nghĩ, thấy nàng có thể thay Tần Tri nói vài lời. Có lẽ, những lời này chỉ nàng có quyền nói. Nàng đứng lên, lại gần Tần bà nội, ôm chầm bà, "Bà nội, bà đừng buồn, con và Tần Tri thế nào cũng không đi, làm con nhà ai cũng không làm, cả đời này con là con dâu của nhà họ Tần. Sau này con sẽ hiếu thuận với bà, sống thật tốt với Tần Tri, ai tới mang Tần Tri đi con cũng không cho, chúng con chỉ theo ông bà."

Nói xong, nàng cũng khóc, không biết vì sao mà khóc. Nàng thấy chồng mình đáng thương, rất đáng thương. Nàng không nghĩ ra cách nào an ủi những người nhà này, không nghĩ ra cách để xoa dịu lòng chồng nàng, nàng chỉ có thể cùng khóc, trong lòng thầm thề –

Cả cuộc đời, nàng phải tốt với anh, với cả nhà anh.

Tần Tri ngây ngốc suy nghĩ trong chốc lát, đứng lên, ra cửa dỡ cái chuông rỉ sắt — trước đây anh nghĩ thứ đó chỉ để nhắc nhở khách vãng lai mới treo lên. Thời khắc anh tháo chiếc chuông, theo bản năng, anh nhìn ra ngoài cửa.

Tối như mực, cái gì cũng không thấy.

"Say này, ông bà đừng treo chuông nữa, tiền cũng đừng nhận." Tần Tri đặt cái chuông lên bàn.

Tần bà nội đưa tay lau nước mắt, "Không thể được, không còn cách nào khác sao? Hai vạn tệ, không ít, sau này hai con còn có con, tiền này......"

"Bà, hai vạn tệ này con có, tiền này...... Đừng lấy!" Tần Tri ngồi xuống, dứt khoát.

Tần gia gia ngẩng đầu: "Không lấy, quăng ra đường?"

Câu nói khiến Quan Thục Di cùng Tần bà nội cùng cười. Quan Thục Di vỗ vào xấp tiền trên bàn, nói: "Vậy hay là...... Hiến vào nhà từ thiện, viện dưỡng lão thì sao? Trong đó đều là cô nhi, hoặc là người già không có ai chăm sóc, chúng ta quyên tiền cho họ dùng vào việc tốt. Như vậy cũng coi như không cầm tiền của họ, cũng không nợ ân tình. Tần Tri là ông bà nuôi lớn, không quan hệ đến họ!"

Lời Quan Thục Di như là đang nói thay suy nghĩ trong lòng ông bà. Tần bà nội gật đầu liên tục, tuy rất luyến tiếc, nhưng tiền này quả thật không thể cắn vào, Tần gia gia dụi tàn thuốc, rất tán thành mà quăng hai tập tiền lên bàn, "Bỏ đi! Sáng mai hai đứa không cần làm gì hết, ghé vào cái...... Cái cái viện đó, quyên. Quyên hết, hai vạn...... Hai vạn lẻ ba mươi tệ, nhớ tính cả lời vào, tính rõ ràng, quyên hết!"

Đưa ông bà nội ra cửa, nụ cười trên mặt Tần Tri chậm rãi bị bóc ra. Quan Thục Di không an ủi anh, có một số việc, an ủi không có tác dụng. Nàng chỉ ngồi cạnh anh, nhìn anh, chờ anh nói chuyện với nàng.

Vội vàng rối loạn một lúc, khuya dần, âm thanh trong TV của Tần gia gia len lỏi vào , lúc có lúc không. Quan Thục Di cầm hai tập tiền, ném qua một bên, kéo Tần Tri đứng lên, "Anh có ngủ không? Không ngủ thì làm chuyện khác."

Tần Tri nhìn nàng, gật gật đầu.

Hai người mặc quần áo, lặng lẽ lên lầu 3 mở cửa phòng tân hôn. Quan Thục Di bật hết đèn trong phòng, quay đầu nhìn Tần Tri, chỉ một vòng quanh phòng, "Chúng ta di chuyển giống như công tơ điện nhé? Chạy như bay tới trời, xoạt xoạt xoạt, một vòng rồi một vòng?"

Tần Tri đang đầy bụng tâm sự bỗng chốc vui vẻ, "Ba em trả tiền điện phai không?"

Quan Thục Di le lưỡi, gật gật đầu, "Ừ, may mắn là ngủ rồi, bằng không lại mắng."

Căn hộ mới rộng hơn 120 m², ba phòng và một phòng khách. Tất cả những món vật dụng chưa mở đều để một bên, muốn dọn dẹp cho gọn phải mất nhiều ngày. Hai vợ chồng xắn tay áo bắt đầu bận rộn, một người tháo hộp sắp đặt, một người cầm khăn lau sàn, lại là yên lặng không nói gì.

Hơn nửa giờ sau, Quan ba ba không nói một lời đi vào. Ông bố lòng vòng vài vòng, làm bộ nhìn mấy khe hở trên tường, làm bộ ngó đông ngó tây. Cứ như vậy, giả như vô ý tắt mấy bóng đèn, ông đứng ở cửa nói nhỏ: "Sáng mai hãy dọn."

Quan Thục Di ngẩng đầu nhìn cha, cười, "Ban ngày ngủ đủ rồi."

"Đừng thức quá muộn." Quan ba ba nói xong quay người đi ra, gần đến cửa thì lầm bầm một câu: "Công tơ điện di chuyển, xoạt xoạt xoạt, vẫn xoay vòng, chạy như bay đến cùng trời cuối đất......"

Tần Tri yên lặng không nói nhìn về phía cửa, khi ông bố vợ không còn tăm tích, anh ngồi phịch xuống sàn bắt đầu cười nắc nẻ. Quan Thục Di túm một gói đồ dưới nền nhà, đập lên đầu anh, hằm hè: "Không được cười ba em!"

Mặt Tần Tri nhăn nhúm ngẩng đầu, rất chân thành lắc đầu, "Không cười, thật mà. Công tơ điện xoạt xoạt di chuyển, anh cũng không cười. Ba em chạy đến cùng trời cuối đất thật sao? Không dễ đâu, còn chạy như bay nữa ...... Ha ha!"

Quan Thục Di lại giơ tay gõ vào đầu anh một cái, "Không được cười nhạo ông già."

Tần Tri cầm tay nàng kéo vào lòng anh, hai người ôm nhau, nhìn tấm ảnh cưới trên tường.

"Sau này anh sẽ sống tốt, hiếu thảo với ba mẹ em."

"Cả ông bà nội của anh nữa."

"Ừ...... Quả Quả."

"Ừm?"

"Trước đây, anh luôn nghĩ, nếu anh thấy họ, chắc chắn sẽ không nhận họ, dù họ có nói thế nào, anh cũng không nhận họ."

"Ba mẹ ruột của anh?"

"Ừ!"

"Còn bây giờ?"

"Buông tay, anh chỉ mong họ quên anh, đừng bao giờ nghĩ tới anh nữa."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy ."

"Ừ...... Quả Quả?"

"Ừm?"

"Chúng ta...... Đợi vài năm nữa, nhận nuôi một đứa con được không? Em thích con trai hay con gái?"

Quan Thục Di hơi ngây người, nhìn Tần Tri. Đã sớm biết không thể có con, theo bản năng, nàng giơ tay chạm vào bụng mình, trong lòng như có kim châm, hơi nhói, trong một khắc, Quan Thục Di hiểu Lang Ngưng. Lúc này, nàng muốn có một đứa con. Bởi vì nàng yêu người đàn ông này, nên nàng muốn sinh cho anh một đứa con, đứa con thuộc về hai người họ.

Đàn bà thì muốn có con, đó là thứ ham muốn nguyên sơ nhất, thật ra là muốn chiếm hữu, đứa con là thứ dấu ấn cao nhất đánh vào tâm trí người đàn ông, là tầng đầu tiên trong mối quan hệ chung của một gia đình.

Giờ phút này, trong lòng Quan Thục Di có một loại cảm giác kỳ diệu, nàng cảm thấy, nàng có.

Dấu ấn lần ấy, nàng có.

Mục lục
Ngày đăng: 01/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục