Gửi bài:

Chương 15 - Khoảng cách kỳ lạ

Bạn bè? Bạn bè là cụm từ không thích hợp đối với người hiện đại, trong sự không ngừng tiến tới của xã hội, cách mà những người hiện đại sống chung với nhau quả là kỳ diệu. Thẳng thắn? Thẳng thắn cũng là cụm từ không thích hợp đối với người hiện đại.

Người hiện đại thích quanh co lòng vòng để biểu lộ tình cảm.

Ở thời cổ đại xa xôi, những người xa lạ nhờ được giới thiệu mà trở thành bạn bè. Lời giới thiệu ban đầu thường là thế này: "Vị này là xx, tên chữ là xx, người này tính cách không tồi, yêu thích thi văn...... Như thế, như thế! Ba chấm! Ba chấm......" Người tiến cử sẽ nêu mọi ưu điểm của người kia, mọi người dần dần trở thành bạn bè cũng là bởi vì tương hỗ từ cảm xúc đến nội tâm đích thực, mới có thể cả đời kết bạn, trở thành tri kỷ.

Còn xã hội hiện đại...... Xã hội hiện đại thì giới thiệu đến cả tổ tông tám đời liên quan, đương nhiên nếu tổ tiên của anh là một người thợ rèn phúc hậu, có thể lược bớt.

Anh bạn này, bố anh ấy là xxx, mẹ anh ấy là xxx, ông ngoại anh ấy là xxx, người nhà anh ta có chỗ dựa vững chắc nào, thân thích thế nào, gia cảnh thế nào, giới thiệu đến, giới thiệu đi, chưa xong có lẽ còn có thể lặng lẽ nói thêm với anh một chút về số tiền tiết kiệm đang gởi ngân hàng.

Hệ thống giá trị sau lưng một người quyết định trị giá của người đó, đó là người hiện đại. (quá đúng, dịch đoạn này mà buồn cười, buồn và cười!)

Trong mắt người hiện đại, tôi không tồn tại. Tôi là tạo thành nhờ giá trị của vô số người và vật đằng sau tôi. Không có những thứ hoa lệ đó, tôi chỉ là một số không, cho dù tôi cố gắng thế nào, vươn lên thế nào, cũng chỉ có thể là một số không.

Gần đây...... Giới hạn với Tần Tri dường như đã tăng đến vô hạn, Quan Thục Di đuổi mãi mà không thấy, bởi vậy, nàng cảm thấy khổ sở.

Lần đầu tiên, Quan Thục Di biết Tần Tri không phải là người đào than đá. Từ miệng Ngô Gia Dương mà biết, thật ra từ trước, nàng đã biết anh không phải người đào than. Nhưng nàng không nghĩ lại có thể như vậy, Ngô Gia Dương kiêu ngạo nói với nàng: Nút chai nhà nàng trước kia ở công ty lớn tài giỏi thế nào, lương một năm bao nhiêu, cao quý thế nào, giá trị con người bạn gái quá triệu, anh ngồi xe cao cấp đi làm, một bộ âu phục giá hơn vạn tệ. Hiện nay, bao nhiêu công ty đang mời Tần Tri, giá cả của Tần Tri là bao nhiêu, vân vân......

Quan cô nương đáng thương bị đả kích, nàng cảm giác trước mặt nàng và Tần Tri xuất hiện một con kênh, mà con kênh này càng ngày càng nới rộng.

Tuy rằng Tần Tri quyết liệt yêu cầu, sau này Ngô Gia Dương có đến quán nữa thì ngay cả bạn bè cũng không thể. Nhưng Ngô Gia Dương đi rồi, những người khác vẫn có thể đến. Những người này mang theo tin tức, cố ý vô tình trước mặt Quan Thục Di nói về Lang Ngưng, lại bàn bạc về tương lai của Tần Tri.

Quan Thục Di bị tổn thương. Thương tổn đó dẫn đến sự bất an làm nàng càng yếu ớt.

Những thông tin như thế, làm sao một người phụ nữ nhỏ nhoi như nàng có thể tiếp nhận? Quan Thục Di cảm thấy trước kia mình thật buồn cười, nàng thậm chí nhớ tới căn hộ chung cư của nàng, trước kia nàng luôn dựa vào nó để giữ thể diện, tuy rằng trên miệng luôn nói không cần. Nhưng nếu gặp được người hợp ý, muốn tiến tới, nàng vẫn như vô tình nói cho người ấy, cưới nàng sẽ không phải lo lắng về chỗ ở. Bây giờ nhớ đến, chung cư tựa như một câu chuyện tiếu lâm hài hước phổ biến......

Cứ như vậy, trái tim Quan cô nương biến thành một mảnh nhỏ, bởi vì đã sớm hãm sâu, cho nên mảnh nhỏ ấy càng thêm đau đớn, từng ngày từng lúc khó chịu.

Quan Thục Di nhớ rõ, trên sách vẫn viết thế này: Tình yêu, chính là anh đi vào lòng tôi, tôi đi vào lòng anh! Sau đó...... Dung hoà...... vân vân và mây mây...... Đơn giản như vậy. Nàng không hiểu vì sao chỉ vì giữa họ là mấy lớp tiền, vách ngăn địa vị lại ngăn cản họ thành ra chật vật như vậy. Nàng thà anh là một người đào than.

Sau khi ái tình lạc vào mùa đông lạnh lẽo?

Liên tục nửa tháng, Quan Thục Di không nói chuyện với Tần Tri, nàng phớt lờ anh, bởi vì để ý, lại sợ sẽ nếm mùi thất bại.

Tần Tri...... Cũng không biết nên làm thế nào để đối mặt với Quan Thục Di. Anh rất muốn giải thích, để mọi thứ trôi vào quên lãng. Anh thích Quan Thục Di. Nhưng anh sợ nếu anh đưa tay cho nàng, sau này lại phải xin lỗi nàng. Quan Thục Di giả bộ như hai người chỉ là bạn bè, khiến cho Tần Tri không thể tiến thêm một bước. Tính khí anh ngày càng nóng nảy, nếu nhìn thấy một vài người bạn cũ trong nhà, thái độ lại càng ác liệt, gần đây nhất gặp một người quen, anh quay người bước đi, một câu cũng không muốn nói.

Sau đó...... Rất kỳ diệu, Quan Thục Di dần dần lại cùng "người bạn" Tần Tri chậm rãi phát triển tình hữu nghị kỳ diệu, đây là điều Tần Tri không đoán trước được.

Nói phát triển nghĩa là, mọi sinh hoạt của Quan Thục Di bị nhóm "bạn bè" của Tần Tri xông vào quấy rầy. Những người này như bình thường như liệt sĩ cách mạng, tre già măng mọc, luân phiên nhau đến quán cà phê sách báo danh rồi thuyết phục, mỗi lần như thế bọn họ đều mũi dính đầy tro, nhưng vẫn kiên cường bất khuất.

"Tôi nói này em dâu à, em thế nào mà không nhìn ra then chốt vậy?" Thi Hạo Khánh vòng quanh giá sách, Quan Thục Di xếp từng quyển lên kệ, không thèm quan tâm người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề, tuy ông ta gọi nàng là em dâu, nàng cảm thấy rất thích, nhưng ...... Những người này đến đây là muốn mang Nút chai đi. Nàng luyến tiếc, càng không muốn! Nàng đành phải phớt lờ bọn họ.

"Tôi nói này em dâu......" Thi Hạo Khánh lại từ phía khác tiến lại, đứng chắn trước mặt Quan Thục Di, cười cười van nài. Quan Thục Di ném quyển sách cuối cùng lên giá sách, miệng đầy vẻ tức giận vì bị xem nhẹ: "Tôi không phải em dâu...... Có quỷ biết tôi là cái gì!"

"Em không phải thì ai mới có thể? Trong mắt thằng nhóc kia chỉ toàn thấy em, cơ bản là không nhìn đến chúng tôi, em dâu à, để Tần Tri ở thành phố nhỏ này thật đáng tiếc.Em giúp anh nói với cậu ta vài câu, anh nhờ cả vào em."

Quan Thục Di bất đắc dĩ ngẩng đầu, mặt anh cả này không biết đã phải trải chiến tranh khốc liệt thế nào, phía đông, những nếp nhăn trên mặt bị túm vào một chỗ; phía tây, một đám máu đông, nhìn qua quá sức thê thảm.

Thi Hạo Khánh giơ tay sờ khóe miệng, hít khí lạnh: "Để em chế giễu rồi, em dâu. Chị dâu em đánh nhau với em gái anh."

Quan Thục Di lắc đầu: "Không có, cũng không phải lần đầu tiên."

Đúng vậy, tiên sinh Thi Hạo Khánh mỗi lần trên mặt mang thương tích, sẽ chạy đến đây tìm Tần Tri. Trong nhà ông ta rất hỗn loạn, ông ta là tiểu thị dân ở tầng lớp dưới cùng lập nghiệp thành công mà ngoi lên. Khi đã có tiền, quan hệ giữa người với người trong nhà ít nhiều không kịp thích ứng, mấy năm nay vẫn chưa kịp thích ứng. Mỗi ngày, vợ và mẹ, cậu cả, cô em vợ, em trai chạy qua chạy lại, sau đó bắt đầu giáp lá cà. Ông ta đứng giữa chịu trận. Người này gần đây vô cùng nhung nhớ cuộc sống bình yên trong văn phòng chủ nhiệm, nên muốn giao lại công ty cho Tần Tri, bên ngoài thì giả như công ty phá sản, có lẽ ông ta đã mệt mỏi với sự tàn khốc trong quá trình lập nghiệp, nên muốn buông tay để tận hưởng những ngày tháng bình thường mà hạnh phúc ngày xưa. Nhưng Tần Tri không đồng ý.

"Em dâu, Tần Tri là nhân tài, là nhân tài lớn. Em đặt cậu ta trong tiệm sách, không phải rất tàn nhẫn sao? Một tiệm sách nhỏ thế này, mất bao nhiêu năm mới có thể trở thành nhà sách Tân Hoa*?"

*:Nhà sách trực thuộc nhà nước Trung Quốc, và đương nhiên là có quy mô rất lớn.

Quan Thục Di buồn bực đẩy chiếc xe không vào một góc, tức tối ngồi xuống sô pha, cáu kỉnh nói: "Tân Hoa là nhà sách quốc gia. Chúng tôi làm thế nào cũng không thể được đến mức như nhà sách Tân Hoa...... Còn nếu anh ấy muốn đi, tôi có thể ngăn lại sao? Tìm tôi vô dụng!"

Thi Hạo Khánh xấu hổ cười vài tiếng. Không cẩn thận động đến vết thương nơi khóe miệng, cơ mặt ông ta bất giác run rẩy một lúc.

Giọng Quan Thục Di mang theo một tia vứt bỏ: "Hơn nữa, tôi và Tần Tri...... Bây giờ còn chưa xác định. Tôi cũng không biết anh ấy nghĩ như thế nào ...... Có lẽ anh ấy chỉ coi tôi như một cô em gái hàng xóm, mấy người nói ở thành phố lớn, Tần Tri tốt như vậy, phong độ như vậy...... Tôi chỉ là một người phụ nữ ở trong nhà đang tìm việc làm, làm sao chúng tôi có thể."

Quan Thục Di ủy khuất dựa vào lưng ghế sô pha, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.

Thi Hạo Khánh lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa. Quan Thục Di lấy từ dưới bàn trà một cái gạt tàn thủy tinh đặt mạnh lên mặt bàn, quát khẽ: "Đừng để khói bay lung tung! Bỏ tàn thuốc vào!"

"Ha ha...... Em dâu thế này, rất giống chị dâu em!" Thi Hạo Khánh cười, ngồi xuống bên cạnh Quan Thục Di, ông hút xong hai điếu thuốc, đột ngột hỏi Quan Thục Di: "Em có muốn biết chuyện trước đây của họ không? Anh và Lang thị cũng có vài quan hệ, vì Tần Tri là nhân tài anh vẫn luôn muốn có, coi như là ngoài cuộc tỉnh táo còn trong cuộc u mê đi."

Lang Ngưng, Lang Ngưng, cái tên này tra tấn Quan Thục Di suốt một tháng trời. Mọi người đều nói về Lang Ngưng. Quan Thục Di từng lên mạng, gõ thử cái tên ấy, thật đúng là gia thế hiển hách, tình nhân trong mộng của đàn ông. So với cô ta, nàng có cái gì?

Nàng quay đầu nhìn Thi Hạo Khánh, cầm ấm trà rót cho ông ta một chén, đẩy qua: "Muốn...... Tôi muốn biết, anh nói cho tôi biết đi, anh Thi!"

"Em không giống cô ta, em tốt hơn nhiều. Thật lòng đấy, tin lời anh nói. Bọn họ đã chia tay, không thể quay lại, thằng nhóc Tần Tri đó là điển hình cho câu ngựa hay không chịu ngoảnh đầu." Thi Hạo Khánh gạt tàn thuốc, nghiêm túc nói với nàng.

Quan Thục Di quay nhìn Thi Hạo Khánh, đột nhiên cảm thấy anh trai già này, tướng mạo không tệ, dáng vẻ đường đường, mặt đầy vẻ đáng thương!?

Nàng cười khổ đánh trống lảng: "Chỉ là lời anh nói!"

Thi Hạo Khánh biết đã nói đúng chuyện Quan Thục Di thích, vì thế, cố gắng "chèo kéo": "Anh nói thật. Anh chú ý Tần Tri đã nhiều năm, trước kia là đối thủ cạnh tranh, sở thích của cậu ấy anh nắm rõ, em muốn biết cái gì, anh nói hết cho em."

Quan Thục Di lập tức thẳng người, hai tay đặt lên đầu gối, nghiêm chỉnh gật đầu: "Được. Em muốn biết tất cả, anh nói đi!"

"Lang Ngưng và Tần Tri quen nhau lúc học đại học......" Thi Hạo Khánh bắt đầu kể chuyện Tần Tri, quá khứ của anh......

Tần Tri đẩy cửa, đưa mắt nhìn qua sô pha, Thi Hạo Khánh đang khúc kha khúc khích, không biết nói gì với Quan Thục Di, mà Quan quả táo nhà anh sắc mặt rất khó coi. Anh cởi bao tay da, mạnh mẽ vỗ những hạt bụi không hề tồn tại trên người, hai người chuyên tâm nói chuyện kia mới quay đầu nhìn anh.

Thi Hạo Khánh xấu hổ cười cười, đi tới, giọng nói pha lẫn một tia lấy lòng: "A! Tần Tri, cậu đã về?"

Tần Tri gật đầu, nghếch cằm hỏi bên kia: "Anh và Quan quả táo nói chuyện gì?"

Thi Hạo Khánh vò đầu: "Cô ấy muốn hỏi về Lang Ngưng."

Sắc mặt Tần Tri trở nên rất khó coi. Thi Hạo Khánh thấy tình thế không ổn, tìm một cớ "chia tay.....", bỏ trốn.

Quan Thục Di giương mắt nhìn Tần Tri đứng ở cửa quán cà phê sách. Anh mặc một chiếc áo khoác màu lam đậm, dài đến đầu gối. Người đàn ông này, khoác lên người cái gì cũng hợp, nhìn thật vừa mắt. Không sai, trời đã cho anh khả năng đứng ở tầng cao nhất của thành phố lớn, còn nàng, lấy gì để xứng với anh?

Tần Tri cởi áo khoác cầm trong tay, chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn Quan Thục Di.

Quan Thục Di cũng nhìn Tần Tri, trong tưởng tượng, con kênh ngăn cách giữa hai người càng thêm rộng lớn, khoảng cách thật sự quá xa, quá xa vời...... Đối với những người như họ, có lẽ sự nghiệp là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Nhưng với nàng, một người phụ nữ nhỏ nhoi, hôn nhân mới là tất cả. Nửa năm nay, nàng làm sao lại như vậy, một mình nàng diễn trò sao?

Tần Tri chậm rãi ngồi xuống, dịu dàng hỏi nàng: "Sao vậy? Em đừng nghe Thi Hạo Khánh nói hươu nói vượn, anh ta chỉ lừa em thôi." Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng như trước.

Quan Thục Di lắc đầu, cảm thấy tủi thân. Hốc mắt bắt đầu rơm rớm nước.

Tần Tri đưa tay vào túi áo khoác, lấy ra một quả táo to, tựa như một đứa nhỏ lấy hai ngón tay nắm đồ chơi: "Muốn ăn không?"

Quan Thục Di lắc đầu. Trong lòng ê ẩm, giờ phút này, táo mà nàng thích ăn nhất cũng không thể xoá đi nỗi chua xót. Nàng nhìn cái đầu heo đang cười điềm đạm, thật muốn đập cho anh ta một cái.

"Rốt cuộc làm sao vậy? Anh phải tội em? Được rồi, cho em đánh một cái." Tần Tri xoay người, đưa ót ra trước mặt nàng.

"Cô ấy rất đẹp, phải không?" Quan Thục Di hỏi khẽ.

"Ai? Lang Ngưng?"

"Ừ."

"Vì sao lại hỏi về cô ấy?"

"Ông chủ đất kia......"

"Chủ đất?"

"Là người vừa rồi kia."

"À."

"Anh ta nói, Lang Ngưng dáng người xinh đẹp, tóc dài lay động...... Rất có khí chất, có hương vị, tập hợp tất cả những gì mà đàn ông yêu thích."

Tần Tri thật sự không biết phải trả lời Quan Thục Di thế nào, nếu chỉ nhìn bề ngoài, những lời này hình như là sự thật. Nhưng tuyệt đối không thể nói với nàng, anh còn chưa muốn chết.

"Cô ấy không bằng em." Tần Tri dứt khoát nói dối.

"Anh gạt người, em nhìn ảnh của cô ấy rồi." Quan Thục Di bắt đầu bới móc.

Tần Tri bất đắc dĩ nhìn sàn nhà, đã là quá khứ rồi mà? Anh không hiểu nội tâm của phụ nữ, cô ấy đang ghen sao?

Nhìn bờ vai hơi gầy gò phía trước, người này vẫn không nhúc nhích, cúi đầu ngây ngốc, nước mắt tủi thân của Quan Thục Di bỗng muốn tuôn trào, ôm lấy anh: "...... Ôi......" một tiếng, bắt đầu mở đập nước.

A? Tình huống gì đây? Tần Tri ngây người, cô ấy bị đả kích sao? Thật ra, cô ấy không nên khổ sở như vậy, trong mắt anh, Quan Thục Di có nét đẹp của riêng nàng, nét đẹp ấy, cả đời Lang Ngưng cũng không thể có. Cho nên, anh đã muốn quên mọi thương tổn mà cô gây ra cho anh, đó là sức hấp dẫn của Quan quả táo.

"Này!" Quan Thục Di khóc một hồi, gọi anh.

"À?" Tần Tri bừng tỉnh từ trong mạch suy nghĩ, quay đầu lại.

Quan Thục Di đột nhiên vươn hai tay, mạnh mẽ nắm hai bên quai hàm của anh, nhéo cật lực, gào lên: "Heo!!!!"

Vô số mồ hôi lạnh từ xương sống Tần Tri bốc ra, tuy anh biết Quan Thục Di có đôi khi hơi bất bình thường, nhưng đây là tình huống gì?

Mắt Quan Thục Di ngập nước, đúng, là nước, ai dám nói nàng khóc, kẻ đó nhất định phải chết.

"Chúng ta quen nhau bao lâu?" Quan Thục Di trừng mắt hỏi.

Tần Tri: "Nửa năm."

Quan Thục Di: "Anh biết không?"

Tần Tri: "Biết cái gì?"

Quan Thục Di: "Tôi chỉ muốn một tay bóp chết anh. Tôi chỉ mong mỗi ngày bó anh lại đánh cho tan nát, để thân thể anh hóa thành một ngôi sao băng, xuyên qua cửa sổ, xuyên qua vùng quê này...... Cuối cùng hóa thành tro bụi!"

Tần Tri: "...... Này!"

Quan Thục Di căm hờn: "Người khác yêu đương thế nào tôi không biết, nhưng với tôi thì tôi xác định toàn vũ trụ tôi là người thứ nhất! Anh lại cứ đần độn như vậy sao? Cho nên, anh là...... Heo!!!!"

Tần Tri: "...... Con người chỉ mới đặt chân lên mặt trăng, nói toàn vũ trụ có hơi khoa trương......"

Quan Thục Di: "Câm miệng! Nói chuyện chính!"

Tần Tri: "A!"

Quan Thục Di kéo khuôn mặt Tần Tri đến mức nhăn nhúm khó tưởng tượng nổi: "Nói!"

Tần Tri ăn đau, cũng không dám phản kháng: "Nói cái gì?"

Quan Thục Di: "Cái gì cũng được!"

Tần Tri: "Buông ra......"

Quan Thục Di: "Không có cửa đâu!"

Tần Tri: "Vậy em muốn anh nói gì?"

Quan Thục Di quệt miệng: "Nói anh thích tôi!"

Tần Tri tức khắc: "Thích em."

Quan Thục Di quệt miệng: "Thích nhất trên đời!"

Tần Tri tức khắc: "Thích nhất!"

Quan Thục Di quệt miệng: "Không phải uy hiếp?"

Tần Tri gian nan nhếch môi: "Hoàn toàn không!"

Quan Thục Di buông tay ra, mỉm cười, nụ cười của nàng mang theo một chút bất đắc dĩ, một chút thương hại, một tia tự giễu cợt, và một hương vị không nói nên lời. Tần Tri có thể nhìn thấy trên khuôn mặt nàng vô số diễn cảm, nhưng, mọi tình cảm đó hình như đang tập hợp lại để nhắn gửi một tín hiệu sau đó, trong lúc này, trông nàng thật sự đáng sợ! Điều này làm tim Tần Tri đập kịch liệt, anh linh cảm chuyện gì sắp phải xảy ra.

Quan Thục Di vươn tay xoa hai má Tần Tri: "Không có con...... Cũng không sao ...... Chỉ cần có anh là được. Em nói nghiêm túc, anh tìm khắp nơi cũng không thể thấy người nào hiền lành tốt bụng giống như em đâu, em nói là được, em sẽ không thay lòng với anh, em thích anh. Cũng chỉ muốn gả cho anh! Anh không thể cự tuyệt em. Bởi vì...... Em cũng không biết phải nói gì...... Nút chai, anh có thể tưởng tượng mà, qua thôn thượng lưu của em, còn thôn hạ lưu ......"

Tần Tri ngây người, anh ngây ngốc nhìn cô gái trước mặt, nàng rơi lệ chỉ vì đã nghe những chuyện của anh. Cô gái này lại bắt đầu nói năng nhăng nhít. Mỗi khi nàng ngượng ngùng, không thể thổ lộ, không thể giãu bày chính xác ý muốn, nàng lại nói hươu nói vượn. Thật ra, nàng không cần phải nói gì, Tần Tri biết, vì anh hiểu nàng, như ngay lúc này đây, anh hiểu, nước mắt của nàng không rơi vì nàng, mà là rơi vì anh.

Đúng vậy, Quan Thục Di uất ức vì anh, bất bình vì anh, thương tâm vì anh.

Nhẹ nhàng nâng gương mặt tròn trĩnh, Tần Tri chậm rãi hôn...... Anh nói: "Chúng ta kết hôn đi, anh thích em."

Đây là mắt và mắt giao hòa,

Đây là tim và tim va chạm,

Đây là số phận và số phận hoà hợp......

Đây là tiếng quát lớn đến từ lầu 4 của Quan mẹ: "Bà đây...... Không đồng ý!!!!!!!!!"

Tần Tri và Quan Thục Di quay qua nhìn Quan ba ba, vẻ mặt ông xấu hổ, xua xua tay về phía hai người. Đằng sau, Quan mẹ tay cầm rổ rau căm tức nhìn họ.

Mục lục
Ngày đăng: 06/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục