Gửi bài:

Chương 30 - Qua rồi, vẫn còn lại

[Con người luôn phải trải qua thời điểm khó khăn nhất -, đó là lúc rời quê, đứng ở một vùng đất xa lạ bồi hồi nhớ lại. Những năm tháng chần chừ, Chương Nam Chính luôn nhớ tới anh. Có lẽ, đối với những người khác, đây chỉ là chuyện nhờ vả qua lại râu ria, nhưng đối với Tần Tri, bị nhớ tới, lại là một phần ân tình. Phần ân tình này, anh vẫn nghĩ đã xong rồi, không có khúc mắc mà để trôi qua.]

Tần Tri đỡ cây thang, không biết nên đưa đi đâu. Anh thấy phía sau những người bạn muốn nháo động phòng không định buông tha . Anh vội vã chạy tới, giấu đi, một khi bị nắm, bị ép vào cuộc chiến nháo động phòng, anh nghĩ anh không chịu nổi .

Phía sau, tiếng huyên náo càng ngày càng nhỏ, Tần Tri cất thang, thực hiện hành động giả dối chạy ra sân sau, tìm một góc sân vắng ngồi. Anh kiên nhẫn đợi cho đến khi những người đuổi theo chạy thật xa.

Lúc này đã là mười giờ đêm, trong sân, quạt máy còn quay vù vù.

Ngồi mãi, Tần Tri cảm giác sau cổ thổi tới một luồng khí nóng. Anh kinh ngạc, da gà nổi toàn thân. Say rượu phút chốc tỉnh một nửa. Anh quay người, vừa định kêu lên, một bàn tay che miệng anh lại, "Đại ca, là em, là em, Chương Nam Chính!"

Tần Tri xoay qua, hoàn toàn tỉnh táo. Phía sau anh, đúng là người không ngừng nói ma nói quỷ bảo mình đã xảy ra chuyện, bị người nhà bắt lại – Chương Nam Chính. Anh ta từng là người bạn tốt nhất của Tần Tri, người anh em tốt nhất.

Cậu ta muốn gì mà lại kêu mình là anh, giọng lại kỳ lạ như vậy? Câu nói của Chương Nam Chính thật sự mang theo một tia nịnh bợ, cầu xin. Trước kia, người này không như vậy.

Hợi động đậy, Tần Tri nhìn về phía sau. Trong bóng tối, hai mắt Chương Nam Chính mở rất to, sự hoảng sợ trong mắt dù trong bóng tối vẫn không thể che đậy. Tròng trắng anh ta nở rộng như muốn nhấn chìm tròng đen, dáng dấp như một công nhân vừa chui từ hầm khai thác than ra.

"Chương Nam Chính?" Tần Tri có phần không chắc chắn, thân thể lại né về phía sau một chút. Người này như mới chui từ chuồng heo ra, giữa thời tiết lạnh đến đông cứng vẫn không dấu được mùi hôi tản ra quanh người anh ta. Tần Tri cảm giác đầu óc choáng váng, chẳng lẽ anh nhận sai người? Người nổi tiếng khắp thành phố lớn, chỉ có phong độ Chương Nam Chính là người này? Cậu ta không thể như thế.

Tiếng cười cất ra từ miệng Chương Nam Chính vương một chút xấu hổ. Anh ta cười, hơi đánh trống lảng: "Tôi cảm thấy Tiểu Ngưng sẽ đến, tôi đến tìm cô ấy."

Tần Tri không lời anh ta, "Cũng không cần dùng đến cách trốn ở đây!"

Chương Nam Chính: "Trong nhà...... Còn có những người khác...... Đang muốn bắt tôi."

Tần Tri không hé răng. Lúc này, anh vẫn còn choáng váng, anh không tìm một lý do hợp lý để giải thích, cho dù ảo tưởng một câu chuyện xưa nào đó cũng không được, giống như anh đang hài kịch hoá hoàn cảnh của anh ta.

Chương Nam Chính đợi trong chốc lát, sợ run cả người. Anh ta đưa mắt nhìn khắp nơi, sau khi xác định đã an toàn mới đứng lên, nói: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, nhé?"

Tần Tri cũng đứng lên, lắc đầu cự tuyệt, "Hôm nay tôi kết hôn."

"Tôi là anh em nhiều năm, anh đừng tuyệt tình như vậy?" Chương Nam Chính khép nép cầu xin, điệu bộ, giọng nói, cử chỉ thật sự hèn mọn.

Cái gì đè nặng trên lưng Chương Nam Chính, làm anh ta hèn mọn như thế?

Tần Tri không hé răng. Hai người cứ lẳng lặng đứng như vậy, đánh giá lẫn nhau, đánh giá đến khi phía xa xa, không biết ai đốt một quả pháo xịt ban ngày không nổ. Chương Nam Chính hoảng sợ, lập tức ngồi xổm xuống nhìn xung quanh.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Tần Tri hỏi anh ta.

Trong bóng đêm, Chương Nam Chính cố hết sức khom người, nhưng vẫn run rẩy. Người anh ta giật khẽ trong chốc lát, rồi nói: "Tần Tri, anh em gặp chuyện không hay, thật. Tôi biết hôm nay không thích hợp, nhưng cậu có thể...... Giúp tôi lần này!"

Như trước, không che đậy được sự hèn mọn.

Hơi thở dài từ đáy lòng, Tần Tri bất đắc dĩ. Anh rốt cuộc là trêu chọc vào ai? Đầu tiên là Lang Ngưng, bây giờ là Chương Nam Chính, muốn kết hôn khó đến như vậy? Anh nhìn khắp sân tìm bạn học cũ, còn cả người – vẫn như trước ngồi trên nóc nhà không biết mất mặt – ca hát ỏm tỏi Ngô Gia Dương. Thôi, thêm lần này, coi như lần cuối cùng, coi như vì một người khi ở trường đại học không để ý đến anh là một người bệnh, Chương Nam Chính vẫn còn nhớ đến anh, coi như vì sự nhớ thương đó mà đáp đền đi.

"Đi trên lầu, cậu ăn cơm chưa?" Tần Tri chỉ lên lầu chung cư, hỏi anh ta.

"Vẫn chưa." Chương Nam Chính đứng lên, nhìn trái nhìn phải, cẩn thận trả lời.

Tần Tri dẫn Chương Nam Chính chậm rãi đi về, anh ta rón rén đi theo. Đi đến cửa lầu, Ngô Gia Dương đứng ở sân thượng, chỉ vào anh ta, kêu to. Tần Tri quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, "Hừ!" một tiếng cảnh cáo. Người này lập tức thông minh mà ngậm miệng, tò mò nhìn Chương Nam Chính lén lút từ sân đi lên lầu.

Có vài người dù hoá thành tro bụi, Ngô Gia Dương vẫn có thể ngửi thấy mùi hắn. Có một số việc anh ta đã sớm biết, nhưng anh ta không muốn nói. Vốn dĩ anh ta muốn chờ anh cả kết hôn ổn thoả, anh ta sẽ bán mối hàng này.

Người kia, sao lại tìm tới nơi này?

Ngô Gia Dương nhìn khắp sân tìm bạn học cũ của chú rể, trong lòng lập tức hiểu ra. Tin tức kia, những người này còn không biết, bọn họ vẫn như trước, thăm dò thong tin về Tần Tri để lấy lòng người nào đó. Suy nghĩ cẩn thận, Ngô Gia Dương lúc nào cũng như người say cuối cùng lại ló sự thông minh đột xuất. Anh ta ngoắc tay về phía Mã Bách Đông đang ồn ào trong sân. Mã Bách Đông đi về phía anh ta, cười cười, "Tôi cũng không có thang, đêm nay anh đừng trông mong xuống được."

Ngô Gia Dương:......

Mã Bách Đông nhíu mày, đi tìm thang.

Tần Tri và Chương Nam Chính đi vào phòng tân hôn. Hôm nay, anh là mục tiêu quá hấp dẫn, mới đến cầu thang, một đám con nít nhà hàng xóm lập tức vây lại hét lên: "Tìm được rồi! Tìm được rồi!......"

Một đứa hét, những bạn học cũ không thấy Tần Tri cũng ùa đến. Chương Nam Chính bị dồn đến một ngách, không có ai để ý đến anh ta, làm sao có thể nhận ra?

Con nhà giàu ở Hành Dương, Chương Nam Chính, cùng đường phải cúi đầu, cả người tản ra mùi hôi, không thể là như vậy, dùng tư duy bình thường không thể tiếp nhận.

Khách khứa đều đã uống không ít, miệng nói hươu nói vượn, túm lấy Tần Tri uy hiếp. Tần Tri cười khổ nhìn lối lên lầu, hôm nay nói chuyện rất không thích hợp.

Chương Nam Chính cố gắng co người, nhìn Tần Tri đứng ngoài, vẻ mặt bất đắc dĩ. Anh ta chờ đợi người có thể cứu anh ta, nhưng giờ phút này, bản thân Tần Tri cũng khó tự bảo vệ.

Một bàn tay đột nhiên đặt lên vai Chương Nam Chính không hề báo trước. Chương Nam Chính sợ tới mức giật nảy người, hoảng sợ quay đầu nhìn lại, là bốn người luật sư Trần, đều là vẻ mặt ái muội đang cười cười. Ngô Gia Dương ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang kêu vài tiếng, những con ma men trên lầu càng thêm hưng phấn, lập tức ùa tới, tóm Tần Tri lôi xuống lầu, nháo động phòng.

"Ông chủ Chương hôm nay quá say sưa vì lễ chăng? Chậc chậc, xem cả người anh đây này!" Hách Dật Nguyên trêu chọc, ra dấu mời anh ta ra khỏi cầu thang.

Vẻ mặt Chương Nam Chính xấu hổ, xoay người muốn chạy, phía sau Ngô Gia Dương gọi lại, "Bên ngoài mọi người đều đang tìm ngài! Ở phòng cảnh sát, mấy người bạn hữu từng chơi bài chung có nói, đến mấy ngàn vạn thì phải!"

Con người đáng khinh đành phải quay người nhìn nhóm bốn người. Giờ khắc này, Chương Nam Chính chỉ muốn chết. Không thể chịu được hoàn cảnh này, bị người quen biết không bằng mình nhìn thấy, thực là sống không bằng chết.

Luật sư Trần chỉ vào cầu thang. Ông không cười nhạo Chương Nam Chính, nhưng sự hả hê thì không cách nào che đậy.

"Đi lên đi, anh cả bận bịu bên kia không chỉ trong chốc lát đâu!"

Chương Nam Chính gật đầu, rất nhanh men theo góc tường lên lầu.

Tần Tri bị dày vò suốt hai giờ mới thoát được, khi anh lên lầu, Chương Nam Chính đã ăn no. Ngô Gia Dương đứng ở cửa, chỉ vào ba cái tô lớn trên bàn trà, nói: "Ba tô cơm lớn, hóa ra có thể ăn hết thật!"

Tần Tri cười cười, chỉ về phía cửa, ba người trong phòng đứng lên đi rồi đi ra ngoài. Gần đến cửa, luật sư Trần thì thầm với Tần Tri: "Đừng mượn anh ta mượn tiền."

Tần Tri hơi sửng sốt, gật gật đầu, vỗ vai ông, khi tất cả đã rời khỏi, anh đóng cửa.

Người anh em tốt nhất trước kia ngồi ngơ ngác trong phòng. Ăn no, Chương Nam Chính đã có cảm giác an toàn. Trốn chạy suốt một tuần, lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình thật sự là một con người.

"Tôi gặp xui xẻo!" Chương Nam Chính ngẩng đầu nhìn Tần Tri, cười khổ.

Tần Tri nhìn gương mặt tiều tụy đã được rửa sạch, cằm lún phún râu, ậm ừ, "Tôi thấy, phụ nữ mới có đặc quyền đó, mỗi tháng một lần, cậu làm sao có tư cách?"

"Tôi thành như vậy, tôi cũng mừng thay cho cậu, thật sự. Bán đứng bạn bè, giật vợ anh em, nếu tôi là cậu tôi sẽ nã pháo ăn mừng." Chương Nam Chính tự bình luận về mình.

"Bỏ đi, hôm nay thoải mái một ngày. Cậu cũng không cần khổ sở, gần đây giật vợ người khác đã được coi thành kiểu giao dịch lớn, việc làm của nhân tài, người bình thường không làm được." Tần Tri trả lời.

"Châm chọc tôi?...... Cậu không hỏi tôi, vì sao trở thành thế này sao?" Chương Nam Chính cười khổ.

Tần Tri sâu kín thở dài. Anh thấy hơi khát, đứng lên rót một chén nước. Dưới lầu, Quan mẹ không biết đang mắng ai, giọng bà oang oang truyền lên tận phòng.

"Nhìn đi, các người nhìn xem, ban đầu bảo chuẩn bị hai trăm cân thịt là đủ rồi, bây giờ sáu trăm cân còn thừa ra ngoài! Nói cái gì, ai bảo các người nâng lên như vậy? Ai nói có thể đặt ở đây? Họ hàng thân thích mà còn thua mấy bát mỳ? Mau lấy đi, mau lấy đi, các người còn không biết tính tôi?...... Chuyện hơn mười ngày, này, cậu là ai? Họ hàng? Họ hàng nhà ai? Sao không thấy đến giúp?! Phì, đừng nói tới ông già chết toi nhà tôi, đêm nay tôi còn chưa tính...... Có đủ không? Nhà anh hơn mười người à! Cầm thêm mấy chén về, sáng mai có cơm, nhớ tới, còn chén...... A, ai đây? Bán đồ ăn? Bán đồ ăn mà dám ở đây hỗn ăn hỗn uống?"

Giọng bà lộ ra sự vui mừng, tuy nói vẫn khó nghe như vậy, nhưng, sự chanh chua trước kia đêm nay như không hề thấy. Hiếm thấy, đêm nay Quan mẹ rất rộng rãi, liên tiếp đẩy mạnh tiêu thụ mì hỷ (mì cưới), e là lo lắng để lâu, quá thời hạn mốc meo?

"Lang Ngưng đã tới đây, cô ấy rất buồn." Tần Tri đặt cốc nước lên bàn, nói với Chương Nam Chính.

Chương Nam Chính không lên tiếng. Anh ta hít một hơi thuốc lá, biểu lộ bản thân đã hoàn toàn không thèm để ý giữ ý tứ. Tần Tri nhìn anh ta, không biết nên dùng thái độ gì đối diện anh ta mới thích hợp. Chương công tử không còn tiền, về bản chất mà nói, chỉ còn hai chữ: Phiền toái.

Có điều, Tần Tri không khinh bỉ anh ta. Trước kia học đại học, vì tính tình không hợp, quan hệ giữa anh với những người khác không tốt lắm. Khi đó Chương Nam Chính đang hô phong hoán vũ ở trường, thích lấy tiền đổi cảm tình, thích đứng trên mọi người, bên người không thiếu bạn. Không hiểu sao, một người lắm bạn bè như Chương Nam Chính luôn kéo Tần Tri đi khắp nơi, có vui chơi gì đều dẫn theo Tần Tri. Nhờ anh ta, bốn năm đại học, Tần Tri cuối cùng cũng có được một ít ký ức đẹp về trường học. Riêng chuyện này, Tần Tri cảm ơn anh ta cả đời, không quên được anh ta.

Sau này ra đời, sau khi trưởng thành, chuyện xưa luôn lộ ra một nỗi tang thương không thể nói rõ ràng. Tần Tri đối với người bạn – người anh này có tình cảm, thật sự làm bạn tốt với anh ta. Nếu Chương Nam Chính không cho anh cơ hội, có lẽ sẽ không có Tần Tri hiện tại. Nhìn anh ta thành như vậy, Tần Tri sợ hãi mà không thể lý giải. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm Chương Nam Chính lại đến bước đường cùng thế này?

Đã no bụng, Chương Nam Chính tìm được cảm giác an toàn, sự ấm áp làm anh ta buồn ngủ. Dụi tàn thuốc, anh ta ngẩng đầu, nhìn Tần Tri nói: "Tôi cần một ít tiền."

Ờ, nhanh như vậy đã vào đề tài chính? Tần Tri hơi ngây người.

Chương Nam Chính khom người một chút, thái độ nịnh bợ một chút, nếu làm như lúc nãy, anh ta gọi một tiếng "anh cả", có lẽ Tần Tri sẽ giúp anh ta? Nhưng sau khi ăn no, trạng thái tâm lý đã xảy ra biến hóa, anh ta cố gắng nửa ngày, cũng không gọi được. Lúc này anh ta không đói bụng, nên tìm lại được kiêu ngạo và tôn nghiêm.

Anh ta im lặng chờ tiếng từ chối nghe mãi đã thành quen. Dù sao cũng sẽ bị từ chối, không bằng sớm nói ra, anh ta cũng hoàn toàn thoải mái.

Tần Tri nhìn từ trên xuống dưới, quan sát kỹ người anh, người bạn, người học trưởng của anh, cuối cùng anh cười thoải mái: "Được, đối với cậu có lẽ không nhiều lắm."

Chương Nam Chính hoàn toàn kinh ngạc, rồi sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái. Anh ta cố gắng dùng ánh mắt công bằng nhất nhìn kỹ, tìm tòi nghiên cứu Tần Tri, rồi sau đó anh ta vỗ sô pha, như khi còn đại học, anh ta ngồi trên bộ sô pha bằng da thật đóng theo kiểu Anh Quốc, trong phòng trọ xa hoa, gọi Tần Tri đến ngồi cạnh.

Tần Tri đi qua, lấy từ túi ra một tờ chi phiếu, điền số rồi đưa anh ta.

Chương Nam Chính nhận, nhìn con số, hơi kinh ngạc, "Tôi vẫn nghĩ cậu hận tôi, nên đến đường cùng mới tới tìm cậu."

"Vẫn hận." Tần Tri không ngẩng đầu, nói.

"...... Hồi đại học, ai cũng nói cậu cổ quái."

"Cậu đi với tôi, chỉ vì muốn cho bọn họ thấy cậu rộng lượng, tôi biết."

"Giống như...... Thế này. Mấy ngày nay, tôi tìm rất nhiều người. Họ hàng đều bảo tôi đi chết cho sớm đi, bọn họ chỉ ước gì tôi gặp xui xẻo. vận xui của tôi hình như đúng ý của họ, toàn thế giới đều tụ tập mà nhìn."

"Vậy à?" Tần Tri đáp hững hờ.

Chương Nam Chính đẩy chi phiếu lại, cười khổ, "À, chứng minh thư của tôi không thể dùng, nếu được, cho tôi ít tiền mặt đi. Ngân hàng, cái tên chết tiệt đó theo tôi sát gót."

Tần Tri cất chi phiếu, gật đầu. Anh mở cửa, nói nhỏ với mấy người đang đứng chờ ngoài cửa vài câu. Luật sư Trần nhìn anh trách cứ, Tần Tri cũng biết anh tự tìm phiền toái, nhưng ngày như hôm nay, thật sự không thích hợp để nhìn người khác khổ sở.

Anh không biết nói gì mới tốt. Nếu Chương Nam Chính không giải thích, anh cũng không định hỏi — biết chuyện bi thảm của người khác, càng mệt.

Tần Tri đứng ngẩn người, Chương Nam Chính không nói được một lời vò chiếc khăn trải bàn. Trong phòng, máy điều hòa thong thả phả hơi ấm, Tần Tri có cảm giác chếnh choáng, mơ mơ màng màng ngủ.

Anh chìm vào một giấc mơ rối rắm, cũng không biết bao lâu, bên tai mông lung có tiếng người nói chuyện. Tần Tri định mở mắt, lại không được, một lượng cồn lớn ăn mòn những tế bào thần kinh, anh không thể tự hỏi, không thể động đậy cơ thể.

Ước chừng sau nửa đêm, Tần Tri ngồi dậy, lắc lắc đầu.

Ngô Gia Dương đứng lên lấy nước cho anh, Mã Bách Đông đưa cho anh một phong thư. Tần Tri quay đầu nhìn, Chương Nam Chính đã không thấy đâu.

Tần Tri mở phong thư viết vội trên tờ giấy ghi danh mục quà tặng – thời buổi này, hình như con người không còn thói quen dùng cách này để trao đổi. Đứng dưới góc độ đó tiếp xúc với Chương Nam Chính, khiến Tần Tri có một cảm giác kỳ diệu, tựa như cầm con dao nhỏ giải phẫu, mở lớp da, bên trong vẫn bình thường. Thật ra, chữ là loại vật thể kỳ diệu, đôi khi, chữ so với ngôn ngữ còn thẳng thắn hơn, chân thật hơn.

Chú em Tần Tri thân mến:

Tiền, cấp dưới của cậu đã đưa tôi. Cậu không cần nói, bọn họ đã hiểu ý cậu. Từ điều đó mà nhìn, tôi vẫn mãi không bằng cậu. Lâu như vậy, tôi không tìm thấy một người có thể giúp đỡ mình, ở thời điểm đúng lúc nhất nhắc nhở về con người thật của mình. Trước kia, tôi vẫn cho rằng cuộc đời là của tôi, tôi làm người tốt hơn cậu, và không hiểu vì sao cuối cùng tôi vẫn luôn muốn bám vào cậu. Đến cuối cùng, cậu đã không rời, không vứt bỏ người bám víu cậu, còn tôi, lại bắt đầu hai bàn tay trắng lang thang quanh đây, hơn nữa không biết phải lang thang tới khi nào!

Tôi đối nhân xử thế không tốt, hôm nay tôi mới nhận ra.

Bằng đó ngày, tôi chạy trốn khắp nơi. Mọi người tìm tôi, bạn bè cũng tìm tôi. Một ngày một đêm tôi đi khắp nơi, sau đó mới phát hiện, cái mà tôi sợ hãi nhất không phải là chủ nợ, mà là hai bàn tay trắng bần cùng. Tôi chỉ là một kẻ yếu đuối, một bao cỏ không dám gánh vác trách nhiệm, một kẻ nhát gan đẩy xuống nước là hư thối.

Cậu muốn mắng tôi thế nào cũng được.

Trước kia, tôi vẫn nghĩ mình thông minh nhất, bởi vậy, tôi thường đóng vai một kẻ đứng nhìn, thích nấp vào chỗ tối quan sát tính cách của người khác, đây cũng coi là một niềm vui. Lần này, một ván bài thoại nhìn không lớn, tôi thua hết nửa đời tâm huyết của cha tôi, lưu lại cục diện rối rắm cho cha tôi khổ sở chống đỡ, cứ như vậy trốn đi, không biết khi nào quay lại.

Ngày tôi đi, tôi gọi điện thoại về nhà. Trong điện thoại, mẹ tôi khóc nỉ non, tôi đứng ở sạp báo bên đường cũng rơi nước mắt. Tôi muốn gọi điện thoại, lại không biết phải gọi cho ai. Rời quê hương thật lâu, tôi mới nhớ tới Lang Ngưng. Hoá ra, tôi không yêu cô ấy, nếu không, tạo sao đến cuối cùng tôi mới nhớ tới cô ấy?

Tôi muốn cưới cô ấy, bởi vì chúng tôi khi ở cùng với nhau sẽ thích hợp. Mọi người cảm thấy thích hợp, tôi cũng cho rằng sẽ thích hợp. Tôi cho rằng nếu bỏ qua Lang Ngưng, có lẽ sẽ không tìm thấy một người xứng với tôi hơn, thích hợp với tôi hơn, bằng cấp, gia thế, dung mạo, địa vị xã hội đều môn đăng hộ đối.

Tương xứng không nhất định là thích hợp, đây là đạo lý đến giờ tôi mới hiểu được.

Tần Tri, cậu biết không, có đôi khi tôi tự hỏi, vì sao Lang Ngưng thích cậu? Trước đây, tôi cho rằng, vì cô ấy là một cô gái mơ mộng hão huyền, đợi Lang Ngưng lớn lên, từ từ cô ấy sẽ thấy, đó là sai lầm.

Quả thực, mọi người nói với cô ấy, đó là sai lầm trong một lúc, cô ấy thật sự cho rằng mình đã sai lầm.

Tôi gây ra chuyện này, làm cậu tổn thương, cũng tổn thương một người vô tội như cô ấy.

Xin lỗi, nhưng cũng không hy vọng xa vời hai người có thể tha thứ cho tôi.

Tần Tri, lúc này nói gì cũng đã quá muộn. Đoạt người phụ nữ duy nhất của bạn, lại rời bỏ người phụ nữ đó, nghĩ tới nghĩ lui, trên đời này không tìm ra người nào khốn nạn như tôi. Tôi không muốn về nhà, không muốn đối mặt với hoàn cảnh cũ, cứ như vậy và bỏ trốn, để lại một mớ bong bong. Tôi biết, mớ bong bong này, cuối cùng vẫn như trước, cha tôi lại giúp tôi lau dọn.

Mấy ngày nay, suy nghĩ rất nhiều, thật sự, chưa từng có dư dả thời gian như vậy tự hỏi mình, tôi mới nhìn rõ nhiều chuyện. Tôi và cậu lớn lên khác nhau, tôi không thiếu cái gì, chỉ cần tôi muốn, tất cả đều có thể được, dù chưa đủ, cha mẹ cũng sẽ nghĩ cách để tôi thỏa mãn. Họ yêu tôi, mãi đến giờ vẫn yêu.

Lúc này, tôi không dám đối mặt với họ, tôi nhát gan đến mức không dám quay đầu, hoá ra, tôi chỉ có thế.

Tôi không mong được cậu và Tiểu Ngưng tha thứ. Tốt nhất cô ấy có thể oán hận tôi cả đời, như vậy có chết lương tâm tôi cũng an ổn. Nhìn thấy cậu tìm được người phụ nữ thích hợp, cuộc sống thích hợp, coi như ông trời bồi thường cho cậu, như tôi, coi như là ác giả ác báo.

Tần Tri chú em, tôi đi rồi, tôi nghĩ tìm không ai có thể tìm ra chỗ tôi ẩn nấp, chờ thêm một thời gian, suy nghĩ kỹ càng sẽ quay về tạ tội. Tôi sẽ đưa Lang Ngưng con dao, tùy cô ấy xử tôi thế nào cũng được. Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, không biết đến lúc đó có còn dũng khí nữa không.

Được rồi, không nói nhiều hơn, cảm tạ cậu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ân tình này, chỉ có thể chờ sau này lại báo đáp.

Tội đồ: Chương Nam Chính

Tần Tri liếm đôi môi khô khốc, cười khổ, mắng: "Đồ heo ngốc, vẫn không lớn nổi!"

Hách Dật Nguyên mở cửa sổ, nhìn khoảng sân yên tĩnh hỏi Tần Tri: "Anh cả, anh không hận hắn ta?"

Tần Tri đặt thư qua một bên, chống tay suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Không, tôi cám ơn cậu ta. Có giận thì phải là cha mẹ cậu ta tiếc rẻ vì rèn sắt không thành thép. Hơn nữa, không có cậu ta, tôi sẽ không về quê; không về sẽ không gặp được Quả Quả. Có một quyển sách viết một câu rất hay: Sẽ có vài lần cảm kích kẻ thù của anh, khi họ lơ đãng sẽ tặng cho anh một món quà không tưởng tượng được. Thật ra, những con đường trên đời đều là hình tròn, cả đời anh cứ lòng vòng, mãi đến khi anh gặp xui rủi mới phát hiện."

Anh nhìn về phía bốn người trước mặt, cười cười, nụ cười vô cùng thoải mái. Anh biết, họ không hiểu vì sao anh lại làm như vậy.

Con người luôn phải trải qua thời điểm khó khăn nhất, đó là lúc rời quê, đứng ở một vùng đất xa lạ bồi hồi nhớ lại.

Những năm tháng chần chừ, Chương Nam Chính luôn nhớ tới anh.

Có lẽ, đối với những người khác, đây chỉ là chuyện nhờ vả qua lại râu ria, nhưng đối với Tần Tri, được nhớ tới, lại là một phần ân tình.

Phần ân tình này, anh nghĩ đã xong rồi, không có khúc mắc để nó trôi qua.

Mục lục
Ngày đăng: 01/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục