Gửi bài:

Chương 8

Chương 8.1

Đưa Uông Phong Lân về nhà, dìu anh đến giường nằm xuống. Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ cũng quay lại phòng dành cho khách. Tư Nam nhìn đồng hồ một chút: "Đem A Kim cho em đi!"

Uông Phong Lân nắm tay em: "Anh có thể ngủ với em không?"

"Vậy A Kim phải làm sao bây giờ?" Tư Nam hỏi.

"Hứ, em chính là yêu A Kim nhiều hơn anh." Uông Phong Lân chu miệng.

"Anh tiết kiệm thời gian chút đi!" Tư Nam vỗ vỗ lưng anh. "Còn có vài ngày thôi, lỡ đâu ngày cuối cùng lại có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Ngoan đi, nghe lời em!"

Uông Phong Lân gật đầu, quay lại giường nằm, chỉ vào môi mình chớp chớp mắt nhìn Tư Nam: "Hôn nhẹ!"

"A." Tư Nam khom người hôn lên đôi môi cong cong của anh, "Ngủ đi, thụy mĩ nhân!"

"Uh! Gạo lức!" Uông Phong Lân nhắm mắt lại.

Tư Nam mỉnh cười nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, im lặng dùng ngón tay vẽ lại từng đường nét hoàn mĩ trên khuôn mặt anh: "Không biết khi anh khỏe lại có còn ngoan như bây giờ không nữa?"

"Gấu!" (Sẽ mà.) A Kim trốn trong tủ đồ của Tư Nam đã sớm chui ra, vừa đẩy cửa đã nghe được câu hỏi khẽ khàng của Tư Nam.

Tư Nam cúi đầu nhìn A Kim đang cọ cọ bên chân mình: "Đi thôi, đi rửa tay rửa chân rồi ăn cơm nào!"

"Gấu!" (Được thôi!) Vui vẻ lon ton phía sau Tư Nam.

Vừa mở cửa phòng, ngẩng đầu lên liền thấy Đường Tư Viễn đứng trước cửa rồi

"Anh Hai?" Tư Nam nhìn anh mình, "Có việc gì à?"

"Tư Nam, em với Uông tổng ruốt cuộc quan hệ như thế nào?" Đường Tư Viễn hỏi.

"Bạn tốt." Tư Nam trả lời.

"Các người rất thân mật nha!" Đường Tư Viễn cười đến ám muội.

"Có thân mật như em với A Kim không?" Tư Nam ngồi xổm người xuống, ngón tay vuốt vuốt cổ A Kim.

"Tư Nam!" Nụ cười mập mờ của Đường Tư Viễn hóa thành bất đắc dĩ, "Anh thật là hi vọng em với Uông tổng yêu nhau, dù sao vẫn tốt hơn là so với A Kim!"

"Tại sao ai cũng có thành kiến với A Kim vậy?" Tư Nam chợt nghiêm mặt, môi cong lên.

"Gấu!" (Đúng vậy!)

"Tư Nam, phải nói với em bao nhiêu lần em mới hiểu hả, A Kim chỉ là một con chó thôi!" Đường Tư Viễn thật là bị những lời trên chém tơi tả rồi.

"Vậy thì sao nào? A Kim đối với em rất tốt, hơn nữa còn rất ngoan." Tư Nam đem mặt áp vào lớp lông dài của A Kim.

Đường Tư Viễn thở dài một hơi: "Tư Nam, một ngày nào đó A Kim sẽ bỏ em mà đi! Nó đã mười ba tuổi rồi!"

"Chẳng lẽ nếu đổi thành người, sẽ không rời đi hay sao?" Tư Nam ngẩng đầu, hai mắt vô tội nhìn anh Hai đang nhíu mày.

"Anh cũng biết A Kim rất nghe lời em, nó rất thông minh. Nhưng mà, đó chỉ là tình cảm giữa thú cưng với chủ nhân, không phải tình yêu, em hiểu không?" Đường Tư Viễn cố hết sức giải thích.

"Nhưng mà, A Kim còn có thể ghen nữa!" Tư Nam đắc ý đứng dậy.

"Ôi, người có thứ muốn giữ, chó tất nhiên cũng sẽ có. Nó không thích em tốt với người khác, cũng là bởi vì nó cảm thấy được cái đó sẽ đe dọa đến vị trí của nó!" Đường Tư Viễn tiếp tục giải thích nghiêm túc.

"Anh Hai!" Tư Nam đứng dậy, "Anh thật sự là nghĩ nhiều quá rồi, em bây giờ có A Kim là đủ rồi! Đợi đến lúc A Kim không còn nữa thì bắt đầu một cuộc sống mới cũng không trễ mà!"

"Ôi, tùy em thôi!" Đường Tư Viễn lắc đầu, "Anh đi gọi Mạnh Ba với Kiệt Nhĩ xuống dưới nhà ăn cơm!"

"Được thôi!" Tư Nam dừng một chút, nhìn Đường Tư Viễn xoay người đi, "Đúng rồi, anh Hai, lâu rồi hình như không thấy anh đi chơi đêm?"

"Anh tu rồi, mẹ ngày nào cũng thúc dục muốn có cháu kìa!" Đường Tư Viễn không có quay đầu lại, chỉ đưa tay quơ quơ.

"Ha ha, là Tiểu Thanh sao?" Tư Nam hỏi dồn.

"Em rất lém lỉnh a!" Đường Tư Viễn dừng lại ở cửa phòng của mình, "Đúng vậy thì sao?"

"Đâu có gì đâu? Tiểu Thanh thích A Kim như vậy, vậy thì không cần sợ sẽ có cảnh mâu thuẫn giữa chị em bạn dâu rồi!" Bộ dáng cùng vẻ mặt của Tư Nam rất nghiêm túc.

"Gấu gấu?" (Mâu thuẫn chị em bạn dâu?" người này đang nghĩ gì! Nếu như có thể A Kim nhất định sẽ dùng chân trước chụp lấy cái trán làm như ngất xỉu, đáng tiếc lại làm không được, cho nên dứt khoát nghiêng người ngã xuống, cảm thấy muốn ngất trước khả năng tưởng tượng vô hạn của Tư Nam với mình.

Tư Nam dùng một bên chân khẽ chạm vào anh: "Khoa trương, dứng dậy nào!"

A Kim hóa ra lại đứng dậy, Đường Tư Viễn thấy trên mặt con chó có một nụ cười mập mờ.

"Ôi..." Đường Tư Viễn lắc đầu, "Anh là anh sợ anh có mâu thuẫn với A Kim ấy! Hứng thú của Tiểu Thanh đối với nó có thể ngang bằng với anh"

"Ha ha, anh hai, vậy thì anh thừa nhật đi, anh không có mị lực như em với A Kim ha!" Tư Nam dùng chân cọ cọ cơ thể của A Kim, A Kim cũng quay lại cọ cọ vào em.

"Đủ rồi nha!" Đường Tư Viễn trợn tròn mắt liếc nhìn em trai một cái, lại trừng mắt liếc A Kim một cái, "Hai người cứ tiếp tục ám muội đi!"

"Uh, A Kim, chúng ta về phòng nào!"

"Gâu!" (Được!)

"Ôi..." Đường Tư Viễn thở dài một tiếng, xem ra bản thân mình thật sự không có cách nào thay đổi chuyện em trai đi yêu một con chó rồi!

Tư Nam cùng A Kim đi vào trong phòng, nhìn nhau cười.

"Anh Hai bây giờ nhất định rất buồn bực." Tư Nam cười.

"Gấu gấu!" (Anh ta tự tìm chớ bộ!)

"Nào, đi rửa tay, sau đó xuống nhà ăn cơm."

Đi theo Tư Nam rửa tay, sau đó xuống nhà ăn cơm, vững vàng trước ánh mắt bất mãn của ba Đường và mẹ Đường, không nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ, chỉ để ý hưởng thụ chiếu cố của Tư Nam, ăn kĩ ăn no ăn khỏe!

"A Kim, cục cưng thật ngốc!" Tư Nam cầm khăn ăn lau lau nước tương dính bên mép bạn chó to.

Năm người còn lại bất đắc dĩ cúi đầu, ăn cơm ăn cơm.

Chỉ có thể như vậy sao? --- Đường Chính Sâm, mẹ Đường, Đường Tư Viễn đều đặt câu hỏi trong lòng.

Chuyện của Lí Hoán cứ thế mà trôi qua! Tất cả mọi người giả bộ như không xảy ra bất kì chuyện gì, Lí Hoán vẫn tiếp tục công việc của gã bên bộ phận thu mua như trước. Thang máy chuyên dụng của tổng tài cũng không có bị đứt, bởi vì rất "vừa vặn" ngày đó toàn thang máy trong tòa nhà văn phòng Uông thị đầu được bảo trì định kì, kiểm tra thấy vấn đề, cũng liền theo đó mà sửa ngay.

Uông Phong Lân ngồi trong phòng, Tư Nam ngồi ở vị trí bình thường Phan Già hay ngồi gọt táo: "Chỉ còn có một ngày nữa thôi!"

"Uh," Uông Phong Lân gật đầu, "Không nỡ xa A Kim à?"

"Đúng vậy!" Tư Nam đem quả táo đã gọt vỏ đặt xuống bên cạnh, "Tóc với tay của anh cho cảm giác tệ hơn của A Kim rất là nhiều!"

"Nhưng da anh rờ cũng được lắm mà!" Uông Phong Lân cố ý vén áo ra một chút.

"A Kim sẽ cùng em chơi ném đĩa!" Tư Nam đem một miếng táo nhỏ nhét vào trong miệng Uông Phong Lân rồi nói tiếp.

"Anh cũng vậy mà! Chỉ cần em không bắt anh dùng miệng chụp lấy!" Nhấm nháp miếng táo, Uông Phong Lân nói ú ớ không rõ.

"A Kim làm sai, có thể phạt nó đứng, phạt anh đứng cũng chẳng có gì vui!" Tư Nam tiếp tục oán niệm.

"Vậy em có thể phạt anh cái gì nè!" Uông Phong Lân lời vừa trôi ra khỏi miệng thì phát hiện ý cười trong đáy mắt của Tư Nam, chỉ muốn nuốt lại những gì mình vừa nói ra.

"Đây là anh nói nha." Tư Nam lập tức chộp lấy lời của anh, "Sau này, anh mà chọc em mất hứng thì sẽ phạt anh trồng cây chuối!"

"Làm!" Nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh nắng tươi hồng kia, trồng cây chuối thì tính là cái gì! Uông Phong Lân âm thầm nghĩ tới, hơn nữa, chờ khi cơ thể mình hồi phục trở lại, há há, có thể... Ánh mắt lại lượn lờ trên người Tư Nam.

"Ít nghĩ bậy lại một chút cho em có được không!" Nhìn ánh mắt kia của anh như là đang muốn lột da sống rồi ăn tươi mình, Tư Nam làm sao có thể không biết anh đang nghĩ tới cái gì chứ, lại nhét một miếng táo vào trong miệng anh, "Ăn táo nào!"

"Em khi nào thì mới dọn qua ở với anh vậy?" Uông Phong Lân hỏi.

"Em mới không cần!" Tư Nam lắc đầu, "Anh thích nhà của em như vậy, không bằng anh dọn đến nhà em đi!"

"Ý của em có phải là muốn kết hôn với anh sao?" Uông Phong Lân giả bộ thẹn thùng hỏi.

"Ha ha, anh quên rồi hả, vợ của em chính là A Kim nha?" Tư Nam cười.

Chẳng lẽ muốn anh làm thiếp à? Người ta không chịu đâu!" Uông Phong Lân bắt đầu giả bộ phụ nữ, nhõng nhẽo.

"Phong Lân, Tư Nam!" Tu đẩy cửa ra một chút, tự nhiên nhìn thấy Uông Phong Lân giả bộ bộ dáng nương nương, đứng hình ngay ngoài cửa, chợt nghiêm mặt, "Tỉnh Thượng Đan đang ở một phòng trên tầng hai mươi bảy của khách sạn Tư Thịnh, đang ồn ào đòi tự tử!"

"Tự tử?" Uông Phong Lân hỏi, "Tại sao?"

"Bởi vì lão tổng tài đã chính thức đưa ra lời từ hôn với bên nhà Tỉnh Thượng rồi!" Tu mở miệng giải thích, nhưng trong lòng vẫn còn đang rất kinh dị --- mình vừa rồi thấy Uông Phong Lân giả nương nương nũng nịu với Tư Nam nha? Hay là hoa mắt rồi?

"Chính cô ta nói sẽ chủ động từ hôn, lại còn quậy phá gì nữa?" Uông Phong Lân cau mày.

"Cô ta nói muốn gặp cậu." Tu thở dài, tốt nhất là quên cái vấn đề rối rắm kia đi, cho dù Phong Lân có ở phía dưới đi chăng nữa, cậu ta vẫn là bạn tốt kiêm ông chủ của mình!

"Yêu có chết hay không!" Uông Phong Lân hừ lạnh một tiếng, quay đầu, thay bằng nụ cười đáng yêu: "Tư Nam, anh còn muốn ăn táo của em!"

Tư Nam lại đút một miếng táo vào trong miệng của anh.

Tu thì phải lấy tay giữ cằm lại, tránh cho cằm rơi xuống đất: "Bây giờ lão tổng tài cùng phu nhân đã ở bên đó rồi, Tỉnh Thượng Bình cũng đã đến."

Uông Phong Lân nhìn đồng hồ một chút: "Mẹ tôi cũng đến sao? Ôi... xem ra, tôi cũng chỉ có thể hi sinh thời gian cho giấc ngủ quí báu đi nhìn một chút rồi!"

Tư Nam đưa quả táo đã gọt xong qua cho anh: "Vậy anh đi đi, em về phòng làm việc trước."

"Em đi với anh đi, ở đây giao cho Tu là tốt rồi." Uông Phong Lân chớp chớp mắt nhìn Tư Nam.

"Tôi nghĩ cô ta cũng không dám nhảy xuống đâu, hai người cứ từ từ mà thương lượng!" Tu nhìn khinh bỉ, Phong Lân vốn là người nằm dưới, cái này làm cho hắn muốn quay về phòng từ từ tiêu hóa từng chút một.

Nhìn Tu đi ra ngoài, Tư Nam cười đứng dậy đỡ Uông Phong Lân xuống giường: "Anh xong hết rồi, Tu bị bộ dạng nương nương của anh dọa chết rồi!"

"Anh mặc kệ đó!" Uông Phong Lân dựa đầu vào ngực Tư Nam, "Chỉ cần em thích là tốt rồi!"

"Ôi... Anh thật là nhiễm rất nhiều thói quen của A Kim!" Tư Nam dìu anh đứng dậy, "Để cho Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đưa anh nha, em muốn đưa A Kim về nhà!"

"Tại sao vậy?" Uông Phong Lân nhìn em mà lòng không muốn chút nào.

"Em không có ở bên cạnh anh, anh mới có thể hiểu được thời gian quí giá đến mức nào!" Tư Nam hừ một tiếng, "Không được đem thời gian ra xài hết, lỡ đâu ngày mai có chuyện gì thì không xong đó!"

"Uh, anh biết rồi." Uông Phong Lân gật đầu, "Em làm sao mang A Kim về?"

"Ôm cục cưng xuống dưới, lái xe của anh về!" Tư Nam trả lời.

"Uh, đúng là A Kim hạnh phúc, đều được em ôm!" Uông Phong Lân lại chu môi.

"Anh rảnh quá nha! Anh có biết là A Kim cũng nặng lắm không?" Tư Nam tức giận nắm môi anh anh lại, "Hơn nữa, em cũng không muốn anh dựa vào một chút nào, anh cũng rất nặng!"

" Ô ô ô..." Môi bị nắm không thể lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt vô tội cầu cứu.

"Ha ha." Tư Nam buông tay ra, "Cho nên, anh tốt nhất là đừng có chuyện gì, nhanh khỏe lên biết không, sau đó để cho em dựa vào."

"Biết rồi biết rồi, bảo bối, sau này cũng đến lượt anh cõng em, ôm em." Uông Phong Lân lại tựa đầu dụi vào trên vai Tư Nam, "Ài da, anh bây giờ phải cố gắng hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc khi được em bảo vệ nha!"

"Em đâu có bảo vệ anh?" Tư Nam cười, "Em chỉ bảo vệ A Kim thôi!"

"Nếu không có hạn chế về thời gian, vĩnh viễn có thể đổi qua đổi lại giữa bản thân với A Kim thì tốt rồi!" Uông Phong Lân vuốt ve khuôn mặt của Tư Nam.

Chương 8.2

"Anh không cảm thấy phải gạt người khác rất mệt mỏi sao?" Tư Nam nhìn anh, ngón tay vuốt ve khuôn mặt của Phong Lân, "Trải qua chuyện An Chi Huyến lần trước, em nghĩ em đã có thể chấp nhận chuyện A Kim sẽ rời đi, sau này chỉ cần có anh là tốt rồi."

"Uh!" Uông Phong Lân hôn khẽ lên gương mặt em, "Vậy em về nhà chờ anh trước nha, anh sẽ về mau thôi!"

"Được." Tư Nam dìu anh ra, giao cho Mạnh Ba, "Chú ý an toàn nha!"

"Uh." Uông Phong Lân gật đầu.

Uông Phong Lân mang theo Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đi đến khách sạn Tư Thịnh.

Tầng hai mươi bảy của khách sạn đã được phong tỏa, Tỉnh Thượng Đan một mình nhốt mình trong phòng, hết thảy tin tức đều dùng điện thoại nội bộ bên trong khách sạn. Ken, Tỉnh Thượng Bình, Uông Thiên Đức cùng mẹ Uông đều ở bên phòng cách vách.

"Này, cô Tỉnh Thượng, cô ngàn vạn lần không nên làm chuyện điên rồi nha, Uông tổng đã tối!" Ken nói vào điện thoại.

"Các người nói láo, anh ta sẽ không tới, anh ta sẽ không tới!" Tỉnh Thượng Đan khàn khàn kêu lên, hoàn toàn không nghe được cái kiểu nhão nhẹt bình thường.

"Tôi tới rồi." Uông Phong Lân cần lấy điện thoại, lạnh lùng mở miệng, "Cô làm như vậy, vui lắm sao?"

"Phong Lân..." Tiếng nói Tỉnh Thượng Đan lập trức trở nên ôn nhu, "Anh tới thật sao?"

"Có chuyện gì, đi ra nói chuyện tử tế, không cần náo loạn nữa." Uông Phong Lân nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ đứng bên cạnh, vỗ vỗ tay bà, "Nhiều người lo lắng cho cô như vậy chính là mục đích của cô sao?"

"Không phải đâu, không phải đâu!" Tỉnh Thượng Đan lo lắng kêu to, "Phong Lân, em muốn nói chuyện với anh, chỉ có em với anh!"

"Cô muốn nói chuyện gì?" Ánh mắt UÔng Phong Lân nhìn về phía Mạnh Ba, ra hiệu bảo hắn ta đi qua xem một chút.

"Chỉ có em với anh, cho em có cơ hội được bên cạnh anh một lần không được sao?" Tỉnh Thượng Đan yêu cầu.

"Được rồi, cô chờ tôi một chút."

"Em chờ anh, Phong Lân, em sẽ chờ anh cả đời" Tỉnh Thượng Đan dùng giọng nói ôn nhu nhất đáp lại.

Uông Phong Lân buông điện thoại, nhìn mọi người: "Ba mẹ, các người trở về đi! Cô ta không có việc gì đâu, con sẽ xử lí."

"Phong Lân, cô Tỉnh Thượng vốn là một cô gái tốt..." Mẹ Uông còn định nói cái gì, đã bị Uông Thiên Đức nắm tay kéo đi.

"Được rồi, ta đưa mẹ con về, không nên để xảy ra chuyện gì không hay!" Uông Thiên Đức dặn dò.

"Được rồi." Uông Phong Lân mặt không chút thay đổi gật đầu với cha, quay qua Ken, "Ken, phiền anh tiễn cha mẹ tôi xuống lầu."

"Vâng ạ!" Ken lập tức gật đầu.

Nhìn Uông Thiên Đức cùng mẹ dưới sự hộ tống của Ken đã rời đi, Uông Phong Lân lại chuyển hướng sang Tỉnh Thượng Bình: "Tôi hi vọng cô ta như vậy không phải do anh giật dây."

"Chắc chắn không phải." Tỉnh Thượng Bình hơi yếu ớt đáp trả lại, nhưng vẫn tản ta khí phát đàn ông như cũ: "Tôi đối với việc hủy bỏ hôn ước của bác trai cảm thấy rất đáng tiếc."

"Dù sao cô ta cũng là em gái anh, nếu như tôi cũng mời anh rời đi, không khỏi có rất vô tình." Uông Phong Lân suy nghĩ nhìn Tỉnh Thượng Bình, "Đợi lát nữa, tôi sẽ nói Ken sắp xếp cho anh một phòng. Chuyện giải quyết sau đó, còn phải phiền toái anh đưa cô ta trở về."

"Được." Tỉnh Thượng Bình gật đầu.

"Kiệt Nhĩ." Uông Phong Lân quay qua Kiệt Nhĩ, "Chờ Ken quay lại, thay ông Tỉnh Thượng đây sắp xếp một phòng, cậu ở lại với anh ta đi."

Nói cho cùng, chỉ là thay đổi cách nói của giám thị, Tỉnh Thượng Bình tự nhiên cũng hiểu rõ, nhưng không có thể làm ra bất kì phản đối nào.

Rất nhanh, Ken đã quay lại.

"Ken, thay đôi chuẩn bị một phòng cho ông Tỉnh Thượng đây, cũng phiền toái anh cùng Kiệt Nhĩ bên cạnh ông Tỉnh Thượng, tránh để ông ấy lo lắng thêm." Uông Phong Lân dặn dò Ken.

"Vâng ạ, Tổng tài." Ken gật đầu, lập tức đưa Tỉnh Thượng Bình đến một phòng khác.

Uông Phong Lân khẽ động đậy khóe môi cười một chút: "Mạnh Ba, cậu biết sản phẩm mới nhất bên bộ phận kĩ thuật của chúng ta không?"

"Anh nói vốn là cái nào?"

"Máy nghe trộm đó." Uông Phong Lân cười vô tình, nghĩ đến lúc cùng Tư Nam nghe lén nội dung ở phòng bên, không khỏi tự nhiên cảm thấy thú vị.

"Oh, biết." Mạnh Ba gật đầu, rút từ trong túi ra điện thoại cùng hệ thống nghe trộn, một cái dán lên tường, một cái dán lên điện thoại, ấn nút speakerphone, "Món này, tôi còn chưa chính thức dùng qua."

Ngoại trừ tiếng khóc rất nhỏ, không còn bất kì âm thanh nào khác.

Uông Phong Lân nhìn Mạnh Ba một chút: "Đỡ tôi qua đó đi!"

"Được thôi!" Mạnh Ba gật đầu.

Mạnh Ba dìu Uông Phong Lân đến phòng sát vách, gõ gõ cửa: "Cô Tỉnh Thượng, mời mở cửa."

Tỉnh Thượng Đan cảnh giách hé cửa ra tạo thành một khe hẹp: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với Phong Lân!"

"Vậy cô phải để cho tôi dìu anh ta vào chứ?" Mạnh Ba bất đắc dĩ chỉa chỉa về Uông PHong Lân đang ra vẻ suy yếu.

"Mi chờ một chút!" Tỉnh Thượng Đan cầm lấy một con dao gọt trái cây đặt lên cổ tay mình, "Vào đi!"

Mạnh Ba dìu Uông Phong Lân đến bên giường ngồi xuống: "Uông tổng, tôi ở bên ngoài đợi anh."

Uông Phong Lân gật đầu: "Được."

Mạnh Ba lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Uông Phong Lân dựa đầu vào tường, lẳng lặng nhìn Tỉnh Thượng Đan: "Muốn nói cái gì thì nói đi!"

Tỉnh Thượng Đan buông con dao trong tay, đi đến gần Uông Phong Lân, hai mắt ngập nước: "Phong Lân, cho dù chúng ta không có tương lai, chúng ta vẫn có thể bên nhau một lần, được không?"

Uông Phong Lân chặn lại hai tay Tỉnh Thượng Đan có ý đồ ôm lấy hắn: "Không được! Cô sẽ gặp được người yêu cô. Mà tôi, đã có người tôi yêu rồi!"

"Tại sao lại như vậy? Một cơ hội cũng không chịu cho em?" Nước mắt Tỉnh Thượng Đan chảy xuống, "Anh có biết không, không thể cùng anh một chỗ, tất cả giấc mộng của em đều tan biến hết?"

"Cô chưa từng nghĩ đến muốn tìm một người để yêu sao?" Uông Phong Lân trong lòng nghĩ tới câu hỏi này của mình vốn rất ngu, nhưng mà hắn vẫn hỏi, nếu như là trước đây, có lẽ hắn sẽ nói: "Muốn chết thì chết đi"... hử?

"Em yêu anh mà" Tỉnh Thượng Đan giống như là gào lên.

Uông Phong Lân lui người về sau, sợ như bị tiếng gào của cô ta lan truyền tới: "Cô đối với tôi là yêu thật sự sao? Nếu như tôi không phải là tổng tài của tập đoàn Uông thị, chỉ là một gã nhân viên làm công ăn lương bình thường, cô còn có thể yêu tôi sao?"

"Nhưng anh là Uông tổng mà! Anh là vua của vương quốc Uông thị!" Tỉnh Thượng Đan hỏi, "Cái này cũng là một phần đáng giá để yêu anh mà!"

"Tình yêu không phải là hàng hóa, như thế nào có thể dùng đáng giá hay không đáng giá để cân đo đong đếm?" Uông Phong Lân lắc đầu thở dài, mình còn phải làm kẻ truyền giáo sao?]

"Em chỉ biết là, cùng anh một chỗ em mới có thể có hạnh phúc!" Tỉnh Thượng Đan lao cả người về phía Uông Phong Lân.

"Tỉnh Thượng Đan!" Uông Phong Lân đưa tay đẩy cô ta xuống đất, "Cô không biết liêm sĩ à?" Nhìn người phụ nữ ngồi trên đất, trong lòng thở dài.

"Liêm sĩ?" Tỉnh Thượng Đan cười lạnh, "Không có tình yêu của anh, liêm sĩ là cái gì? Tôi vì yêu anh mà anh trai của mình cũng có thể bán đứng, tôi còn cái gì gọi là liêm sĩ nữa?"

"Tại sao không quí trọng người yêu mình chứ?" Uông Phong Lân thở dài một tiếng, "Cô không biết có người rất yêu cô sao?"

"Không phải anh, thì tính làm cái gì?" Tỉnh Thượng Đan đứng dậy, "Tôi chỉ muốn ở cùng với anh!"

"Ôi..." Người đàn bà trước mặt thật sự làm cho người ta chán ghét, không bằng ngủ đi, quay về bên người Tư Nam, nghĩ tới động dậy thân người, nằm thẳng lên giường, "Tôi nó cho cô, tình trạng cơ thể tôi bây giờ rất không tốt, lúc nào cũng có khả năng bất tỉnh, ở cùng với tôi, sẽ không có hạnh phúc!"

"Anh..."

"Tôi thật sự sẽ..." Trong lòng thầm nói Gạo lức.

A Kim mở mắt, phát hiện mình đang ngồi ở ghế sau của xe hơi, mà ngồi ở ghế phía trước là Tư Nam, ngồi ở ghế phụ thì còn có một người khác --- An Chi Huyến!

"Anh chắc chắn?" Tư Nam nỏi, giọng nói rõ ràng rất khẩn trương.

"Tôi nghĩ đúng là như vậy." An Chi Huyến gật đầu, "Tằng Khải Tữ nói, chỉ cần hôm nay tôi có thể cuốn lấy cậu, không cho cậu với Uông tổng ở gần nhau là được."

"Anh ta muốn làm cái gì?"

"Anh ta không nói cho tôi biết! Nhưng tôi nghe anh ta gọi điện thoại cho một người phụ nữ, để cho người kia hợp tác chung với anh ta!"

"Tỉnh Thượng Đan!" Tư Nam bật thốt, nhìn vào kính chiếu hậu thấy A Kim đã tỉnh lại ở phía sau, "Ngoan, ngủ tiếp đi, chúng ta còn phải đi cứu Uông tổng!"

"Gấu gấu!" (Lúa mì!) đã hiểu ý tứ của em, lập tức quay lại với thân thể mình.

An Chi Huyến kinh ngạc nhìn A Kim nhắm mắt ở phía sau, quay đầu qua Tư Nam, "Nó, cứ như vậy mà ngủ?"

"Uh, tôi không cho cục cưng tỉnh lại, nó sẽ không tỉnh đâu." Tư Nam đạp mạnh chân ga phóng nhanh đến khách sạn Tư Thịnh.

Uông Phong Lân mở mắt, ngạc nhiên nhìn Tỉnh Thượng Đan đang ra tay với mình, đã lột mất áo của mình.

"Cô đang làm gì vậy?" Uông Phong Lân lạnh lùng hỏi.

"Cho dù không thể ở chung với anh, tôi cũng muốn phải có được anh!" tiếng của Tỉnh Thượng Đan lí nhí như muỗi kêu.

"Cô cảm giác bây giờ tôi có năng lực làm chuyện đó sao?" Uông Phong Lân cười lạnh.

Tỉnh Thượng Đan sửng sốt: "Anh..." Lập tức tiếp tục tuột quần Uông Phong Lân ra, "Tôi không cần, tôi chỉ cần có đứa con của anh..."

"Tôi không thể có con." Uông Phong Lân lắc đầu, "Cô hết hi vọng đi!"

"Anh nói như vậy có ý gì?" Tỉnh Thượng Đan mờ mịt nhìn Uông Phong Lân, không thể có biện pháp nào tin được người đàn ông mà mình yêu lại... "Anh lừa tôi!"

"Có tin hay không thì tùy cô!" Uông Phong Lân không có bất kì hành động gì.

"Không cần lừa tôi, cái danh phong lưu của anh nổi như cồn ai mà chẳng biết?" Tỉnh Thượng Đan cười khổ, "Thời gian con nhỏ người mẫu Châu Âu tên gì Hồng kia, tôi phải tốn bao nhiêu biện pháp mới làm cho nó không tiếp tục dây dưa với anh. Nó đối với kĩ thuật của anh khen không ngớt miệng.

"Đó là trước tai nạn xe hơi, cô quên rồi sao?" Cái gì người mẫu hắn đã sớm không còn ấn tượng nữa, bây giờ ngoại trừ Tư Nam thì chẳng còn bất kì ai có khả năng khơi gợi thú tính của hắn.

"Anh nói là..." Tỉnh Thượng Đan há miệng, "Tai nạn xe khiến anh không thể..."

"Không thể lên giường với đàn bà." Uông Phong Lân nói rất tự nhiên, không có biện pháp bởi người hắn yêu là đàn ông mà!

"Em còn do dự cái gì nữa? Anh ta còn tác dụng gì với em nữa chứ?" Một giọng khác đột ngột nói chen vào.

Uông Phong Lân thuận thế nhìn lại, không đoán được là Tằng Khải Trữ từ trong toilet đi ra.

"Nhìn thấy tao không ngờ được sao?" Tằng Khải Trữ cười lạnh, "Trịnh Thụ Thần nói không sai, tai nạn xe không có khả năng không làm cho mày bị bất kì thương tổn nào. Mày ngay cả đàn ông cũng chẳng phải rồi, mày còn làm phách được cái mẹ gì nữa? Cái này cũng nên thuộc về tao đi!"

"Anh yêu cô ta?" Uông Phong Lân nghiêng người lại, nhìn thẳng Tằng Khải Trữ, "Nếu vậy thì theo đuổi đi! Anh tại sao lại vô dụng như vậy? Yêu một người mà lại không dám nói, còn định đổ thừa tôi cướp đi cô ta? Tôi vứt bỏ anh cũng không cầm đi, huống chi là torng tay tôi có gì đây?"

"Mày!" Tằng Khải Trữ phẫn nộ siết tay lại, "Ai nói là tao không chiếm được?" Vừa nói liền lấy một tay kéo Tỉnh Thượng Đan vào lòng, hung hăng hôn lên môi cô ta.

"Ghê tởm!" Tỉnh Thượng Đan ra sức đẩy Tằng Khải Trữ ra, tức giận chửi, lấy mu bàn tay quẹt môi của mình.

"Hai người rất hợp nha!" Uông Phong Lân cười ha hả, đổi lấy hai con mắt trừng lên.

Rầm rầm! Tiếng cười của Uông Phong Lân còn chưa thu lại, cửa đã bị đẩy mạnh ra.

"Uông tổng!" Mạnh Ba đứng ở cửa.

"Cậu tại sao lại vào đây vậy?" Uông Phong Lân làm bộ thất vọng nhìn Mạnh Ba.

"Tôi nghe thấy tiếng gã ta!" Mạnh Ba chỉa chỉa Tằng Khải Trữ, "Quấy rầy các người? Cái đó không cố ý mà!"

"Nếu không, cậu đỡ tôi ra ngoài, để chỗ này chừa cho bọn họ đi?" Uông Phong Lân cười.

"Mày mơ đi!" Tằng Khải Trữ đột nhiên xông lên trước mặt Uông Phong Lân, trong tay lúc nào đã có thêm một con dao, "Đứng im!"

"Xem ra, tôi đến chậm rồi!" Giọng nói ôn nhu vang lên ngoài cửa, Tư Nam ưu nhã tựa lưng vào, "Ông Tằng, nhớ là cắt cái gì cũng được, đừng rạch mặt anh ấy nha!"

"Cái gì?" Tằng Khải Trữ lặng đi một chút.

"Người kia, cũng chỉ có khuôn mặt là dễ coi một chút!" Tư Nam bĩu môi, "Những bộ phận khác cơ bản không có tác dụng.

Uông Phong Lân thở dài, tựa hồ bị Tư Nam nói trúng tâm sự của mình.

"Có ý gì?" Tỉnh Thượng Đan chưa từ bỏ ý định nhìn Tư Nam.

"Uh, thật đáng tiếc!" Tư Nam nhún nhún vai, "Ông Tằng à, đợi hai tháng cũng chẳng được sao?"

Mạnh Ba cúi đầu, tựa hồ rất bi thương.

An Chi Huyến trợn mắt há hốc mồm miệng đứng ở phía sau Tư Nam, đây là ý gì? Uông Tổng chỉ sống được hai tháng thôi sao?

"Cái này không có khả năng!" Tỉnh Thượng Đan gào thét

Kiệt Nhĩ, Tỉnh Thượng Bình cùng Ken đã xuất hiện ngoài hành lang đi tới đây.

"Giết anh ta thì được cái gì?" Tư Nam lạnh lùng cười, "Cuộc sống trong tù! Ông Tăng à, loại người như tôi và ông, nên đến nơi đó thì tốt hơn!"

"Mày..." Tằng Khải Trữ nhìn về người đang ưu nhã dựa vào cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười như có như không, hai con mắt trong veo thoạt nhìn rất thuần khiết, nhưng mà lại nhìn không ra đến tột cùng y đang suy nghĩ cái gì.

"Hai tháng cũng chẳng thể chờ?" Tư Nam thở dài một tiếng, chuyển qua Mạnh Ba, "Quên đi, tôi còn phải đi! Tôi không thích hình ảnh máu tanh. Nhớ báo cảnh sát nha." Nói xong xoay người ưu nhã, cất bước chuẩn bị bỏ đi.

Chương 8.3

"Tư Nam..." Uông Phong Lân kêu nhỏ một tiếng, lời nói gần như là khẩn cầu, "Đừng bỏ anh lại!"

Mấy người khó có thể tưởng tượng được lời nói này xuất phát từ Uông Phong Lân không ai bì được kia, kể cả vẻ mặt của Mạnh Ba cũng rất kinh ngạc.

Tư Nam dừng chân lại, quay đầu nhìn về Uông tổng đáng thương thấy tội ở trên giường: "Xin lỗi, em bất lực!"

"Cái quái gì đây!" Con dao sắc lẻm trong tay Tằng Khải Trữ bị ném qua một bên, một phát kéo Uông Phong Lân dậy, nửa kéo nửa vứt hắn qua chỗ Tư Nam cùng Mạnh Ba còn đang đứng ngoài cửa, sau đó đóng sầm cửa lại.

"Em gái tôi còn ở bên trong!" Tỉnh Thượng Bình lên tiếng,

"Yên tâm, bọn họ sẽ không sao cả!" Uông Phong Lân tựa vào người Tư Nam, "Cảm ơn em đã cứu anh!"

"Uh hừ!" Tư Nam nhún nhún vai như không có gì, "Anh định báo đáp em thế nào?"

Uông Phong Lân ghé sát lỗ tai em: "Lấy thân báo đáp thế nào?"

"Uhm, em xem nào, không có gì đặc biệt!" Tư Nam hừ một tiếng, "Đi thôi, hôm anh anh cũng mệt mỏi quá rồi."

"Vậy thì cứ lấy thân báo đáp ha!" Tiếp tục nhỏ giọng rù rì vào lỗ tai em.

"Nếu không quay lại, ngày mai anh chỉ còn một tiếng thôi!" Tư Nam ghé vào lỗ tai anh nhắc nhở.

"Đúng vậy!" Uông Phong Lân dựa cả người vào Tư Nam, "Anh sẽ bất tỉnh nha, đỡ lấy anh."

"Được," Tư Nam cười, đưa tay vòng dưới eo anh, đỡ lấy vai, "Đến đây nào, thụy mĩ nhân."

"Lúa mì!" Uông Phong Lân lập tức mềm nhũn trong lòng Tư Nam.

"Anh ấy hôn mê!" Tư Nam quay đầu lại nhìn Mạnh Ba, "Giúp tôi đỡ anh ấy đưa về nào!"

Mạnh Ba đi tới, giúp Tư Nam đỡ lấy Uông Phong Lân, cùng nhau đi vào thang máy xuống dưới lầu.

"Anh ta có khỏe không?" Mạnh Ba hỏi.

"Vấn đề này hả, mai trở về hỏi Phiên Gia MM thì tốt hơn!" Tư Nam nhún nhún vai.

"Mới nãy cậu nói hai tháng..." Mạnh Ba hỏi.

"Ha ha, tôi nói hai tháng, làm sao vậy?" Tư Nam cười cười

"Cái kia, Uông tổng..." Mạnh Ba vẫn không hiểu.

"Tôi chỉ nói là để cho anh ấy chờ hai tháng, còn chưa có nói sau hai tháng sẽ như thế nào mà!" Tư Nam cười ha ha.

"Nhưng mà lúc nãy Uông tổng gọi cậu..." Mạnh Ba muốn nói một câu "Đừng bỏ anh lại!" kia liền cảm thấy lạnh sống lưng.

"Anh ấy biểu diễn cũng không tệ lắm!" Tư Nam liếc mắt nhìn một nửa cơ thể của cái tên còn đang hôn mê dựa trên người mình, "Chúng tôi phối hợp với nhau cũng ăn ý lắm ha?"

"Ha ha, cậu thật sự là làm cho mọi người không ngờ được." Mạnh Ba nhìn Tư Nam thăm dò, "Hoặc là cậu không có đơn giản như chúng tôi nhìn thấy."

"Tôi có thể có nhiều phức tạp lắm sao?" Tư Nam cười khẽ một chút.

"Cái này cũng khó nói." Mạnh Ba nhìn Tư Nam, biểu hiện tỉnh táo lúc nãy, làm cho hắn cũng cảm thấy không giống cái người đơn thuần mà mọi người thường gặp.

"Anh nghĩ ngợi nhiều quá." Tư nam mở cửa xe, A Kim nhảy ra.

Mạnh Ba đưa Uông Phong Lân đặt vào trong xe, cài dây an toàn lại, sau đó gọi điện thoại cho Kiệt Nhĩ.

Tư Nam ngồi xổm xuống xoa xoa những sợi lông vàng trên cổ A Kim, kề lại sát lỗ tai của anh nhỏ dọng: "Chú ý cơ thể mình nha!"

"Gấu!" (Anh biết.)

"Đợi Kiệt Nhĩ xuống luôn đi!" Mạnh Ba nhìn về phía Tư Nam, nhưng lại nhìn thấy A Kim đang vươn đầu lưỡi liếm lên mặt Tư Nam, khó trách cậu ta nói A Kim là vợ của mình, quả nhiên là muốn bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu.

"Kiệt Nhĩ đang đi xuống, Tỉnh Thượng Bình cũng chuẩn bị rời đi." Mạnh Ba hướng Tư Nam giải thích tình huống phía trên.

"Mạnh Ba, cái máy nghe trộm kia anh cầm xuống chưa vậy?" Tư Nam nhịn cười hỏi.

"Ôi chao chưa!" Mạnh Ba hết hồn, vội vàng cầm điện thoại gọi cho gọi cho Kiệt Nhĩ tháo máy nghe trộm đem xuống.

...

Nhà họ Đường, trong phòng ngủ.

"Như thế nào lại đến ở nhà chúng ta vậy?" Mẹ Đường nghi hoặc hỏi chồng mình.

Đường Chính Sâm lắc đầu: "Ai biết? Tư Nam đi làm ở Uông thị còn chưa tới hai tháng, lại có thể có quan hệ với tổng tài tốt đến như vậy, thật sự rất kì quái. Trước kia anh nhìn kiểu gì cũng không nhìn thấy con là người giỏi giao tiếp.

"Hứ, người giỏi giao tiếp? Lấy tính cách của Tư Nam, anh không biết như em biết! Con lúc nào thì biết được cách lấy lòng người khác... hả?" Mẹ Đường bĩu môi, "Anh nói, Uông tổng kia có khi nào thích Tư Nam nhà chúng ta không?"

"Uông tổng thích Tư Nam?" Đường Chính Sâm sửng sốt, nghĩ ngợi một chốc, "Cái này cũng khó nói, ngoại trừ Tư Nam cũng không thấy cậu ta thân mật với ai cả."

"Thật sự rất có khả năng đó! Tư Nam nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, bao nhiêu cô gái so ra còn kém hơn." Mẹ Đường tự hỏi, "Nếu không, anh đi cổ vũ Uông tổng theo đuổi Tư Nam đi?"

"Em đang nói cái gì hả?" Đường Chính Sâm trừng mắt nhìn vợ khó mà tin được.

"Uông tổng cũng được mà, ít nhất cũng là người! Chẳng lẽ anh muốn để Tư Nam với A Kim qua lại cả đời à?" Mẹ Đường thưởng cho chồng mình một ánh mắt rõ ràng.

"Nói cũng đúng nha! Hơn nữa, Uông tổng nến thật sự thích Tư Nam sẽ đối xử với con rất tốt, như vậy chúng ta cũng an tâm. Tư Nam rất tốt với mọi người, đúng là sợ con sẽ bị người ta ăn hiếp." Đường Chính Sâm gật đầu tán thành với ý kiến của vợ.

"Nói thì làm liền đi, ngày mai khi Uông tổng kia nếu như tỉnh lại, anh đi nói chuyện với cậu ấy thử, nói với cậu ấy, nếu cậu ấy thích Tư Nam, chúng ta cũng không phản đối." Mẹ Đường ra quyết định.

"Uh, được!"

Bên kia

Đem Uông Phong Lân sắp xếp ổn thỏa, liền mang theo A Kim trở về phòng.

"Muốn tắm rửa không?" Tư Nam hỏi bạn chó vàng to con đang quấn bên chân.

"Gấu!" (Muốn chứ!)

"Như vậy đến đây nào!" Tư Nam mở cửa phòng tắm ra, để A Kim đi vào, bản thân mình cũng theo sau, xoay người đóng cửa phòng tắm lại. Sau đó, ngồi xổm xuống nhìn A Kim bên cạnh: "Hẳn là lần cuối cùng tắm cho cục cưng rồi."

"Gấu gâu!" (Anh biết.) A Kim gật đầu, không nỡ nhìn Tư Nam, mặc dù biết nếu quay lại cơ thể của mình thì có thể càng thân mật cùng với em khi tắm rửa, nhưng mà hết lần này đến lần khác cũng không thể đem cảm giác không nỡ như bây giờ bỏ xuống. Nhớ tới lần đầu tiên cùng em tắm rửa liền không tự kiềm hãm được mà chảy máu mũi, khi đó em đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc sống của mình rồi, nhất định là một tồn tại rất đặc biệt?

Tư Nam xoay lưng về phía A Kim cởi bỏ từng món từng móng quần áo, thẳng đến khi chẳng còn gì mới chậm rãi xoay người.

A Kim xịt hai dòng máu mũi ngơ ngác nhìn Tư Nam, mỗi động tác đều mang theo vô hạn hấp dẫn, chỉ có một đêm nữa thôi, chờ khi anh khỏe lại, anh nhất định sẽ phải chiếm lấy toàn bộ tất cả những gì thuộc về em, muốn em vì anh mà rên rỉ, yêu kiều thấp giọng, muốn thân thể kia dưới tay nghề của mình mà đạt đến cao trào...

"Còn chưa miễn dịch được sao?" Tư Nam thế nhưng không ngờ được đến giờ phút này mà chó cưng vẫn còn mơ mộng, lại giúp anh lau máu mũi vừa cười.

Vĩnh viễn cũng không thể. Trong lòng trả lời, đồng thời vươn đầu lưỡi liến đến quả bồ đào mẫn cảm gần trong gang tất.

"Uh, ~" Tư Nam nghiêng người, tránh né cảm xúc ấm áp từ đầu lưỡi anh, "Đừng náo loạn!"

"Ô ~" Nhõng nhẽo cứ tiếp tục liếm.

"Quậy nữa thì chẳng thể tắm rửa sạch sẽ cho anh." Tư Nam đập cho anh một cái, "Hơn nữa, sau này cũng chẳng thể cùng nhau tắm rửa nữa rồi!"

"Ô?" Trong nháy mắt liền giả bộ đáng thương.

"Ôi..." Tư Nam thở dài một tiếng, "Vẻ mặt này thật là thích hợp để A Kim làm!"

"Gấu gấu!" (Đừng thương tâm mà!) A Kim thu lại bộ mặt đáng thương, ôn nhu liếm lên gương mặt của Tư Nam.

"Ngày mai em muốn nghỉ phép!" Tư Nam xoa nắm cơ thể của chó cưng vừa nhỏ giọng nói.

"Gấu!" (Được mà!) gật đầu.

"A Kim có thể gật đầu, nhưng Uông tổng thì không thể nha!" Tư Nam bôi sữa tắm lên bộ lông dài màu vàng của A Kim, "Từ hồi mười tuổi em đã tắm cho A Kim rồi, nghĩ đến sau này không còn bộ lông dài sờ lên thật là thoải mái này nữa, thật đúng là không nỡ chút nào!"

"Gấu gấu!" (Đừng thương tâm mà!) Anh biết em không nữa, nhưng mà vẫn không giữ A Kim lại được.

"Sau này, em muốn thường xuyên gội đầu cho anh, giống như bây giờ!" Tư Nam xoa nắm những sợi lông mềm mại, "Bất quá, tóc của anh không có cảm giác tốt như là lông của A Kim nha!"

"Gấu gấu, gấu gâu!" (Chỉ cần em thích, gội thế nào cũng được cả!)

"Ôi, em nói muốn dẫn A Kim đi ngắm biển, vẫn chưa đi được." Tư Nam lại thở dài.

Ngửa đầu liếm qua bờ môi của em: "Gấu gấu gâu!" (Đừng thương tâm mà!)

"Ngày mai chúng ta mướn xe chạy ra biển nha!" Tư Nam nói chuyện rất nhẹ, giống như là sợ phiền nhiễu đến người nào đó.

"Gấu!" (Được đó!) em nói gì đều đơợc cả, tưởng rằng em sẽ bỏ xuống được, nhưng mà nhìn thấy tia ưu thương mơ hồ trong đôi mắt trong veo của em, vẫn thấy đau lòng.

"Em có phải sẽ không thể nhìn thấy khoảnh khắc anh chính thức tỉnh lại rồi?" Tư Nam lại hỏi, đồng thời dùng nước xả bọt sữa tắm trên người A Kim.

A Kim tựa đầu dụi vào trong lòng Tư Nam, đầu lưỡi như trước lại không thành thật liếm liếm lên làn da trơn bóng kia một hồi.

"Ôi, anh coi chừng em quen với thói quen của A Kim, sau này sẽ không tiếp thu anh được nha!" Tư Nam tiếp tục xả nước cho chó cưng, mở miệng trêu ghẹo.

A Kim dừng lại, ngửa đầu nhìn Tư Nam. Tưởng tượng thấy khi đã trở về với cơ thể của mình, sau khi áp đảo em thì sẽ hôn lên toàn thân em, mỗi phân mỗi tấc da thịt nõn nà này đều phải cẩn thận không bỏ sót chỗ nào.

"Làm gì vậy? Lại chảy máu mũi nữa rồi!" Tư Nam cong môi lên, "Lại phải tắm lại cho anh rồi!"

"Gấu gấu!" (Anh không cố ý mà!)

Chương 8.4

"Tư Nam," Tu gõ cửa đi vào, "Có muốn đến phòng họp xem một đoạn băng không?"

"Được đó!" Tư Nam đứng dậy, liếc mắt nhìn A Kim bên cạnh, "Cùng đi nào."

"Gâu!" (Được.)

Mang theo bạn chó to cùng nhau đi đến phòng họp, không ngờ Đặng Tấn đã ngồi ở bên trong từ trước.

"Chào, Đặng Tấn!" Tư Nam gật đầu với Đặng Tấn.

Đặng Tấn cười cười với y: "Hôm nay tôi đặc biệt đến gặp cậu nha!"

"Oh?" Tư Nam nhướng nhướng lông mi, "Tôi làm cái gì?"

"Không phải là cậu làm cái gì, mà là có người làm cái gì với cậu!" Đặng Tấn ấn remote, "Sau khi Phong Lân bị tai nạn xe, tôi dưới sự phân phó của Tu, trong Uông thị gắn thêm rất nhiều camera giám sát, ngoài phòng an ninh của tòa nhà này, thông tin vẫn được liên tục cập nhật đến hệ thống giám sát đặt ở văn phòng chính của Kì Lân Vệ.

Trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh hầm đậu xe, trong một góc màn ảnh là chiếc xe biển số 0902 của Uông Phong Lân mà mấy hôm nay Tư Nam dùng.

"Tư Nam, nhìn kĩ nha!" Tu nhắc nhở.

Một người phụ nữ đem xe đậu ở phía đối diện, sau đó đi ngang qua bên cạnh xe, giống như là chỉ xem lại son môi một chút ở gương chiếu hậu bên cửa, sau đó liền bỏ đi.

"Hử?" Chân mày Tư Nam cau lại, "Người phụ nữ kia giống như Tỉnh Thượng Đan?"

"Oh?" Lời này vừa nói ra, Đặng Tấn cùng Tu đều nhìn về y: "Cậu nói người phụ nữ đó giống như Tỉnh Thượng Đan?"

Tư Nam gật đầu: "Nhưng mà, cô ta đứng bên cạnh xe làm cái gì?"

"Xem tiếp đi!" Tu chỉ vào màn hình.

Người phụ nữ kia đi, một người giống như là nhân viên giao hàng đi qua chiếc xe đó, mũ lưỡi trai đội sùm sụp, tay giống như là vô tình quẹt lên thành xe.

"Tằng Khải Trữ?" Tư Nam nhíu mày, "Đây ý là sao?"

"Oa, Tư Nam, hai mắt cậu đúng là rất tinh nha!" Đặng Tấng cười cười, "Tôi thật sự còn chưa nhìn ra hai người đó là ai, còn đang tò mò là những kẻ đó bị ai thuê, mà có thể dễ dàng đi vào hầm đậu xe của Uông thị như vậy."

"Bọn họ làm gì với cái xe đó sao?" Tư Nam hỏi.

"Đúng vậy." Đặng Tấn gật đầu, "Đây chính là động tác được dùng để che giấu việc bọn họ đã trét một lượng thuốc nổ dạng bột có sức công phá rất lớn lên thành xe.

"Thuốc nổ dạng bột?" Tư Nam nhìn Đặng Tấn, "Để làm gì vậy?"

"Nếu như xe của cậu đạt tới một tốc độ nhất định, lượng thuốc nổ này sẽ ma sát với không khí tự bốc cháy." Đặng Tấn giải thích, "Bởi vì nơi bị đốt là cửa xe, cho nên cậu sẽ bị nhốt ở trong xe, nếu như lúc đó mà bối rối," Đặng Tấn nhướng nhướng lông mày, "Cậu biết rồi đó!"

Tư Nam gật đầu, khóe mắt liếc nhìn A Kim phía bên cạnh, nhìn ra được chó cưng rất rất rất tức giận, nếu như lúc này chính là Uông Phong Lân thì không biết sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

A Kim liếc mắt nhìn Tư Nam một cái, xoay người bỏ ra khỏi phòng họp.

"A Kim..." Tư Nam gọi anh, nhưng chó cưng vẫn không có quay đầu lại, cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Tư Nam bất đắc dĩ lắc đầu, chuyển qua Đặng Tấn: "Bây giờ xử lí thế nào."

"Đã kéo cái xe đi rửa sạch sẽ rồi." Tu giải thích.

"Bọn họ nhằm vào em làm cái gì?" Tư Nam cau mày, "Nếu như nói là vì thèm khát quyền lực của Uông thị, hẳn là trước hết phải nhằm vào Tu mới đúng?"

"Chúng tôi cũng không rõ chỗ này." Đặng Tấn lắc đầu, "Cho nên, hi vọng nghĩ ra cách biết được nguyên nhân bọn họ làm như vậy, nếu không chúng ta không có biện pháp biết được bước tiếp theo bọn họ định làm cái gì."

"Uh!" Tư Nam gật đầu.

"Cốc cốc" Phan Già đứng trước phòng họp gõ cửa, "Uông tổng tỉnh lại, cho mời các vị qua bên đó."

Tư Nam cười khẽ một chút, đúng là thiếu kiên nhẫn mà, còn có gần một tiếng này nếu như dùng hết, vạn nhất sau đó xảy ra chuyện, thì biết làm sao bây giờ?

Ba người đi theo Phan Già vào trong phòng nghỉ của Uông Phong Lân, Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ cũng đi vào.

Uông Phong Lân nằm ở trên giường rõ ràng là đang tức giận, nhìn thấy mấy người đi vào, lập tức mở miệng: "Xảy ra chuyện gì? Sao Đặng Tấn lại ở đây!"

Tư Nam nghiêng mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cười thầm người trên giường, cho dù không biết nhưng nhìn bộ mặt kia một cái, rõ ràng là đang tức giận.

"Là như vậy, Đặng Tấn ở văn phòng chính của Kì Lân Vệ nhìn thấy dưới hầm đậu xe có chỗ khác thường, phát hiện hai ngày nay có người động tay động chân với xe của Tư Nam, muốn cho xe nổ tung." Tu giải thích.

"Lại là Tằng Khải Trữ?" Uông Phong Lân hỏi.

"Á? Phong Lân, cậu thật là lợi hại, tại sao lại đoán được là Tằng Khải Trữ mà không phải là Trịnh Thụ Thần?" Đặng Tấn hỏi.

"Họ Trịnh kia chưa từng nhìn thấy Tư Nam." Uông Phong Lân quay lại hỏi, "Tôi nghĩ bọn họ thật sự cho rằng tôi chỉ sống được hai tháng, cho nên muốn tiêu diệt hết người thân cận xung quanh tôi, để tránh cho Uông thị bị rơi vào tay kẻ khác."

"Nhưng, sao lại là Tư Nam?" Tu hỏi.

"Người khác không biết, Tu, chẳng lẽ cậu cũng không biết? Nếu như muốn dọn sạch người bên cạnh cậu, hẳn là đầu tiên phải đi tìm A Kha làm phiền phải không?" Uông Phong Lân cười lạnh một chút.

Tư Nam lặng lặng mà ngồi ở ghế salon trước cửa sổ, ánh mắt vô tình đụng phải Phan Già, nhìn thấy mắt đối phương đang cười mập mờ với mình, cũng không nề hà cười cười lại. Xem ra Uông Phong Lân hoàn toàn không có ý định che giấu mối quan hệ của hai người rồi, ngày mai đã tỉnh lại hoàn toàn, hôm nay liền định công bố sao? Nghe anh vậy!

Tu gật đầu: "Nhưng mà, Tằng Khải Trữ với Tỉnh Thượng Đan ngày hôm đó hẳn là đã có việc gì rồi?"

"Cậu có tin không, ba tôi lại yêu cầu tôi kết hôn với Tỉnh Thượng Đan?" Uông Phong Lân hỏi.

"Tại sao?" Tu hỏi.

"Bởi vì Tỉnh Thượng Đan sẽ nói cô ta có thai rồi." Câu trả lời của Uông Phong Lân khiến mọi người không thể ngờ tới.

"Ngày đó, anh sẽ không..." Mạnh Ba trừng to mắt.

"Làm sao có thể?" Uông Phong Lân lườm qua một cái, chuyển qua Tư Nam, "Anh cái gì cũng chưa từng làm!"

Tư Nam chỉ cười cười, cũng không mở miệng.

"Nói chính xác là, Tỉnh Thượng Đan sẽ mang đứa bé ở trong bụng yêu cầu lão tổng tài phải để cô ta gả cho cậu? Mà cô ta lại cho rằng Tư Nam là nguyên nhân ngăn cản cậu cưới cô ta?" Tu nhìn về phía Tư Nam, nhưng lại nhìn thấy bạn Đường nhà chúng ta ngồi ở salon vọc góc áo, giống như là mọi người không phải đang nói về vấn đề an toàn của y.

"Nếu như tôi đoán không lần, đây là kết quả sự cố gắng giữa Tằng Khải Trữ và Tỉnh Thượng Đan. Trên lí thuyết, Tằng Khải Trữ là anh em cùng cha khác mẹ với tôi, nếu như xét nghiệm ADN, mặc dù không thể chứng minh 100% đó là con của tôi, nhưng ít nhất cũng có thể nói đứa trẻ đó có quan hệ với tôi!" Uông Phong Lân tỉnh táo phân tích, "Hơn nữa, bọn họ cho rằng tôi không còn sống bao lâu nữa, như vậy đứa bé trong bụng Tỉnh Thượng Đan hẳn là nòi giống của tôi!"

"Cho nên, bọn họ muốn triệt bỏ Tư Nam, để cho cậu an lòng kết hôn với Tỉnh Thượng Đan?" Tu hỏi.

"Tôi đoán là như vậy." Uông Phong Lân nhìn về phía Tư Nam, nhưng không có bắt gặp ánh mắt của em, bởi vì em còn bận chơi với góc áo. Góc áo có gì để chơi đâu chứ?

"Hôm nay, nếu như chiếc xe không xảy ra sự cố gì, nhất định ngày mai sẽ phát sinh ra chuyện khác." Tư Nam tựa hồ không yên lòng, "Khó lòng mà phòng bị. Cho nên, tốt nhất là hôm nay để em lái chiếc xe đó ra ngoài cho nổ một cái đi!"

"Không được!" Uông Phong Lân lập tức lên tiếng.

Tư Nam ngẩng đầu liếc anh một cái, nhưng không có trả lời anh, mà sau đó quay đầu qua Đặng Tấn: "Tôi nghĩ đây là biện pháp duy nhất khiến cho bọn họ không làm ra trò gì vào ngày mai, cũng chỉ có cách này mới có thể tranh thủ thời gian tìm được chứng cớ của bọn họ. Dù sao, chỉ dựa vào hệ thống an ninh, căn bản chưa đủ để xác nhận gì cả!"

Đặng Tấn gật đầu: "Đúng vậy, lí thuyết là như thế."

"Nhưng chúng ta không có khả năng để cho Tư Nam tự đâm đầu vào nguy hiểm!" Tu Lắc đầu.

Uông Phong Lân lập tức lắc đầu theo: "Không thể!"

Tư Nam vẫn nói với Đặng Tấn: "Thật ra, vẫn có biện pháp trốn thoát?"

Đặng Tấn vừa gật đầu lại vừa lắc đầu: "Nói là nói như vậy, nhưng mà ai có thể dùng biện pháp còn đang trong phòng thí nghiệm ra dùng thử chứ?

Tư Nam cười cười: "Giao cho tôi đi! Không có việc gì đâu."

"Tư Nam, không thể." Uông Phong Lân lo lắng nói, "Đặng Tấn, tìm người đem hai tên hỗn trướng đó kềm lại cho tôi, tôi sẽ có cách xử lí bọn họ.

"Có biện pháp?" Tư Nam nhìn qua phía anh, "Nhưng mà, nếu như em nói, bọn họ nếu biết anh phát hiện ra kế hoạch của họ!"

"Nhưng mà, anh tuyệt đối không cho phép em đi mạo hiểm" Uông Phong Lân thiếu điều gào lên.

Tư Nam dùng mắt chém qua cho anh một cái rõ ràng, quay qua Đặng Tấn: "Tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì, Đặng Tấn, làm phiền anh giúp tôi chuẩn bị xe, xe của tôi sẽ cách nhà tôi khoảng hai cái ngã tư thì sẽ bị phát nổ, thay tôi tìm nhân chứng. Còn có nói với Lâm, sắp xếp để cho tôi nhập viện của anh ấy, Ok?"

"Không thành vấn đề!" Đặng Tấn gật đầu.

"Tư Nam!" Uông Phong Lân lại hú lên, nhưng mà ngoại trừ Phan Già trong phòng quăng qua một ánh mắt bất đắc dĩ thì những người còn lại không có ai để ý đến lời của anh.

"Chúng tôi đi ra ngoài chuẩn bị trước," Tu đứng dậy, "Như Nam, sau khi em chuẩn bị xong thì báo cho mọi người biết."

"OK!" Tư Nam gật đầu.

Vì vậy kể cả Phan Già, ai cũng đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại Tư Nam vào Uông Phong Lân.

"Em tại sao có thể mạo hiểm như vậy?" Uông Phong Lân vội vàng kéo tay Tư Nam.

"Anh bây giờ rất ồn ào nha!" Tư Nam vuốt tay anh, "Em không nói anh cũng không để ý, còn quát tháo này nọ trước mặt em! Ngày mai khi tất cả trở lại bình thường, anh cũng khôi phục lại bộ dáng nguyên dạng như trước khi bị biến thành A Kim, cho nên, em có tồn tại hay không cũng không còn liên quan gì nữa?"

"Em tại sao lại nói như vậy hả?" Mắt Uông Phong Lân thật ủy khuất, kích động biện bạch, "Là anh lo lắng cho em mà! Em có biết hay không, anh không muốn để em mạo hiểm, anh nhìn bọn họ đe dọa đến em, trong lòng anh đau lắm, giận biết bao nhiêu? Anh bây giờ hận không thể thuê sát thủ giết chết hết bọn đó! Tiểu Nam, em đừng hiểu lầm anh mà! Em có biết anh quan tâm em nhiều đến thế nào! Nếu như anh không thể đàng hoàng đấu với bọn họ, như vậy anh tình nguyện đem toàn bộ Uông thị tậm chí tính mạng của anh để đổi lấy sự an toàn cho em! Tiểu Nam, anh không muốn em mạo hiểm!"

"Ngu ngốc!" Tư Nam giương mắt nhìn anh, mím môi cười, "Đùa anh mà anh nhìn cũng không ra!"

"Đừng như vậy nữa mà!" Uông Phong Lân ôm em vào lòng, "Em phải biết, là anh để ý đến em, để ý đến em mà!"

"Nhưng mà anh lại không tin em có thể tự bảo vệ mình!" Tư Nam đưa ngón tay chọt chọt vào ngực anh, "Thời gian của anh sắp dùng hết rồi? Còn muốn quan tâm việc này sao, nếu hôm nay còn thừa chừng ấy thời gian, nếu xảy ra việc gì thì sao bây giờ?"

"Chỉ cần em không có việc gì là được rồi!" Uông Phong Lân vùi đầu vào hõm vai Tư Nam, "Anh nhớ rõ hôm nay công ti chỉ có một việc lớn, chiều nay Tu sẽ kí hợp đồng với một tập đoàn của Anh, cùng lắm thì Uông thị cũng bị mấy vài triệu thôi, huống chi, Tu cũng sẽ không để cho loại chuyện như vậy xảy ra!"

"Em nói không phải chuyện công ti, nếu có người uy hiếp anh kìa?"

"Chẳng phải có Mạnh Ba với Kiệt Nhĩ bảo vệ anh sao? Còn có Phiên Gia MM còn khó nhai hơn ớt hiểm, ai có thể đến gần anh chứ?" Uông Phong Lân tiếp tục vùi đầu vào cổ Tư Nam, "Ngược lại là em kìa, bọn chết bằm đó uy hiếp đến sự an toàn của em, mà em lại còn phải chăm sóc A Kim nữa!"

Tư Nam đưa tay nhìn đồng hồ, ôm lấy thắt lưng Uông Phong Lân, cũng tựa đầu vào vai anh: "Anh an tâm đi, sẽ không có chuyện gì không may đâu."

Yên tĩnh trở lại, Uông Phong Lân ngủ thiếp đi trong lòng Tư Nam. Tư Nam đỡ anh nằm xuống, đặt ngay ngắn trên giường, sau đó đắp chăn lại cẩn thận, nhẹ hôn lên trán anh rồi mới xoay người đi ra.

Hơn hai tiếng sau, Tư Nam ngồi vào bên trong xe, nhìn A Kim bên cạnh, nghiêm túc dặn dò: "Em không có việc gì, nhưng mà anh phải nhớ kĩ, khi vừa cháy, mở cửa xe ra, trước tiên anh phải lao ra ngoài!"

"Gấu gâu?" (Vậy còn em?)

"Em sẽ an toàn không có việc gì đâu, anh phải nghe lời, được không?" Tư Nam rờ rờ những sợi lông vàng trên cổ A Kim, "Em muốn anh an toàn qua khỏi ngày hôm nay."

"Gâu!" (Được.) Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tư Nam, A Kim gật đầu, tin tưởng bảo bối của mình có thể thoát ra toàn vẹn.

Tư Nam sờ sờ đầu anh lần nữa: "Ngày mai, mọi chuyện sẽ lại bình thường!"

"Gấu gấu gấu!" (Hi vọng bình an vượt qua ngày hôm nay.)

Khởi động xe, mở nhạc, khóe miệng Tư Nam cười đầy hàm ý: "Hôm nay tiện thể chúng ta đi hóng gió, ra ngoài biển được không."

"Gấu!" (Được!) Nghiêng đầu nhìn em, từ ngày mai thì đã không thể nhìn em bằng ánh mắt của một con chó rồi, ngày mai sẽ có thể ôm em vào lòng, sẽ không để em phải mạo hiểm.

"Ngồi chắc nào!" Tư Nam đạp ga, tăng tốc.

Xế chiều, trên đường xe qua lại còn chưa tới giờ cao điểm, chiếc xe lách vào một con đường nhỏ thanh vắng không cách nhà quá xa, một chân đạp ga, chiếc xe giống như là đang lao đi, trong nháy mắt bên ngoài cửa xe lửa phựt lên, Tư Nam đột ngột thắng xe lại, trên tay không biết khi nào có thêm một cái remote, ngón tay bấm một cái, cửa xe bên phía A Kim rất nhanh đã được mở ra.

"Nhảy ra ngoài!" Tư Nam ra lệnh một tiếng, A Kim nghe lời lao ra, nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhìn.

Tư Nam cũng lập tức lao người bám sát A Kim, một chiếc xe màu đen bên cạnh mở cửa xe ra.

"Lên xe!" Tư Nam ra lệnh lần nữa, thấy A Kim đã lên xe, chính mình cũng nhảy vào theo, đóng cửa lại.

Chiếc xe màu đen tăng tốc, lao đi cách một đoạn, chiếc xe phía sau liền nổ ầm ầm, chỉ còn lại một đám khói lửa mịt mù.

Người lái xe nhìn vào kính chiếu hậu: "Thế nào? Kích thích không?" Chính là A Kha.

"Đúng vậy! Kĩ thuật lái xe của bạn lại tăng rồi!" Tư Nam cười, đồng thời đưa tay xoa nắn lớp lông sau cổ A Kim, trấn an anh.

"Đúng vậy! Tôi vẫn luyện đều đều mà!" A Kha cười đắc ý, "Tối hôm trước còn đua xe cùng tên chết tiệt kia, anh ta thiếu chút nữa thì lọt xuống mương luôn."

"Ha ha, Tu sao?" Anh ta cũng có thể đua xe?" Tư Nam nhìn về phía A Kim, chó cưng cũng đang bày ra bộ mặt khó có thể tin được.

"Ôi, tại sao cái tên chết tiệt mà tôi biết không giống như là người mà mấy người biết vậy!" A Kha thở dài.

"Chúng tôi cũng cảm thấy như vậy." Tư Nam cười, "Bây giờ, nên đi đến bệnh viện của Lâm rồi chứ?"

"Đúng vậy! Lâm đã cho người chuẩn bị nguyên phòng cấp cứu rồi." A Kha liếc nhìn A Kim qua kính chiếu hậu một cái.

"Ha ha, đó đúng là tên chỉ sợ thiên hạ không loạn mà." Tư Nam cười ha ha, "Nếu anh ta mà biến tôi thành bộ dạng như xác ướp, tôi nhất định sẽ nửa đêm đến bóp cổ anh ta trợn trắng mắt luôn!"

A Kim nhìn Tư Nam đang cười to, bộ dạng xác ướp? Tưởng tượng Tư Nam khỏa thân trên người chỉ có quấn băng gạc, sau đó chỉ cần gỡ một cái, là có thể tháo ra, da thịt thơm mát lập tức lộ ra, thật đúng là xinh đẹp vô cùng.

"Anh đừng có mà nghĩ loạn cho em!" Tư Nam nhìn ra hai tròng mắt chó cưng đang nhìn mình chằm chằm mang theo bộ dáng thèm thuồng, kịp thời nhắc nhở anh.

Lại bị phát hiện rồi! Chó cưng liền quay đầu cọ cọ lên đùi Tư Nam.

Trong lúc đó, mấy người là nhân chứng ngay tại hiện trường tai nạn xe nhìn thấy xe cứu thương, xe cảnh sát này nọ. Lôi được ở trong xe ra được một người một chó, toàn bộ bề ngoài đã không thể nhận ra được.

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?