Gửi bài:

Chương 3

Chương 3.1

Tư Nam đẩy cánh cửa khép hờ đi vào trong phòng nghỉ, khuôn mặt mỉm cười của Uông Phong Lân liền in vào trong mắt y.

"Tư Nam, đã lấy được tài liệu chưa?" Uông Phong Lân chỉ chỉ lên giường, ý bảo y ngồi xuống.

"Được rồi!" Tư Nam ngồi xuống, cúi nửa đầu, không nhìn tới Uông Phong Lân.

"Nếu như tài liệu nhiều quá, cứ từ từ mà xem, những việc khác cứ đưa cho Tu xử lí. Làm sao vậy? Thoạt nhìn chẳng cao hứng chút nào vậy? Thật là muốn sờ vào khuôn mặt của y, "Làm sao vậy? Làm việc với những đồng nghiệp khác thấy thế nào?"

"Tốt lắm." Tư Nam gật đầu.

"Vậy là tốt rồi!" Ta cũng biết tốt lắm, còn có phụ nữ tặng chocolate cho mi, ta nhiều năm như vậy chưa từng có loại đãi ngộ này nha! Bất quá, tại sao vẫn nhìn thấy không vui ta? "Cậu có tâm sự gì à?"

"Không có!" Đã biết là làm sao vậy, chỉ là vừa nghe nói anh hôn thê, tự nhiên đã biến thành như vậy, sau này làm sao còn có thể tiếp tục làm việc cùng với anh đây? Tư Nam cố dựng tinh thần dậy, lộ ra nụ cười tươi, "Người anh hôm nay thế nào rồi?"

"Rất tốt, lát nữa có thể sẽ bất tỉnh lại." Cười là tốt rồi! Ta muốn ôm mi nha, hơn nữa ta có thể cam đoan vừa ôm vừa đi! Muốn thì chỉ là muốn thôi, cũng chẳng thể thành sự thật, nếu không mi đã làm cho ta điên lên mất. Chờ tới tối nay tắm rửa chung, rồi sẽ lại ăn đậu hũ cũng được.

"Anh có muốn đứng lên vận động một chút không?" Nằm ở trên giường trong thời gian dài, cơ thể không vậy động có thể sẽ bị thoái hoá không? Tư Nam nghĩ tới, y không hi vọng con người cơ lí rắn chắc cùng làn da màu lúa mì này sẽ biến thành một đống thịt mỡ.

"Cũng được!" Uông Phong Lân gật đầu, "Tôi cũng nên đi dạo qua các tầng một lượt, để cho nhân viên các bộ phận nhìn thấy thì cũng yên tâm."

"Như vậy đi," Tư Nam nghĩ một chút, "Chúng ta dùng thang máy đi xuống, ghé qua các bộ phận nói chuyện một chút, sau đó lên sân thượng phơi nắng?"

"Được." Uông Phong Lân nhìn đồng hồ một chút, "Đi dạo lâu một chút cũng được, hoặc là chúng ta có thể lên sân thượng ngắm mặt trời lặn nữa."

"Anh thích ngắm mặt trời lặn?" Tư Nam nhìn Uông Phong Lân đầy nghi vấn.

"Không phải, tôi nghĩ tới hoàng hôn có thể trị liệu đó mà!"

Là vậy sao? Tư Nam cũng không biết Uông Phong Lân không phải định trị liệu cho vết thương trên người hắn sau khi bị tai nạn mà là muốn điều trị cho ưu thương của y.

...

Sân thượng tập đoàn Uông thị.

Uông Phong Lân nhàn nhã rót hai tách trà, một tách để cho mình, một tách đưa cho Tư Nam bên cạnh.

Hoàng hôn đỏ rực, tất cả chân trời tựa như nhuốm máu. Lúc này nhìn đến mặt trời, thật sự có thể cảm nhận thấy được thời gian đang trôi qua. Trầm xuống một chút, thẳng đến khi thu lại những tia sáng cuối cùng, chân trời hồng thắm dần ngả xám. Chậm rãi màu xám càng ngày càng đậm, đậm đến mức giống như là màu đen.

Uống trà, hai người ngắm mặt trời lặn vẫn không nói gì, mãi cho đến khi tất cả ánh sáng phía chân trời đã tắt hẳn, thay thế cho ánh mặt trời trước đó chính là ánh đèn rực rỡ.

"Cô bé lọ lem cũng phải quay về với thân phận thật của mình rồi." Uông Phong Lân thở dài, đứng lên, "Tôi phải về trước, lại sắp bất tỉnh rồi. Cậu tự đi thang máy xuống, được chứ?"

"Uh." Tư Nam gật đầu, không biết tại sao, y cảm giác được lúc này Uông Phong Lân rất gần mình, không phải là khoảng cách về mặt vật lí, mà là khoảng cách giữa trái tim hai người.

Uông Phong Lân đi tới cửa thang máy, quay đầu lại nhìn Tư Nam: "Tôi hi vọng em hạnh phúc." Nói xong mới đi vào thang máy.

Nhìn cửa thang máy chậm chạp đóng lại, Tư Nam ngơ ngác không biết muốn nói cái gì. Bi thương của mình rõ ràng đến như vậy sao? Tại sao anh lại nói như vậy?

Thang máy khác mở ra, Tư Nam đi vào trong. Khi mở ra lại, đã quay về tầng mười tám, A Kim cũng đã nhào tới, dưới chân y cọ cọ rồi lại cọ cọ.

"Anh Đường," Phan Già đứng trước mặt Tư Nam, đưa ra một hộp chocolate, "Cái này cho anh."

"Oh?" Tư Nam sửng sốt.

"Đừng hiểu lầm, không phải là tôi tặng." Phan Già chỉ chỉ vào trong phòng nghỉ, "Tôi đánh cuộc thua Uông tổng, anh ta nói tôi tặng cho anh."

"Cảm ơn. Anh ấy ngủ lại rồi?" Nhận lấy chocolate, hai mắt nhìn về phía phòng nghỉ, kì quái, anh tại sao biết mình thích chocolate, trước giờ y vẫn cảm thấy mắc cỡ khi nghĩ tới việc là con trai mà lại thích ăn đồ ngọt, cho nên ngay cả anh Hai còn không biết mình thích ăn chocolate nữa mà.

"Uh." Phan Già gật đầu, "Tôi đi vào trước."

Nhìn hộp chocolate trong tay, Tư Nam có cảm giác ngọt ngào khác thường, mặc dù biết anh đã có hôn thê, từ lúc phỏng vấn ngày hôm qua tới bây giờ, thời gian bên cạnh nhau cũng chưa quá bốn tiếng đồng hồ, nhưng anh lại cùng mình ngồi ngắm mặt trời lặn, còn tặng chocolate cho mình, thân cận như vậy, mình cũng có thể thỏa mãn rồi chứ?

Toàn bộ nhân viên công ti đều biết thân thể Uông tổng đã không có vấn đề gì nữa, chỉ hơi chút suy yếu mà thôi. Cho nên, cơ bản một ngày hai mươi bốn tiếng cứ việc mình mình làm. Hết thảy công việc kinh doanh của công ti cũng không bị ảnh hưởng, mọi người cũng đều bình tĩnh trở lại.

...

A Kim nhàm chán ghé vào cửa ngoài ban công của Tư Nam. Đã được hai tuần rồi, hắn đội lốt chó sục sạo qua từng tầng lầu. Nghe được không ít đồn đãi trong công ti, có một số vấn đề sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn, nhất định phải xử lí. Ví dụ như hắn chưa từng ngờ tới một trong những cây đa cây đề của bộ phận hậu cầu - Lâm giám đốc ...

Nghe thấy tiếng chuông thang máy, A Kim quay đầu, nhìn thấy một người mặc trang phục thiếu niên đi ra. Ai vậy?

"Chào, người đẹp, anh Tu có hẹn với tôi." Trên người thiếu niên lộ ra chút bỉ khí, nguyên nửa thân trên chồm qua bàn làm việc của Thước Nhã.

Thước Nhã giương mắt nhìn người này một chút: "Anh Tạ?"

"Uh. Bất quá cô có thể gọi tôi là A Kha!"

"Anh chờ một chút." Thước Nhã bấm số máy nội bộ kết nối với phòng làm việc của Tu, lập tức Tu từ trong phòng đi ra, đưa thiếu niên tên A Kha khia đi vào phòng làm việc của mình.

"A Kim," Tư Nam đi từ phòng làm việc ra, "Nam muốn đi xuống phòng thị trường..." Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy A Kha, "A Kha, sao bạn lại ở đây?"

"Hi, good man," A Kha đi lại ôm lấy bả vai Tư Nam, mặt cơ hồ cũng đã dán dính vào mặt Tư Nam luôn rồi, "Tôi với anh Tu này có việc cần hợp tác với nhau."

"Gấu!" (Buông tay!) người nào hả? Tại sao lại ôm vai Tư Nam? Thân với mi tới mức đó sao? Con chó to đùng rất không hài lòng mà kéo A Kha ra, lộ ra vẻ mặt hung ác.

"Oa!" A Kha lại càng hoảng sợ, "Đây không phải là A Kim sao? Mấy năm không gặp, quên tao rồi sao?"

"Gấu gấu!" (ai cần quen biết mi hả?) che phía trước người Tư Nam không cho kẻ trước mặt chạm vào thân thể Tư Nam thêm bất kì lần nào nữa.

Thước Nhã phía sau bàn làm việc nheo mắt nhìn tình cảnh trước mặt, con chó này có phải có ý muốn bảo hộ Tư Nam quá mạnh mẽ không vậy?

"Tư Nam, em biết A Kha?" Tu đặt câu hỏi.

"Dạ, bọn em là bạn học hồi trung học." Tư Nam gật đầu.

"Đúng vậy, hơn nữa chúng tôi còn ngủ cùng giường nữa nha!"

"Gấu!" (Cái gì?) cùng giường? A Kim muốn nổi điên, cư nhiên còn dám nói từng ngủ cùng một giường với Tư Nam, chỉ có ta mới có thể ngủ cùng một giường với Tư Nam, tất cả những người khác đều không được!

"A Kha, bạn rảnh quá phải không!" Tư Nam cười cười, vuốt đầu A Kim, nói với Tu, "Đừng nghe bạn ấy nói bậy, hồi trung học bọn em đi cắm trại, lều của bạn ấy dựng không tốt bị sập, nên chui vào lều của em ngủ một đêm."

"Gấu gấu!" (Hắn không ăn đậu hủ của mi chứ?) đậu hủ của mi chỉ có thể để ta ăn mà thôi! Nhìn tên tình địch A Kha kia, cái tên bại hoại này có gì mà phải nói với Tu chứ?

"Không làm phiền hai người nữa, em xuống bộ phận thị trường." Tư Nam cúi đầu nhìn A Kim một chút, "Cục cưng có muốn đi theo không?"

"Gâu!" (Không muốn!) chen ở giữa Tư Nam và A Kha, A Kim nằm lăn ra đất.

"A Kha, đến phòng tôi đi!" Tu đưa A Kha vào phòng, A Kim cũng lon ton đi theo.

"A Kim, nghe lén người ta nói chuyện là không ngoan nha!" Thước Nhã lầm bầm liếc mắt nhìn A Kim một cái.

Trừng mắt nhìn cô ta một cái. Uông Phong Lân do dự xem xét có cần tỉnh lại một lát hay không, nhưng mà không biết Tư Nam sẽ xuống tầng dưới bao lâu. Cho nên không có hành động, chỉ ghé nửa người vào cánh cửa phòng của Tu.

"Cậu và Tư Nam từng có gì với nhau à?" Là câu hỏi của Tu.

"Cậu ấy không nói gì à?" Đây là câu trả lời của A Kha.

"Chỉ là ngủ chung một lều?" Tu tiếp tục hỏi.

"Chứ anh cho rằng là như thế nào?" Thanh âm của A Kha.

"Uh?" Tại sao Tu lại quan tâm đến mối quan hệ giữa Tư Nam và A Kha như vậy? Mặc dù bản thân mình cũng rất muốn biết, nhưng mà hỏi cung như vậy hình như không tốt lắm thì phải?

"Các người không có thân mật..."

"Tu, anh câm miệng cho tôi!" A Kha giống như là rất tức giận, "Tôi là bị anh..." Bỗng nhiên quăng ra một câu, "đó không phải là tôi đối với bất kì thằng đàn ông nào đều có hứng thú."

"Nhưng mà, Tư Nam..."

"Tư Nam rất là tốt, nhưng chúng tôi chỉ là anh em tốt, OK?" A Kha tựa hồ thật sự đã rất tức giận, "Đừng đem ý nghĩ xấu xa của anh đi áp vào suy nghĩ của kẻ khác."

"Cậu nói tôi xấu xa?" Tu cũng tức giận.

"Không xấu xa thì sẽ không dùng sức mạnh đối với người khác.

"Hả?" Nghe khẩu khí này, A Kha này bị Tu dùng sức mạnh để... Uông Phong Lân, không phải, vốn là cằm A Kim cơ hồ bị rớt lên mặt đất rồi, cũng may thân mình của hắn đang quì rạp trên mặt đất nha. Úi? Tại sao lại không còn tiếng nào vậy?

"Hỗn đãn! Anh lại như vậy!" Thanh âm của A Kha.

Chẳng lẽ, Tu cưỡng hôn A Kha? Uông Phong Lân nghĩ tới đó, hai tròng mắt thế nhưng lại nhìn về phía cửa thang máy, không biết mình khi nào mới có nụ hôn chính thức đầu tiên với Tư Nam đây! Hẳn là không cần vô lương tâm cưỡng hôn như vậy đâu? Nghĩ đến nụ hôn nồng nàn triền miên, thật sự là không biết sẽ có bao nhiêu ngọt ngào nữa.

Điện thoại trên bàn Thước Nhã vang lên.

"Alo, chào ngài, đây là thư kí tổng tài." Thước Nhã cầm lấy điện thoại, "Oh? Được, được, cô để cho cô ta chờ một chút, tôi đi tìm Tu."

"Gấu?" (cái gì vậy?)

Không để ý đến tiếng kêu của A Kim, Thước Nhã gõ gõ vào cánh cửa phòng Tu.

"A Kim - Uông Phong Lân lập tức chạy tới gần cửa, chuẩn bị nhìn cảnh tượng bên trong một chút. Hắn đúng là một tổng tài vô lương tâm mà, làm chó rồi mà vẫn còn muốn đi rình, trong lòng Uông Phong Lân cười thầm chính mình, nhưng mà cũng không có bất kì tia xấu hổ nào xuất hiện.

"Vào đi!" Là giọng nói của Tu.

Thước Nhã đẩy cửa ra: "Tu, Tằng Khải Trữ đang đợi ở dưới, nói muốn lên thăm tổng tài."

Nhìn thấy rồi, há há, quần áo A Kha cũng bị kéo xuống rồi. -- Chờ một chút? Ai muốn tới nhìn mình? Tằng Khải Trữ? Hắn ta tới chỗ này làm cái gì?

"Cứ nói là tổng tài đang nghỉ ngơi, không gặp ai cả," Tu cau mày.

"Gấu!" (Đúng vậy!)

"Tiểu Luyến đã nói như vậy rồi, nhưng hắn vẫn nằng nặc đòi lên, nói là chỉ liếc mắt một cái rồi đi ngay!

"Không thì anh cứ để cho hắn lên đi." A Kha sửa sang quần áo lại, "Hoặc là, có thể hỏi thẳng mặt hắn một chút cũng được."

Xem ra là cần mình chủ động ra mặt rồi. A Kim thừa dịp ba người chụm đầu lại nghiên cứu đối sắc, lắc mình đi vào trong kho.

"Phiên Gia MM," Uông Phong Lân mở mắt, "Làm phiền cô, gọi Tu cùng Thước Nhã vào đây."

"Được. Tỉnh lại rồi sao!" Ôi, vừa mới nhìn thấy làn da rất đẹp của hắn đang muốn vẽ lên mấy cái bông xem như thế nào mà! Phan Già lặng lẽ đem cây bút cầm trong tay nhét vào trong túi áo.

Phan Già đi tới, nói với Tu cùng Thước Nhã tổng tài vừa tỉnh lại, mời bọn họ vào đó.

"Tỉnh lại thật là đúng lúc mà!" Tu cười cười nhìn Thước Nhã, "A Kha, cậu cũng qua đó một chút đi!"

"Phong Lân," Tu đi vào cũng không hỏi tình trạng cơ thể của hắn như thế nào, hơn tuần nay cũng đã quen với việc hắn có thể thình lình tỉnh lại bất kì lúc nào rồi, "Tằng Khải Trữ đang ở dưới, nói muốn gặp cậu."

Uông Phong Lân gật đầu: "Thước Nhã, cô cho Mạnh Ba dẫn hắn đi lên, sau đó để cho hắn chờ trong phòng khách mười lăm phút. Nói với Mạnh Ba, lúc nào cũng phải quan sát hắn. Được rồi, Tư Nam đâu?" Làm bộ hỏi một chút.

"Đến bộ phận thị trường rồi." Thước Nhã trả lời.

"Vậy cô gọi điện thoại cho Tư Nam, nói là tôi nhờ cậu ấy khi nào nói chuyện xong thì xuống dưới lầu gọi dùm tôi một phần cháo gà nấm hương." Trong lòng Uông Phong Lân thầm tính toán thời gian, hẳn là không nói chuyện xong nhanh như vậy đâu, như vậy chờ khi Tư Nam có thể trở về nhanh nhất cũng phải tốn hết một tiếng, việc ở trên này xử lí cũng cần chừng đó thời gian.

"Vâng." Thước Nhã xoay người đi ra ngoài.

"Tu, vị này là bạn của cậu à?" Mang theo một chút ý cười ám muội cố ý kéo chữ bạn ra thật dài, Uông Phong Lân đánh giá A Kha, hóa ra lại nhỏ nhắn xinh xắn đến như vậy, cho nên, hẳn là không thể có vấn đề gì với Tư Nam rồi. Ah, đúng rồi, buổi sáng ngày mà mình trực tiếp phỏng vấn Tư Nam, hẳn là đến gặp A Kha này rồi.

"Tạ Kha," Tu giới thiệu, "Ông chủ văn phòng thám tử GATING, là thám tử tư rất nổi tiếng ở đại lục."

Ah, hóa ra chính là Tạ Kha trong truyền thuyết nha, Tu đúng là thật có bản lãnh nha! Uông Phong Lân tiếp tục cười mập mờ, "Đại thám tử!"

"Gọi tôi A Kha là được rồi, Uông tổng."

"Uh" Uông Phong Lân gật đầu, ánh mắt nhìn Tu, thật sự là khó có thể tưởng tượng được Tu mà mình quen biết nhiều năm như vậy bên cạnh bộ mặt nhã nhặn tỉnh táo vẫn còn bộ mặt khác nha, đã thế lại còn dùng sức mạnh đối với đại thám tử này nữa, bản thân phải tự kềm chế rất lớn, không thì cười chết mất thôi.

"Tôi đã điều tra được chiếc xe mà Uông tổng bị tai nạn, quả thật là đã bị người khác động tay động chân." A Kha nói, "Hơn nữa, thủ pháp rất chuyên nghiệp, ngay cả người rất rành kĩ thuật trong nghề cũng chưa chắc nhìn thấy chỗ nào có vấn đề."

Uông Phong Lân gật đầu, tiếp tục nhịn cười.

"Phong Lân, cậu có cái gì buồn cười thì cứ cười đi, thân thể còn chưa có khỏe lại, đừng có để nghẹn mà nội thương." Tu lạnh lùng nói.

"Há há, đúng vậy!" Uông Phong Lân cũng chẳng thèm để ý tới thái độ của hắn, nhiều năm trôi qua riết cũng phải quen thôi, "A Kha, nói tiếp đi."

"Tôi nghĩ, ai tới vị trí này, trong lĩnh vực này cũng đã là người chuyên nghiệp." A Kha đương nhiên không thể biết tại sao Uông Phong Lân vẫn cười cười, nghe nói xe của mình bị người khác động tay động chân mới xảy ra tai nạn, đáng lẽ phải rất tức giận chứ?

"Đúng vậy, hắn ta hẳn là biết rất rõ." Nụ cười mập mờ bị thu lại, thay vào đó là nụ cười lạnh.

Chương 3.2

Tằng Khải Trữ ngồi trong phòng tiếp khách, nhìn vẻ mặt Mạnh Ba cứ nhìn thẳng mình hoàn toàn không hề có bất kì biểu cảm nào, tự nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nhưng mà, hắn phải tới đó, bởi vì hắn muốn nhìn thấy bộ dáng tàn tạ của Uông Phong lân. Là con riêng phía bên ngoại của Uông Thiên Đức, hắn có biết bao khát khao một ngày có thể thế chỗ của Uông Phong Lân, bản thân có thể độc chiếm tập đoàn Uông thị. Nhưng mà, hắn ngay cả một danh phận cũng không có, ngay cả họ cũng là phải theo họ mẹ. Mặc dù, Uông Phong Lân biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng ngay cả khi hắn uy hiếp cũng chẳng thèm tỏ thái độ, thận chí căn bản xem như hắn không hề tồn tại. Hắn không cam lòng, hắn muốn tất cả mọi thứ của Uông Phong Lân, thật vất vả mới chờ đến được lúc Uông Phong Lân bị thương vì tai nạn xe, lại không ngờ tới, hết thảy đều không như hắn đã tưởng tượng, mà cái tên hắn hận thấu xương kia vẫn là người nắm tất cả trong lòng bàn tay.

"Hắn lúc nào mới có thể gặp tôi?" Thông tin nội bộ trong công ti nói Uông Phong Lân ngoại trừ suy yếu một chút, không hề có bất kì dấu hiệu bị thương nào, cái này nhất định không có khả năng? Mà cũng có người nói, Uông Phong Lân căn bản là ở ngay tại công ti, bởi vì phần lớn thời gian hắn đều bị hôn mê. Cho nên hắn tận lực không hẹn gặp bất kì một kẻ nào.

"Uông tổng bận rộn nhiều việc, anh có phải đợi một lát." Vẻ mặt cùng ngữ khí của Mạnh Ba không hề mang theo bất kì biểu hiện gì trả lời.

Thời gian chờ đợi lúc nào cũng trôi qua rất chậm. Tằng Khải Nhĩ nhìn hộp thuốc bổ cầm trong tay, nghiến răng đầy oán hận.

Bên kia Uông Phong Lân không có đề cập đến chuyện công ti, mà lại bắt đầu nói nhảm.

"A Kha, cậu quen Tu từ lúc nào vậy?"

"Nửa năm trước." A Kha thành thật trả lời.

"Tu, chưa từng nghe cậu nhắc đến nha!" Uông Phong Lân nhìn Tu ranh mãnh.

"Cậu bớt cười dê kiểu đó đi!" Tu đột nhiên quàng tay qua vai A Kha, "Đúng là như cậu nghĩ đó!"

"Há há há há!" Uông Phong Lân rốt cuộc cũng cười điên cuồng, xem ra A Kha này chính là nhược điểm của Tu nha.

"Anh làm cái gì đó?" A Kha hất tay Tu ra, trừng mắt liếc hắn một cái, quay qua Uông Phong Lân, "Uông tổng, tất cả báo cáo điều tra tôi đã đưa cho Tu rồi, tôi về trước."

"Được, gặp lại sau." Uông Phong Lân gật đầu, xem vẻ mặt của Tu bối rối như vậy, thấy vẫn nên nhịn cười, "Tu, không cười cậu nữa! Gọi kẻ kia vào đi!"

"Được." Tu gật đầu đi ra ngoài, chỉ một lúc sau liền dẫn Tu Khải Trữ đi vào.

"Anh Lân!" Tằng Khãi Nhĩ đem vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi trong phòng tiếp khách quăng đi thay vào đó là vẻ mặt nịnh nọt tươi cười.

"Nhìn thấy tôi như vậy, có phải hơi thất vọng không?" Uông Phong Lân lạnh lùng hỏi.

"Làm gì có, như thế nào có thể chứ?" Tằng Khải Trữ cúi nửa đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Uông Phong Lân, chỉ dùng khóe mắt liếc hắn, khí sắc rất tốt, hoàn toàn không có bộ dáng bị thương. Tại sao lại có thể như vậy chứ? Cho dù không xảy ra chuyện gì thì ít ra cũng phải cắt nát bộ mặt đẹp trai của hắn mới tốt chứ!

"Khải Trữ," Uông Phong Lân nhìn gã đàn ông ra bộ cúi mặt hiền lành trước mắt này, khóe mặt hiện lên một nụ cười lạnh, "Xem ra mấy trò đua xe của mi, sửa xe học được cũng nhiều nhỉ!"

"Đúng vậy." Tằng Khải Nhĩ do dự một chút, đột nhiên hỏi, "Em nghe nói anh Lân muốn kết hôn cùng cô Tỉnh Thượng à?"

"Kết hôn?" Uông Phong Lân bị hỏi ngược lại không hiểu gì cả, "Mi nói Tỉnh Thượng Đan hả?"

"Đúng vậy." Tằng Khải Nhĩ gật đầu, "Mẹ em nói bên nhà Tỉnh Thượng đã chuẩn bị hôn lễ rồi, chỉ cần chờ anh hoàn toàn khôi phục nữa thôi."

"Ha ha, mi là người đầu tiên cho ta biết vở kịch này đó."

"Anh không biết?" Tằng Khải Nhĩ nhìn Uông Phong Lân với ánh mắt không thể tin được.

"Không biết."

"Nhưng mà, cha... Oh, cha của anh cũng đồng ý rồi mà!"

"Ông ta đồng ý thì để cho ông ta đi lấy cô gái Nhật Bản kia đi!" Uông Phong Lân hừ lạnh một tiếng, "Dù sao, ông ta lấy thêm một người nữa cũng chả sao."

Tằng Khải Trữ lại cúi đầu, hắn tại sao lại có thể như rằng chẳng có gì cả? Hết thảy đồ tốt nhất hắn đều có thể có dễ dàng, nhưng mà cũng không thèm quí trọng. Lần đầu tiên gặp mặt Tỉnh Thượng Đan, gã đã bị cô ta cuốn hút, không biết vì nguyên nhân gì, chính là cảm thấy bản thân bị cuốn hút mà thôi. Nhưng mà, lại thu được tin tức Tỉnh Thượng Đan sắp đính hôn với Uông Phong Lân, tại sao tất cả những gì mình muốn đều rơi vào trong tay hắn, mà tất cả những gì mình khao khát thèm thuồng hắn lúc nào cũng tỏ ra nhàm chán không hứng thú như vậy. Chẳng lẽ ông trời cũng không thể cho gã một chút công bằng sao?

Khóe mắt liếc nhìn kẻ đang ngồi bên cạnh giường mình vẻ mặt tối tăm, Uông Phong Lân cảm thấy chán ghét sâu sắc, vị vậy, ra lệnh đuổi khách: "Được rồi, ta cũng mệt rồi. Mi trở về đi!"

"Oh, đúng vậy, em đi đây, anh Lân." Tằng Khải Trữ đứng dậy, im lặng đi ra ngoài.

Cửa thang máy mở ra, Tư Nam mang theo bánh bao cùng cháo gà nấm đông cô đứng đối diện với hai mắt tràn ngập oán hận của Tằng Khải Trữ. Cười gật đầu chào gã một cái, sau đó đi vào trong phòng nghỉ của Uông Phong Lân.

Y là ai vậy? Hai mắt Tằng Khải Trữ nhìn theo, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy người này, tại sao lại có người đàn ông xinh đẹp như vậy! Có một tia sáng lóe lên trong cái đầu luôn tự cho là thông minh của gã, sau đó vội vàng tiến vào trong thang máy bỏ đi.

"Phong Lân, đây là cháo anh yêu cầu." Tư nam cười đi vào trong, không để ý tới người mình vừa nhìn thấy, trong lòng chỉ tràn ngập yêu cầu muốn ăn cháo khi Uông Phong Lân tỉnh lại.

"Cảm ơn nhiều, Tư Nam." Uông Phong Lân ngồi dậy.

"Anh cảm thấy thế nào?" Tư Nam hỏi.

"Tốt lắm rồi." Hai tuần trôi qua, ở chung gần gũi như vậy, Uông Phong Lân cảm thấy mình đã mê luyến người trước mặt này tới mức không thể nào kiềm chế nữa rồi. Y luôn mỉm cười, đôi mắt trong veo lúc nào cũng lộ ra ánh sáng thuần khiết; có đôi khi y lại để cho suy nghĩ đi hoang, bần thần, ngây thơ đến đáng yêu; nhưng mà bộ dáng khi y làm việc, lại rất chăm chú, rất tỉ mỉ; khi y đọc sách thì rất nhập tâm, ngẫu nhiên còn có bộ dạng cắn móng tay rất dễ thương; khi y tắm rửa cho A Kim, mặc dù có khi phát hiện ra bị A Kim ăn đậu hũ mà bĩu môi, nhưng mà vẫn rất ôn nhu; y bởi vì cảm thấy mình yêu phải người không nên yêu mà ánh mắt lại tỏa ra sự u buồn, làm cho người ta không nhịn được mà muốn dang tay ôm y vào lòng che chở...

"Làm sao vậy?" Tư Nam đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, "Anh có khỏe không?"

"Không có việc gì, chỉ là đang suy nghĩ một số việc." Uông Phong Lân vẫn nhìn y như trước.

"Liên quan với người mới ra à?"

"Hả?"

"Em vừa nhìn thấy một người đi ra."

"Oh, đúng rồi, Tư Nam," Uông Phong Lân rất nhiêm túc nhìn Tư Nam, "Em phải cẩn thận người kia, hắn ta tên là Tằng Khải Trữ."

Đúng là gã? Tư Nam lộ ra vẻ mặt không hài lòng, "Anh lại còn cho phép gã đến gặp anh?"

"Em biết?"

"Ở tầng dưới, A Kha đã nói với em rồi." Tư Nam chậm rãi múc ra một chén cháo, bưng đến trước mặt Uông Phong Lân.

.

"Đút anh đi!" Uông Phong Lân chớp chớp mắt với Tư Nam.

"Hả? Em sao?" Tư Nam ngẩn người.

"Có được không?" Giả bộ đáng thương, A Kim dùng chiêu này rất có tác dụng, mình dùng nhất định cũng có tác dụng!

"Oh, được rồi!" Tư Nam ngồi vào bên cạnh anh, nhìn trộm ra cửa, Phan Già tựa hồ chẳng có gì ghê gớm đi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại.

"Như thế nào rồi?" Uông Phong Lân nhìn Tư Nam đầy chờ mong.

"Cái đó..." Tư Nam bỗng nhiên có chút, cót chút thẹn thùng, "Em chưa từng đút cơm cho người khác."

"Vậy anh là người đầu tiên của em rồi?"

"Dạ?" Ngẩng đầu chống lại nụ cười ngọt ngào trước mắt, trống ngực Tư Nam không hiểu sao lại đập dồn dập, múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Uông Phong Lân, "Ăn nào!"

Hai mắt nhìn thấy vẻ mặt mắc cỡ của Tư Nam, Uông Phong Lân khoa trương húp cháo trong muỗng: "Uh, nóng..."

"Hả? Tại sao lại như vậy? Nóng lắm sao?" Tư Nam cuống quít buông chén cùng muỗng trong tay, lo lắng cầm lấy khăn muốn lau đi vệt cháo tràn bên khóe môi Uông Phong Lân, nhưng lại bị người kia mạnh mẽ ôm vào trong lòng.

"Nóng quá!" Uông Phong lân một tay đem thân thể trong lòng ôm sát lại, một tay nâng cằm Tư Nam lên, "Thật sự rất nóng, thổi giúp anh đi..."

"Cái này... cái này... Phong Lân... Em..." Tư Nam tay chân trở nên luống cuống không biết phải làm sao để đẩy anh ra, nhưng vẫn muốn thổi giúp anh, đôi môi đối diện nhau, cho dù y vốn không có kinh nghiệm gì, cũng biết là tư thế rất tốt cho việc hôn nhau.

Thừa dịp y chừa ra một khoảng trống, đôi môi Uông Phong Lân đã đưa tới, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi y, đầu lưỡi khẽ mở cánh môi mềm mại, dò xét vào bên trong, câu dẫn cái lưỡi của y dây dưa quấn quít với mình.

"Ô uhm..." Nụ hôn nồng nàn đột ngột, hoàn toàn không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ theo cảm giác mà phụ họa theo động tác của anh, thẳng đến khi cảm thấy không còn đủ không khí, mới chậm rãi đẩy người trước mặt ra, chống lại đôi mắt đang nhìn mình chăm chú, không biết phải nói cái gì nữa, Tư Nam trở nên ngơ ngác, trong đầu chỉ còn một mảnh hỗn loạn, "Phong Lân..."

"Thích không?" Uông Phong Lân cũng không có ý định buông người trong ngực ra.

"Anh tại sao lại...tại sao lại hôn em?" Tư Nam ngơ ngác hỏi, đúng vậy, y thích người trước mặt, không sai, nhưng mà cái này là như thế nào, Anh có thế giới của riêng anh, trong công ti cũng đã nhiều ngày rồi, anh còn có hôn thê của mình! Đã tự cảnh cáo mình vô số lần, có thể gần anh, nhìn thấy anh là quá đủ rồi, nhưng mà bây giờ là như thế nào vậy?

"Nói cho anh biết, em có thích anh hôn em không?" Uông Phong Lẫn vẫn ôm chặt lấy y.

"Em..." Cái này phải thừa nhận như thế nào chứ? Gật đầu sao? Sau đó sẽ phải làm sao?" "Đúng rồi, em nãy giờ không thấy A Kim, em, em phải đi tìm A Kim!"

"Em đang né tránh sao?" Hay là không buông tay, không có biện pháp, người nào có thể ôm em tốt đến như vậy? Uông Phong Lân nghĩ tới, nếu cho em đi tìm A Kim, anh phải lập tức hôn mê, sẽ không có câu trả lời mà anh muốn rồi.

"Mới vừa có được tài liệu bên bộ phận thị trường, em còn chưa đọc..."

"Tư Nam, anh thích em, em thích anh không?" Vẫn là phương pháp trực tiếp là tốt nhất.

"Hả? Đây là nằm mơ sao?" Tư Nam khó có thể tin được mà nhìn Uông Phong Lân trước mặt.

"Em hé môi như vậy, chính là còn muốn anh hôn em sao?" Uông Phong Lân cưng chiều vuốt ve mái tóc mềm mại của Tư Nam.

"Hả? Em phải đi tìm A Kim rồi!" Tư Nam vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ấm áp, mở cửa, chạy trốn ra ngoài.

Tư Nam... Uông Phong Lân bất đắc dĩ vươn tay, nhìn bóng lưng lảo đảo chạy đi, cười cười, tự nói với mình: Tư nam, em không chạy thoát được đâu! Mặc dù thời gian quen biết anh rất nhắn, nhưng mà có thể yêu thương cả một đời, chỉ gặp phải một lần thôi? Như vậy, vô luận em là ai cũng nên giữ thật chặt phải không?

Tư Nam không có đi tìm A Kim, mà là trở lại bàn làm việc ngồi ngẩn người. Đây là cái gì vậy chứ? Mình được anh hôn, nụ hôn ngọt ngào như vậy, trong miệng lúc này vẫn tràn đầy hơi thở vừa báo đạo lẫn ôn nhu của anh. Anh còn nói "Tư Nam, anh thích em, em thích anh không?" Nói như vậy, có phải là mình nằm mơ không? Hai tuần nay, mặc dù có lên sân thượng cùng anh ngắm mặt trời lặn hai lần, nhưng tổng cộng thời gian ở cùng với nhau cũng chưa tới bốn mươi tám tiếng mà! Anh làm sao có thể thích mình chứ? Huống chi, anh đã có hôn thê, còn có một hàng dài người đẹp tự nguyện thương anh, mình thì tính là cái gì chứ?

"Gâu!" (Anh tới rồi!) chỉ biết em sẽ bối rối, nhìn đi chân mày đã thẳng thành một đường rồi kìa!

"A Kim..." Tư Nam vòng qua bàn ngồi xổm xuống, "Nãy giờ cục cưng đi đâu vậy hả?"

"Gâu gâu!" (Thổ lộ với em!) Anh nghĩ là em nghe không hiểu đâu.

"Anh nói thích Nam, phải làm sao bây giờ?" Tư Nam nhỏ giọng lầm bầm...

"Gâu gâu!" (Em không thích anh?)

"Ôi, A Kim, cục cưng cũng đâu biết Nam nói cái gì đâu chứ!"

"Gâu gâu!" (Là em không biết anh nói cái gì mới đúng!) Đôi môi mọng sau khi bị mình phủ lên đó một nụ hôn nồng nàn màu đỏ hồng còn chưa biến mất, nhìn thật ngon miệng mà. A Kim vươn đầu lưỡi thật nhanh liếm lên môi Tư Nam, ăn đậu hũ thành công!

"A Kim!" Tư Nam lau môi, làm bộ giận dữ nhìn A Kim, "Cục cưng thật là đào hoa nha!"

"Gấu gấu!" (Anh còn muốn nữa!) Nhìn Tư Nam lại hiện ra ánh mắt lo âu, Uông Phong Lân thật sự rất rất rất muốn đem y ôm thật chặt vào trong lòng, nhưng mà, hết thảy chung qui cái gì cần tới cũng sẽ từ từ mà tới thôi.

"Nam cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào nữa!"

Vươn đầu lưỡi liếm lên chân mày đang nhíu chặt của y, Uông Phong Lân thật sự không ngờ rằng thổ lộ của mình lại khiến cho y trở nên phức tạp như vậy.

"Được rồi, A Kim!" Xoa xoa mớ lông vàng trên đầu A Kim, "Nam vào làm, cục cưng muốn đi cùng không!"

...

Nhà họ Đường, giờ ăn cơm tối.

A Kim trước sau như một ngồi chồm hổm trên vị trí thuộc về vợ tương lai của Đường nam, hưởng thụ thức ăn ngon của y, còn có Tư Nam yêu dấu chăm sóc nữa.

"Đồng nghiệp con nói cuối tuần này muốn tới nhà mình làm thịt nướng." Đường Tư Viễn mặc dù ngoài miệng đúng là đang nói với cha đang ngồi ở vị trí chủ gia đình, thế nhưng khóe mắt lại liếc nhìn về phía Tư Nam cùng A Kim.

"Vậy thì đến đi!" Đường Chính Sâm mở miệng đáp ứng, "Mẹ các con làm cá chiên xù là ngon nhất trần đời!"

"Gấu!" (Đúng vậy!) Cá chiên xù thật sự ăn ngon cực kì.

"Tư Nam, em biết đồng nghiệp anh tại sao muốn tới không?" Đường Tư Viễn nhìn về phía Tư Nam.

"Hả?" Tư Nam đưa tay phủi phủi vụn cá dính trên miệng A Kim, "Tại sao vậy?"

"Vì em với A Kim đó!"

"Gấu!" (Biết ngay mà!)

"Em với A Kim?" Tư Nam khó hiểu nhìn Đường Tư Viễn, "Cái gì cần hỏi ở công ti bọn họ đều đã hỏi hết rồi mà!"

"Có lẽ muốn thăm dò cách sống của bọn em một chút!" Đường Tư Viễn vừa ăn vừa nói.

"Gấu!" (Ăn no rồi!) Đầu dựa vào đùi Tư Nam, tiếp tục cuộc sống chỉ ăn và ngủ. Khóe mắt liếc nhìn đến vẻ mặt của Tư Nam, nhìn thấy sự u buồn trong mắt y, Uông Phong Lân cũng cảm thấy trong lòng mình run lên, là bởi vì thổ lộ của anh hay là vì lí do nào khác nữa vậy? Đột nhiên cảm thấy cho dù có làm một con chó hạnh phúc như lúc này cũng không tốt, không thể mang lại cho em cảm giác an toàn, không thể cho em niềm vui thật sự. Nhưng mà, mặc dù mong hai tháng này sẽ trôi qua thật nhanh, có thể để cho mình khôi phục lại nguyên dạng, sẽ thật trân trọng em, nhưng mà lại sợ đối mặt với em bi thương vì đột nhiên bị mất A Kim, thật mâu thuẫn mà.

"A Kim," Tư Nam cúi mắt nhìn A Kim đang vùi đầu vào trong lòng mình, "Cục cưng đừng nhúc nhích như vậy, Nam không tập trung ăn cơm được!"

"Gấu" (Xin lỗi!) liền đem đầu của mình dời ra chỗ khác, không lộn xộn nữa.

"Anh, cuối tuần này em không có ở nhà."

"Em cần đi đâu à?" Đường Tư Viễn nhìn Tư Nam, đứa em trai này chẳng phải là người đàn ông của gia đình sao, cuối tuần không phải loay hoay trong vườn với hoa cỏ thì chính là ở trong phòng đọc sách, chơi game, không có chuyện đặc biệt tuyệt đối không đi ra khỏi cửa.

"Cũng không có gì," Tư Nam vừa ăn vừa trả lời, "Chỉ là, em vẫn còn rất sợ nóng, nên muốn trốn ra ngoài. Em về cũng lâu rồi, chưa có ra biển chơi, em đang muốn đi biển."

"Như vậy à!" Đường Tư Viễn nhướng nhướng mày, "Anh nghĩ, mấy cô gái sẽ rất thất vọng đó!"

"Gấu gấu!" (Đưa anh đi biển với!) Không cần để ý tới mấy cô gái đó, mấy cô đó lúc nào cũng nhìn em chảy nước miếng. Mặc dù cũng chảy nước miếng với anh, nhưng mà có chảy với anh cũng chẳng có tác dụng gì, không giống với sự thèm thuồng của các cô đó đối với em.

"Con ăn xong rồi!" Tư Nam buông đũa, "Mọi người cứ ăn từ từ, con còn mấy tài liệu cần xem, con lên lầu trước."

A Kim nhảy xuống ghế, ngửa đầu nhìn Tư Nam, rõ ràng cảm nhận thấy sự u buồn của em, rất muốn an ủi em, nhưng biết lúc này mình cũng chỉ có thể bất lực. Chỉ có thể dùng đầu cọ cọ lên chân em, sau đó cùng em đi lên lầu.

Nằm lăn ra giường, Uông Phong Lân nhìn mấy cái móng của mình tự đánh giá, không thể an ủi em như vầy được, bởi vì lấy dạng này mà an ủi sẽ lại càng khiến cho em không nỡ rời xa A Kim! Khép hai mắt lại như đang ngủ nhìn Tư Nam ngồi trên ghế xem tài liệu, em nhìn thật là đẹp! Mi mục như họa có phải là như thế này không? Nếu như lúc đầu bản thân chỉ là bởi vì em đẹp mà muốn em trở thành tình nhân, nhưng mà trải qua hai tuần ở chung, bản thân đã toàn tâm toàn ý yêu con người này mất rồi, muốn có được em toàn bộ, muốn đem toàn bộ mọi thứ cho em. Con người thuần khiết đó, vĩnh viễn cũng chẳng thể gặp được người thứ hai.

Tư Nam nhẹ thở dài một tiếng, tài liệu trong tay trên cơ bản cũng đã xem hết, đặt qua một bên. Tiện tay rút ra một tờ giấy nháp viết lên trên, chỉ đem mấy chữ "Uông Phong Lân" viết đi viết lại. "Tại sao lại hôn em? Tại sao lại nói thích em?" Nhẹ giọng lẩm bẩm, "Anh có biết không, anh không thể thích em!"

Tại sao không thể? Nghe thấy người kia tự nói như vậy, tự nhiên rất muốn hỏi tại sao, rồi lại sợ phá hỏng thế giới mà em đang đắm chìm vào trạng trái đơn thuần như vậy.

"Em thích anh, em rất thích anh! Nhưng mà, em không thể nói với anh." Tư Nam lắc lắc đầu, "Em không thể ích kỉ chiếm lấy anh như vậy, em không thể đẩy anh vào hoàn cảnh đáng xấu hổ như vậy, không thể phá vỡ sự cân bằng trong thế giới của anh. Anh có biết không?"

Ngốc nghếch mà! Uông Phong Lân cảm thấy trong phòng thật chua xót, còn có ai có thể yêu không toan tính như vậy chứ? Cho dù là những người phụ nữ vây quanh anh hay là chính bản thân anh, ai mà chẳng yêu bản thân, muốn phải chiếm đoạt đến cùng? Có được mấy người nghĩ tới yêu anh, cần phải dành những điều tốt nhất cho anh, không muốn phá hủy thế giới cân bằng của anh? Thật muốn ôm em thật chặt vào trong lòng, để có thể yêu em thật nhiều.

Tư Nam đứng dậy, Uông Phong Lân lúc này mới nhìn thấy hai giọt lệ trong veo trong mắt. "Gâu gâu!" (Em khóc sao?)

"Đi thôi, A Kim, đi tắm nào!" Tư Nam cố mở ra một nụ cười.

"Gâu!" (Được!) Đi tắm thôi! Sau này, anh cũng sẽ tắm với em, sẽ chăm sóc em, yêu thương em, sẽ nâng niu em thật nhiều. Uông Phong Lân tự hứa trong lòng.

Tư Nam đem từng món từng món quần áo trên người trút bỏ, A Kim vừa ghé vào bồn tắm nhìn thấy tất cả những thứ đó. Tưởng tượng đến chỉ cần sau hai tháng, có thể cùng người kia tắm rửa, ngón tay vuốt ve lên da thịt mềm mại của người kia, đem môi hôn lên trên cổ y, hút lấy điểm hồng nho nhỏ gồ lên trên ngực y, nắm giữ lấy phân thân của y, tiến vào bên trong y...

"A Kim, chao ôi, cục cưng tại sao lại chảy máu mũi nữa rồi?" Vừa mới trút bỏ hết quần áo, liền nhìn thấy hai lỗ mũi A Kim lại bị chảy máu ầm ầm, Tư Nam bất đắc dĩ ngồi xổm xuống.

Chương 3.3

Thời gian nghỉ trưa, tầng mười tám của tập đoàn Uông thị.

"Tư Nam," Thước Nhã tò mò nhìn Tư Nam, "Nghe nói ngày mai nhà em tổ chức nướng thịt à, em không có ở nhà sao?"

"Chị Thước Nhã cũng đi à?"

"Đúng vậy, giám đốc Đường cũng có mời chị." Thước Nhã gật đầu, "Tu chắc là cũng đi?"

"Hả?" Tư Nam quay đầu nhìn về phía Tu đang đứng bên cửa sổ ở hành lang.

"Đúng vậy!" Tu cũng gật đầu, "A Kha cũng sẽ đi cùng."

"Không thể nào?" Tư nam lắc lắc đầu, "Em đang muốn đi trốn, các người tại sao cũng đến, em đây làm sao mà trốn được chứ hả?"

"Đúng là vậy đó!" Thước Nhã người, "Nếu em có can đảm chạy trốn, chị thấy phòng của em cũng sẽ có chung vận mệnh với vạn lí trường thành năm nào đó!"

"Có ý gì?"

"Chính là các cô đại khái sẽ biến thành Mạnh Khương rồi khóc lóc đó!"

Tư Nam cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng trên trán mình: "Đó, đó không phải là em không được đi ra ngoài, em đang định đi biển mà."

"Gấu gấu!" (Anh cũng muốn đi biển!) bất quá, như vậy có thể nhìn thấy những bộ mặt khác nhau của những người khác, hoặc là sẽ có phát hiện mới!

"Ôi, không biết hôm nay Phong Lân có tỉnh lại không nữa!" Tu nhăn mặt cau mày nhìn về phòng làm việc của tổng tài.

"Có việc à?" Thước Nhã hỏi.

"Uh." Ánh mắt Tu nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, "Không biết bên nhà Tỉnh Thượng nói cái gì mà đã thuyết phục được lão tổng tài, đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ rồi!"

"Anh nói hôn lễ của tổng tài với Tỉnh Thượng Đan kia đó hả?" Thước Nhã trừng to mắt.

"Đúng vậy!" Tu nhíu chặt mi, hai mắt liếc về phía Tư Nam, "Anh mới không tin Phong Lân sẽ đi lấy cái người tự cho mình là mĩ nhân kia đâu!"

"Cô Tỉnh Thượng kia vốn rất đẹp mà." Tư Nam tựa vào cạnh bàn Thước Nhã, lời trong miệng nói ra tuy là lời nói thật, nhưng mà trong lòng lại khó tránh khỏi cảm giác chua xót.

"Xinh đẹp thì sao?" Tu cười cười, "Phong Lân nếu như mà muốn có mĩ nữ, vậy thì phụ nữ xếp hàng vòng quanh Uông thị mười vòng chắc mới đủ quá!"

"Không phải là hôn thê sao?" Nghe Tu nói khoa trương như vậy, Tư Nam cười cười, "Chắc là phải yêu thích lẫn nhau chứ?"

"Có quỉ mới đi thích cô ta!" Thước Nhã trề môi.

"Ha ha," Tu cũng gật đầu, "Phong Lân cho dù bị mù cũng không có khả năng đi thích người phụ nữ đó!"

"Tại sao vậy? Gia thế cũng có, dung mạo cũng có, không phải thường mấy nhà giàu cũng thường làm thế này sao?" Tư Nam nghi hoặc nhìn hai người trước mặt.

"Gấu gầu gấu gâu!" (Xem ra hai người cũng tinh mắt!)

"Em coi, A Kim cũng không tin tổng tài sẽ thích người phụ nữ kia!" Thước Nhã cười, nhìn vẻ mặt A Kim, tự nhiên thấy được sao đê tiện quá chừng, thật sự là một con chó có trách nhiệm.

"Phong Lân mặc dù thoạt nhìn rất hoa tâm, nhưng cậu ấy vẫn rất phản đối việc dùng tấm áo tình cảm để che dấu lợi ích bên trong." Tu giải thích, "Anh nghĩ, trong lòng cậu ấy đã có người để thích rồi!"

"Gấu gấu!" (Chính là em đó!) A Kim gọi Tư Nam.

Oh, anh không phải là người cần tới hôn nhân vì lợi ích, anh đã có người để thích rồi. "Tư Nam, anh thích em, em thích anh không?" Nghĩ đến anh đã từng nói những lời này, trái tim Tư Nam lại đập loạn không bình tĩnh lại được.

"Tư Nam, em có khỏe không? Mặt em tại sao đỏ vậy hả?" Thước Nhã nhìn Tư Nam, là lạ thế nào ấy, tại sao lại đột nhiên đỏ mặt lên như vậy.

"Oh, không có gì đâu." Tư Nam cười cười lắc đầu, "Em đi thăm xem Phong Lân có tỉnh lại không nha!" Vừa nói xong liền xoay người đi vào phòng nghỉ ngơi của tổng tài.

"Anh ấy có tỉnh lại không?" Tư Nam hỏi Phan Già.

Lắc đầu, Phan Già kiểm tra qua một lần, quay đầu ra nhìn Tư Nam: "Em có việc gì à?"

"Không có việc gì cả!"

"Vậy thì xem chừng anh ta giúp tôi một lát, tôi muốn đi mua chocolate." Phan Già đứng dậy, "Không có chocolate ăn, tâm tình thật sự rất sa sút."

"Hi hi, được!"

"Tôi đi một lát sẽ về ngay, có muốn mua về cho em một thanh không?"

"Được đó, cảm ơn!"

"Ok!" Phan Già sửa sang lại vạt áo đi ra ngoài.

Yên lặng ngồi ở bên giường, nhìn người đang chìm trong giấc ngủ sâu trên đó: "Nếu như những gì anh nói là sự thật, em làm sao để có thể tiếp nhận anh đây? Nếu như đó là sự thật, em đương nhiên nguyện ý cùng anh một chỗ, nhưng mà, em thật sự không thể để anh bị hãm vào hoàn cảnh bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ đáng xấu hổ đó được, dù sao anh là người được những người xung quanh chú ý, không giống như em, không ai để ý tới." Thanh âm Tư Nam nhỏ như mèo kêu.

Mình cũng nghe vừa kịp! A Kim nhân tiện ghé vào cửa, nghe thấy y nhỏ nhẹ nói, xoay người lặng lẽ đi vào trong kho.

Ngón tay mềm nhẹ êm ái vuốt ve lên khuôn mặt đang trong giấc ngủ yên, đầu ngón tay ôn nhu sờ theo đường cong hoàn mĩ nơi khóe miệng, ánh mắt lưu luyến nhìn lên đôi cánh môi gợi cảm như một đóa hoa của anh...

"Anh nhìn hay lắm sao?" Thanh âm thình lình vang lên dọa cho Tư Nam giật hết cả người.

"Anh tỉnh rồi à?" Vội vàng rụt tay lại.

"Trong phòng nóng lắm à?" Uông Phong Lân đưa tay vuốt lên gương mặt Tư Nam, "Mặt tại sao lại đỏ như vậy chứ?"

"Hả?" Tư Nam nghiêng người về sau định trốn, mình cũng có sờ qua thử trên mặt mình, "Đỏ lắm sao?"

Ha ha, thật sự là yêu chết phản ứng đơn thuần này của em mà, "Có mà!"

"Oh, cái kia, em chỉ là, chỉ là thay, thay Phiên Gia MM một chút mà thôi." Tư Nam đứng dậy, "Anh tỉnh rồi, em đi..." Thân thể còn chưa hoàn toàn xoay lại, thì cả người đã bị ngã lên giường nằm lên trên người của người kia.

Uông Phong Lân ôm chặt lấy Tư Nam, nâng cằm người kia lên, đôi môi hướng tới.

"Tư Nam, tôi mua..." Phan Già vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hình ảnh đầy tim hồng kia, cả người đứng chôn ngay cửa.

"Anh..." Tư Nam một phát đẩy Uông Phong Lân ra, xoay người nhìn Phan Già đang há hốc miệng đứng ở cửa, "Cái kia, em, chị..."

"Oh, các người cứ tiếp tục, tiếp tục!" Phan Già xoay người đóng cửa lại, đứng dựa vào phía sau cánh cửa, cảm giác được xung quanh mình toàn tim hồng bay tá lả, là mình nhìn lầm phải không? Vừa rồi hai người đó đang chuẩn bị hôn...

"Em vẫn muốn đứng đó ngẩn người sao?" Uông Phong Lân ở trên giường buồn cười nhìn Tư Nam đang đứng ngẩn người.

"Đều tại anh!" Tư Nam cau mày, "Như vậy... Như vậy..."

"Ha ha, anh tin chắc Phiên Gia MM sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta đâu!" Uông Phong Lân ngồi dậy, kéo Tư Nam xoay người lại, "Thừa nhận thích anh đi!"

"Cái kia... em... cái này..." Bộ dáng không biết phải làm sao cả, làm cho Uông Phong Lân không nhịn được lại hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của ai kia.

Nụ hôn triền miên cuối cùng cũng kết thúc, bởi vì thiếu dưỡng khí mà khuôn mặt ửng hồng hơi gục xuống, hàng lông mi thật dài chợt hiện ra, Uông Phong Lân thật sự là yêu chết được hình ảnh tuyệt sắc trước mắt.

"Tư Nam, em vẫn muốn cúi đầu à?"

"Em.." Tư Nam ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cưng chiều của Uông Phong Lân, đôi môi mềm nhẹ chu lên, "Em thích anh đó, vậy thì sao?"

"Ha ha ha ha, em rốt cuộc cũng thừa nhận rồi." Uông Phong Lân thoải mái cười to, "Chỉ cần em thích anh, vậy là tốt rồi!"

"Có cái gì tốt?" Tư Nam khó hiểu nhìn anh.

"Bởi vì anh cũng thích em mà!" Uông Phong Lân đưa tay nhéo nhẹ lên cái mũi đang chun lại của y, "Như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."

"Hả? Ở bên nhau?"

"Làm sao vậy?" Em không muốn.

"Không phải đâu," Tư Nam suy nghĩ một chút, "Cái kia..."

"Đó chính là em nguyện ý mà?"

"Em không có?"

"Tư Nam, không cần lo lắng được không? Em sẽ không phá vỡ sự cân bằng trong thế giới của anh, em sẽ soi sáng thế giới của anh." Ngón tay Uông Phong Lân không ngừng vuốt ve trên khuôn mặt Tư Nam, "Tin tưởng anh, được không?"

Ngón tay anh như mang theo sức mạnh có thể trấn an, Tư Nam hít một hơi thật sâu, gật đầu, sau đó lại lắc đầu ngay lập tức: "Không được, chúng ta chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn như vậy, anh làm sao có thể thích em được."

"Cái này à..." Khóe miệng Uông Phong Lân cong lên, "Nhiều năm trước, anh có cứu một tiểu mĩ nhân ôm một chú chó nhỏ, khi đó anh đã thích người kia rồi, sau này anh lại biết người kia là một bé trai, anh cũng liền đó mà thích bé trai kia!"

"Dạ?" Tư Nam nhìn anh không tin được, "Thật sao?"

"Ha ha." Chỉ cười không nói, tạm thời còn chưa muốn nói cho em biết về chuyện A Kim, dù sao đó cũng là chuyện khó có thể tưởng tượng được, "Tư Nam, anh chỉ muốn em tin tưởng, anh thật sự rất thích em, chúng ta yêu thích lẫn nhau không có gì là không đúng cả, cho nên, em phải thật vui vẻ, được không?"

Tư Nam gật đầu, tự nhiên hoảng hốt không biết những gì diễn ra trước mắt có phải chỉ là một giấc mơ hay không.

"Mặc dù anh rất muốn được ở cùng với em, nhưng mà anh vẫn còn một số chuyện cần giải quyết." Vuốt ve mái tóc mềm của người kia, mắt Uông Phong Lân nhìn ra cửa, "Giúp anh gọi Tu cùng Thước Nhã vào đây được không?"

"Dạ được." Tư Nam đứng lên.

"Chờ một chút," Uông Phong Lân ôm em lại, "Em có muốn ở lại đây một chốc rồi mới ra không?"

"Dạ?"

"Mặt của em vẫn còn rất đỏ!"

"Oh!" Ngón tay vuốt ve má mình, sóng mắt lưu chuyển không dám nhìn tới anh đang nằm trên giường tươi cười cưng chiều, liền hít sâu.

Cảm giác thật kì quái! Tu Nhìn Tư Nam trước mặt: "Tư Nam, em bị bệnh?"

"Đâu có đâu!" Tư Nam vội vàng lắc đầu.

"Nếu không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút đi." Hai mắt Tu nhìn vào bên trong, trong phòng nghỉ Phan Già đang nhàn chán tự nghịch ngón tay của mình, khóe mắt lại thường xuyên liếc qua Tư Nam.

"Em thật sự không sao mà! Phong Lân đã tỉnh, nói anh với chị Thước nhã vào trong."

"Được." Tu gật đầu, đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra liền nhìn thấy Uông Phong Lân đang dựa đầu vào thành giường hơi cúi mặt cười khúc khích, "Phong Lân, cậu có khỏe không?"

"Hả?" Uông Phong Lân ngẩn đầu, nụ cười tươi rói kia liền thu trở về, thay vào đó là nụ cười mỉm hay dùng, "Tôi tốt lắm, không thể tốt hơn được nữa. Hôm nay có chuyện gì cần nói với tôi không?"

"Có đó! Có tin tức mới đưa lại, nói bên nhà Tỉnh Thượng cùng cha của cậu bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ khi nào cậu tỉnh lại với Tỉnh Thượng Đan rồi." Tu cảm giác Uông Phong Lân không giống mọi khi lắm, mặc dù hắn bình thường cũng luôn mỉm cười, nhưng hôm nay hình như phá lệ được xuất phát từ trong nội tâm.

"Oh? Vậy cứ để bọn họ chuẩn bị đi! Dù sao, cũng không phải tiền của tôi."

"Uông tổng, anh thật sự muốn kết hôn với Tỉnh Thượng Đan?" Thước Nhã không biết tại sao khi mình hỏi câu này khóe mắt lại nhìn về phía Tư Nam.

"Cô cảm thấy thế nào?" Uông Phong Lân cười cười, hai mắt cũng nhìn về phía Tư Nam.

Tư Nam liền đứng lên đi về phía cửa sổ, xoay lưng về phía mọi người, nhìn ra ngoài.

"Chắc là không phải chứ?" Thước Nhã liếc Tu một cái, "Ha ha, Tu vừa mới nói anh có người để thích rồi."

"Đúng vậy," Cũng không hề cố kị, trực tiếp xác nhận, "Hơn nữa, tôi sẽ đối với em ấy cả đời này vĩnh viễn không li khai."

"Ha ha, lời này của anh phải nói trước mặt người kia mới có giá trị chứ?" Khó được nhìn thấy Uông Phong Lân trịnh trọng thề thốt như vậy, đáng tiếc thế nhưng người nghe thấy lại không phải là nhân vật chính, Thước Nhã không khỏi thở dài một tiếng trong lòng.

"Em ấy nghe thấy được." Uông Phong Lân lại cười cười, "Tu, mặc kệ bên kia có làm ra bao nhiêu chuyện rầm rộ, chúng ta bên này không cần phải đáp lại bất kì điều gì cả."

"Tại sao?" Tu cau mày.

"Hừ, muốn ép tôi đi vào con đường bọn họ vạch sẵn sao? Tôi sẽ để cho bọn họ biết cái gì là mất cả chì lẫn chài." Hai mắt lại nhìn về phía Tư Nam thêm lần nữa, "Gần đây công ti hình như cũng không có hoạt động gì mới?"

"Có lễ hội truyền thống thôi." Tu trả lời.

"Oh?" Đi đến nhà Tư Nam tổ chức barbecue, tôi đương nhiên biết! Hại tôi không thể ra biển chơi.

"Giám đốc Đường bên bộ phận truyền thông, chính là anh Hai của Tư Nam, mới mời chúng ta đến nhà cậu ta tham dự tiệc barbecue!" Thước Nhã trả lời.

"Tư Nam? Tôi cũng muốn đi!" Uông Phong Lân nhìn bón lưng của Tư Nam, không biết em đang nghĩ cái gì.

"Hả?" Tư Nam quay người lại, hai mắt sáng ngời chống lại cái nhìn của Uông Phong Lân, "Anh lúc đó sẽ tỉnh lại sao?"

"Anh không biết nữa!" Chỉ cần anh tới nhà em, tùy tiện lúc nào cũng có thể hoán đổi với A Kim.

"Phong Lân, nếu như cậu bất tỉnh, mang cậu đi có tiện không?" Tu vẫn rất tỉnh táo.

"Có sao không?" Uông Phong Lân vẫn tiếp tục nhìn Tư Nam, "Tiện thể thì cứ để tôi ngủ trong phòng Tư Nam là được!" Giường ngủ của em rất dễ chịu nha.

"Anh nói thật à?" Tư Nam khó có thể tin được mà nhìn anh chăm chú.

"Thật chứ!" Uông Phong Lân chớp mắt, bĩu môi, lại giả bộ đáng thương, "Anh xin em đó, cho anh đi với!"

Thước Nhã cảm thấy cằm của mình cùng trái tim bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn của trái đất mà rớt xuống, thiếu điều muốn trật khớp.

"Thật sự là bị cậu kéo phiền phức tới mà!" Tu lầm bầm.

"Được rồi! Như vậy đi!" Tư Nam gật đầu, đây là muốn cái gì hả? Còn dám giả bộ đáng thương với em trước mặt Tu cùng Thước Nhã sao!

"Tư Nam, em đúng là tốt nhất nha!" Uông Phong Lân cười tươi như hoa.

Tu cảm thấy cằm cùng tim của mình cũng chịu sự hấp dẫn của trái đất rồi.

"Tu, cậu có biết phiên bản mới sản phẩm công ti chúng ta bị người nào chen vào không?" Uông Phong Lân quay trở lại nghiêm túc hỏi Tu.

"Tỉnh Thượng đó!" Tu trả lời.

"Uh." Uông Phong Lân gật đầu, nếu như không phải đội lốt A Kim, anh có thể vĩnh viễn không biết trong công ti mình còn có nhiều bí mật như vậy, "Vậy cậu cho người điều tra thu thập lại toàn bộ tư liệu liên quan tới sản phẩm mới."

"Đã biết," Tu gật đầu đáp ứng, ngay cả lúc hôn mê mà cũng có thể phát hiện ra được vấn đề, thật sự là không thể không bội phục người này.

...

"Mang chó tới nhà tôi?" Đường Tư Viễn nhìn mĩ nữ trước mặt, "Không được, không được! A Kim cũng đã mười ba tuổi rồi, không thể giao phối được nữa."

"Nhưng mà, A Kim thông minh như vậy, có A Kim là ba, chó con nhất định sẽ rất thông minh nha!" Mĩ nữ Thiên Thiên bên bộ phận ngoại giao chống tay lên mặt bàn của Đường Tư Viễn, hai khối cầu trước ngực không ngừng lúc lắc trước mặt Đường Tư Viễn.

"Không được!" Tiểu Thanh bưng tách café đi vào, "A Kim là con chó vừa thông minh lại đẹp trai, làm sao có thể dây dưa với mấy con chó giống bình thường chứ?"

"Coco nhà tôi cũng là chó vàng nha!" Thiên Thiên nói.

"Tóm lại không được là không được!" Tiểu Thanh lắc lắc đầu.

"Đúng vậy, không được!" Đường Tư Viễn cũng lắc đầu, bất quá, không biết A Kim bị Coco kia dây dưa thì sẽ bày ra bộ dáng gì nữa? Tại sao mình lại giống như là rất chờ mong được nhìn thấy bộ dáng phát điên của A Kim như vậy chứ?

"Giám đốc Đường..." Thiên Thiên mang theo ánh mắt chất chứa mười phần mị lực, ra sức chớp chớp với Đường Tư Viễn.

"Như vậy đi, cô có thể mang chó theo, nhưng mà nếu A Kim không chịu, thì cũng đừng trách tôi." Đường Tư Viễn làm bộ như không thấy điện quang kia, "Dù sao ở trong nhà tôi A Kim chỉ nghe lời mỗi một mình Tư Nam thôi."

"Được, tôi sẽ cẩn thận." Lưu lại một tia điện xẹt một ngàn vol, Thiên Thiên sau đó mới xoay người rời đi.

Tiểu Thanh oán niệm: "Giám đốc Đường, anh đúng là nhân phẩm xấu xa!"

"Sao vậy?"

"Chỉ vì chuyện của hai người, anh liền mang trinh tiết của A Kim ra bán đứng là sao!"

Trinh tiết? Đường Tư Viễn xoay người xem thường, "A Kim cũng mười ba tuổi rồi, còn cái gì là trinh tiết sao? Sớm đã vật qua vô số chó rồi!"

"Hừ!" Tiểu thanh ra sức dằn tách café trong tay xuống bàn Đường Tư Viễn, bĩu môi xoay người đi ra ngoài.

Vì A Kim mà nổi giận với mình? Đường Tư Viễn lầm bầm, sao cái gì đụng phải A Kim thì đều bị ăn mắng vậy!

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?