Gửi bài:

Chương 181 - Anh thật lòng thích em

"Sao vậy?"

"Thì em nói gì anh cũng không phản đối, rất dịu dàng."

"Sao vậy? Không thích anh dịu dàng sao?" Nam Cung Nghiêu cố ý làm mặt lạnh, lông mày nhíu chặt lại. "Em thích anh như thế này sao?"

"Không phải vậy!"

Cái người này có cần trở mặt nhanh đến vậy không, cứ như đang làm ảo thuật vậy.

Vuốt nhẹ đôi lông mày của anh. "Em không thích anh mặt ủ mày chau, anh cười nhìn đẹp hơn."

"Vậy sao? Ngay cả chính anh còn không biết." Nam Cung Nghiêu than thở.

Đời này của anh, trải qua rất nhiều khó khăn, anh tưởng mình không thể nở nụ cười nữa, cho đến khi nhận nuôi Vũ Nhi. Cô bé nhỏ ấy, mang đến cho anh rất nhiều niềm vui.

Nhưng bọn họ đã định sẵn không thể ở bên nhau, yêu cô, đồng nghĩa với việc phải rời xa cô. Sau khi cô xuất ngoại, có một khoảng thời gian dài anh không hề nở nụ cười, cả ngươi giống như một cái xác không hồn, mất cảm giác.

Kết hôn với Uất Noãn Tâm, đều xuất phát từ lợi ích thương mại, anh chưa từng nghĩ đến, cuộc sống của mình sẽ vì cô có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đi vào trong tim anh từng chút từng chú một, để anh vì cô tức giận, buồn phiền, tâm tình thường xuyên không yên, có lúc thực sự rất muốn bóp chết chết cô.

Nhưng cô có rất nhiều hành động nhỏ đáng yêu, rõ ràng rất vô nghĩa, rất ngây thơ, lại có thể chọc anh cười. Giống như tâm trạng có tồi tệ đến đâu, cũng sẽ tiêu tan theo mây khói.

Ở bên cô, anh cảm thấy một niềm vui chưa bao giờ cảm nhận được. Từ từ trở thành thói quan, đến nỗi anh không muốn mất đi, sợ mất đi.

Anh lo được lo mất, không biết làm sao để giữ lại. Nhưng có một điều anh hiểu rất rõ, anh không thể mất đi cô, và sẵn sàng đánh đổi tất cả vì điều đó.

"Anh cười, thực sự nhìn rất đẹp. Từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh cười, thì đã cảm nhận được rồi. Chỉ là nụ cười lúc trước của anh, chỉ dừng lại ở trên khuôn mặt, mà không phải nụ cười thật lòng, em càng hy vọng nhìn thấy anh thực sự vui vẻ."

"Bây giờ anh rất vui vẻ, bởi vì có em ở đây!" Anh hôn nhẹ lên bờ má trắng nõn của cô. "Em vui không?"

"Vâng..... chỉ là không kiềm được nỗi lo lắng, không biết niềm vui như vậy, lại có thể duy trì được bao lâu, em đã tổn thương và sợ hãi rồi. Vũ Nhi là em gái anh, nhưng em vẫn không kiềm chế được mà ghen tỵ với cô ấy. Em biết cô ấy rất quan trọng với anh, nhưng mà........ Em vẫn hy vọng, anh có thể nghĩ đến cảm nhận em nhiều hơn dù chỉ một lần."

"Anh biết, anh cũng muốn...... Nhưng anh nợ Vũ Nhi quá nhiều, anh phải trả lại."

"Anh nợ cô ấy cái gì?" Cứ cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không đơn giản, giữa anh em với nhau lại có nợ nần như anh vừa nói sao? Hơn nữa, anh đối xử với cô ấy quá tốt rồi.

"Anh hiện tại không thể giải thích với em. Cho anh thời gian, để tự anh giải quyết, được không?" Cứ lấp lửng, do dự bên nào cũng được như vậy không giống tích cách của anh, chỉ đồng thời giày vò cả ba người, anh phải nhanh chóng chặt đứt rắc rối, đưa ra quyết định.

"Mặc dù có nhiều lúc, anh làm cho em đau buồn khó chịu, nhưng xin em hãy tin tưởng, anh thật lòng thích em. Bất cứ tổn thương gì, đều không phải anh muốn, không có người nào hy vọng em vui vẻ hơn anh!"

"Vâng! Em tin anh!"

Lúc hai người ôm nhau thì thời gian lại trôi qua thêm một phút một giây, nhìn thấy đã hơn tám giờ năm rồi, Uất Noãn Tâm buộc chính mình phải buông ra dù không nỡ. "Chúng ta đi thôi, bằng không sẽ trễ mất."

Hai người lên xe, nhưng Nam Cung Nghiêu phát hiện, xe không khởi động được. Thử thêm mấy lần, vẫn như vậy.

"Sao vậy?"

Mục lục
Ngày đăng: 09/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục