Gửi bài:

Chương 49 - Bữa cơm gia

Cho dù sự thật của vấn đề đó vẫn chưa rõ ràng, nhưng Uất Noãn Tâm vẫn cứ gắng sức, cố gắng tìm ra càng nhiều bằng chứng chứng minh Ngũ Liên là tội phạm. Tới giờ tan ca, Uất Kiến Hùng gọi điện đến, nói rằng muốn cô cùng Nam Cung Nghiêu sang dùng cơm tối.

Tất nhiên Uất Noãn Tâm không muốn đến, tìm một cái cớ từ chối, Uất Kiến Hùng lại nói, Nam Cung Nghiêu đã đồng ý rồi, hai người cũng đã đặt xong chổ và hẹn giờ rồi, cô đành phải đồng ý.

Sau khi tan ca, Uất Noãn Tâm vô cùng lưỡng lự, nên cứ nấn ná ở văn phòng luật sư, cuối cùng nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng ở trước cửa. Vội vàng cuối đầu xuống, chạy nhanh qua đó, ngồi vào trong xe, lên tiếng thúc giục: "Bác Trương, lái xe!"

Bác Trương quay đầu dùng ánh mắt hỏi xin Nam Cung Nghiêu, anh vẫn cuối đầu nhìn chằm chằm vào trong cái Ipad, gật đầu nhẹ. Lúc này ông mới dám lái xe.

"Tại sao anh lại đến đây?"

"Đón cô!" Nam Cung Nghiêu nhìn cái Ipad nói, giọng điệu không có chút gợn sóng. "Cô lén lút để làm gì? Không muốn người khác nhìn thấy cô, hay không muốn người khác nhìn thấy tôi? Hay là, sợ người tình của cô bắt gặp sao?"

Vừa gặp mặt nhau nhất thiết phải mở miệng mỉa mai nhau sao? Uất Noãn Tâm buồn bực, nhỏ giọng càu nhàu: "Tôi chẳng qua không muốn để người khác biết thân phận của tôi thôi!"

Các đồng nghiệp của cô điều nghỉ cô xuất thân từ một gia đình bình thường, nếu như nhìn thấy cô ngồi vào một chiếc xe ôtô hạng sang, nhất định lại truyền ra những lời đồn thổi nhảm nhí cho xem.

"Tôi biết địa điểm, không cần phiền anh tự mình đến đón tôi!"

"Tôi cũng không muốn! Đóng kịch thôi mà, không cần nghiêm túc như vậy đâu!"

Nam Cung Nghiêu vẫn cứ bày ra bộ dạng mặc kệ muốn làm gì thì làm để đổi xử với cô, cô nói một câu, anh mỉa mai lại một câu, hiện tại Uất Noãn Tâm cảm thấy thật ngột ngạt. Có những người mỗi phút mỗi giây bạn nhất định phải tha thứ cho họ tám trăm lần, mới có thể tiếp tục nói chuyện với họ.

Theo những lời anh nói, một câu nói là một lần đặt cược, cô sớm muộn gì cũng bị nhồi máu cơ tim cho mà xem.

Cho nên, cô không thèm chọc vào Nam Cung Nghiêu nữa, suốt đoạn đường cô đều nghĩ đến vụ án, mang tất cả chứng cứ sắp xếp lại.

Cô vô tình liếc anh, nghĩ, giữa hai người đã có một thỏa thuận ngầm rất lớn, cho nên nếu như anh không mở miệng nói, cô cũng sẽ không nói một lời nào, đây cũng là một biện pháp ở chung với nhau tốt nhất.

Ngay cả khi, rất chán!

Khi xe sắp đến, Nam Cung Nghiêu mở miệng vàng ngọc của mình: "Bỏ mắt kính xuống!"

"Ò...." về chuyện này Uất Noãn Tâm không phản kháng lại, thuận tiện bôi sạch mấy cái nốt ruồi ở khóe miệng, khôi phục lại dung mạo thanh thuần tuyệt diễm như trước.

Nói trắng ta, mỗi ngày phải hóa trang rất mệt. Chẳng qua so đi so lại, cô càng không muốn người khác biết cô là con gái của thị trưởng, đối tượng mà cả Đài Loan đều ghen tị – Nam Cung phu nhân!

Uất Kiến Hùng và Lâm Khiết Hồng đến trước, nhìn thấy hai người bước vào, vội vàng đứng dậy. "Hai con đến rồi, ngồi đi!"

"Em rễ, ngồi chỗ kế bên chị này!" Uất Linh Lung ân cần nói lời chào hỏi. Hôm nay cô trang điểm vô cùng xinh đẹp, sợ rằng đàn ông nhìn thấy bị hấp dẫn đến mức không thể quay đầu lại. Nhưng Nam Cung Nghiêu ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn, ngồi cách hai chỗ, kéo ghế giúp Uất Noãn Tâm. "Ngồi đi!"

"Cám, cám ơn!" nụ cười của Uất Noãn Tâm cứng nhắc, làm phiền Nam Cung tổng tài phải tự mình 'hầu hạ' cô, chắc cô sẽ bị giảm thọ mất!

Uất Linh Lung bị mất mặt, đè nén lửa giận không thể phát ra.

"Gọi thức ăn trước đi! Gọi xong rồi hẳn nói chuyện!" Uất Kiến Hùng chào hỏi. "Người một nhà hiếm có thời gian ngồi cùng với nha! Thật hạnh phúc quá đi mất! Sau này nên ngồi cùng nhau nhiều hơn nữa!"

"Em muốn ăn gì?" Nam Cung Nghiêu kề sát vào tai của Uất Noãn Tâm, dịu dàng hỏi. Cô hoảng hốt, muốn trốn tránh, nhưng anh cũng không động đậy giữ chặt lấy vai của cô, khiến cho cô không thể vùng ra, đành phải diễn kịch cùng anh, miễn cưỡng nở nụ cười. "Món nào cũng được, em không kén ăn!"
"Vậy anh chọn giúp em! Sắc mặt dạo này không tốt, chọn món rau để bổ máu nhé!"

"Ò, cũng được..."

"Tiểu Nghiêu rất biết cưng chiều phụ nữ, chả trách gần đây Noãn Tâm ngày càng đẹp ra..." Lâm Khiết Hồng diễn vô cùng đạt, loại vui mừng này giống như thật lòng xuất phát từ trong tim ra, so với mẹ ruột còn hơn cả mẹ ruột.

Uất Linh Lung nói một câu mỉa mai. "Con tại sao lại không nhìn ra được nhỉ? Ăn mặc giống như một kẻ ăn mày vậy! Thật mất mặt!"

"Linh Lung!" Uất Kiến Hùng trừng mắt cảnh cào cô, cô đành ngậm miệng lại, trong lòng từ lâu đã chửi bới Uất Noãn Tâm mấy trăm ngàn lần.

"Tiểu Nghiêu à, gần đây tập đoàn vẫn làm ăn thuận lợi chứ! Ba vẫn cứ thay con sắp xếp mọi việc đó!" Uất Kiến Hùng cười nói, đứng ở quan điểm quan chức, cố ý cũng như vô ý tự nhận.

"Nói đến chuyện mỏ vàng lần trước, đối thủ là Ngũ tư lệnh, người khác có kẻ nào dám thay con nói chuyện chứ! Là do cha sắp xếp, cuối cùng con mới đoạt được về tay mình đó! Tranh đoạt đồ với Ngũ tư lệnh, là chuyện vô cùng nguyên hiểm nha! Dù sao con cũng là con rể của cha, cha giúp con là chuyện đương nhiên thôi! Người một nhà cả mà!"

Nam Cung Nghiêu chỉ cười không nói. Cái lão già này da mặt quả là dày, thật đáng để anh tán thưởng.

Trên quan trường, anh không chẳng xem ông ta ra gì, thật ra đã có người mật báo với anh từ trước rồi. Nói rằng ông ta ở trước mặt Ngũ Chấn Quốc giống như một con chó vậy, vẩy đuôi nịnh hót, ngay cả một cái rắm cũng không bỏ qua. Anh có thể lấy được mỏ vàng, tất cả đều dự vào năng lực của chính mình! Thành công là nhờ ông ta sắp xếp hử! Những lời như vậy ông ta cũng dám nói

Uất Kiến Hùng hài lòng đợi Nam Cung Nghiêu kính ông một ly rượu cảm ơn, nhìn thấy anh không nhúc nhích, trong lòng nghĩ chắc hẳn anh không muốn, nhưng lại không muốn để bản thân mình mất mặt, bản thân đành phải lái sang chuyện khác.

"Tuổi của ba cũng đã cao rồi, qua vài năm nữa thì phải nghỉ hưu rồi. Bay giờ chuyện khiến ba hy vọng nhất, đó là hai con mau sinh cho ba một đứa cháu đi, để ba có thể hưởng được cái phúc ba thế hệ cùng sống chung dưới một mái nhà!"

"Đúng đó! Noãn Tâm! Con phải cố gắng, biết không?" Lâm Khiếm Hồng cũng phụ họa nói.
Nghĩ đến cái đầm ngủ gợi cảm bà đưa cho cô, hai tai của Uất Noãn Tâm đỏ ửng lên, giả bộ cuối đầu xuống ăn cơm.

"Noãn Tâm, Noãn Tâm con có nghe thấy không hả?"

"Chuyện này không cần gấp, da mặt con gái rất mỏng, em đừng thúc ép con!" Uất Kiến Hùng nói, hai đôi ngươi chuyển động một hồi, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ mới. "Noãn Tâm, con cũng sắp tốt nghiệp rồi phải không? Sau khi tốt nghiệp con tính làm gì?"

"Làm luật sư!"

"Làm gì có người phụ nữ nào làm luật sư, mệt lắm đó! Theo ba thì, vẫn nên để tiểu Nghiêu sắp xếp một công việc cho con đi!" Ánh mắt khôn khéo dời qua người của Nam Cung Nghiêu. "Lần trước ba đã nói qua với nó, chuyện trợ lý tổng tài...."

"Chỉ cần Noãn Tâm muốn, lúc nào cũng có thể đến!" Nam Cung Nghiêu nắm lấy tay của Uất Noãn Tâm đặt ở trên bàn, tươi cười. "Em muốn không?"

Đây gọi là trong nụ cười có chứa dao!

Rõ ràng đang cảnh cáo cô, nếu như cô dám nói "muốn", anh sẽ làm cho cô đẹp mặt!

Uất Noãn Tâm tất nhiên không muốn đắc tội với Nam Cung Nghiêu, hơn nữa trong lòng của cô cũng không muốn. Đành trả lời: "Ba, chuyện này để sau hãy nói đi! Con tốt nghiệp chuyên ngành là luật sư, không thích hợp làm trợ lý đâu!"

"Chuyện này con không cần bận tâm, con học thêm ngành kinh tế, làm trợ lý không có vấn đề gì đáng ngại đâu, càng học càng quen thôi! Theo ý ba, phụ nữ phải biết giúp đỡ chồng mình. Giống như mẹ con vậy, trong mấy năm nay, cha mẹ đều giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm vô cùng tốt nha..."

Uất Noãn Tâm không muốn cãi lại ông, lung túng nói: "Sau này hãy nói, sau này hãy nói..."

Thấy vậy, Uất Linh Lung liền tận dụng thời cơ. "Ba, em gái đã không muốn, vậy cũng đừng miễn cưỡng em ấy làm gì! Con tốt nghiệp hệ thư ký, càng thích hợp để trở thành trợ lý của em rễ. Em thấy sao? Em rễ..." Cô liếc mắt đưa tình, cả người không ngại ngùng gì nhìn thẳng về phía Nam Cung Nghiêu.

"Bậy bạ! Con đang nói gì vậy hả!" Uất Kiến Hùng quát lớn một tiếng.

"Ba....."

"Đủ rồi!" Uất Kiến Hùng chuyển qua phía Uất Noãn Tâm, sắc mặt dịu dàng trở lại. "Con suy nghĩ thêm đi nha!"

"Ưm! Con biết rồi...." trong lòng Uất Noãn Tâm nặng nề, cảm thấy thật áp lực. Bởi vì ba cô đã bỏ đi lòng tự trọng của mình rồi, chẳng lẽ ngay cả sự nghiệp cô đam mê nhất cũng phải từ bỏ sao?

Mục lục
Ngày đăng: 11/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục