Gửi bài:

Chương 41 - Ngũ Liên gây án

Ngày hôm sau, Uất Noãn Tâm cùng Nam Cung Thiếu Khiêm ra vườn hoa tắm nắng, đột nhiên Lương Cảnh Đường gọi điên thoại đến, nói là đã tiếp nhận một vụ án mới, cần sự giúp đỡ của cô, hỏi cô có đến được không.
"Bây giờ sao? Được! Anh đọc địa chỉ cho em, em lập tức đến ngay!"

"Em...phải đi sao?" Nam Cung Thiếu Khiêm mỉm cười hỏi, nhưng ánh mắt lại che giấu sự luyến tiếc không nỡ.

"Ưm! Có chút việc gấp! Em sẽ nhanh chóng trở về! Anh không được lười biếng, phải tiếp tục tắm nắng, có biết không?"

"Được!"

"Em sẽ gọi Hà quản gia chăm sóc anh!"

"Được! Đi đường nhớ cẩn thận!" Nam Cung Thiếu Khiêm đưa mắt nhìn cô đi xa, cho đến khi bóng dáng cô khuất sau cách cửa, mới không đành lòng phải thu hồi ánh mắt lại. Anh thật sự rất thích cô, cũng rất ỷ lại, từng phút từng giây cũng không muốn rời xa cô. Nhưng như vậy có khiến cô cảm thấy phiền phúc không? Anh không muốn trở thành gánh nặng cho cô.

"Nhị thiếu gia! Có muốn dùng trà hoa hồng không? Đây là thứ người lúc trước thích uống nhất..." Hà quản gia nhìn thấy anh không có chút tinh thần, liền hỏi.

"Không cần đâu! Tôi mệt, đẩy tôi lên lầu đi!"

"Vâng!" Hà quản gia trong lòng thầm lo lắng. Tâm trạng của nhị thiếu gia hoàn toàn được thiếu phu nhân làm cho trở nên rất tốt, có thể nhìn ra, cậu ấy đối với cô đã sinh ra tình cảm, hơn nữa không chỉ đơn thuần là ỷ lại. Bà không dám nghĩ tiếp nữa, nếu như nhị thiếu gia biết thân phận của thiếu phu nhân...

Uất Noãn Tâm nhanh chóng chạy đến văn phòng luật sư, Lương Cảnh Đường đã chuẩn xong tất cả hồ sơ. Cô vừa nhận lấy liền bắt đầu đọc. "Đây là loại án gì vậy?"

"Không cần phải gấp gáp, em xem, trên trán đầy mồ hôi!" Lương Cản Đường dùng khăn lau mồ hôi cho cô, trêu chọc: "Hồ sơ vụ án đều nằm ở đây, không chạy đi đâu được đâu!"

Uất Noãn Tâm nhìn anh, khẽ cười. "Bây giờ khắp nơi đều có luật sư, nói không chừng, sẽ mọc ra một cái cánh dài bay đi, để người khác đoạt mất tiêu!"

Lương Cảnh Đường cười, sau đó khuôn mặt liền trở nên nghiêm túc. "Đây là một vụ án cưỡng gian, người chịu tổn thương là một cô gái mới 15 tuổi. Truyền thông đều không dám đưa tin hay đăng báo, bởi vì người phạm tội là một kẻ có thể lực rất lớn, chuyện này có dính líu rất nhiều, nên không luật sư nào dám nhận hết."

"Cho dù là ai đi nữa, làm ra những chuyện này, đáng chịu hàng trăm ngàn nhát!" Cô biết rõ đã là một luật sư thì không được xen lẫn tình cảm vào, nhưng đối chỉ mới 15 tuổi, anh ta làm sao có thể xuống tay như vậy. Càng là người có thân phận, càng không thể tha thứ.

"Em cũng biết đó!"

"Ngũ Liên!"

Lương Cảnh Đường nhẹ nhàng nói ra cái tên này, làm cho Uất Noãn Tâm có cảm giác sét đánh ngang tai. Cảnh tượng anh ta đè cô ở trên giường lại một lần nửa hiện ra trước mắt, các ngón tay nắm chặt lại, chửi ầm lên: "Khốn nạn! Súc sinh! Không bằng cầm thú!

Uất Noãn Tâm thật sự tức chết đi được, đàn ông vô sỉ cô đã gặp qua không ít, nhưng Ngũ Liên là kẻ vô sỉ hạ lưu nhất mà cô đã từng gặp. Không chỉ làm ra nhưng chuyện độc ác đối với chính cô, mà bây giờ ngay cả một đứa bé gái 15 tuổi cũng không bỏ qua! Con người này có chết trăm ngàn lần cũng không đủ đền hết tội!

Vì sao loại đàn ông ác độc này lại là kẻ có tiền tài và địa chứ, ngạo mạn không ai sánh bằng!

Cái thế giới này thật là thiếu công bằng mà!

"Làm sao vậy? Sao tâm tình lại kích động đến vậy chứ?"

"Em chỉ cảm thấy hắn ta quá vô sỉ thôi! Ngay cả một đứa bé vị thành niên cũng ra tay!" Uất Noãn Tâm nghiến răng nghiến lợi.

Lương Cảnh Đường có thể nhìn thấy phản ứng kịch liệt của cô, tuyệt đối không phải vì vụ án này, nhưng anh lại cố tình tránh né. Trêu chọc cô: "Đôi khi xã hội thượng lưu quả thật có chút dơ bẩn, ngay cả pháp luật ngược lại trở thành ô dù bảo vệ cho những có tiền."

"Vậy anh cũng sẽ khuất phục trước những kẻ đó sao?"

"Nếu anh là người như vậy, anh đã không chọn nghề luật sư rồi! Tiền đối với anh mà nói, vốn không quan trọng, điều anh quan tâm, là sự công bằng cùng chính nghĩa trong xã hội."

"Em tin tưởng anh!" Nghe anh nói như vậy, Uất Noãn Tâm liền an tâm. "Vậy bước kế tiếp chúng ta phải làm cái gì?"

"Nữ sinh bị xâm phạm hiện tại tâm trạng còn chưa ổn định, không cách nào tiếp nhận sự điều tra của chúng ta. Anh đã hứa với cha mẹ cô ấy, buổi chiều sẽ đến nhà họ, xem có thể tìm thêm chứng cớ có lợi nào cho họ không. Bây giờ lấy hồ sơ xem cho thật kỹ đi!"

"Boss!" Thư ký gõ cửa bước vào. "Lâm tiên sinh tìm người!"

Lương Cảnh Đường dường như sớm đã đoán trước được, bình thản gật đầu. "Mời ông ấy vào đây! Em đến phòng khách xem hồ sơ đi!"

Một người đàn ông trung niên mặc đồ tây ủi thẳng thóp, nét mặt nghiêm túc bước vào, Lương Cảnh Đường mời ông ta ngồi. "Đã lâu không đến rồi, vẫn là thiết quan âm chứ?"

"Vâng! Biểu thiếu gia, lão thái gia bảo tôi mang một số đồ sang cho cậu. Cậu đã nhiều tháng không trở về nhà dùng bữa rồi, lão thái gia dặn dò tôi hỏi cậu khi nào có thời gian rảnh vậy? Ông ấy gần đây vẫn ở Đài Loan."

"Mục đích ông đến đây, trong lòng ai ai cũng hiểu rõ, không cần phải khách sáo đâu! Hãy đi thẳng vào vấn đề đi!"

"Lão thái gia không hy vọng cậu nhúng tay vào vụ án này!" Ông cũng không cần phải vòng vo nữa, đi thẳng vào chuyện chính, trong lời nói chứa đầy sự khẩn cấp.

"Tôi là luật sư, đây là chức trách của tôi!"

"Lão thái gia đã đưa lệnh xuống, không có ai dám nhận vụ án này hết! Trừ cậu ra! Lão thái gia hy vọng chuyện này có thể ếm nhẹ xuống, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của Ngũ gia có ảnh hưởng rất lớn. Hy vọng cậu hãy ở trên thân phận là anh họ mà dừng tay lại!

Nhìn thấy Lương Cảnh Đường từ đầu đến cuối trên mặt đều nở nụ cười, nhưng lại không làm bất kỳ đồng tác nào biểu hiện sự đồng ý, Lâm Bái không đoán ra được anh đang nghĩ gì, tiếp tục nói: "Lão thái gia còn thừa nhận, chuyện năm đó, là ông có hơi quá một chút. Cậu làm như vậy, ông ấy có thể hiểu được. Nhưng ông hy vọng cậu không vì chuyện đã qua mà..."

"Ông cho rằng tôi vẫn còn ghi hận trong lòng những chuyện đó, cố ý muốn làm cho Ngũ Liên suy sụp sao?" Lương Cảnh Đường giống như đang nghe thấy một chuyện gì đó vô cùng thú vị, mỉm cười. "Phiền ông chuyển lời của tôi đến ông ấy, tôi tiếp nhận vụ án này, bởi vì đây chính là thiên chức của một người luật sư! Không phải nhằm vào bất cứ ai, càng không phải nhằm vào ân oán của thế hệ trước."

Lâm Bái sững người một hồi. "Nếu đã như vậy, lão thái gia cũng hy vọng cậu không nhúng tay vào! Nói trắng ra, nếu như cậu không phải cháu ngoại của ông ấy, thì ông ấy đã ra động thủ từ sớm..."

"Diệt khẩu? Quả nhiên là tác phong của ông ấy!"

"Xem tình hình này biểu thiếu gia không định suy nghị lại."

"Ưm! Ông ấy rất rõ tính khí của tôi, nguyên tắc làm người của tôi từ trước đến giờ không thay đổi!"

"Nếu đã như vậy, tôi trở về phục mệnh đây!" Lâm Bái cũng không muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa nữa, cúi đầu xuống chào, rồi quay lưng với sắc mặt đen thui bước ra ngoài.

Lương Cảnh Đường tiễn ông ra cửa xong, đi đến phòng khách. "Hồ sơ em đã xem hết chưa?"

"Ưm! Em tìm ra một số manh mối quan trọng, có lẽ có thể bắt đầu từ chỗ này!" Uất Noãn Tâm trả lời, nghĩ một hồi, hỏi: "Người lúc nãy, có phải do Ngũ Liên phái đến không?"

"Ưm! Cho dù là người của anh ta, làm sao em biết được chứ?"

"Có thể coi đây là một loại nhạy cảm của luật sư!" Uất Noãn Tâm không khỏi lo lắng: "Ông ta có phải đã uy hiếp anh không? Sẽ đối với anh bất lợi sao?"

"Cũng không đến nổi gây bất lợi." Lương Cảnh Đường trả lời một cách bình thản, còn thản nhiên tự mình đi pha trà. "Có muốn uống không?"

Uất Noãn Tâm cũng không biết anh thật sự thản nhiên hay đang giả vờ, nhìn dáng vẻ của anh giống như không có chuyện gì, nhưng Ngũ Liên không phải là một kẻ lương thiện. Nếu sự tàn nhẫn trong người anh ta mà trỗi dậy, ngay cả chuyện giết người diệt khẩu cũng có thể làm ra. "Em cảm thấy...hay là anh mướn thêm hai vệ sĩ đi thôi!"

"Luật sư mướn vệ sĩ sao? Chuyện này thật là mới mẻ nha!"

"Em không đùa với anh! Anh nhận vụ án này, đồng nghĩa với việc đối đầu với Ngũ Liên, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"

"Nghe ra, em rất hiểu rõ con người cậu ta!"

"Không có! Những người đó không phải đều như vậy sao?" Uất Noãn Tâm nói một câu cho qua. "Anh không muốn suy nghĩ một chút về lời đề nghị của em sao! Trên đường về nhà cũng phải cẩn thận! Lúc lên xe, nhớ phải kiểm tra xe. Hơn nữa phải kiểm tra ở bên dưới xe có bom, còn có....phanh xe, bọn họ có thể động vào phanh xe ở bàn đạp đó! Còn có bình xăng..."

"Đang lái xem trên đường, đừng nghĩ đến vụ án, nói không chừng còn có người theo dõi. Còn nữa khi bước vào trong nhà, trước tiên cũng nên kiểm tra một loạt các phòng..."

Nghe Uất Noãn Tâm lải nhải như pháo nổ bên tai "các loại nguy cơ rủi ro", lông mày của Lương Cảnh Đường càng nhướng càng cao, khóe mắt cố nén vui vẻ lại. Đợi cho đến khi cô lải nhải hết toàn bộ, mới cười hỏi một câu: "Vẫn còn sao?"

"Tạm thời chỉ nghĩ được đến vậy thôi, còn những thứ khác, trở về nếu nhớ ra em sẽ gọi điện nói cho anh biết!" Nhìn thấy biểu hiện của anh một chút cũng không nghiêm túc, giống như đang nghe cô kể chuyện hài vậy, Uất Noãn Tâm nhíu mi. "Em không đùa giỡn với anh đây! Em rất nghiêm túc đó!"

"Anh biết rõ!" Lương Cảnh Đường uống một ngụm trà, nhẹ nhàng nói ra một câu: "Em xem phim hình sự quá nhiều rồi đó!"

Hai con mắt của Uất Noãn Tâm thật muốn nhắm lại mà ngất xỉu. Anh không biết nghề luật sư và nghề báo là hai nghề suy hiểm nhất sao, bất cứ lúc nào cũng có thể đắc tội với người khác, hậu quả không phải vô cùng nghiêm trọng sao? Bản thân thì gấp đến xoay vòng vòng, anh thì một chút lo lắng cũng không có, còn có tâm trạng ngồi uống trà sao?

"Nói tóm lại em nói những thứ này, chỉ muốn anh suy nghĩ cho thật kỹ!"

"Tại sao em lại quan tâm anh đến vậy chứ?" Anh ngĩ lại nhìn cô, bẳng một đôi mắt ấm áp và sáng. Nhìn không ra anh đang vui vẻ, hay là đang mong đợi.

Hai tai của Uất Noãn Tâm đỏ lên, vừa rồi còn nói chuyện lưu loát, nói một mạch cả một chuỗi dài. Anh chỉ quăng cho cô một cậu hỏi, lại làm cho cô lúng túng, nói chuyện lắp bắp: "Anh là thầy kiêm sếp của em, quan tâm anh là điều em nên làm..."
"Như vậy à..." Lương Cánh Đường kéo dài âm cuối ra, có một chút nguy hiểm. Vừa rồi còn là một người đàn ông đứng đắn quay một cái lại trở thành không đứng đắn, đây là chuyện vô cùng đáng sợ, bởi vì bây giờ anh ấy rất...hấp dẫn. Tim gan của Uất Noãn Tâm muốn nhảy cả ra ngoài.

"Vẫn nên nói, nói chuyện về vụ án đi!" Tiếp tục vấn đề này, bản thân nhất định sẽ không ổn định, sẽ loạn mất, Uất Noãn Tâm liền đem lực chú ý của mình đặt lên trên hồ sơ. "Bây giờ có thể đến nhà họ được không?"

"Ưm! Đi thôi!"

"Được!" Uất Noãn Tâm cùng với Lương Cảnh Đường đi được vài bước, đột nhiên cô nắm lấy tay anh, nói một cách kiên định: "Bất luận xảy ra chuyện gì, chúng ta không được lùi bước, có được không? Trinh tiết đối với một người con gái rất quan trọng, em nhất định sẽ đem lại công bằng cho ấy!"

Lương Cảnh Đường nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nở một nụ cười ấm áp và cũng ngầm đưa ra sự nghiêm túc không dễ dàng từ bỏ. "Yên tâm đi! Bảo vệ công bằng, là thiên chức của luật sư, anh sẽ không lùi bước!

Biệt thự Ngũ gia. Ngũ Chấn Quốc tay chống gậy, đứng ở bên ghế sofa tiếp điện thoại. Tuy đã ngoài bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, nhưng nhìn ông vẫn rất uy nghiêm, tinh thần minh mẫn, dáng đứng ngay thẳng. Không khó nhìn ra lúc còn trẻ ông vô cùng uy phong lẫm liệt.

Lúc hai người làm mang nước và thuốc lên để ở bên, nhìn thấy sắc mặt của ông ngày càng đen, không tránh khỏi có chút sợ hãi. Tình tình lão thái gia không tốt, mọi người đều hiểu rõ, ngoại trừ... đứa cháu đích tôn bảo bối Ngũ Liên. Mỗi lần cậu ấy đến, đều dỗ cho lão thái gia cười đến hiếp mắt, cậu ấy chính là cứu tinh của các cô.

"Đây là lời của nó sao?" Tiếng nói lộ ra khí chất quân nhân đầy sức uy hiếp.

"Vâng! Tôi đã truyền đạt hết toàn bộ lời nhắn của ngài, nhưng thái độ của biểu thiếu gia rất cương quyết."

"Nghịch tử! Cô chấp giống y như mẹ nó vậy!" Ngũ Chấn Quốc tức giận, cúp điện thoại một cái rụp. Ông cho rằng nó là cháu ngoại của ông, nó thật sự sẽ làm như vậy với ông sao?"

"Ai lại chọc cho lão thái gia tức giận rồi, giải quyết không ổn thỏa sao?" Một tiếng cười trêu chọc vang lên, sau đó Ngũ Liên bước vào trong phòng. Tinh thần phấn chấn, mọi người ở trong phòng kinh ngạc nói không nên lời, khiến cho hai cô người làm đỏ cả mặt. "Tiểu thiếu gia!"
"Hừm? Còn ai? Không phải là do đứa nghịch tử nhà ngươi sao?" Ngũ Chấn Quốc như ngồi trên đốc lửa, tiếp đón Ngũ Liên bằng cách dùng cây gậy đánh vào bắp tay anh.

Ở ngoài nhìn động tác có vẻ rất nhẫn tâm, nhưng kỳ thực không có bao nhiêu lực hết. Ông đang tức giận, nhưng cũng không nỡ làm tổn thương đứa cháu bảo bối của mình.

Ngũ Liên lại đau đến nổi kêu "oa oa". "Ông à, ông xuống tay cũng ác thật đó! Đã mấy tháng không gặp, vừa gặp mặt, ông đã tàn nhẫn đánh đứa cháu bảo bối như thế này sao?"

"Bớt đùa giỡn cho ông!" Ngũ Chấn Quốc ngồi trên số sofa, cơn tức giận vẫn còn chưa hạ xuống.

Ngũ Liên vội vàng chạy đến, cười với ông. "Làm sao vậy? Hay ông cháu mình đến phòng tắm hơi nha? Còn không bơi lội cũng được! Hay là đi hết cả hai luôn ông thấy sao?"

"Xảy ra chuyện lớn, mà vẫn còn có tâm trạng nói đùa sao?"

"Chuyện gì vậy ông?" Ngũ Liên bây giờ mới chợt nghĩ đến, bất chợt nhận ra: "À, có phải ông đang nói đến vụ án cưỡng bức đó à! Con còn tưởng chuyện gì lớn!"

"Chuyện này còn không lớn sao? Nếu không phải ông giúp con ếm nhẹ xuống, thì bây giờ đã có trên tất cả mặt báo rồi, con nói xem cái mặt của ông còn biết để ở đâu nữa? Con thích vui đùa, ông từ trước đến giờ không quản, nhưng tại sao lại có thể làm ra chuyện bại hoại như vậy chứ? Thật mất mặt!"

"Ông à, ông là người hiểu cháu nhất mà! Ông nghĩ cháu muốn là loại người đó sao? Dựa vào thân phận Ngũ thiếu gia, loại con gái nào muốn mà không có được, cần phải đi cưỡng bức một đứa con gái vị thành niên sao? Khẩu vị của cháu không nặng đến mức đó đâu!

Mục lục
Ngày đăng: 11/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục