Gửi bài:

Chương 177 - Đôi mắt đào hoa say đắm

Bữa tiệc chấm dứt, Uất Noãn Tâm về nhà với Ngũ Liên. Trước khi lên xe, vẫn không kìm được nhìn thoáng về phía Nam Cung Nghiêu. Anh đứng ở bên cửa xe, cũng đang nhìn cô, ánh mắt dường như có trăm ngàn lời muốn nói.

Cô đợi anh bước về phía trước, nhưng anh không làm vậy, cuối cùng còn xoay người lên xe. Nhìn thấy chiếc xe đó mất hút sau khúc cua, cô hoàn toàn mất hết hy vọng.

Ngũ Liên ở trong xe thúc giục: "Đứng đó chần chừ cái gì?"

"Tới nè!" Uất Noãn Tâm ngồi vào xe, miễn cưỡng nở nụ cười. "Lái xe đi!"

Ngũ Liên tháo mặt nạ xuống, bực dọc. "Khốn khiếp, nóng chết đi được! Lông vũ công nghiệp sao? Chẳng có chút không khí nào..........."

"Ai kêu anh đeo."

"Còn không phải sợ mang đến rắc rối cho em sao?" Ngũ Liên liếc cô. "Tôi không muốn dựa theo cảm tính giống lúc trước, mặc kệ sống chết của em."

Khóe mắt của Uất Noãn Tâm đỏ lên, đột nhiên nghẹn ngào.

"Này....... Em sao vậy? Đừng khóc nha! Không được khóc!" Tay chân anh cuống cuồng lấy khăn giấy cho cô. "Hôm nay xe của tôi vừa rửa xong nha......"

Uất Noãn Tâm đã không còn buồn nữa, nhưng nghe anh nói câu đó, vừa tức giận vừa buồn cười. "Này! Anh có tính người không vậy, tôi đang khóc nha!"

Anh nhíu mày. "Làm gì vậy, lát thì khóc lát lại cười, tính hù dọa ai! Uất Noãn Tâm......" Anh bất thình lình nghiêm túc gọi tên cô, sau đó cũng rất nghiêm túc hỏi: "Em bị thiếu tháng phải không?"

".......Ưm! Có thể nhìn ra à?"

"Đương nhiên! Nhìn là biết em thuộc loại người chỉ có số IQ chưa phát triển đầy đủ."

"!!! Đồ quỷ, anh mới bại não đó!"

"Tôi không nói em bại não nha! Tôi chỉ nói em ngốc thôi! Vì một tên khốn mà đau lòng, đáng không?"

"Lúc nãy tôi không phải khóc vì anh ấy......"

"Vậy em khóc làm quái gì!"

"Tôi, chỉ là tôi cảm động......... cám ơn anh!" Ngoài mẹ ra, anh hẳn là người duy nhất trên thế giới này đối xử tốt với cô. Cô chưa cảm ơn anh, không có nghĩa là trong lòng không hiểu rõ. Anh đối xử tốt với cô, cô đều ghi tạc từng chút một trong lòng.

"Mặc dù anh rất dữ, nói chuyện rất khó nghe, mặt mày lại hơi giống con gái, lúc thì bại não lúc thì đàn ông, có khi còn thích giả vờ giả vịt, diễn xuất cũng không hay........"

Mặt Ngũ Liên càng ngày càng khó coi. Cắt! Đây là đang khen hay đang chửi anh đây.

"Nhưng mà....." Giây phút biến chuyển quan trọng nhất đến rồi.

"Anh luôn xuất hiện ngay lúc tôi cần nhất, một lần lại một lần giúp đỡ tôi. Cho dù tôi đối xữ với anh không tốt, từ trước đến giờ anh cũng không oán trách. Làm rất nhiều chuyện, đều vì tôi. Những chuyện này, tôi đều ghi nhớ hết. Nghĩ đến anh, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Biết rằng trên thế giới này, tôi không hề cô đơn một mình không nơi nương tựa, bởi anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi."

Anh cho rằng, trong lòng cô chỉ có Nam Cung Nghiêu. Những mặt tốt của anh, cô không hề biết đến, nhưng không ngờ, cô đều biết hết tất cả.

Mặc dù người cô yêu là Nam Cung Nghiêu, nhưng có những lúc chỉ cần thỉnh thoảng nhớ đến anh, có thể khiến cô cảm thấy ấm áp. Với anh mà nói, đã hạnh phúc lắm rồi, anh không cầu xin gì hơn.

Không quen được người khác cảm ơn, vẻ mặt của Ngũ Liên hơi mất tự nhiên. Rõ ràng rất vui vẻ, lại giả vờ xụ dài mặt ra. "Bớt rưng rưng nước mắt nhìn tôi, tôi mới không tốt đến vậy, chẳng qua gần đây chán muốn điên lên, nhìn thấy em đáng thương mà thôi....."

Uất Noãn Tâm biết anh sẽ trả lời như vậy, sờ sau ót. "Ồ...."

"Cho dù như thế nào, tôi cũng rất biết ơn anh. Nếu như có thể làm bất cứ chuyện gì để đền đáp, chỉ cần anh mở miệng, tôi sẽ đồng ý."

"Thực sự là chuyện gì cũng đồng ý chứ?" Hai đôi mắt đào hoa của Ngũ Liên lóe lên, sáng rực, không có ý tốt nhíu mày lại, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới.

Ánh mắt này............. quá xấu xa!

Uất Noãn Tâm ôn ngực bảo vệ mình. "Anh đừng hiểu sai, không bao gồm lấy thân bán đáp đâu nha!"

"Là em hiểu sai thì có! Em cho rằng em là chị Chí Linh à! Tôi cần thân thể em làm gì."

"Làm ơn đi! Rõ ràng ánh mắt của anh đang đắm đuối mà....."

"Không có kiến thức gì hết! Đây gọi là đôi mắt đào hoa, bổn thiếu nhìn ai cũng dùng ánh mắt này hết. Ngày tới là sinh nhật tôi, em ở cùng tôi, cũng coi như là đền đáp rồi!"

Cô cố ý nhấn mạnh bằng cách hít một hơi, mở to mắt ra. "Anh cũng có sinh nhật sao?"

"Nhiều lời! Không lẽ tôi chui là từ trong tảng đá?"

"NO! NO!" Cô lắc ngón tay, dáng vẻ nghiêm túc. "Tôi cho rằng anh là hoa đào tu luyện thành tinh, nếu không sao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy chứ?"

"Dám đùa giỡn với tôi, em được lắm, rất giỏi!"

"Như nhau thôi!"

Hai người đấu võ mồm suốt cả quảng đường về nhà.

"Tôi vào trước đây, anh nghĩ ngơi sớm đi!"

"Ừ!" Ngũ Liên nhìn cô mở cửa, trong lòng không khỏi lưu luyến. Lại âm thầm tự cười nhạo mình, không phải ghét bám lấy phụ nữ nhất sao? Sao lại đến lượt mình dính như keo rồi? Ở đối diện nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp, có cần đến mức lưu luyến không muốn tách rời đến vậy không?"

"Bye bye!"

"Đợi đã......." Vừa mở miệng, đột nhiên có hơi căng thẳng, tim đập nhanh hơn. "Chuyện đó.......... chuyện đó......."

Đây là lần đầu tiên thấy anh nói chuyện ấp a ấp úng, Uất Noãn Tâm không khỏi có chút buồn cười. "Sao nè?"

"Thứ ba tuần sau, em nhất định phải đến, tôi sẽ đợi em." Nghiêm túc nhìn cô nói xong câu đó, thì Ngũ Liên bước nhanh về nhà.

Uất Noãn Tâm đứng ở trước cửa một hồi lâu, dường như biết được chuyện gì đó. Nhưng cô hy vọng những gì mình đoán là sai, bởi vì, cô không cách nào chấp nhận tình cảm của một người khác, chỉ muốn làm bạn bè với anh.

Vừa lên giường nằm một chút, Nam Cung Nghiêu gọi điện thoại đến.

Cuộc thứ nhất, Uất Noãn Tâm không nhận.

Cuộc thứ hai, nghĩ ngợi rất lâu, đợi đến lúc cô lấy hết dũng cảm cầm di động lên, thì điện thoại đã ngắt cuộc gọi.

Trong lòng nghĩ có lẽ đã bỏ lỡ rồi, thì anh lại gọi điện thoại đến. Bên tai truyền đến giọng không vui, lộ rõ sự mệt mỏi của anh. "Về đến nhà rồi sao?"

"Vâng!"

"Cậu ta đâu?"

"Ai?"

"Ngũ Liên!" Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên đó.

"Về nhà rồi!" Uất Noãn Tâm cười mỉa. "Anh hỏi như vậy có ý gì? Nghi ngờ em là chuyện gì có lỗi với anh hả?"

"Cậu ta có ý đồ không tốt với em, em nên chú ý một chút."

"Bọn em chỉ có quan hệ bạn bè bình thường!"

"Nhưng cậu ta không nghĩ như vậy! Cậu ta ở đối diện nhà em, em bảo anh sao yên tâm đây?"

Mục lục
Ngày đăng: 09/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục