Gửi bài:

Chương 243 - Thoát hiểm

Nhắc tới Tống Thiệu Vân, sắc mặt Triệu Hi Thành trầm xuống, anh lén nhìn Chu Thiến, ấp úng nói:

- Thiến Thiến, thật ra anh và Tống Thiệu Vân không phải như em nghĩ đâu, hôm đó những lời anh nói với em về cô ta không phải là thật, anh chỉ cố ý nói thế để em bỏ đi mà thôi. Thiến Thiến, em phải tin anh, anh chưa từng có lòng gì với cô ta cả, chỉ là cô ấy trông rất giống Thiệu Lâm, anh chỉ tìm chút an ủi từ cô ta mà thôi

Triệu Hi Thành lo lắng nhìn Chu Thiến, sợ Chu Thiến tức giận.

Ai ngờ Chu Thiến phì cười, dịu dàng nói:

- Em biết, em nhìn ra được, em không giân anh, chuyện này vốn là tại em không tốt, không thể trách anh. Huống chi giờ cô ấy đã xuất ngoại, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của chúng ta, sao em còn phải để ý? Chẳng có gì quan trọng bằng hạnh phúc trước mắt của chúng ta hết, em sẽ không để cô ấy trở thành bóng ma trong cuộc sống của chúng ta

Triệu Hi Thành vuốt ve khuôn mặt cô, khóe miệng khẽ cười:

- Thiến Thiến, chính là em thế này mới khiến anh không thể kìm lòng được

Chu Thiến cúi đầu, mặt hơi nóng lên, cô lại nói:

- Hi Thành, chỉ cần chúng ta có thể tránh được kiếp nạn này thì cùng đi du lịch được không, mang cả Thế Duy đi nữa, một nhà ba người cùng đến Cửu Trại Câu. Chúng ta nói bao nhiêu lần rồi mà chẳng đi được, lần này nhất định phải đi nhé

Triệu Hi Thành khẽ hôn cô rồi cầm tay cô nói:

- Không vội, trước đó chúng ta còn một việc quan trọng cần làm.

Chu Thiến nhìn anh hỏi:

- Chuyện gì cơ?

Anh cười cười, kéo tay cô lên má mình, hai mắt nhìn cô chăm chú, trong không gian u ám này ánh mắt anh đặc biệt sáng:

- Thiến Thiến, chúng ta phải kết hôn trước, lúc trước em mất trí nhớ, chẳng có ấn tượng gì với hôn lễ của chúng ta cả. Nhưng hôn lễ đó cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta đứng bên nhau như tim lại cách xa. Đó chỉ là hình thức, không nhớ cũng chẳng sao. Nhưng lần này anh phải cho em một đám cưới thật long trọng, một đám cưới hoàn mỹ, vui vẻ. Anh còn muốn truyền hình trực tiếp hôn lễ này, anh muốn cho cả thế giới biết... anh yêu em!

(Khoa trương vái ra rồi ý :))

Anh nhìn cô mà nói, ba chữ "anh yêu em" thật nhẹ nhàng như hàm chứa tất cả những tình cảm nồng nàn nhất khiến tim Chu Thiến ngọt ngào, cô mỉm cười thật hạnh phúc

- Hi Thành, cho dù cả thế giới này phản đối chúng ta thì em cũng sẽ không rời xa anh, em sẽ luôn ở bên anh và Thế Duy.

Vẻ mặt Triệu Hi Thành trở nên ngạo nghễ:

- Ai dám phản đối chúng ta!

Vừa nói xong anh lại nhớ đến cha mẹ mình, nhưng anh lập tức kiên định mà nói:

- Ai phản đối anh cũng mặc kệ, cùng lắm thì học theo Hi Tuấn, bỏ nhà ra đi!

Chu Thiến lắc đầu, vội la lên:

- Không thể thế được, như vậy cho dù chúng ta có ở bên nhau cũng sẽ chẳng vui vẻ

Nói xong cô bỗng phì cười:

- Xem chúng ta nói gì này, giờ ngay cả việc có thể bình an mà thoát thân không cũng không biết. Hi Thành, trên người anh có thương tích, đừng nói nhiều nữa, phải giữ sức! Chẳng biết bao giờ mới có người đến cứu chúng ta

Triệu Hi Thành an ủi cô nói:

- Đừng lo lắng, ông trời nếu đã để chúng ta nhận nhau ở đây thì sẽ không tàn nhẫn cướp đi cơ hội được sống hạnh phúc của chúng ta đâu. Chúng ta nhất định sẽ thoát hiểm. Về sau sẽ còn rất nhiều tháng ngày hạnh phúc nữa

Chu Thiến nhẹ nhàng tiến sát bên anh:

- Chỉ cần là ở bên anh, bất kể là có làm sao em cũng không sợ

Triệu Hi Thành kề má vào má cô, ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời qua khe hở, trong ánh sáng còn rất nhiều tro bụi đang nhảy múa

Nhất định, bọn họ sẽ bình an mà thoát thân, ngày tháng hạnh phúc chỉ mới bắt đầu thôi

Không lâu sau Chu Thiến nhỏ giọng nói:

- Hi Thành, em hơi mệt, buồn ngủ quá

Triệu Hi Thành vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói:

- Ngủ đi, có lẽ tỉnh dậy chúng ta đã ra ngoài rồi

- Anh cũng ngủ đi, anh đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi

- Ừm, cùng ngủ đi. Không ngờ sau hai năm, lần đầu tiên chúng ta cùng ngủ bên nhau lại là ở đây

Bên ngoài, Triệu Hi Tuấn mua được một chiếc xe cẩu với giá đắt gấp mấy lần giá trị thực. Giờ ở Kyoto rất cần xe cẩu, những chiếc xe này được tập trung ở những nơi tình hình nghiêm trọng, nếu không tốn nhiều tiền thì thực sự không thể có được

Cần cẩu bắt đầu hoạt động, nhấc đi từng mảnh tường lên, chỉ như vậy mà cũng phải mất mấy tiếng. Mọi người đều nóng lòng nhưng cũng biết chẳng còn cách nào khác

Chu Thiến cũng không biết đã ngủ được bao lâu thì bị những tiếng ầm ầm đánh thức. Cô nghiêng tai lắng nghe một hồi rồi lập tức mừng rõ, hình như là có tiếng máy móc, có người đến cứu rồi! Bọn họ được cứu rồi!

Cô cao hứng lớn tiếng nói:

- Hi Thành, mau tỉnh lại, có người đến cứu chúng ta!

Hi Thành không hề cử động

- Hi Thành, Hi Thành!

Chu Thiến lại gọi hai tiếng, Hi Thành vẫn không cử động. Tim Chu Thiến đột nhiên thắt lại, cô vươn tay khẽ lay Triệu Hi Thành nhưng anh không hề động đậy. Chu Thiến rơi nước mắt, cô vươn tay sờ mặt anh, lúc này mới phát hiện mặt anh nóng như lửa, hơi thở yếu ớt cũng rất nóng.

Anh đang sốt, trên người còn bị thương, không được chữa trị kịp thời, giờ nhất định là bị hôn mê

- Hi Thành, Hi Thành.

Chu Thiến lại gọi vài tiếng nhưng anh vẫn không đáp lại, có lẽ giờ anh đã hoàn toàn hôn mê.

Chu Thiến lòng nóng như lửa đốt, cô không biết nên làm cái gì? Vết thương của anh nghiêm trọng cỡ nào? Có nguy hiểm đến tính mạng hay không? Cô có thể làm gì cho anh đây?

Cô lấy nước ra, mặc kệ mọi thứ, sốt nhất định phải uống nhiều nước, cô đưa nước tới bên miệng anh nhưng giờ anh hoàn toàn không có ý thức, không thể tự uống. Chu Thiến đành mớm từng ngụm nước một cho anh. Lòng cô hoảng loạn nhưng việc cứu trợ lại có vẻ thong thả dị thường, vài giờ trôi qua nhưng vẫn chẳng có tiến triển gì.

Mà bệnh tình của Triệu Hi Thành thì như càng lúc càng nghiêm trọng, anh bắt đầu nói mê, mặt đỏ bừng. Chu Thiến chẳng còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục bón nước cho anh. Rất nhanh đã hết một chai nước mà bên ngoài tiếng máy móc cũng như dừng lại

Sau đó là tiếng đào bới, như có rất nhiều người, có lẽ là đang tìm vị trí của bọn họ

Chu Thiến như tìm được ánh sáng trong đêm đem, vui mừng mà la to:

- Chúng tôi ở đây, cứu mạng, cứu mạng!

- Thiến Thiến, là em sao?

Không ngờ lại là giọng của Hi Tuấn!

Giờ Chu Thiến không có thời gian hỏi vì sao anh lại ở đây, cô vội nói

- Hi Tuấn, là tôi!

- Anh cả có ở đó không?

- Có, anh ấy bị thương, đang sốt, có vẻ không ổn đâu

Nói đến đây, nước mắt Chu Thiến lại chảy ra

- Đừng lo, chúng ta sẽ nhanh chóng cứu hai người ra

Chu Thiến lau khô nước mắt, tự nhủ trong lòng: Hi Thành sẽ không sao, Hi Thành sẽ không sao, không được khóc, anh ấy đã hứa sẽ cho cô một đám cưới long trọng. Anh đã từng hứa!

- Hi Thành, chúng ta sắp được ra ngoài rồi, anh nhất định phải kiên trì

Cô nắm chặt tay anh

Biết được vị trí chính xác của bọn họ, công tác cứu viện cũng được tiến hành nhanh hơn, chỉ một tiếng sau, dưới sự hợp lực của mọi người, Chu Thiến và Triệu Hi Thành bị nhốt ở đây ba ngày ba đêm cũng được cứu ra ngoài.

Mục lục
Ngày đăng: 08/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục