Gửi bài:

Chương 178 - Mẹ cười

Chu Thiến nghe Triệu phu nhân nói thì tim đập thình thịch. Nếu có thể làm bảo mẫu cho Thế Duy thì chẳng phải là sẽ được ở lại Thế Duy? Chẳng những có thể dạy dỗ lại Thế Duy đang trên đà bị Triệu gia chiều sinh hư mà hơn nữa... Chu Thiến lén nhìn qua Hi Thành một cái, hơn nữa còn có thể có cơ hội ở chung với Hi Thành, cho Hi Thành có cơ hội hiểu biết cô, chấp nhận cô, đó chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện!

Chỉ là Triệu gia nhiều người hầu như vậy, vì sao còn phải mời bảo mẫu riêng cho Thế Duy?

Chu Thiến hỏi Triệu phu nhân điều này, Triệu phu nhân cười trả lời cô:

- Nhà tôi tuy nhiều người hầu nhưng ai cũng có việc riêng của mình, thực sự không ai có thời gian để chăm sóc Thế Duy cả ngày

Tình hình thực tế thì Triệu phu nhân cũng ngại nói ra, thực sự là vì Thế Duy bình thường rất nghịch ngợm, người hầu tuy thích cậu bé nhưng cũng sợ cậu bé, thà làm chuyện khác chứ không muốn dây dưa gì nhiều. Cho nên Triệu phu nhân mới luôn muốn mời bảo mẫu riêng chuyên chăm sóc Thế Duy. Chỉ là khó chọn người, người này cả ngày đều ở bên Thế Duy nên nhất định phải là người Thế Duy thích mới được. Nhưng muốn Thế Duy chấp nhận cũng không phải là chuyện dễ.

Nhắc đến bảo mẫu, Tống Thiệu Vân không nhịn được nói:

- Bác gái, lần trước chẳng phải cháu đã giới thiệu cho bác mấy người sao?

Nếu có người của cô ta ở bên Thế Duy thì cô ta chắc chắn sẽ thu thập được tiểu ma vương này.

Triệu phu nhân nói:

- Người cháu giới thiệu Thế Duy không thích, bác có cách gì được

Tống Thiệu Vân cười nói:

- Trẻ con sao biết chọn người? Chỉ cần cho bọn họ ở chung một thời gian, thích ứng là được. Người cháu giới thiệu là người rất có kinh nghiệm chăm trẻ đó.

Triệu Hi Thành nghe đến đó, không khỏi trầm giọng nói:

- Không được, bảo mẫu phải là người Thế Duy thích thì mới tốt cho Thế Duy.

Tống Thiệu Vân không muốn kế hoạch của mình thất bại nên giận dữ với Hi Thành:

- Hi Thành, không thể chiều trẻ con như vậy được

Nghe vậy, Triệu Hi Thành lạnh mặt nói:

- Đây là con anh thì anh sẽ lo.

Tống Thiệu Vân ngẩn người, ở bên anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nói nặng với cô như thế. Xem ra trong lòng anh đứa trẻ mới là quan trọng nhất, cô không thể so sánh được. Nếu muốn ở bên cạnh anh thì phải nhận thức rõ điều này mới được

Nhưng đáng phiền là, chính vì Thế Duy quan trọng như vậy nên cô mới hao tâm tổn sức mà muốn lấy lòng Thế Duy.

Triệu Hi Thành thấy cô không vui thì như nhìn thấy Thiệu Lâm tức giận, tim mềm lại, nói với cô:

- Người đó cả ngày ở bên Thế Duy, nếu không phải người Thế Duy thích thì Thế Duy nhất định không vui. Anh không muốn con không vui...

Thấy Triệu Hi Thành chịu nhẹ nhàng giải thích thì Tống Thiệu Vân lại vui vẻ. Triệu Hi Thành vẫn rất để ý đến cô mà, bất kể là nguyên nhân gì, bây giờ bên cạnh anh chỉ có một mình cô là đủ rồi.

Nghĩ vậy, Tống Thiệu Vân lại cười nụ cười dịu dàng mà cô ta đã cố gắng bắt chước Thiệu Lâm.

Mà đối diện, Chu Thiến nhìn bọn họ như vậy thì khó chịu đến độ suýt bẻ gãy đũa trong tay

Chu Thiến quay sang nhìn Triệu phu nhân nói:

- Triệu phu nhân, bác thấy cháu thế nào? Cháu làm bảo mẫu cho Thế Duy được không? Vừa vặn cháu mới từ quê đến muốn tìm việc làm, mà cháu lại rất thích Thế Duy, bác nhận cháu được không?

Vốn cô định làm lại nghề stylist, tuy rằng đổi hình dạng nhưng kiến thức cô có, không sợ không tìm được việc. Nhưng giờ xem ra, giành lại chồng con mới là quan trọng.

- Được!

Triệu phu nhân vội nói, bà đương nhiên mong còn chẳng được, bà nói chuyện mời bảo mẫu với Chu Thiến chính là mong muốn điều này.

- Chỉ là làm bảo mẫu cho Thế Duy rất vất, hơn nữa phải ở lại Triệu gia nữa, cô có tiện không?

Bà thấy Chu Thiến vẫn là thiếu nữ, đúng lúc hẹn hò yêu đương, nhưng chỉ cần nhận việc này thì sẽ chẳng còn thời gian mà hẹn hò nữa

Nghe thế, Triệu Hi Thành cũng theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn Chu Thiến

Chu Thiến lắc đầu nói:

- Không sao, ở lại Triệu gia với cháu cũng không có gì phức tạp, hơn nữa cháu cũng không ngại vất vả. Vả lại, cháu rất thích Thế Duy, cháu tin cháu và Thế Duy nhất định rất hòa hợp

Nói xong, cúi đầu vuốt tóc Thế Duy:

- Đúng không Thế Duy

Tiểu Thế Duy lớn tiếng đáp"

- Đúng!

Lại khiến mọi người phì cười

Triệu phu nhân rất vừa ý với Chu Thiến, liên tục gật đầu nói:

- Cháu yên tâm, chỉ cần cháu làm tốt thì Triệu gia sẽ không bạc đãi cháu

Triệu lão gia cũng rất vừa ý, vẻ mặt tươi cười

Mà Triệu Hi Thành nghe Chu Thiến đồng ý ở lại Triệu gia thì không hiểu sao lòng lại thấy thoải mái, là vì tìm được bảo mẫu tốt cho Thế Duy sao? Triệu Hi Thành không tìm ra được đáp án.

Tống Thiệu Vân thấy việc trù tính đã lâu bị Chu Thiến nhẹ nhàng phá hoại thì hận vô cùng. Cô ta đang chuẩn bị tìm thêm vài bảo mẫu nữa, vốn định để bảo mẫu của Thế Duy là người của mình thì mới dễ được Thế Duy chấp nhận nhưng giờ xem ra đều là công dã tràng.

Nhưng mà... Tống Thiệu Vân nhìn Chu Thiến, diện mạo bình thường, trang phục giản dị, vừa nhìn đã biết không phải là con nhà giàu có, không biết có dễ mua chuộc không? Nếu có thể mua chuộc được thì hiệu quả lại càng tốt.

Tiểu Mạt cũng hưng phấn nắm chặt tay để dưới bàn của Chu Thiến, mắt như đang nói: Cậu lợi hại thật đấy, cách này mà cũng nghĩ ra

Bữa cơm trôi qua vui vẻ. Sau khi ăn xong, dùng chút hoa quả, Chu Thiến và Tiểu Mạt ngồi thêm một lúc, cùng Triệu phu nhân hàn huyên rồi mới đứng dậy cáo từ.

Thế Duy vẫn bám dính trên người Chu Thiến, mãi đến khi Chu Thiến đi cũng không chịu buông, mọi người phải dỗ mãi, Chu Thiến hứa lên hứa xuống mai sẽ lại đến cùng chơi thì Thế Duy mới chịu buông cô

Triệu phu nhân cười nói:

- Thằng bé này đúng là có duyên với cháu

Chu Thiến cũng cười như thầm nói: đó là đương nhiên, cô mang thai 9 tháng, từ tháng thứ 4 đã bắt đầu trò chuyện với Thế Duy, sự cố gắng này sao có thể uổng phí được.

Mãi đến khi Chu Thiến đi rất xa rồi mà Thế Duy vẫn còn vẫy tay nhìn theo bóng dáng của cô

Triệu Hi Thành không khỏi kinh ngạc, cúi lưng bế Thế Duy lên hỏi:

- Thế Duy, sao con thích cô ấy thế

Thế Duy cúi đầu nhẹ nhàng nói:

- Cô cười trông rất giống mẹ...

Nhận thức của Thế Duy về mẹ đều từ những bức ảnh. Trong album có rất nhiều ảnh của Thiệu Lâm, trước khi mang thai, sau khi mang thai, còn có cả lúc cô nói chuyện với con bị Hi Thành chụp lén. Nụ cười của Thiệu Lâm lúc đó rất tinh thuần nhưn gió mùa xuân. Ngẫm lại, nụ cười của cô gái kia hình như cũng vậy

Là vì thế mà anh mới thấy quen thuộc sao? Triệu Hi Thành nghĩ

Tống Thiệu Vân ở bên nghe được lời này, thiếu chút nữa thì giận đến vẹo mặt. Có nhầm không thế, giống Thiệu Lâm nhất phải là cô mới đúng. Mắt với chả mũi!

Mục lục
Ngày đăng: 08/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục