Gửi bài:

Chương 72

Chu Thiến ra khỏi thang máy, đã có một cô thư ký dáng người bé nhỏ chào đón. Cô cười nói với Chu Thiến:

- Triệu phu nhân, Tổng giám đốc đang chờ cô!

Có ba cô gái trẻ khác cũng đang tươi cười nhìn cô, trong mắt đầy tò mò.

Chu Thiến cười chào hỏi các cô. Thư kí đẩy cửa cho cô, Chu Thiến cảm ơn sau đó đi vào.

Chu Thiến vừa vào, bên ngoài đám thư kí bắt đầu khẽ bình luận.

- Đây là lần đầu tiên tôi gặp Triệu phu nhân, thì ra xinh đẹp như vậy a! Trách không được Tổng giám đốc yêu cô ấy như thế! Thư kí mới tới nói

- Người còn rất hòa nhã nữa! Một người khác phụ họa.

Tiểu Lợi là người có thâm niên nhất nói:

- Triệu phu nhân rất ít khi đến đây, tôi ở đây lâu như vậy cũng ít khi thấy cô ấy nhưng cô ấy giờ càng ngày càng đẹp. Phải nói thế nào nhỉ? Là cả người như bừng sáng!

Lý Mai cũng có thâm niên như Tiểu Lợi nói:

- Đúng vậy, thay đổi cực lớn, trước kia rất lạnh lùng...

Thư kí mới tới nháy mắt:

- Chắc chắn là vì Tổng giám đốc cuối cùng chịu hồi tâm chuyển ý, mây tản ra thì sẽ thấy trăng sáng thôi.

Tiểu Lợi bực mình:

- Tiểu nha đầu, đừng có nói lung tung, đi làm việc đi!

Chu Thiến vừa vào đã ngã vào lồng ngực ấm áp. Người ôm cô ai oán:

- Sao giờ mới đến? Chờ em lâu quá

Chu Thiến vừa ngẩng đầu, định đáp lời đã bị Triệu Hi Thành hôn lên đôi môi anh đào, tình ý kéo dài, một phen nồng nhiệt, mãi đến khi Chu Thiến sắp ngất mới lưu luyến buông cô ra.

Triệu Hi Thành nhìn cô, hai mắt đen như tỏa sáng, khóe miệng mỉm cười động lòng người, khàn khàn giọng:

- Đây là hình phạt cho em!

Khuôn mặt trắng nõn của cô ửng hồng, hai mắt như có lớp sương mỏng dăng qua, đôi môi kiều diễm ướt át. Cô mỉm cười với anh, nụ cười như hoa khiến tim Triệu Hi Thành run lên, vội ôm chặt cô.

Chu Thiến đẩy anh ra cười nói:

- Đừng làm loạn, đây là văn phòng

Cô kéo anh ngồi xuống sô pha, anh lại kéo cô lại, bắt cô ngồi lên đùi mình, sau đó vùi đầu vào gáy cô.

Chu Thiến nói:

- Vừa rồi em mang văn kiện đến cho Hi Tuấn, tiện đường thì trò chuyện với nó một lúc, có vẻ nó không vui

Triệu Hi Thành ngẩng đầu bất đắc dĩ cười:

- Thằng em này của anh, cả ngày chẳng biết nghĩ cái gì, tâm tư căn bản không đặt vào công việc, luôn gây ra lỗi. Cha là người sĩ diện, con mình làm việc không tốt khiến ông mất mặt trước các cổ đông, hai ngày ba lượt gọi nó qua mắng, nó có thể không phiền não sao?

Chu Thiến trầm mặc một hồi mới nói:

- Em thấy chủ yếu là vì nó không thích công việc hiện tại, cha vì sao không cho nó làm chuyện nó thích, theo ý em, ca hát biểu diễn cũng chẳng có gì là mất mặt!

- Làm nghề đó, nhất cử nhất động đều bị để ý, cha sẽ không chịu nổi việc con mình trở thành đề tài trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người. Hơn nữa, nếu nó thực sự nổi tiếng, Triệu gia sau lưng nó nhất định cũng sẽ thành đề tài bàn tán, chúng ta sẽ thành đối tượng để truyền thông bới móc. Thực sự có ngày đó thì chỉ sợ cha sẽ tức đến phát bệnh tim mất. Hi Tuấn phải từ bỏ chuyện đó thôi, trừ phi nó thực sự muốn chống đối cha

Chu Thiến thở dài:

- Thật đáng tiếc, cậu ấy ở trên sân khấu hào quang tỏa sáng, cậu ấy là người rất có tài hoa, ở đây lại như bị nhốt trong lồng sắt, không còn tức giận mà cũng chẳng có ý chí chiến đấu

Triệu Hi Thành nhìn cô chằm chằm:

- Làm sao em biết nó tỏa sáng trên sân khấu?

Chu Thiến cười gượng hai tiếng, nói lỡ miệng... vội nói qua chuyện khác:

- Chúng ta đi ăn cơm đi, em đói rồi!

Triệu Hi Thành cũng không buông tha cô, anh ôm chặt cô, nói:

- Em đã sớm biết nó lên sân khấu biểu diễn đúng không? Em giúp nó giấu diếm mọi người?

Chu Thiến cúi đầu:

- Xin lỗi, em cảm thấy nó cố gắng làm việc mình thích cũng không phải là chuyện xấu, hẳn là nên ủng hộ.

Triệu Hi Thành tức giận nói:

- Về sau em đừng nhắc chuyện lung tung này nữa, để cha biết, cẩn thận ông ấy giận chó đánh mèo sang em đấy!

Chu Thiến đứng dậy khỏi người anh nói:

- Sao lại là nói lung tung? Đều là người một nhà, quan tâm một chút cùng nên mà

Triệu Hi Thành nghe cô nói ba chữ "người một nhà" thì trong lòng ấm áp. Vẻ mặt dịu xuống:

- Em nói đúng, chúng ta là người một nhà, chuyện này anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Hi Tuấn.

Chu Thiến gật gật đầu, đột nhiên có nhớ tới một chuyện khác, cô do dự một chút nhưng vẫn nói ra:

- Trước đó em không phải nói với anh rằng em muốn tìm chút việc làm sao?

Triệu Hi Thành đi đến giá áo cầm lấy áo khoác mặc vào, nghe cô nói như vậy, tiện miệng nói:

- Không phải bảo em học cắm hoa sao? Sao rồi, tìm được lớp vừa ý à?

Chu Thiến đi đến bên cạnh anh nói:

- Không phải, em muốn nói với anh, em không muốn học cắm hoa, em muốn học stylist!

- Stylist? Là thế nào?

- Chính là giúp mọi người tìm ra hình tượng phù hợp nhất, nói đơn giản chính là giúp người khác làm đẹp

Triệu Hi Thành nhíu mày:

- Cha biết chỉ sợ sẽ không vui.

Anh quay đầu nhìn cô:

- Em thực sự muốn học? Thật ra ở nhà cùng mẹ học quản gia không phải tốt rồi sao? Có rỗi thì đi dạo phố đánh bài, sao phải vất vả như thế

- Quản gia em cũng sẽ học, dạo phố, đánh bài rất nhàm chán, em không thích. Hơn nữa học stylist không phải là chuyện gì xấu. Mọi người trong trường sẽ không biết em, cho nên cũng không làm mất mặt Triệu gia, cha cũng sẽ không khó chịu.

Chu Thiến kéo ống tay áo anh, vẻ mặt đáng thương, dùng tuyệt chiêu làm nũng, cô ngọt ngào nói:

- Hi Thành, đồng ý em đi...

Chiêu này là từ trước khi cô còn làm ở thẩm mỹ viện, một khách quen dạy cô. Cô ấy nói: "Khi quan điểm của cô vào chồng bất đồng, nếu hợp lý, không quá ảnh hưởng đến mọi thứ thì trăm ngàn lần đừng có cãi cọ. Phải nói chuyện dịu dàng với anh ấy, thậm chí là làm nũng, như vậy càng dễ đạt được mục đích. Đương nhiên, em có thể cho rằng mọi chuyện em đều có thể tự quyết định mà không cần anh ấy đồng ý, muốn thế nào cũng được nhưng như thế sẽ khiến tình cảm vợ chồng có vết nứt. Cho dù em đạt được mục đích thì cũng có ý nghĩa gì đâu?"

Giờ Chu Thiến cũng nghĩ như vậy, nếu đã quyết định cùng Triệu Hi Thành bên nhau thì không nên để chút chuyện nhỏ này đã gây gổ, thử làm theo tuyệt chiêu như lời người đó nói xem có hiệu nghiệm không?

Triệu Hi Thành nhìn vẻ mặt cô như con mèo con, cảm thấy tim mềm nhũn, vẻ mặt đất đắc dĩ nói:

- Được rồi, em thích học thì học, mỗi ngày ở nhà cũng rất nhàm chán, phía cha anh tạm thời không nói, chắc cũng không có chuyện gì

Triệu Hi Thành nghĩ, chẳng qua chỉ là học trong trường học thêm chút kiến thức, cũng không phải ra ngoài hầu hạ người khác, nếu không ảnh hưởng tới toàn cục thì sao không theo cô ấy, để cho cô ấy vui vẻ?

Chu Thiến cao hứng ôm cánh tay anh, cười mắt híp lại:

- Cảm ơn anh đã ủng hộ em!

Triệu Hi Thành thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui mừng. Anh khẽ vỗ vỗ mặt cô, cười nói:

- Xem em vui vẻ kìa, như đứa trẻ con, càng lớn lại càng trẻ con

- Ai cần anh lo! Đúng rồi, trưa nay ăn gì?

- Anh chọn rồi: tôm hùm, canh nhân sâm gà, bồi bổ cho em, thời gian này em cũng vất vả rồi!

Mục lục
Ngày đăng: 11/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục