Gửi bài:

Chương 203 - Khuyên nhủ

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây ngẩn người, Tống Thiệu Vân đứng ở một góc lại cười lạnh một tiếng. Triệu Hi Thành cũng nhìn cô như thể không thể nói lý được với cô. Ngay cả bác sĩ cũng ngây ra.

Đang đùa à? Đây là chuyện không thể nào.

Chu Thiến thấy hết vẻ mặt của mọi người nhưng cô không để ý đến những điều này, cô đi đến bên bác sĩ nói:

- Bác sĩ, đợi khoảng 10 phút nữa thì có được không?

Vẻ mặt bác sĩ cũng thoải mái nói:

- Cho cô 15 phút đi

Chu Thiến gật gật đầu, sau đó bế Thế Duy đi ra bên ngoài. Triệu Hi Thành theo sát phía sau. Chu Thiến phát hiện thì quay phắt lại nhìn anh nói:

- Bác sĩ nói cho tôi 15', xin để tôi và Thế Duy yên lặng một chút. Ở đây khiến thằng bé lo lắng nên chúng tôi muốn đi ra ngoài một chút, xin anh đừng đi theo, bởi vì anh sẽ khiến Thế Duy hoảng sợ

Triệu Hi Thành giật mình, không khỏi dừng bước, cũng chẳng hiểu sao anh vẫn không nhịn được mà cố bước theo.

Tống Thiệu Vân thấy Triệu Hi Thành đuổi theo Chu Thiến thì vẻ mặt lo lắng, kìm lòng không đậu cũng đi theo

Tống phu nhân nhìn bóng dáng cô ta thì cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, là của mình thì mãi là của mình, không phải có giữ cũng là vô dụng! Trong đầu lại hiện lên tình cảnh lúc Triệu Hi Thành và bảo mẫu ở chung. Dựa vào tính tình của Triệu Hi Thành, bị bảo mẫu chống đối như vậy mà không nổi giận thì chẳng lẽ bọn họ thực sự có gì mờ ám? Chỉ là bảo mẫu tầm thường kia thôi sao? Tống phu nhân vẫn không thể tin được nhưng so với việc để nha đầu chết tiệt như Tống Thiệu Vân cướp đi mọi thứ của con gái thì bà thà để người ngoài nhưng dễ thân thiết như Chu Thiến chiếm tiện nghi

Chu Thiến bế Thế Duy chậm rãi đi qua hành lang, sau khi rời khỏi phòng bệnh, Thế Duy dần ngừng khóc nhưng vẫn còn đang nức nở. Chu Thiến khẽ vỗ lưng cậu bé, khẽ hỏi:

- Thế Duy, sao lại sợ tiêm thế?

Ban đầu Thế Duy còn không nói gì nhưng một lát sau mới nhỏ giọng trả lời:

- Đau, Thế Duy sợ...

- Nhưng Thế Duy bị ốm, không tiêm thì sẽ không khỏi. Nếu không khỏe lên thì cha, bà nội, bà ngoại, bác Tư Mẫn và cả cô đều rất lo lắng. Thế Duy muốn mọi người lo lắng sao?

Thế Duy do dự một chút rồi nói:

- Không đâu, nhưng Thế Duy sợ đau!

- Chỉ hơi đau một tí thôi nhưng tuyệt đối không đau như Thế Duy nghĩ đâu, chỉ như thế này thôi...

Chu Thiến lấy móng tay bấm Thế Duy một cái. Thế Duy hét lớn, lấy tay xoa xoa chỗ bị bấm, nước mắt lưng tròng nhìn Chu Thiến.

- Chỉ đau như thế thôi, Thế Duy xem, hét một tiếng là chẳng sao nữa rồi đúng không? Thế Duy rất dũng cảm mà

Thế Duy vuốt tay, như con mèo đáng thương nhìn Chu Thiến:

- Có thật là chỉ đau như thế thôi không?

Chu Thiến không lừa cậu bé:

- Có lẽ sẽ đau hơn một chút nhưng chỉ một chút thôi. Thế Duy dũng cảm như thế nhất định sẽ chịu được. Chờ sau này khỏi bệnh, Thế Duy về nhà bà ngoại, nói cho anh chị biết là Thế Duy không sợ tiêm thì anh chị của Thế Duy nhất định sẽ khen Thế Duy đó.

Thế Duy bán tín bán nghi nhìn Chu Thiến:

- Thật không?

- Thật mà, đã bao giờ cô lừa Thế Duy chưa?

Thế Duy nghĩ lại, cô quả thật chưa bao giờ lừa mình:

- Nếu rất đau thì làm sao bây giờ?

- Thế thì Thế Duy khóc là được rồi, khóc to cũng được nhưng không được động đậy làm ảnh hưởng đến bác sĩ

Thế Duy nghĩ một lúc, ốm thì phải tiêm, nếu không cha sẽ lo lắng. Tiêm cũng không đau, vạn nhất đau thì có thể khóc. Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy tiêm chẳng còn mấy đáng sợ nữa, cuối cùng hạ quyết tâm, gật gật đầu:

- Được ạ!

Chu Thiến mừng rỡ, lại thêm một câu:

- Bất kể thế nào cũng không được động đậy đấy nhé. Chúng ta ngoắc ta, nói mà không giữ lời thì là chó con.

Nói xong vươn ngón út. Thế Duy cũng vươn ngón út ra móc tay Chu Thiến:

- Thế Duy không phải là chó con

Triệu Hi Thành đi theo sau hai người không xa, toàn bộ quá trình anh đều thấy rõ, bọn họ nói chuyện cũng đủ để hiểu. Thì ra chỉ cần cố gắng giảng giải cho trẻ, kiên nhẫn giải thích thì vẫn thuyết phục được trẻ. Điều này chẳng tốt hơn dùng sức mạnh cưỡng chế sao? Người ở đây ai cũng là người thân thiết của Thế Duy nhưng lại chỉ có người hoàn toàn chẳng có quan hệ huyết thống với Thế Duy cảm nhận được sự sợ hãi của thằng bé. Giờ có ai còn nghi ngờ Chu Thiến không thực tình yêu thương Thế Duy?

Triệu Hi Thành nhìn hai người đang thì thầm phía trước, bất tri bất giác mà mỉm cười dịu dàng

Tống Thiệu Vân đứng bên kia nhìn chằm chằm vào Triệu Hi Thành, ánh mắt cô ta dần chuyển lạnh, sau đó trở nên oán hận.

Nói chuyện với Thế Duy xong, Chu Thiến bế cậu bé về phòng, trên đường nhìn đến Triệu Hi Thành, liền cười nói:

- Tôi đã nói với Thế Duy rồi, Thế Duy dũng cảm lắm, đồng ý cho tiêm rồi

Triệu Hi Thành nhìn nụ cười vui vẻ của cô mà lòng mềm nhũn:

- Được, chúng ta vào đi thôi!

Ba người cùng nhau trở về, lúc tới gần phòng bệnh Thế Duy lại bắt đầu lo lắng. Chu Thiến nhẹ nhàng an ủi cậu bé:

- Đừng sợ, mọi người đều ở bên Thế Duy mà

Thế Duy gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự kiên nghị

Đi vào phòng bệnh, Tống Thiệu Vân ngồi một bên, lạnh lùng nhìn bọn họ. Mà Tống phu nhân và Bạch Tư Mẫn nhìn Thế Duy đột nhiên trở nên bình tĩnh thì đều kinh ngạc, không biết Chu Thiến đã dùng cách gì?

Bác sĩ đi vào cười nói với Chu Thiến:

- 15' rồi, xem có tác dụng gì không

Nói xong nhìn về phía Thế Duy:

- Anh bạn nhỏ, vươn tay ra nào!

Thế Duy nhìn bác sĩ, trong mắt có chút sợ hãi nhưng nhìn qua lại thấy Chu Thiến đang cổ vũ thì vẫn chậm rãi vươn tay.

Bác sĩ bất ngờ nhướng mày:

- Đúng là có tác dụng...

Bác sĩ tìm ra mạch máu, nhanh nhẹn bôi thuốc sát trùng rồi cầm kim châm xuống. Thế Duy nhắm tịt mắt lại, khẽ run lên nhưng không hề động đậy, cũng chẳng khóc. Đến cuối cùng còn nói:

- Cô ơi, chẳng đau bằng cô véo...

Khiến cho Triệu Hi Thành phì cười.

Nhờ Thế Duy phối hợp mà bác sĩ nhanh chóng truyền lại. Lúc gần đi, bác sĩ vuốt đầu cậu bé, khen ngợi một hồi khiến Thế Duy cười tủm tỉm.

Lúc này Tống phu nhân hoàn toàn bội phục công phu dỗ trẻ của Chu Thiến, sự không hài lòng lúc trước đã biến mất. Bà cảm thấy giao cháu ngoại của mình cho cô khiến người ta yên tâm rất nhiều, ánh mắt nhìn Chu Thiến cũng nhu hòa lên rất nhiều.

Bạch Tư Mẫn cũng đi đến bên Chu Thiến, khiêm tốn học hỏi cô. Lòng Triệu Hi Thành lại thêm mấy phần tán thưởng Chu Thiến.

Chỉ có Tống Thiệu Vân lạnh lùng hừ một tiếng

Tiếng hừ lạnh không lớn không nhỏ của cô ta lại nhắc nhở Triệu Hi Thành còn một việc mà anh chưa biết rõ

Triệu Hi Thành lạnh lùng nhìn về phía Chu Thiến:

- Rốt cuộc khi nãy là làm sao?

Chu Thiến đương nhiên sẽ không giấu diếm cho Tống Thiệu Vân, hơn nữa khi nãy Thế Duy phải chịu khổ sở, hoảng loạn như thế cũng đều là vì cô ta.

Nhưng Chu Thiến còn chưa kịp nói thì Tống phu nhân sớm đã tức giận trừng mắt nhìn Tống Thiệu Vân một cái rồi sau đó kể hết mọi chuyện ra.

Tống Thiệu Vân oán hận nhìn Tống phu nhân mà nghĩ thầm, trở về nhất định phải nói lại cho cha, vừa vặn kéo thêm người chịu tội trước cơn giận của cha.

Triệu Hi Thành nghe xong từ đầu đến cuối, xoay người sang nhìn thẳng về phái Tống Thiệu Vân. Sự lạnh lùng trong mắt khiến tim Tống Thiệu Vân run lên.

Mục lục
Ngày đăng: 08/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục