Gửi bài:

Chap 18

2 ngày nằm viện, hắn chăm sóc tôi rất ân cần. Dù biết hắn làm vậy cũng chỉ vì ở đây tôi chẳng quen ai ngoài hắn,chứ chẳng phải xuất phát từ tình yêu thương gì. Nhưng tôi cũng rất vui vì cái cảm giác ấm áp khi hắn bên cạnh.

Dẫu sao thì trước khi từ bỏ tình yêu với hắn, tôi cũng đã có một kỉ niệm để nhớ.

Nhìn hắn đang làm giấy xuất viện, tôi hít một hơi dài.

Rồi tất cả sẽ trở lại bình thường.

Anh sẽ ở đây, ở nơi sâu thẳm trong tim tôi.

Anh sẽ là quá khứ của tôi- một tình yêu chưa hề được đáp lại.

Kể từ hôm nay, anh sẽ đi con đường hạnh phúc của anh với cô ấy.

Còn tôi sẽ trở về là một cô vợ hờ đúng nghĩa, không hơn không kém.

Tôi sẽ chẳng đòi hỏi gì ở anh nữa hết.

*********************

Sáng hôm sau, tại phòng làm việc của tôi.

- Phi Khanh ! cô khỏe rồi à?

- Mày hỏi thừa quá đi. Đi làm được là đương nhiên khỏe rồi, phải không Phi Khanh?

-.............

-................

Tôi thật sự choáng.

Mấy người ở công ty này không phải mấy hôm trước còn hằm hè với tôi sao?

Tự dưng hôm nay lại quan tâm đặc biệt với tôi vậy?

Không biết là có ý đồ gì đây.

- Uhm! tôi không sao. Cám ơn mọi người đã quan tâm.

Tôi cười gượng gạo, trả lời họ, thật sự thì tôi vẫn thấy sao sao ấy không thể hòa đồng với họ được.

Dường như nhận ra , một cô trong số họ vội vàng giải thích.

- Ah! Khanh này cho chúng tôi xin lỗi. Tại hôm cô mới vào chúng tôi có chút hiểu lầm nên ...... cô bỏ qua nha!

Tiếp đó họ ai ai cũng nói xin lỗi, rồi tỏ ra vui vẻ với tôi. Nên tôi cũng không ngại gì mà không hòa đồng với họ.

Cũng nhờ vậy mà công việc của tôi làm cũng bớt căng thẳng hơn.

Trua đó , chúng tôi lại cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

-Chúng tôi dẫn cô đến quán này, đảm bảo ngon tuyệt luôn!- Thủy xuýt xoa giơ giơ ngón tay cái trước mặt tôi .

- Đúng ! Rất ngon mà lại rẻ nữa.- Nhã Đan lại cười toe phụ họa.- Ăn ở đó sẽ tiết kiệm được khối tiền đấy haha!

"Tiền."

Chết... nhắc đến tiền tôi mới nhớ là mình để quên ví .

- Tôi quên mang tiền rồi. mọi người chờ tôi một lát, tôi quay lại ngay.

Nói rồi tôi vội vã quay về phòng làm việc.

Tôi đúng là đãng trí, lại đi nhét cái ví vào tập hồ sơ, tìm mãi mới ra.

Sợ mọi người chờ lâu, tôi lại co giò mà chạy.

Bộp.!

Đống giấy tờ rơi khắp sàn....

Tôi luống cuống cuối xuống nhặt vừa rối rít xin lỗi.

Không cần đoán cũng biết sao tôi phải xin lỗi rồi.

Tôi nhặt hết cái này đến cái khác.

Chợt, tôi khựng lại, phát hiện người đó từ nãy tới giờ vẫn đứng yên như tượng.

Người gì mà kỳ cục vậy?

Dẫu là do tôi vô ý đâm phải, cũng không cần phải để tôi nhặt một mình vậy chứ.

Tôi thở dài, tức giận cố nhặt cho lẹ mấy thứ còn lại trên sàn.

- Không cần nhặt nữa đâu!

Tôi lại quá đỗi ngạc nhiên với thái độ của người đó. Từ nãy đến giờ cứ đứng yên nhìn, rồi giờ lại bảo không cần nhặt, anh ta có vấn đề hay sao vậy?

Tôi đứng dậy xem thử cái người kỳ lạ này là ai thì...... phát hiện một khuôn mặt rất quen.

Anh ta vẫn đang cười, mắt không dời khỏi tôi.

Ngày đăng: 25/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?