Gửi bài:

Chap 8

- Cái hòn đá đáng ghét!- khi không lại vấp ngã đúng lúc này. Tôi nhăn nhó ôm cái chân, cố gắng đứng dậy khi thấy bọn chúng sắp đuổi tới nơi. nhưng cổ chân sưng to quá , tôi không chạy được nữa .

Tôi nhắm mắt khấn trời phật , nghĩ là mình sắp tiêu rồi.....

"bộp"

"hây a...."

...............

tiếng động gì vậy nhỉ. Tôi mở mắt và......

Là hắn!

Rất nhẹ nhàng hắn đã hạ đo ván hết mấy tên kia.

Là hắn cứu mình. Sao hắn biết mình ở đây. hắn đã đi tìm mình sao? Tôi chợt thấy vui vui, quên luôn là mấy phút trước mình còn tự hứa với lòng là sẽ quên hắn, phải xem hắn như kẻ thù.

Hắn quắt mắt nhìn mấy tên đó:

-Katto!

Mấy tên đó co giò chạy hết. dáng vẻ sợ sệt, tôi thấy mà mắc cười.

- Còn cười được à?- ánh mắt hắn như có lửa- Cô đi đâu cả ngày nay hả? Đã bảo là ở yên đó chờ tôi mà.......

- Tôi ....tôi....

Tôi biết nói sao giờ , chẳng lẽ bảo là vì tôi thấy hắn với người ta kiss nhau nên mới bỏ chạy sao. như thế khác nào tự khai với hắn là tôi thích hắn. Không đời nào.... tôi cười lạnh:

- Tôi đi đâu , làm gì thì liên quan gì tới anh?

- Này! thái độ vậy là sao hả? Cô có biết là tôi tìm cô cực khổ lắm không?

- Ai khiến anh tìm ..... phiền phức.....

Hắn đi tìm tôi cả ngày ư. tôi thấy vui lắm nhưng vẫn cố nói cứng.

- Tôi tìm cô là vì.....

- Vì sao?

-Watashi wa anata o aishite-ánh mắt hắn có vẻ ngượng ngùng nhìn tôi

- ...............( khong hiểu)- Toi nghệch mặt nhìn hắn- Gì hả......?

- Vì tôi sợ cô có chuyện gì thì bà và mẹ sẽ trách tôi thôi.

Thế đấy . vậy mà tôi cứ nghĩ là hắn lo cho tôi, hóa ra là lo cho hắn thôi. Tôi giận dữ bỏ đi quên luôn cái chân đang bị đau.

-Coi chừng.......

Lời hắn chuua dứt thì......

Ngày đăng: 25/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?