Gửi bài:

Chương 252 - Giải thích

"Mẹ..." Tiểu Thư Tuyết ghé vào trên giường bệnh cười hì hì gọi, tay nhỏ bé dùng sức vén chăn trên tay Lâm Tử Hàn.

Không để ý tới! Người trên giường tiếp tục giả bộ ngủ. Thời gian chân chính trông mong người nào đó, rồi lại không dám đối mặt. Cô phát hiện mình thực sự rất không tự trọng!

"Mẹ, người ta rất nhớ mẹ!" Tiểu Thư Tuyết ghé vào trên người cô nịnh nọt, miệng nhỏ nhắn chu chu hôn lên mặt cô, cho đến khi mặt Lâm Tử Hàn bị lấp đầy nước bọt, mới chịu hết nổi mà chui ra từ trong ổ chăn.

Một tay ấn ngã con bé xuống giường. Một bên chọt lét con bé cười mắng: "Tiểu bại hoại. Tiểu hư hỏng..."

"Mẹ... Con không dám... Ha ha... Ba ba ơi cứu mạng..." Tiểu Thư Tuyết bị chọt lét lăn lộn trên giường, lớn tiếng cầu xin tha thứ đồng thời không quên cầu cứu Tiêu Ký Phàm.

Tiêu Ký Phàm si mê nhìn miệng cười của Lâm Tử Hàn, hai mắt cô đỏ lên. Rõ ràng chính là vừa mới khóc. Mặc dù là cười. Cũng làm cho người ta nhìn mà chua xót trong lòng.

"Được rồi, đừng dằn vặt con bé nữa" Tiêu Ký Phàm vươn tay, bắt tay Lâm Tử Hàn từ trên người Tiểu Thư Tuyết xuống. Bàn tay ấm áp xuyên thấu qua quần áo hơi mỏng, rơi trên da thịt cô, Lâm Tử Hàn hơi run rẩy một chút, nghiêng đầu liếc nhìn bàn tay rắn chắc trên vai.

Sau đó ngẩng đầu, nhìn phía vẻ mặt đẹp trai cô vẫn tưởng niệm, chỉ liếc mắt liền vội vã rũ mắt xuống. Vừa đưa tay ngăn trở tay nhỏ bé không an phận của Tiểu Thư Tuyết, vừa nhận mệnh mở lời nói: "Ký Phàm. Em biết anh rất tức giận. Anh trực tiếp mắng em đi. Em cam đoan không nói lại"

Không nghĩ tới anh thực sự tới, Tạ Vân Triết thực sự gọi anh tới!

Tiêu Ký Phàm sững sờ, nhìn chằm chằm bộ dạng vẻ mặt không đếm xỉa đến của cô, cười khổ một tiếng: "Nên mắng cái gì đây? Nên mắng vì cái gì đây? Nói cho anh biết đi"

"Bây giờ kim cương bị Lâm Trúc cướp đi rồi, lẽ nào anh không hận ông ta sao, không hận em sao" Cô ngẩng đầu lần thứ hai nhìn anh. Anh làm sao có thể không tức giận? Không tức giận tuyệt đối là giả!

"Hận hết toàn bộ mọi người trên thế giới, kim cương có thể trở về không?" Tiêu Ký Phàm bất đắc dĩ nói, lúc đầu mất đi kim cương chính là trách nhiệm của mình, tại phút chốc nguy nan nhất. Anh lựa chọn cô mà không phải kim cương. Tại một khắc kia. Anh đã biết đời này vô duyên với kim cương!

Nhưng anh lại không hối hận, mấy ngày qua, vẫn cũng chưa hối hận qua!

Lâm Tử Hàn biết anh nhất định là rất thương tâm, đó là kim cương anh tìm kiếm nhiều năm như vậy mà! Cô thở dài, yếu ớt nói: "Em muốn gặp anh, một mặt là muốn giải thích với anh một chút về kim cương..."

"Không cần!" Tiêu Ký Phàm cắt lời cô lắc lắc đầu: "Không có bất luận ý nghĩa gì" Anh sớm đã thành thói quen với sự lừa dối của cô, từ lâu nghe đủ loại biện giải của cô, hơn nữa, kim cương vì sao lại ở trong tay cô cũng đã không cần phải truy cứu nữa.

"Ký Phàm..." Lâm Tử Hàn gắt gao cầm lấy tay anh tiếp tục nói: "Trước đây em lừa anh nhiều chuyện như vậy. Thật sự là chuyện bất đắc dĩ. Em cũng đã nhận ra sai lầm. Nhưng em thực sự không biết kim cương lại ở trên người mình, em cũng mới phát hiện nó ở trong nhà Văn Khiết mấy ngày hôm trước, lần này em thật sự không nói dối, không tin em hỏi con bé một chút" Cấp thiết đẩy Tiểu Thư Tuyết tới trước mặt anh, nói.

"Vật gì vậy nha?" Tiểu Thư Tuyết mở to hai mắt, mịt mờ quét mắt nhìn hai người.

Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm con bé luống cuống khoa tay múa chân nói: "Đá màu, chính là khi mẹ ngủ lần đó ấy. Con len lén trộm đi đá màu trong túi mẹ ấy... Sau đó... Con thả nó vào trong bình cá, nhớ ra chưa?"

Tiểu Thư Tuyết lắc đầu, mất hứng nói: "Người ta mới không trộm đồ"

Lâm Tử Hàn đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói: "Tại sao không có, rõ ràng chính là con trộm nha..."

"Được rồi" Tiêu Ký Phàm nghiêm túc quát dẹp đường: "Đối chất với một đứa trẻ hai tuổi, em điên rồi sao? Anh đều nói không muốn truy cứu chuyện kim cương nữa mà"

"Nhưng em muốn truy cứu. Bởi vì em thật sự không nói dối" Lâm Tử Hàn không phục nói. Nhất định muốn giải thích rõ ràng với anh. Hình tượng của cô trong cảm nhận của anh đã đủ kém, cô không cần bôi thêm một vết đen nữa.

"Anh nghe em nói cho hết lời" Lâm Tử Hàn nắm cánh tay anh quan sát anh cầu xin, Tiêu Ký Phàm nhìn đôi mắt thật sự cấp thiết của cô, không từ chối nữa. Lại là loại biểu tình thật sự vô tội này, lúc trước anh chính là bị loại vô tội này lừa một lần lại một lần, ngày hôm nay, anh còn có thể tin tưởng cô sao?

"Em biết anh sẽ không tin tưởng lời của em nữa, em cũng không trông cậy vào anh sẽ tin, nhưng em còn muốn nói ra" Lâm Tử Hàn nghiêm túc nhìn anh, yếu ớt nói: "Lúc trước sau khi cầm túi ra khỏi khách sạn, em bởi vì quá mệt mỏi về đến nhà thì ngủ, Tiểu Thư Tuyết muốn chocolate, em để tự nó đến tìm trong túi của em. Hẳn là lúc đó, con bé lấy được kim cương trong túi, sau đó coi như đá màu ném vào trong bình cá. Có đúng hay không, tiểu bảo bối?" Cô ôm lấy Tiểu Thư Tuyết lần thứ hai, hỏi.

"Cái gì nha?" Tiểu Thư Tuyết vừa rồi căn bản không nghe cô nói, lại mịt mù mở to mắt nhìn chăm chú vào cô.

Lâm Tử Hàn thất bại ném con bé lên giường cho nó tự tiêu khiển tự vui vẻ, hít vào một hơi tiếp tục nói: "Cho đến mấy ngày hôm trước Văn Khiết muốn sửa lại nhà, em quay về thu dọn đồ đạc mới phát hiện ra kim cương từ trong bình cá . Nhưng mà em không biết nên đem nó cho ai. Tựa hồ giao cho ai đều tránh không được một cuộc chiến tranh đoạt"

"Anh biết em rất khó xử, bởi vì Lâm Trúc là ba em" Tiêu Ký Phàm hờ hững mở miệng, nhìn biểu tình kinh ngạc trên mặt cô, lạnh lùng nở nụ cười.

Mục lục
Ngày đăng: 03/12/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục