Gửi bài:

Chương 243 - Đối đầu 1

Mấy cô gái bên cạnh thỉnh thoảng lại có ánh mắt quái dị với Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn cũng không để ý gì tới, qua loa hất nước lên mặt rửa sạch lớp trang điểm.

Lấy tốc độ nhanh nhất cuộc đời chạy ra toilet, đến quầy quần áo mua một bộ quần áo mới sau đó trở lại toilet thay, sau đó chuồn ra khu mua sắm.

Cảnh sát xuất động, Lãnh Phong và Lâm Trúc cũng có thể gặp nguy hiểm! Cô phải thông báo cho bọn họ giải tán nhanh một chút, nếu không ai cũng đừng nghĩ thoát được!

Tìm một buồng điện thoại công cộng, sau khi bấm mấy dãy số mới phát hiện mặc kệ là điện thoại của Tiêu Ký Phàm hay là Lâm Trúc đều ở trạng thái tắt máy, căn bản tìm không được người.

"Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ?" Lâm Tử Hàn gấp đến độ xoay quanh, dưới tình thế cấp bách tiện tay bắt một chiếc taxi ngồi lên.

"Đến kho phía tây thành" Cô nói với tài xế.

Tài xế nhìn cô một cái từ kính chiếu hậu, cười ha ha nói: "Cô à, chỗ đó rất nguy hiểm, năm ngoái còn xảy ra vụ án đấu súng đó, cô là một cô gái tốt nhất không nên đi đến đó"

"Cám ơn, tôi sẽ cẩn thận, phiền phức anh đi nhanh một chút" Lâm Tử Hàn mới mặc kệ anh ta nói cái gì mà vụ án đấu súng. Nếu như cô không nhanh đi vào ngăn cản, phỏng chừng vụ án đấu súng mỗi năm một lần lại muốn trình diễn.

XXXXXXXXXX

Trong cục cảnh sát, Đỗ Vân Phi cũng gấp đến độ xoay quanh, ánh mắt thỉnh thoảng lại xuyên qua cửa thủy tinh, trừng mắt mấy vị thủ trưởng đang thương nghị đối sách.

Cuối cùng không nhịn được đẩy cửa xông đi vào, vội vàng nói: "Các vị thủ trưởng, chúng ta cũng không thể ở chỗ này lãng phí thời gian được chứ?"

Một vị trong đó ngẩng đầu lên, không hài lòng trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Lần này tội phạm không giống lần trước, chúng ta không thể qua loa hành động, cậu hiểu không?"

"Nhưng mà con tin trong tay bọn họ rất nguy hiểm, chúng ta không nên làm lỡ thời cơ tốt nhất bắt tội phạm!" Đỗ Vân Phi hầm hầm nói, quanh quẩn bên tai là tiếng thê thảm không ngớt của Lâm Tử Hàn. Anh cũng sắp vội muốn chết, đám người kia còn có tâm tình ở chỗ này thương thảo đối sách?

"Lời của nhà báo Cử tất có thể tin, chúng ta phải cẩn thận!" Cấp trên đi tới, nhìn chằm chằm Đỗ Vân Phi lạnh lùng nói: "Cảnh sát Đỗ, lần này xuất trận không có cậu trong danh sách, cậu có thể đi làm việc khác"

"Cái gì?" Đỗ Vân Phi trợn trừng hai mắt giận dữ hét to lên: "Vì sao không có tôi trong danh sách?"

"Bởi vì cậu quá nôn nóng, không thích hợp tham dự nhiệm vụ lần này" Cấp trên lấy tay vỗ vào lưng hắn một cái, tức giận nói.

"Xuất hiện vụ án lớn như vậy, tôi có thể không nôn nóng sao? Có thể thảnh thơi giống như các anh sao?" Đỗ Vân Phi hổn hển quát. Hắn thế nào có thể không đi? Hắn còn muốn tự tay bắt Lãnh Phong, tự tay cứu Lâm Tử Hàn ra!

Nghe hắn nói những lời này, cấp trên giận dữ vỗ bàn, cả giận nói: "Đỗ Vân Phi, cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu có thù oán cá nhân với Lãnh Phong sao? Cậu đi có thể bảo chứng khống chế tâm tình của mình không nổ súng bậy sao?"

"Tôi có thể!"

"Tôi không thể!" Tiếng nói làm điếc màng tai vang vọng toàn bộ phòng làm việc: "Cậu đi rồi làm bậy tôi không có cách nào đảm nhiệm thay cậu, cho nên, biện pháp tốt nhất chính là để cậu ngoan ngoãn đứng ở cục!"

"Tôi cam đoan không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không nổ súng đả thương người" Đỗ Vân Phi giơ tay phải lên, cam đoan với anh ta.

"Tôi không tin cậu!" Một chút ý thương lượng cũng không có, dùng cằm chỉ cửa, nói: "Cậu có thể đi làm việc khác, vụ án này không cần cậu quan tâm"

Đỗ Vân Phi tức giận gật đầu, trừng mắt nhìn anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Được! Hy vọng các anh lần này có thể có chút thu hoạch, hừ!" Xoay người, cất bước đi ra ngoài.

Đi tới trước bàn làm việc, nắm tay hung hăng nện ở trên mặt bàn, một chút hắn cũng không cảm thấy đau nhức, cái này không trút ra, cũng không thể đánh tan tia lửa giận của hắn.

Không cho hắn đi? Tốt thôi! Lẽ nào chính hắn sẽ không đi sao? Cười lạnh một tiếng, lấy súng ống trong ngăn kéo chèn vào eo, nổi giận đùng đùng đi đến cổng chính.

Người ở bên trong tựa hồ đoán được ý nghĩ của hắn, đột nhiên đi ra ngoài phòng làm việc nói với hắn: "Đỗ Vân Phi! Cho cậu cơ hội lần này, nhớ kỹ đừng liên lụy đến cả cục!"

Đỗ Vân Phi vui vẻ, chào cấp trên đẹp trai theo nghi thức quân đội: "Rõ!"

Cấp trên chỉ không tình nguyện gật đầu một cái, vẫy tay với nhân viên sớm đã chuẩn bị tốt một cái, giương giọng nói: "Xuất phát!"

Mọi người trăm miệng một lời đáp lại, nghiêm chỉnh huấn luyện phóng đi tới cổng , chuẩn bị mở cửa xe cảnh sát.

XXXXXXXXXX

Nhà kho phế thải rất an tĩnh, căn bản đúng là nhìn không ra nơi này có người đang ở đây, Lâm Tử Hàn lần mò rồi nhanh chóng đi vào.

Cầu thang dưới chân không yên ổn làm cho cô vấp lên vấp xuống, vài lần thiếu chút nữa té ngã xuống đất. Cô thậm chí hoài nghi Đỗ Vân Phi có tính sai chỗ hay không, Lâm Trúc căn bản không tới nơi này?

Bò lên tầng ba, giữa lúc cô còn đang do dự phải đi lên trên hay không nữa thì bị một gã đàn ông dùng súng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt cô dọa cho lại càng hoảng sợ.

Nhìn ra được, đó là một người canh gác, Lâm Tử Hàn lui ở trong góc, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Bây giờ cô có thể khẳng định chính là mình không tìm sai chỗ, Lâm Trúc nhất định ở bên trong này.

Phía trước có một cánh cửa cũ nát, nghiêm túc nghe, còn có thể nghe được tiếng rất nhỏ bay ra từ bên trong, đáng tiếc mặc cho cô nghe thế nào, cũng nghe không rõ ràng lắm bên trong là ai đang nói chuyện, đang nói cái gì.

Mục lục
Ngày đăng: 03/12/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục