Gửi bài:

Chương 193 - Cầu xin

Trời đã sáng, Đỗ Vân Phi liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, đoán rằng Lâm Tử Hàn hẳn là đang ngủ, không nên quấy nhiễu cô, đi làm thôi.

Ngồi ngây ngẩn đã lâu, chỉ khi tia nắng chiếu vào trong phòng, Lâm Tử Hàn mới đứng dậy, thay Tiểu Thư Tuyết kéo chăn, thuận tiện kéo rèm cửa sổ.

Ngoài cửa truyền đến vài tiếng tiếng đập cửa nhẹ nhàng, sau khi Lâm Tử Hàn lên tiếng trả lời, một nữ hầu đẩy cửa lại, lễ phép nói: "Lâm tiểu thư, dưới lầu có vị tự xưng là bạn cô, họ Duẫn tới tìm cô"

Họ Duẫn?! Lâm Tử Hàn bỗng dưng xoay người, kinh ngạc trừng mắt nhìn nữ hầu vẻ mặt vô tội, Duẫn Ngọc Hân?! Cô ta muốn thế nào?

Tên "Duẫn Ngọc Hân" này, cô sớm đã có sợ hãi sâu đậm với nó, mới nghe tới, thiếu chút nữa không hù dọa cô ngất xỉu đi.

"Lâm tiểu thư, nếu không thì tôi bảo cô ấy lần sau trở lại nhé" Nữ hầu thấy sắc mặt Lâm Tử Hàn không đúng, vội hỏi, khi đang nói chuyện xoay người đi ra ngoài.

"Chờ một chút!" Lâm Tử Hàn gọi cô ta lại, Duẫn Ngọc Hân bây giờ là thái thượng hoàng, cô không thể có chút đắc tội nào! "Để cô ta lên đây đi"

Nữ hầu gật đầu một cái rồi đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Duẫn Ngọc Hân liền xuất hiện ở trong phòng. Sau khi thấy Tiểu Thư Tuyết nằm trên giường lớn, ưu nhã đi đến bên giường, cúi người tỉ mỉ nhìn khuôn mặt như thiên sứ kia.

Giả tạo nhếch khóe môi trêu đùa: "Đứa trẻ đáng yêu như thế, mà lại bị cô làm hại khiến hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt đau khổ, nhìn thật làm cho người ta lo lắng nha"

Lâm Tử Hàn dò xét cửa một chút, trở tay đóng cửa lại, nhìn chằm chằm cô ta nói: "Tôi đã theo ý nguyện của cô rời khỏi Tiêu Ký Phàm, cô còn tới làm cái gì?"

Duẫn Ngọc Hân đứng thẳng người, giả vờ tùy ý nói: "Tiêu phu nhân muốn đứa trẻ này, cho nên tôi thân chinh đến đây đón nó trở về" Nói xong, tay nhỏ bé vườn ra, rèm cửa sổ "Roẹt" một tiếng mở ra, cô ta dùng cằm chỉ ngoài cửa sổ: "Đó, Tiêu phu nhân ở trên xe chờ gặp cháu gái đó"

"Đừng!" Lâm Tử Hàn vô ý thức khẽ hô một tiếng, vội la lên: "Tôi sẽ không giaoTiểu Thư Tuyết cho bất luận kẻ nào, chết cũng sẽ không!"

"Việc này cũng không phải do cô"

"Tôi đã tặng Ký Phàm cho cô, cũng chỉ còn lại có Tiểu Thư Tuyết, van xin cô đừng mang nó đi" Lâm Tử Hàn lách đến trước mặt Duẫn Ngọc Hân lo lắng cầu xin.

"Không phải tặng Ký Phàm cho tôi, là trả lại cho tôi! Trả lại!" Duẫn Ngọc Hân tới gần cô, cực lực hạ giọng quát, rõ ràng chính là cô cướp Tiêu Ký Phàm từ bên cạnh mình, cô ta hiện tại chẳng qua là muốn lấy lại đồ thuộc về mình mà thôi!

"Đúng vậy, tôi nguyện ý trả lại Ký Phàm cho cô, ngoại trừ con của tôi cái gì cũng không muốn, cầu xin cô"

"Xấu hổ quá, là Tiêu phu nhân muốn đứa trẻ này, cô cầu xin tôi cũng vô dụng" Duẫn Ngọc Hân cười lạnh nói, cho rằng cô ta thích đứa bé này sao? Trời biết cô ta có bao nhiêu hận Tiểu Thư Tuyết, để đạt được mục đích, cô ta bất đắc dĩ mới đến đây đón con bé quay về Tiêu gia, nếu không cô ta mới lười liếc nhìn con bé một cái!

"Tôi đây đi cầu xin Tiêu phu nhân!" Lâm Tử Hàn nói xong, toàn thân đã sải bước đi đến cánh cửa.

"Đứng lại!" Duẫn Ngọc Hân gọi cô lại, lạnh giọng ra lệnh: "Cô cho rằng cô cầu xin Tiêu phu nhân có tác dụng sao? Tiêu phu nhân và Ký Phàm đều yêu thương đứa bé này như vậy, để bọn họ hài lòng, tôi hôm nay nhất định phải mang nó đi"

"Tôi thì sao? Con là của tôi mà" Lâm Tử Hàn bị lời của cô ta dọa, khẩn trương nhìn chằm chằm cô ta, cô biết, chỉ cần Duẫn Ngọc Hân cố ý, cô nhất định sẽ mất đi Tiểu Thư Tuyết.

"Cô phải nhẫn nhịn thôi, dù sao Ký Phàm là người đàn ông chúng ta cùng nhau yêu, để anh ấy không thương tâm, cuối cùng nên vì anh ấy làm chút cống hiến thôi?" Duẫn Ngọc Hân cười cười nói.

"Tôi không cần!" Lâm Tử Hàn hổn hển quát, cô không muốn làm cho Tiêu Ký Phàm thương tâm, nhưng mà càng không muốn từ nay về sau mất đi con!

Tiểu Thư Tuyết trong lúc ngủ mơ bị một tiếng gầm rú này của Lâm Tử Hàn làm tỉnh lại, mở mắt quét mắt liếc nhìn bốn phía phòng ngủ, bắt đầu oa oa khóc lớn lên.

Lâm Tử Hàn vội chạy đi tới, ôm lấy thân thể nhỏ bé của con bé dỗ dành lên: "Bảo bối, xin lỗi, mẹ hù dọa đến con"

Tiểu Thư Tuyết giãy dụa chân tay, khóc lớn tiếng hơn nữa, mồm miệng không rõ mà gọi: "Chán ghét mẹ! Ghét mẹ! Con muốn ba ba... Ba ba...!"

"Ba ba đi làm việc, ngoan, không khóc" Lâm Tử Hàn gắt gao ôm con bé dỗ dành, viền mắt trong nháy mắt bắt đầu ướt át, cô bị Duẫn Ngọc Hân bức đến lo lắng bất an, lúc này càng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

"Xem đi, đứa nhỏ này căn bản là không muốn theo cô" Duẫn Ngọc Hân cười lạnh một tiếng, nắm tay nhỏ bé của Tiểu Thư Tuyết, cười nhạt chuyển sang cười tươi, dụ dỗ: "Thư Tuyết ngoan, dì Duẫn mang cháu đi tìm ba ba có được hay không?"

Vừa nghe đến có thể tìm ba ba, Tiểu Thư Tuyết lập tức ngừng khóc lớn, mở to mắt trông mong nhìn chằm chằm Duẫn Ngọc Hân, không quá tin tưởng mà hỏi thăm: "Dì Duẫn thực sự đồng ý mang Thư Tuyết đi tìm ba ba sao?"

"Đương nhiên là thực sự"

"Cám ơn dì Duẫn!" Tiểu Thư Tuyết mỉm cười, vui mừng nhào vào trong lòng Duẫn Ngọc Hân.

"Thư Tuyết, con không thể tin tưởng lời của cô ta! Cô ta là người xấu đó!" Lâm Tử Hàn tức giận muốn đoạt lại con từ trong lòng Duẫn Ngọc Hân, lại bị Duẫn Ngọc Hân nhẹ nhàng tránh được.

Mặt cười của Duẫn Ngọc Hân lần thứ hai hiện lên sự lạnh lùng, liếc Lâm Tử Hàn nói: "Cô lớn tiếng ồn ào như vậy, chẳng lẽ là muốn cho người trên toàn bộ thế giới biết bí mật của Ký Phàm sao?"

"Tôi không ồn ào, chỉ cần cô trả lại con cho tôi là được" Duẫn Ngọc Hân chán ghét Tiểu Thư Tuyết như vậy, nhất định sẽ chỉnh chết nó, Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ

Duẫn Ngọc Hân làm như nhìn thấu tâm tư của cô, cười khẩy nói: "Cô đã quên Tiêu phu nhân có bao nhiêu yêu thương đứa bé này sao? Tiêu phu nhân và Ký Phàm đều cưng chiều nó như vậy, tôi có nhiều lá gan hơn nữa cũng không dám làm gì với nó, cô yên tâm được rồi"

Lâm Tử Hàn thất bại ngã ngồi bên giường, khóc bù lu bù loa lên: "Vì sao nhất định phải tàn nhẫn như thế..."

"Là cô tàn nhẫn với tôi trước!" Duẫn Ngọc Hân tàn bạo nói xong, ôm Tiểu Thư Tuyết đi đến cửa.

Mục lục
Ngày đăng: 04/12/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục