Gửi bài:

Chương 201 - Nữ hầu 1

"Nhưng mà em đã đồng ý với chị Lệ, ngày mai sẽ đi làm"

"Lâm Tử Hàn!" Đỗ Vân Phi cuối cùng không thể nhịn được nữa mà rống giận một tiếng, dùng lực lắc lắc hai vai cô: "Vì sao nhất định phải đi làm? Tại sao phải làm người hầu cho người khác? Tiêu gia không phải là có tiền! Hắn ta có tiền chúng ta không xen vào vì sao phải hạ thấp mình làm người hầu hầu hạ bọn họ?"

Lâm Tử Hàn bị phản ứng của hắn dọa cho hoảng sợ, nhưng cũng vì lời của hắn cảm thấy bất mãn, nhìn hắn lớn tiếng phản bác: "Công việc không phân biệt được quý trọng hèn hạ thế nào, làm người hầu thì làm sao? Em trước đây là lao công quét dọn ở Tiêu thị, anh cũng không phải không biết. Em từ nhỏ chính là có số mệnh hèn hạ, số mệnh làm người hầu! Dù cho em chen chúc thế nào, cũng không có khả năng chen vào xã hội thượng lưu"

Đỗ Vân Phi thấy cô phát hỏa, luống cuống, vội giải thích: "Tử Hàn, anh không phải có ý này, anh chỉ là không muốn để em bị người khác khinh bỉ, nhìn sắc mặt họ mà sống"

Lâm Tử Hàn thấy vẻ mặt hắn luống cuống, cũng không kích động nữa, cười khổ nói: "Làm việc ở đâu mà chả cần nhìn sắc mặt người khác? Em sớm đã thành thói quen"

"Cho nên anh không muốn để em đi làm việc, anh có thể nuôi được em, cả đời"

Lại nữa rồi. Lâm Tử Hàn buồn bã mà thở dài nói: "Vân Phi, cám ơn anh giúp em diễn vở kịch này, nhưng mà em thực sự không muốn yêu thêm bất kỳ một người đàn ông nào nữa, xin hãy hiểu cho em, tha thứ cho em"

Yêu một người quá mệt mỏi, quá khổ, cô đời này cũng không muốn yêu nữa, không bao giờ muốn nếm thử sự đau điếng người đó nữa.

"Anh rất hiểu" Đỗ Vân Phi vỗ vỗ vai cô, không phải là chờ sao, hắn sẽ chờ ngày nào đó, sẽ chờ được cô, hắn tin tưởng rất tin tưởng!

"Nếu như em cố ý muốn đi Tiêu gia đi làm, phải đi thôi, nhất định phải cẩn thận, không nên bị người khác mê hoặc" Rất rõ ràng, hắn chỉ chính là Tiêu đại thiếu gia, dù cho hiện tại hắn ta xuất ngoại, cũng khó bảo đảm ngày nào đó hắn ta có thể đột nhiên trở về hay không.

Cho dù hắn có một nghìn một vạn lần không muốn để Lâm Tử Hàn đi, nhưng mà hắn biết mình quản không được cô, không có tư cách quản chế cô.

"Cám ơn anh, Vân Phi" Lâm Tử Hàn cảm kích nói, hắn là thực sự quan tâm cô, cho tới nay đều quan tâm cô!

Đỗ Vân Phi chỉ cười khổ một tiếng, đi lên lầu, chỉ để lại cô ở dưới lầu thương tâm đau khổ.

——————-

Duẫn Ngọc Hân trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn ngoài ý muốn xuất hiện ở trước mắt, giọng nói sắc bén tức giận: "Cô tại sao lại ở chỗ này?"

Ngày hôm nay cô ta vừa vào Tiêu gia, chợt nghe nói một người hầu nói Lâm Tử Hàn trở lại Tiêu gia liền khẩn cấp đi tới gian nhà người hầu ở sau nhà. Quả nhiên thấy Lâm Tử Hàn đang thu dọn giường chiếu, bộ dạng dự định ở lâu dài.

Lâm Tử Hàn cả kinh, vội chạy đến cạnh cửa đóng cửa, vội vàng nói: "Giám đốc Duẫn hãy nghe tôi nói, tôi không phải muốn đến đây, bởi vì Tiểu Thư Tuyết vẫn khóc, vẫn nháo loạn, Ký Phàm mới bất đắc dĩ muốn tôi ở tại chỗ này làm bảo mẫu, chờ thêm một thời gian ngắn, con bé có thói quen thì sẽ đi"

"Ký Phàm anh ấy cho cô tới sao? Tôi thấy cô căn bản là cố ý, muốn hòa giải với Ký Phàm!" Duẫn Ngọc Hân tức giận mà kêu lên.

"Tôi không có..."

"Giám đốc Duẫn, tôi tuyệt đối sẽ không đoạt Ký Phàm với cô, tôi thề!" Lâm Tử Hàn nhấc tay làm kiểu xin thề: "Ký Phàm hiện tại đã rất hận tôi, cảm thấy tôi là một người phụ nữ tùy tiện, cô yên tâm đi, anh ấy sẽ không muốn tôi nữa đâu"

"Hy vọng cô có thể nói được thì làm được" Duẫn Ngọc Hân nhìn chằm chằm cô lạnh lùng nói: "Cô tốt nhất không nên nói chuyện tôi uy hiếp cô với Ký Phàm, như vậy sẽ chỉ làm anh ấy càng thống khổ, bởi vì theo giao tình nhiều năm của chúng tôi, anh ấy tuyệt đối không có khả năng giết tôi diệt khẩu. Nhưng mà, chỉ cần tôi sống một ngày, tôi sẽ không để cho một nhà ba người các cô sống khá giả!"

"Tôi biết, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết"

"Vậy là tốt rồi, sau này cô ít đi đến nhà chính, tốt nhất ít xuất hiện trước mặt Ký Phàm!"

"Tôi sẽ" Lâm Tử Hàn gật đầu, Duẫn Ngọc Hân lúc này mới thoả mãn đi ra ngoài.

—————-

Duẫn Ngọc Hân đứng ở cửa thư phòng, sau khi do dự hai giây, khóe môi nhếch lên, nụ cười mê người liền hiện lên trên mặt cô ta. Gõ cửa đi vào, trong phòng, Tiêu Ký Phàm ngồi bên bàn làm việc lớn, Tiểu Thư Tuyết ngồi trước bàn làm việc nhỏ vẽ tranh, tình cảnh rất hài hòa.

"Ký Phàm, mệt mỏi chưa? Uống chút cà phê đi" Duẫn Ngọc Hân mỉm cười đặt cà phê đặt trên bàn làm việc.

"Dì Duẫn, nhìn rất đẹp sao?" Tiểu Thư Tuyết giơ kiệt tác của mình lên cao, cười hì hì hỏi.

Duẫn Ngọc Hân tiếp nhận bức vẽ trong tay con bé, giả vờ nghiêm túc nhìn, cười tủm tỉm mà gật đầu: "Ừ, vẽ rất đẹp" Lập tức lấy tay vuốt sợi tóc con bé, yêu thương nói: "Dì Duẫn dắt con đi ra ngoài chơi có được không? Không thể quấy rối ba ba làm việc nha"

Tiểu Thư Tuyết không trả lời, chỉ là đem ánh mắt tìm tòi hỏi han trên người Tiêu Ký Phàm, cùng đợi anh phê chuẩn.

Duẫn Ngọc Hân thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Ký Phàm, cười tươi: "Ký Phàm, bọn em chơi ngay tại hoa viên, sẽ không ra khỏi cửa"

"Anh sẽ phân phó người bảo vệ hai người" Tiêu Ký Phàm lạnh lùng nói ra câu này đả thương người ta này, vùi đầu tiếp tục làm việc. Nhất thời cảm thấy có cảm giác áp bức lăng nhục, nhưng là vì có thể giành hảo cảm của hai cha con này. Cô ta chỉ có thể ép buộc bản thân không suy nghĩ nhiều lời của anh.

Mục lục
Ngày đăng: 03/12/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục