Gửi bài:

Chương 63 - Oai hùng gặp cha mẹ

Tiêu Tiêu ôm thắt lưng đau nhức đứng lên, nghĩ tới cảnh bị Chung Thụy giày vò tới nửa đêm, trên miệng thì nói chỉ một lần cuối cùng, và lúc nào cũng "Một lần cuối cùng".

Rốt cuộc cô không thể chịu nổi nữa, một cước đem Chung Thụy đá xuống giường, lúc đó mới chấm dứt trận vận động này, buổi sáng mới có thể đứng lên đi đến phim trường để quay mấy cảnh cuối của bộ phim

Cũng may Tiêu Tiêu đã quay xong những phần quan trọng, màn cuối là cảnh cô ngồi ở trong khuê phòng giả bộ ưu buồn nhớ lại những chuyện trước kia. Việc này đối với người toàn thân đau nhức như cô mà nói cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng ngồi quá lâu, khó tránh khỏi không thoải mái, vì thế lại nhịn không được mà trừng Chung Thụy bên cạnh.

Chung Thụy buồn cười, ngồi sát lại gần cô, thay Tiêu Tiêu xoa bóp thắt lưng: "Buổi tối trở về, anh giúp em mát-xa một chút, được không?".

Tiêu Tiêu từ chối, đùa à, nhìn dáng vẻ muốn động tay động chân của anh, sau khi mát xa nhất định anh cũng muốn ăn cô luôn chứ gì.

"Anh thật sự muốn lấy đứa nhỏ làm lá chắn để đối phó người trong nhà? Nói trước, cho dù em kết hôn với anh thật, nhưng sẽ không dễ dàng rời khỏi giới giải trí đâu".

Tốn nhiều thời gian ở trong này như vậy, ngoại trừ kỹ thuật diễn xuất, cô cũng chẳng còn kỹ năng nào khác.

Thực sự Tiêu Tiêu rất thích hóa thân thành nhiều kiểu nhân vật, trở thành một người có tính cách và kinh nghiệm hoàn toàn khác biệt với tất cả mọi người, chứ không phải trở thành một người vợ hiền lành ngoan ngoãn đứng ở trong nhà giúp chồng dạy con và không ngỗ ngược với cha mẹ chồng.

Việc này đối với cô mà nói, cuộc sống đó quả thực giống như ác mộng.

Với lại chuyện đứa nhỏ, ban đầu còn có thể kiếm cớ để nói, chờ đến mấy tháng sau bụng không lộ ra, vừa thấy thì biết ngay là giả.

Nếu ra sức vào thời gian mấy tháng này, thì chỉ làm cho ấn tượng của người nhà Chung Thụy đối với cô càng ngày càng kém, cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy đó là một ý kiến tệ.

Đừng nói lập gia đình, hiện tại sự nghiệp của Tiêu Tiêu ngày càng đi lên, A Sâm tiếp nhận rất nhiều hợp đồng, thời gian để chọn lựa chỉ có một hai ngày, có thể thấy được danh tiếng của cô bây giờ vang dội đến cỡ nào, nếu cứ giải nghệ như vậy thực sự rất đáng tiếc.

Đương nhiên, nếu có đứa bé thật, nghỉ ngơi một năm cô vẫn đồng ý...

Không thể vì sự nghiệp, mà hy sinh đứa nhỏ trong bụng được...

Chung Thụy nở nụ cười: "Chúng ta có thể chờ mấy tháng, nhưng bọn họ sẽ không như vậy".

Chờ bụng lộ ra mới đăng ký kết hôn, không thể nghi ngờ là đánh vào mặt Chung gia. Con dâu sinh cháu, họ sẽ mở một bữa tiệc mừng hay là không làm?

Chung gia rất có máu mặt, không có khả năng không trang hoàng lộng lẫy cho bữa tiệc cưới của con trai độc nhất, như vậy cục diện xấu hổ tuyệt đối sẽ không phát sinh.

Tiêu Tiêu hiểu rõ, quay đầu lại: "Anh đã sớm biết bọn họ sẽ thỏa hiệp?"

Cho nên mới dùng đứa bé để lừa dối người nhà Chung gia, chờ kết hôn xong, gạo nấu thành cơm, còn sợ không sinh được đứa nhỏ nào sao?

Hay, một chiêu này quá hay.

Tiêu Tiêu nhịn không được muốn cười, đến lúc Chung ba và Chung lão biết được chân tướng, chắc sẽ tức đến hộc quá?

Nhưng, Tiêu Tiêu mới không để cho Chung Thụy chiếm tiện nghi dễ dàng như vậy đâu.

Cô xoay mặt qua một bên, nhỏ giọng trách móc: "Ai nói em nhất định phải gả cho anh? Hơn nữa, anh còn chưa có gặp qua ba mẹ em đâu?"*

*Hình như lúc đầu là tác giả nói cha mẹ Tiêu Tiêu đã qua đời rồi mà, thật rắc rối, mọi người cứ tạm hiểu nhé.

Nghĩ đến năm năm nay không gặp cha mẹ, ánh mắt của Tiêu Tiêu có chút ảm đạm.

Vì theo đuổi ước mơ, cô một mình một người rời khỏi phương Bắc, lúc đầu là vì trở mặt với người trong nhà, cho nên mới không quay về. Sau đó lại nhận được rất ít hợp đồng, gắng gượng duy trì cuộc sống, không có dư tiền để về. Chỉ ngẫu nhiên gọi một cuộc điện thoại báo bình an, tóm lại người trong nhà đã tha thứ cho cô, còn lo lắng cho cô, vài lần nói muốn gửi tiền lên đây, nhưng đều bị Tiêu Tiêu từ chối.

Mọi người trong nhà cô đều sống ở ngoại thành, mặc dù có chút sản nghiệp, nhưng để duy trì cuộc sống của cả gia đình đã không dễ dàng gì, cha mẹ tuổi càng ngày càng cao, dù sao cũng nên có chút tiền phòng thân.

Bây giờ cô đã nổi tiếng, giá trị tăng cao, mấy hôm trước Tiêu Tiêu đã gửi về một số tiền lớn, không biết người trong nhà có phấn khích hay không?

Đoán chừng thấy cô thường xuất hiện trên màn ảnh, biết cô hiện tại rất may mắn, nhất định sẽ thay mình cảm thấy kiêu ngạo.

Chung Thụy gật đầu, cầm tay cô: "Tới lúc nên đi ra mắt cha mẹ vợ rồi, chờ bộ phim này đóng máy, anh sẽ mua một ít quà biếu tới cửa thăm hỏi, xin bọn họ gả em cho anh".

Tiêu Tiêu nhìn thấy những nhân viên làm việc xung quanh đều lặng lẽ phóng tầm mắt sang đây, cô rút tay nhanh về.

Tuy rằng, sau khi diễn ra buổi họp báo, quan hệ của bọn họ đã được làm rõ ràng, nhưng cô vẫn không có thói quen làm những cử chỉ thân mật với Chung Thụy ở trước mặt công chúng.

Chung Thụy biết da mặt cô mỏng, nhìn thấy hai má Tiêu Tiêu đỏ bừng, thật muốn nhào qua hôn một cái, anh chỉ đành nhịn xuống.

Nếu không Tiêu Tiêu lại giận, đêm nay chắc chắn anh không ngủ trong phòng được.

"Anh phải chuẩn bị tâm lý, nhà của em với nhà anh rất khác nhau" Tiêu Tiêu do dự một chút, vẫn nên nhắc nhở anh trước.

Chung Thụy không để ý mà cười cười: "Có thể sinh ra một người con gái như em, anh tin tưởng cha mẹ vợ cũng không phải là người hà khắc hay gây khó dễ".

Tiêu Tiêu nhìn anh, ý của mình rõ ràng không phải như vậy, mà là khoảng cách giàu nghèo của hai nhà.

Chẳng qua Chung Thụy cố ý đổi đề tài, rõ ràng là anh không muốn bàn cãi nữa.

Dù sao nhà Chung Thụy có tiền cũng không có quan hệ gì với anh, Chung Thụy luôn dùng tiền cát-xê của chính anh, Tiêu Tiêu cũng tự xài tiền của mình.

Nói cho cùng, hai người tự nuôi mình không dựa vào người trong nhà, một mặt của cuộc tranh chấp này ngược lại cũng ít đi một chút.

Chung Thụy nói được là làm được, vài ngày sau khi bộ phim đóng máy, khéo léo mà từ chối lời mời tham gia bữa tiệc kỷ niệm của đạo diễn, một mình chạy đi mua quà biếu.

Đội tóc giả và kính râm, nhưng vẫn bị fan nhận ra vài lần, chật vật mà tránh đi, lại phiền muộn phải lựa chọn những món quà không quá đắt tiền, khiến cho người ta cảm thấy không được tôn trọng, nhưng cũng không được quá rẻ tiền, có vẻ chính mình không có thành ý.

Đến tối mới về tới nhà, Chung Thụy cảm thấy còn mệt hơn quay phim cả đêm.

Tiêu Tiêu cố tình đứng ở cửa nhìn bộ dáng chật vật của anh, cười đến gập cả lưng.

Tiêu Tiêu chưa từng thấy Chung Thụy lại có lúc nhếch nhác như vậy, chỉ là đi ra ngoài mua đồ thôi, lại bị mất hai cúc áo sơ mi, nón cũng đội lệch, cũng may tóc giả vẫn còn giữ được, nhưng lại không thấy áo khoác đâu.

Chung Thụy đặt quà biếu xuống, rồi tiến lên ôm Tiêu Tiêu hung hăng hôn một cái: "Cho em cười, hôm nay anh phải trốn fan còn phải tránh đội chó săn, khỏi phải nói có bao nhiêu phiền toái. Em là một cô vợ không có lương tâm, anh vắt óc suy nghĩ muốn tạo ấn tượng tốt với cha mẹ em, cũng không thấy em an ủi anh".

Tiêu Tiêu thấy anh cứ nói miết, khóe miệng cong lên, cô cũng đoán được tình trạng bi thảm của ngày hôm nay, cũng nhịn không được bật cười: "Ai kêu anh là đại minh tinh siêu cấp, nhưng lại chạy tới một cửa hàng có người ra vào tấp nập để mua đồ, không bị nhận ra rồi đuổi theo mấy dãy phố mới là lạ!".

Chung Thụy bất đắc dĩ, nhún nhún vai, anh cố ý đặt trước mấy món quà cũng khá có giá trị, quà biếu quá phổ biến ngược lại có chút bình thường.

Nếu không, đoán chừng người trong nhà của Tiêu Tiêu sẽ nghĩ Chung gia nhà anh là nhà giàu mới nổi, cố ý lấy tiền để sỉ nhục bọn họ.

Tiêu Tiêu cũng hiểu được điều băn khoăn của Chung Thụy, cảm động vì có người tri kỉ là anh, chủ động thay anh xả nước ấm trong phòng tắm, lại giúp lấy bộ tóc giả xuống, nhéo nhéo bờ vai của anh: "Tốt lắm, đi tắm trước đi, nhìn anh cả người toàn mùi nước hoa. Người không biết, còn tưởng anh là một chàng trai lêu lổng đang chạy tới chỗ người đẹp nào đó chứ".

Chung Thụy ngửi ngửi mùi nước hoa hỗn tạp trên người mình, vẻ mặt có chút buồn bực.

Hôm nay lúc anh đang tránh né những fan điên cuồng, không cẩn thận đụng ngã quầy nước hoa, hai ba chai nước hoa dùng thử đổ toàn bộ trên mặt đất và trên người mình, hương nước hoa hòa lẫn vào nhau thật sự làm người ta không chịu nổi.

Chung Thụy đi vào phòng tắm trước, còn không quên dặn dò Tiêu Tiêu : "Các món quà cứ đặt ở đấy, không cho phép em nhìn lén, để cho người thân của em xem đầu tiên".

"Được, được" Tiêu Tiêu vội vàng đồng ý, ý cười nơi khóe miệng càng sâu.

Có người con rể hiểu chuyện như thế, cha mẹ chắc sẽ cao hứng lắm đây?

Sau khi hai người vạch kế hoạch xong, Chung Thụy tìm một chiếc xe nhỏ đi thẳng đến nhà Tiêu Tiêu.

Khi Tiêu Tiêu nhìn thấy chiếc xe việt dã màu đen này, cô nhìn không chớp mắt, đoán chừng là giá rất thấp đến không thể thấp hơn được nữa.

Từ trên đường cao tốc, chuyển qua đường nhỏ, đường nhỏ lầy lội thiếu chút nữa làm đổ cả bữa sáng của Tiêu Tiêu ra ngoài.

Con đường này có vẻ rất lâu đời, cũng đã tu sửa vài lần, nhưng chỉ cần mưa xuống một cái là trở nên gồ gề.

Sắc mặt của Chung Thụy trắng bệch không chịu nổi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Tiêu, anh vội vàng đưa một quả mơ sang đây.

Hai người cuối cùng cũng tới nơi, nhưng xe không vào được thôn nhỏ, Chung Thụy chỉ có thể mang theo túi lớn túi nhỏ gì đó đi vào trong.

Cha mẹ của Tiêu Tiêu nhìn thấy cô trở về, rất kinh hỷ, ngạc nhiên nhìn về phía Chung Thụy bên cạnh.

Người trong thôn đều là người quen, không ít người vây quanh chiếc xe việt dã kia, có người thét chói tai gọi chị em tới xem Chung Thụy, cũng có người với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Tiêu Tiêu áo gấm về làng.

"Sao đột nhiên lại về nhà, cũng không báo trước một tiếng, trong nhà không có gì ngon để chiêu đãi cả" Cha mẹ của Tiêu Tiêu đều là người trung thực, đối diện với đứa con gái áo quần gọn gàng cùng Chung Thụy xa lạ, tay chân có chút luống cuống.

"Không có gì đâu, chúng con chỉ muốn cho mọi người một bất ngờ thôi" Tiêu Tiêu cười tự nhiên, tiến lên kéo cánh tay hai người đi vào trong: "Vào trước rồi nói sau, Chung Thụy cũng không phải người ngoài".

Vốn dĩ hai người già định thay Chung Thụy xách những thứ đồ này, hai tay trống không nếu không giúp đem vào nhà thì có chút ngại ngại.

Nhưng lại bị Tiêu Tiêu túm lấy, bọn họ chỉ có thể cười ngây ngô, luôn quay đầu nhìn Chung Thụy.

Cũng đã xem vài lần trên TV, nhưng Chung Thụy thật ở ngoài đời còn đẹp hơn trong màn ảnh nhiều.

Hai người già cười tủm tỉm, con gái đúng là có tiền đồ, chẳng những thành đại minh tinh, còn tìm được một cậu bạn trai có khí chất rất soái, quả thực không gì là không thể.

Tiêu mẹ bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lôi kéo Tiêu Tiêu vào bên trong nhỏ giọng hỏi: "Số tiền mà mấy hôm trước con gửi về... Nhiều như vậy, chúng ta cũng không dám tiêu, lại sợ để trong ngân hàng không an toàn. Này, này, nếu không con giữ lại hết đi, dù sao chúng ta ở nhà cũng xài không bao nhiêu".

Nhìn dáng vẻ lo lắng của bà, đôi mắt Tiêu Tiêu đỏ lên: "Mẹ, bệnh phong thấp của ba không phải lại tái phát sao? Tìm một nơi có địa hình cao một chút để xây một căn nhà, các người ở đấy cũng thoải mái hơn".

Tiêu mẹ biết cô hiếu thảo, lại nhịn không được mà khuyên: "Ngôi sao đều rất chói sáng, nhưng cũng không lâu dài, con ở đó cũng cần không ít tiền".

Dừng một chút, cô còn nói: "Tuy nói Chung Thụy cũng là đại minh tinh, tiền cũng không ít, nhưng các con cũng đừng có xài phung phí, sống cho tốt vào..."

Nghe thấy lời nói càm ràm quen thuộc của Tiêu mẹ, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy thân thương, mỉm cười gật đầu vẫn nghe rất nghiêm túc, thẳng đến khi Tiêu ba ở bên ngoài gọi bọn họ.

Chung Thụy rất giỏi cải thiện bầu không khí, rất nhanh đã làm cho hai người già đang lo lắng bình tĩnh trở lại, rất tự nhiên mà theo sát anh nói chuyện trong gia đình.

Do đó anh mới biết được không ít chuyện thời thơ ấu của Tiêu Tiêu, vừa cười, vừa né tránh Tiêu Tiêu xấu hổ mà xài vô ảnh cước với anh.

Chờ đến lúc ban đêm đi ngủ, Chung Thụy chắc chắc sẽ đi vào phòng ngủ của Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu sắp xếp lại giường xong, thấy anh đóng cửa lại, mới vừa tắm xong trên người còn dính bọt nước, tóc ướt sũng mà ngồi ở trên giường, không khỏi lầm bầm: "Đừng để nước rơi xuống giường... Giường khá nhỏ, anh ở tạm một đêm đi".

"Giường nhỏ mới tốt" Chung Thụy lau tóc qua loa, đem khăn vứt sang ghế bên cạnh, đưa tay ôm lấy Tiêu Tiêu, hai người cũng ngã song song xuống giường.

Tuy đã lâu không về nhà, nhưng chăm đệm rõ ràng đã được hai ông bà mang đi phơi nắng thường xuyên, không có mùi mốc hay ẩm ướt lâu ngày, ngược lại có một luồng hương vị tươi mát.

Tiêu Tiêu đi một mạch về đây đã sớm mệt, lúc cơn buồn ngủ ập tới lại cảm thấy trên môi nóng lên, miễn cưỡng hé mắt ra liền thoáng nhìn thấy cô đã được đặt trên người Chung Thụy, không khỏi bị hù dọa mà tỉnh ngủ, dùng sức đẩy đẩy anh.

Lại không dám lớn tiếng, dù sao phòng ở đây không cách âm, nhỏ giọng quát lớn: "Ba mẹ ở ngay sát vách, anh đừng có làm loạn",

Chung Thụy đem chăn bông phủ lên người của cả hai, lại hôn môi cô: "Không có gì đâu, chúng ta làm nhỏ tiếng một chút là được. Cha mẹ vợ luôn ngủ sớm dậy sớm, lúc này đã sớm ngủ say rồi, sẽ không nghe thấy gì đâu".

Tiêu Tiêu đâu dám đồng ý, sử dụng đồng thời cả tay và chân để đẩy anh ra: "Đừng làm ồn, chờ trở về, tùy anh muốn làm gì cũng được, được không?".

Chung Thụy nhéo nhéo hai má của cô, không khỏi nở nụ cười: "Thật sao? Tùy anh muốn làm gì thì làm?".

Tiêu Tiêu liều mạng gật đầu, lúc này cho dù có lý hiệp ước không bình đẳng, cô cũng đồng ý.

Chung Thụy lại cúi đầu hôn hôn cô, cố làm ra vẻ gắng gượng: "Được rồi, vậy buông tha cho em một lần...".

Mục lục
Ngày đăng: 17/11/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục