Gửi bài:

Chương 48 - Thỏ trắng bé nhỏ thay người kiếm tiền

Có anh ở đây, em sẽ nóng lên rất nhanh thôi.

Phân cảnh buổi sáng rất thuận lợi, đó là cảnh diễn lần đầu tiên vũ cơ tiến cung sau khi đánh tráo than phân với công chúa. Tiêu Tiêu lúng túng, đẩy trợ lý ra khỏi phong trang điểm, bất đắc dĩ đành tự mình mặc quần áo. Tối hôm qua. Chung Thụy đúng là rất cao hứng, tuy anh khá cẩn thận, nhưng vẫn để lại một chút dấu vết. May mắn thay, trang phuc cua công chúa là váy cổ cao, nơi cần lộ thì không lộ, do đó mới giúp cô giấu đi sự bối rối của mình. Nhất định lần sau cô không chiều Chung Thụy nữa, tránh cho anh được đằng chân lên đằng đầu. Tiêu Tiêu vừa nghĩ, vừa cân nhắc, không biết tối nay Chung Thụy sẽ tặng gì cho cô đây, sao mà trịnh trọng tới mức báo cho cô biết trước vậy.

Ra khỏi phòng trang điểm, cô bỗng nhiên nghe thấy trợ lý và một nhân viên trường quay đang nhỏ giọng bàn tán, nhân vật chính tối hôm qua ầm ĩ ở khách sạn chính là Nguyễn Tình và đạo diễn Ôn.

" Cô nói là quản lý Nghệ Long đã đạp đạo diễn Ôn mấy cái, có đúng không đó ? Bọn họ rất vất vả mới dành được bộ phim của đạo diễn Ôn từ trong tay Star Entertainment, nịnh bợ còn chưa đủ, làm sao dám đắc tội ông ta ? "

Nhân viên trường quay cười nhạo : " Trong cái vòng luẩn quẩn này, có cái gì là không thể ? Nhìn dáng vẻ lẳng lơ của Nguyên Tình thì biết, mặc dù quyến rũ đạo diễn Ôn, nhưng ngay cả quản lý Nghệ Long cũng không tha..."

Tiêu Tiêu không muốn nghe nữa, đoán chừng chuyện này đã gây tranh caĩ trong giới truyền thông rồi, hình tượng của Nguyễn Tình đảm bảo xuống dốc không phanh.

Chắc hẳn A Sâm và Angel không phải chia tay trong hòa binh, tình cảm bạn bè hai năm, lại đúng vào lúc này mà trở mặt. Cô nghĩ A Sâm không phải là người độc ác, chắc là do Angel làm gì có lỗi với anh. Theo tính cách của Angel, những người có thể lợi dụng được, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. A Sâm chắc hẳn rất đau khổ, rất tức giận. Coi như lần nầy là do Angel tự đâm đầu vào, không biết ngừng lại đúng lúc, sau này Angel có muốn hối hận cũng không kịp...

A Sâm đem hai bản hợp đồng lại đây để cho Tiêu Tiêu chọn lựa.

" Đây là hợp đồng quay quảng cáo sữa tắm, còn bản này là quay trang sức kim cương. Bản hợp đồng đầu tiên là của một công ty quốc tế lớn, tiền cát-sê rất cao, còn bản này là cua một doanh nghiệp vàng bạc đá quý trong nước, cũng khá có tiếng "

Tuy tiến độ của bộ phim tương đối nhanh, nhưng chỉ có thể rút ra một khoảng thời gian để quay một quảng cáo mà thôi, nếu không nhất định A Sâm sẽ không bỏ qua hợp đồng nào cả.

Tiêu Tiêu nhìn hai bản hợp đồng trên tay, hơi khó chọn lựa. Lúc Tiêu Tiêu đang do dự, thì tài liệu trên tay cô đã bị người phía sau cầm lấy, Tiêu Tiêu quay đầu lại, hóa ra là Chung Thụy.

" Hai bản hợp đồng này đúng là không tệ, có điều vị trí của em là ở trong nước, vậy chọn bản hợp đồng này đi " . Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ thấy cũng có lý.

Khi bộ phim quay xong , thì TV cũng bắt đầu phát sóng chương trình quảng cáo này, vừa vặn có thể tuyên truyền cho bộ phim. Với lại những công ty nước ngoài cũng không thích hợp lắm với khẩu vị của người xem trong nước. Nói tới đây, thân là dân trong nước, ra sức vì doanh nghiệp của quê hương là điều nên làm, vì vậy cô gật đầu đồng ý.

" Anh nói cũng có lý, vậy chọn bản này đi, làm phiền anh Sâm rồi "

" Phiền cái gì đây là trách nhiệm của anh mà " A Sâm chế nhạo nhìn Chung Thụy một cái, lấy lại tài liệu: " Anh sẽ nói chuyện với đạo diễn, trong mấy ngày này sẽ trích ra một khoảng thời gian để em đi quay quảng cáo "

Tiêu Tiêu muốn mở miệng hỏi chuyện đạo diễn đã ầm ĩ tới mức nào, nhưng chưa kịp hỏi A Sâm đã hấp tấp đi tìm đạo diễn, cô vón không có cơ hội để hỏi anh.

" Anh phải đi ra ngoài một lát, em về nhà chờ anh trước đi " Chung Thụy bỏ lại một câu, rồi lập tức đi khỏi.

Hiện giá trị của Tiêu Tiêu không giống như trước đây, đi ra ngoài phải đeo kính râm và đội nón che che lấp lấp, không ung dung tự tại như trước kia, không có cách nào ngoại trừ về nhà , quả thật chẳng còn chỗ nào mà cô có thể đi dạo được.

Về tới nhà, cô thuận tay bật TV lên, lấy tờ báo vừa mới mua ra xem qua quýt lật tới lật lui vài trang. Chuyện ầm ĩ tối qua đã lên đầu trang báo, Tiêu Tiêu nhìn tiêu đề thật lớn trên bản tin: " Đêm qua đạo diễn Ôn bị đánh vì vụng trộm với nữ diễn viên nổi tiếng" bên dưới là những lời chỉ trích, căm phẫn lên án đạo diễn Ôn, còn có hàng chữ ghi chú nhỏ nói là đạo diên Ôn mắng nhiếc một nữ diễn viên nào đó không biết tốt xấu, động tay động chân với ông ta, vong ân phụ nghĩa không biết trả ơn thế nào.

Tiêu Tiêu nhíu mày, sao cô lại không biết đạo diễn Ôn có ơn với mình vây ? Cách nói này nếu áp dụng cho Nguyễn Tình thì đúng hơn...

Cô chớp mắt, không khỏi cười lạnh. Rõ ràng đạo diễn Ôn vì muốn phải sạch quan hệ, mà biến Nguyễn Tình thành bia đỡ đạn. Nhưng đễn cuối cùng phóng viên còn chụp được ảnh Nguyễn Tình và đạo diễn Ôn ở trong phòng bao của khách sạn, cho dù ông ta có mười cái miệng cung không giải thích nổi, hơn nữa ai sẽ tin được Ảnh đế lại ra tay đánh người vô cớ ? Ván bài này đã thua, khiến cho đạo diễn Ôn tức nghẹn họng. Trong lòng khó chịu, vì thế trút sang Nguyễn Tình. Muốn mình trở nên sạch sẽ, hình tượng không chút tổn hại sao ? Vở kịch này đạo diễn Ôn đã làm rất tốt nhưng không biết Nguyễn Tình có nuốt được cơn tức giận này mà ngầm thỏa thuận hay không ?

Tiêu Tiêu mặc kệ âm thanh ồn ào của TV, tối hôm qua không sao ngủ được, còn mặc trang phục nặng nề diễn nửa ngày trời, cô dựa vào sofa, bất giác ngủ quên mất. Đến lúc cô tỉnh lại, trong phòng khách tối đen như mực, không nghĩ tới cô có thể nủ một giấc thẳng tới tối.

Nhờ ánh trăng, Tiêu Tiêu phát hiện có một người đang ngồi trên sofa, người đó là Chung Thụy.

" Tỉnh ? " Chung Thụy không bật đèn, lấy ra một vật nhỏ nhét vào tay cô, nhẹ nhàng cười : " Tặng quà cho em này " Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, dưới ánh trăng mờ cô thấy trong lòng bàn tay anh có vật gì đó là 1 cái USB, và một cái đĩa CD. Tiêu Tiêu nhìu mày, trong lòng mơ hồ đoán được những thứ này là gì : " Cái này tối hôm qua đạo diễn Ôn nói.."

" Muốn xem không? " Chung Thụy rất tự nhiên mà cầm lấy đĩa CD từ trong tay Tiêu Tiêu bỏ vào đầu DVD trong phòng khách, cô còn chưa phản ứng lại thì trên màn hình đã hiện rõ chiếc giường lớn trong phòng khách sạn. Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm hình dáng mập mạp của đạo diễn Ôn trong màn hình, còn có người con gái bị che khuất mặt đang được ông ta đặt dưới thân, thanh âm rên rỉ đứt quãng và thống khổ, tiếng thở dốc của đạo diễn Ôn thì nhỏ hơn nhiều, nghe không được rõ lắm.

Cô xoay mặt sang một bên giành lấy remote từ tay Chung Thụy tắt TV một cái: " Đừng nhìn..." Cảnh tượng phóng đãng như vậy, vốn dĩ Tiêu Tiêu không muốn nhớ lại, hống chi Chung Thụy còn đang ở bên cạnh.

" Anh làm cách nào để lấy được nó từ tay đạo diễn Ôn vậy ? " Cô do dự nhìn về phía anh, không phải người này sẽ đi đánh đạo diễn Ôn nữa chứ ? Nhìn dáng vẻ của đạo diễn Ôn, không giống như người dễ dàng giao ra cuốn video. Tiêu Tiêu nhíu mày, hoặc là Chung Thụy đồng ý thỏa thuận một giao dịch nào đó với đạo diễn Ôn ?

" Đây là món quà anh muốn tặng cho em sao ? " Cô lấy đĩa CD trong đầu DVD ra, nghiến rang nghiến lợi mà quăng trên sàn nhà, còn đạp thêm mấy cái, sau đó ném thẳng vào bể cá. Chung Thụy bật cười, bộ dáng của Tiêu Tiêu y như con mèo xù long, nhìn sao cung thấy đáng yêu.

" Ừ em có thích món quà này không ? "

" Dĩ nhiên " Tiêu Tiêu bực mình cả đêm, cung không biết nên làm cách nào để cưới từ tay đạo diễn Ôn, bây giờ Chung Thụy làm hộ, làm sao Tiêu Tiêu không cao hứng cho được ? Nhưng mà cố rất sợ , Chung Thụy sẽ vì chuyện này mà trả giá đắt.

" Đạo diễn không phải là người dễ nói chuyện, nhưng sao anh lại nắm thóp được ông ta vậy ? " Tiêu Tiêu lo lắng ngồi bên cạnh Chung Thụy, nhẹ giọng hỏi anh.

Chung Thụy gật đầu: " Đúng là không dễ chút nào, người này rất cẩn thận không để đĩa CD trong nhà mà là mang theo bên người mọi lúc mọi nơi " Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn anh, đạo diễn Ôn mang theo CD bên người vậy Chung Thụy làm sao mà lấy được ?

" Thực ra anh...Không cần làm nhiều như thế ! " Tiêu Tiêu nghĩ đến lúc Chung Thụy bàn điều kiện với đạo diễn Ôn, trong lòng cô rất không vui.

" Anh không để y sao... ? " Tiêu Tiêu cúi đầu, dùng giọng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi vo ve để hỏi anh.

" Dĩ nhiên anh để ý, bây giờ em có thể nói với anh lúc trước đã xảy ra chuyện gì không ? " Chung Thụy ôm bả vai cô, kéo cô vào lòng mình, cằm gác trên đỉnh đầu Tiêu Tiêu, thấp giọng hỏi cô.

Tiêu Tiêu không muốn nhớ lại chuyện này dù chỉ là một chút, nhưng lại không muốn Chung Thụy hiểu lầm. Cô kể lại toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn chuyện đêm đó với anh, không tăng them cái gì, thậm chí trong giọng nói còn mang theo sự khổ sở và căm hận Angel.

Chỉ hơn 1 tháng ngắn ngủi, cuộc sống và sự nghiệp nghệ sĩ của cô đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tiêu Tiêu cảm thấy, những gì cô nhận được còn nhiều hơn mất, vậy cần gì phải giữ những oán hận đó trong lòng, không ohair càng khiến mình khó chịu hơn sao ?

Chung Thụy nghe Tiêu Tiêu nói Angel ở sau lung cô lén lut đưa người lên giường đạo diễn Ôn sau đó còn chụp ảnh uy hiếp cô nữa, không nghĩ tới bây giờ ngay cả bang ghi hình cũng có. Anh chậm rãi mở miệng nói rõ nguyên nhân hậu quả.

Hóa ra Angel cho rằng đã bắt thóp được Tiêu Tiêu, biết cô giận mà không dám nói, sau này làm sao thoát khỏi lòng bàn tay mình. Không đoán được Tiêu Tiêu lại theo Chung Thụy, con đường ngôi sao càng sáng lạn, trái lại người đại diện là cô ta khi đi theo Nguyễn Tình lại xuống dốc không phanh, mỗi ngày chỉ lo xử lý cục diện hỗn loạn, đoán chừng bây giờ cô ta đang hối hận đây.

Nhưng mà cô ta sống không, tốt, thì càng không muốn nhìn người khác gặp vận may, trực tiếp giao bang ghi hình cho đạo diễn Ôn. Tiêu Tiêu nghe xong hai tay nắm thành quyền nghiến răng nghiến lợi muốn đánh Angel vài cái.

Năm năm nay cô đối xử với Angel có chỗ nào không tốt, coi cô ta như chị em tốt, nhưng cô ta sao có thể nhẫn tâm đến vậy ? Cô ta phá hủy đi lần đầu tiên của cô thì không tính, nhưng vì sao lại muốn hủy đi tiền đồ của cô ? May mà lấy được bang ghi hình, cuối cùng Tiêu Tiêu có thể thở phào nhẹ nhõm...

Chung Thụy nhìn cô, từ từ mở miện : " Thực ra chuyện đêm đó anh..." Tiêu Tiêu đua tay che môi anh lại, không để cho anh nói tiếp nứa: " Em biết người bình thường rất hay đê ý, Có thể anh đã biết được từ sớm, nhưng vẫn không mở miệng hỏi em. Thực sự em rất cảm ơn anh, anh đã giúp em nhiều như vậy quan tâm em nhưng lại không gặn hỏi" Cô thở dài, lần đầu tiên là ảnh chụp trên TV, bây giờ là bang ghi hình, ít nhiều gì Chung Thụy cũng đã đoán được có chuyện gì với mình xảy ra nhưng vẫn đối xử với mình như trước.

Chỉ vào điểm này, Tiêu Tiêu cảm thấy ngày càng yêu Chung Thụy hơn. Có lẽ trước kia người này chỉ là thần tượng của cô, là khát khao của cô, mục tiêu phấn đấu của cô. Nhưng từ giờ phút này, Tiêu Tiêu đã coi chung thụy như một người đàn ông chân chính một người mà cô có thể dựa vào, một người mà cô có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt anh.

Hai tay của Tiêu Tiêu ôm lấy Chung Thụy ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hôn anh. Trong lòng cô có trăng ngàn lời nói nhưng không biết nên nói từ đâu, vậy không bằng cố cố gắng biểu hiện một chút. Anh được Tiêu Tiêu ôm ấp, hơn nữa cô còn tặng anh một nụ hôn, dĩ nhiên Chung Thụy sẽ không từ chối, anh ôm cô thật chặt hôn đáp lại thật sâu.Đến lúc quàn áo được cởi hết cô vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn của Chung Thụy sau lung trần trụi bị một trận cảm xúc lạnh lẽo làm cho người ta không khỏi run lên. Lúc này Tiêu Tiêu mới phát hiện Chung Thụy không ôm cô về phòng ngủ mà đặt cô lên bàn ăn làm cố không khỏi cảm thấy xấu hổ: " Sao lại ở trong này hả ? Cứng ngắc lại lạnh nữa... "

Cô đưa tay định đẩy anh ngồi xuống thì bàn tay đã bị anh nắm lấy, rồi đặt lên cúc áo trước ngực anh, giọng nói khàn khàn cười khẽ: " Có anh ở đây, em sẽ nóng lên rất nhanh thôi..."

Tiêu Tiêu liếc anh một cái, nhưng lại nghĩ, hôm nay Chung Thụy vì cô mà đã đi xử lý đạo diễn Ôn, giúp cô thoát khỏi nguy hiểm cô cũng không từ chối nữa bàn tay mang theo chúy thô lỗ cởi cúc áo của anh thật nhanh kéo áo sơ mi của anh, ôm người phía trên từ từ nằm xuống...

Mục lục
Ngày đăng: 18/11/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục