Gửi bài:

Chương 181: Bản lĩnh (18+)

Đồng Hựu đi vào quầy, cầm đồ chuẩn bị nếm rượu.

Nào ngờ khi Đồng Hựu vừa định uống thử, người dân bản xứ đột nhiên nói gấp gáp vẻ như không bằng lòng. Đồng Hựu sửng sốt, lắng nghe chăm chú nhưng vẫn không hiểu anh ta nói gì. Anh với vốn tiếng Đức thông thạo bỗng trở nên ngốc nghếch, chẳng hiểu gì hết.

Khi hai người đang giằng co, một tràng cười bất ngờ vang lên phía sau họ...

"Anh ta hỏi rằng nếu anh không chắc mua rượu thì không được thử."

Đồng Hựu quay lại, liền gặp một cô gái đội nón lưỡi trai, ăn vận đơn giản và dễ thương. Cô gái mỉm cười, bắt chuyện với người dân bản xứ, sau đó cô đến cạnh Đồng Hựu, quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, rồi nói, "Nhìn anh mặc comple chỉn chu là biết hiếm khi anh tới thị trấn này."

"Cô là..." Đồng Hựu thấy cô có vẻ quen mắt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.

Cô gái nhún vai, không trả lời câu hỏi của Đồng Hựu. Cô ngoảnh đầu nói với người dân bản xứ vài câu, anh ta gật đầu bỏ đi.

"Đi nào!" Cô gái nở nụ cười với Đồng Hựu.

Đồng Hựu hơi nheo mắt, "Đi đâu?"

Cô gái giả vờ hoài nghi, "Chẳng phải anh muốn tìm rượu tuyết ngon nhất ư? Hôm nay là ông trời giúp anh, để em gặp anh. Em sẽ dẫn anh đi tìm rượu tuyết ngon nhất."

Đồng Hựu ngây ra, "Không phải ở đây à?"

"Nhìn sơ là biết anh ít khi uống rượu này rồi. Muốn biết rượu tuyết ngon hay không thì chỉ cần ngửi là được." Cô gái bĩu môi, "Còn chưa chịu đi? Rượu tuyết ngon không có ở đây đâu, mà em cũng không dư thời gian với anh."

Cô gái bỏ đi ngay tức thì.

Đồng Hựu lặng người vài giây, rồi sải bước đuổi theo.

"A..."

Tiếng thét thất thanh phá tan không gian vốn đang yên lặng!

Lệ Minh Vũ vẫn luôn bất an ngồi trên ghế sô pha nghe thấy, liền xông thẳng lên lầu hai, đẩy mạnh cửa phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Tô Nhiễm khiếp sợ trợn tròn hai mắt, trán cô túa đầy mồ hôi, trông thấy Lệ Minh Vũ, cô liền nhào ngay vào lòng anh.

Vẻ mặt của Mark căng thẳng cực kỳ.

"Chuyện gì vậy?" Lệ Minh Vũ ôm chặt Tô Nhiễm, anh xoa lưng dỗ dành cô, đôi mắt anh sắc lạnh dừng trên người Mark.

Mark bất đắc dĩ, xòe một bàn tay, "Tôi vừa thử thôi miên cho Tiểu Nhiễm, cố gắng dẫn dắt cô ấy nhưng không ngờ tiềm thức của cô ấy khóa chặt, không cách nào làm được."

"Cô ấy rất sợ." Lệ Minh Vũ ghì đầu cô vào ngực mình.

"Quá trình thâm nhập vào tiềm thức là điều mà bệnh nhân sợ nhất. Huống chi, cô ấy đã mất niềm tin với tôi." Thần sắc của Mark thấp thoáng vẻ thất bại.

"Vậy bây giờ phải làm thế nào?"

"Chúng ta chỉ có thể tiến từng bước một, tôi sẽ kê thuốc cho cô ấy, hy vọng là có tác dụng trợ giúp tinh thần. Tối nay tôi sẽ tìm cách khác." Mark đứng dậy, thở dài thườn thượt.

Khi Lệ Minh Vũ tiễn Mark về, anh ta có vẻ ngần ngừ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Anh sao thế?" Lệ Minh Vũ hỏi.

"Bộ trưởng Lệ, tôi cần nhắc anh điều này. Chứng rối loạn lo âu và chứng OCD mà Tiểu Nhiễm mắc bốn năm trước đã chuyển hóa thành tâm thần phân liệt của ngày hôm nay. Tâm thần phân liệt không phải chỉ cần chăm sóc hết lòng là khỏi được. Những tính cách phân liệt có suy nghĩ như con người độc lập, nên chúng sẽ nghĩ cách trốn tránh trị liệu. Anh đừng bao giờ xem thường những lực lượng tinh thần này. Dù cô ấy rơi vào tính cách thứ ba cũng rất đáng sợ, khi ấy cô ấy sẽ dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu khiến anh nhẹ dạ, lơi là đề phòng. Anh cần phải nhớ đó không phải là con người thật của Tiểu Nhiễm, đừng bao giờ để mình bị đánh lừa."

Lệ Minh Vũ bất giác căng thẳng, anh gật mạnh đầu hiểu ý của Mark.

Màn đêm buông xuống.

Trông chừng Tô Nhiễm ăn tối xong xuôi, Lệ Minh Vũ liền lên phòng sách làm việc. Chỉ giờ này, anh mới yên tâm giải quyết công việc, vì đây là lúc Tô Nhiễm đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Khi anh xong việc đã là một giờ sáng.

Lệ Minh Vũ sợ mình đánh thức Tô Nhiễm nên anh sang phòng dành cho khách tắm rửa.

Sau khi tắm rửa, anh chỉ quấn khăn tắm bên hông rồi đi ra ngoài.

Anh bước đến tủ rượu, rót một ly rượu vang.

Khi anh vừa nhấp một hớp rượu, âm thanh nhỏ bé và yếu ớt đột nhiên vang lên sau lưng anh.

Lệ Minh Vũ xoay người, tay cầm ly rượu vang bỗng sựng lại, cả người anh cứng đờ, ánh mắt anh cũng u tối.

Người đang đứng sau phía sau anh lúc này là Tô Nhiễm.

Thay vì ngủ trên phòng, thì cô lại lả lướt bước về phía Lệ Minh Vũ với dáng vẻ phong tình vạn chủng.

Dưới ánh đèn mờ mờ, Tô Nhiễm ăn mặc hết sức hở hang. Cô mặc váy ngủ hai dây màu đen, khuôn ngực căng tròn lấp ló dưới lớp vải ren mỏng manh, nom cô quyến rũ vô cùng. Chiếc váy cô đang mặc rất ngắn, nó chỉ vừa đủ để che chắn cặp mông đầy đặn của cô, còn đôi chân thon dài trắng ngần phơi bày hoàn toàn ra ngoài.

Anh nhớ chiếc váy này là anh mua cho cô. Anh mong có một ngày cô sẽ mặc nó, sà vào vòng ôm của anh, nhưng cô lại ghét bỏ vứt nó lăn lốc.

Không ngờ hôm nay cô lại mặc chiếc váy này!

Anh biết cô mặc sẽ rất đẹp nhưng không sao tưởng tượng được lại đẹp như thế này.

"Nhiễm..." Lệ Minh Vũ ngây người vì vẻ đẹp và hành động táo bạo chưa từng có của cô. Anh chưa gặp Tô Nhiễm thế này bao giờ, lồng ngực anh đột nhiên cháy bỏng hưng phấn và ham muốn mãnh liệt.

Tô Nhiễm áp mình vào vòm ngực trần của Lệ Minh Vũ, sau đó cô đặt ly rượu trên tay anh sang một bên, gọi tên anh nhẹ nhàng...

"Minh Vũ..."

Tiếng gọi này thiêu rụi mọi lý trí của Lệ Minh Vũ, anh không kìm được vươn tay ôm chặt Tô Nhiễm, cảm nhận hương thơm và da thịt mềm mại của cô...

Tô Nhiễm cọ cọ trong lòng anh, cô ngẩng mặt thầm thì tên anh, rồi nhón chân đặt nụ hôn lên môi anh...

Cơ thể phụ nữ mềm mại kích thích mạnh mẽ thần kinh của Lệ Minh Vũ. Bao ham muốn cháy bỏng bị anh kiềm chế suốt thời gian qua đột nhiên trỗi dậy. Với anh mỗi lần ôm cô ngủ là một lần giày vò khổ sở không nói nên lời.

Mà đêm nay, cô lại chủ động, mùi hương thơm ngát của cô khiến toàn thân anh nóng hực. Trong nháy mắt cô chạm môi mình vào anh, anh bỗng trở nên chủ động, cúi thấp đầu, giữ gáy cô, làm nụ hôn này càng trở nên cuồng nhiệt.

Tô Nhiễm bật ra những tiếng đê mê, ngực cô phập phòng dán vào vồng ngực vững chãi của anh.

"Minh Vũ..." Cô thỏ thẻ tên Lệ Minh Vũ, cọ người lên tay anh, nói giọng nỉ non, "Muốn em đi, Minh Vũ..."

Lệ Minh Vũ thở hắt ra, vùi mặt vào cổ Tô Nhiễm, giọng anh khản đặc, "Bây giờ em chưa khỏe nên không được. Em ngoan ngoãn đi ngủ, được không?"

Anh muốn chiếm hữu cô vô cùng nhưng nghĩ đến sức khỏe của cô, anh không đành lòng, cũng không cho phép bản thân có những suy nghĩ hoang đường.

"Minh Vũ... không chịu..." Tô Nhiễm vặn vẹo, kéo tay anh vuốt ve bộ ngực mềm mại của mình. Động tác này làm dây váy ngủ tuột khỏi vai cô, làn da trắng ngần của cô nửa che nửa đậy đập vào mắt anh.

Cô khiến hơi thở anh trở nên gấp gáp, từng thớ thịt run lên trong sự mất kiểm soát của anh. Anh không ngờ sẽ có ngày Tô Nhiễm chủ động quyến rũ anh thế này. Khả năng kiểm soát bản thân của anh rất cao nhưng chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt, hay thậm chí cô chẳng cần làm gì, anh cũng tự động đầu hàng trước cô.

"Nhiễm! Đi lên lầu ngủ." Anh giả vờ nghiêm khắc nhưng bàn tay anh lại dính chặt trên người cô. Da thịt cô mềm mại khiến anh không thể khống chế trái tim đang run rẩy.

Anh không phải cậu trai trẻ mới lớn, nhưng Tô Nhiễm của đêm nay lại biến anh thành một chàng thiếu niên bồng bột!

"Không, em không chịu..." Tô Nhiễm mỉm cười dịu dàng. Cô tựa hồ hiểu thấu ánh mắt lưỡng lự của anh, cô càng cười tươi, kéo tay anh di chuyển xuống dưới, rồi thò vào váy ngủ...

"Em..." Yết hầu của Lệ Minh Vũ bỗng dưng rung lên.

Cô không hề mặc quần con!

"Minh Vũ, em yêu anh..." Khi anh không thể làm theo lý trí, cô lại thốt ra câu này.

Lệ Minh Vũ ngây người, bờ vai rộng của anh cứng nhắc. Một lúc sau, anh ôm mặt cô, gương mặt nghiêng điển trai toát lên vẻ xúc động và hạnh phúc khó nói thành lời...

"Nhiễm, em vừa nói gì? Em lặp lại lần nữa đi."

Tô Nhiễm chủ động hôn cuồng nhiệt lên đôi môi ấm nồng của anh. Mãi lâu sau, cô mới dừng nụ hôn, nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng si mê. Cô vòng tay ôm chầm lấy cổ anh, nói giọng thủ thỉ, "Em yêu anh!"

Gương mặt Lệ Minh Vũ sáng bừng hạnh phúc, làn môi mỏng mỉm cười vui sướng.

"Minh Vũ, em là của anh..." Mặt cô ghé sát mặt anh, môi cô cũng kề sát môi anh. Hơi thở thơm ngát của cô phả lên miệng anh, tay cô lại làm những việc mà cô không hề dám trước đây. Cô miệt mài thưởng thức thân thể anh...

Sự khiêu khích của cô như ngọn lửa cháy hừng hực châm vào khát khao mãnh liệt luôn ẩn giấu trong anh. Lệ Minh Vũ kiềm chế dục vọng đang trào dâng làm mình đau buốt, anh túm chặt tay cô, giọng anh khô khốc, "Nhiễm... em..."

Tô Nhiễm lại bịt miệng anh bằng một nụ hôn sâu nồng nhiệt, toàn thân cô quấn chặt lấy người anh.

Lệ Minh Vũ thở dốc, cố gắng kiềm chế bản thân.

Khi đàn ông đối mặt với người phụ nữ mình thương yêu, thì khả năng kềm chế bản thân cao đến đâu cũng sẽ lặn mất tăm.

Tô Nhiễm mỗi lúc một táo bạo hơn. Cô đẩy anh nằm xuống ghế sô pha, dạng chân cưỡi lên bụng anh. Cô cúi đầu hôn cơ thể anh từ trên xuống dưới...

Đối với chuyện nam nữ, từ trước đến nay Lệ Minh Vũ không quen ở thế bị động. Anh là người đàn ông bình thường, anh thích dẫn dắt cô, thích nghe tiếng rên rỉ mềm mại khổ sở của cô, thích ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng vì ham muốn của cô... nhưng ngày hôm nay, anh phải kiềm chế thôi thúc ném cô lên giường để tận hưởng mùi vị ngọt ngào của cô, để mặc cô vô tư cọ xát trên người mình, chỉ vì anh sợ làm cô bị thương.

Có điều Lệ Minh Vũ nghĩ sai rồi!

Tô Nhiễm chủ động còn điên cuồng hơn cả anh.

Anh say sưa ngắm nhìn đường cong quyến rũ trên cơ thể cô.

"Nhiễm..." Lệ Minh Vũ thở hổn hển, anh nâng mặt cô, luồn tay vào tóc cô, vẻ như ngầm đồng ý.

Tô Nhiễm cười xấu xa, chậm rãi cởi khăn tắm quấn trên người anh...

Mục lục
Ngày đăng: 21/09/2016
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục