Gửi bài:

Chươn 61

Mục Diễm không biết tiểu nhân này nghĩ cái gì, chỉ có thể khẳng định nàng đang cực kỳ đau lòng, bỗng nhiên, hắn dùng tay nâng cằm nàng lên, dịu dàng cười nói: "Dẫn ngươi đi chơi một vòng, được không?"

Ở góc độ này nhìn hắn, dường như lúc nói chuyện khóe mắt cũng hơi giơ lên, hai hàm răng trắng, thần sắc ửng đỏ, là nhan sắc khỏe mạnh, hắn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát cằm nàng. Thẩm Cẩn Huyên không tự chủ được gật đầu, bên môi nâng lên một ý cười nhàn nhạt, rất xinh đẹp.

Cho Tiểu Nhân Nhi chỉnh sửa đơn giản một chút, thay đổi một trang phục của nàng ở trong cung thành nam trang mặc đi dọc đường, còn gọi Minh Yến mau đến chải đầu cho Tiểu Nhân Nhi, thời gian cũng không lâu lắm, Mục Diễm liền dắt tay nhỏ bé của nàng ra bên ngoài.

Trong chuồng ngựa, ngựa cũng không nhiều, Mục Diễm để bảo mã của mình nghỉ ngơi ở nơi này, một con ngựa cao lớn, chiếm đoạt ngang ngửa nửa chuồng ngựa, tư thái hiên ngang cực kỳ giống chủ nhân của nó.

Con ngựa không bị buộc , không có mệnh lệnh của chủ nhân, nó căn bản sẽ không tự tiện chạy trốn, chỉ thấy nó tự do đi qua đi lại ở bên trong, hoạt động tứ chi, xa xa nhìn thấy chủ nhân mình đi tới, đặc biệt hăng hái ngẩng cao mũi phì ra một hơi.

Ở bên trong chuồng ngựa một phòng nhỏ người chăm sóc con ngựa nghe động tĩnh, lập tức mở cửa chạy tới, hướng về phía Mục Diễm dừng lại, cúi đầu khom lưng hành lễ, qua hồi lâu mới nhìn lên, bên người hoàng đế bệ hạ còn cất giấu một Tiểu Nhân Nhi xinh đẹp.

Dù mặc nam trang, nhưng người sáng suốt có thể nhìn ra đây là một cô gái.

Thẩm Cẩn Huyên tới rất là bí mật, trong ngoài cung cũng không có người ngoài biết, dù sao cửa chính Trà Huyên Các, có Phương Vũ coi chừng, ai cũng khỏi phải nghĩ đến trộm cắp đi vào dò xét, lá gan nàng to, coi như bị người bắt cũng không sợ, dù sao Mục Diễm cũng không thể phạt nàng, sủng phi, kiêu ngạo thì phải phách lối, không có chuyện tình thì cũng phải làm một chút, nếu không còn làm một sủng phi làm gì, một chút chuyện khác người mà cũng không làm, không được hoàng đế bệ hạ cưng chiều, sao có thể biểu hiện ra ta là sủng phi đặc biệt đây.

Cho nên, gã sai vặt cũng không biết cô gái này là ai, chỉ biết là thật đẹp mắt, nhưng dù đẹp hơn nữa hắn cũng không dám nhìn lâu, vội vã liếc mắt một cái liền không dám xem lần thứ hai nữa.

Mục Diễm gọi Hắc Diệu ra, ngựa cũng như tên, toàn thân đen nhánh, tìm khắp không thấy tí xíu màu sắc khác, rất hiếm, hai con mắt to đen nhánh linh động tăng thêm thần thái, chuyển động nhanh như chớp giống như cẩn thận lưu lại mọi chuyện trong lòng nó, chỉ liếc mắt một cái liền lấy mất tâm của Thẩm Cẩn Huyên, yêu thích không buông tay.

Tay của nàng để lên lông bờm Hắc Diệu, Mục Diễm chỉ cảm thấy trong mắt đen tỏa sáng, sáng óng ánh.

Bắt được tay nhỏ bé của nàng, Mục Diễm vỗ vỗ đầu Hắc Diệu, Hắc Diệu lập tức hiểu ý cong hai chân trước, lại làm cho lòng Thẩm Cẩn Huyên càng thích.

Hai người lần lượt lên ngựa, chân Hắc Diệu "Cộc cộc", ra ngoài đi dạo.

Mãi cho đến khi ra khỏi Tri Phủ, rồi đi cửa biển, đi đến đồng ruộng nông thôn, đến nơi trống trải không người, Hắc Diệu mới dám làm bừa vùng lên chạy, Thẩm Cẩn Huyên cảm giác giống như gió gào thét ở bên tai, nói xong nàng không hiểu cũng nghe không rõ.

Toàn bộ hành trình Mục Diễm đều một tay nắm dây cương, một tay kia vòng quanh hông của Thẩm Cẩn Huyên, sau lưng của nàng bị hắn cẩn thận ôm trong ngực, chỉ sợ nàng sẽ ngã xuống, hắn không dám lới lỏng.

Đột nhiên cánh tay cảm thấy bụng của Tiểu Nhân Nhi đội lên một chút, nghĩ tới điều gì lập tức tâm Mục Diễm treo một tảng đá.

Trời, hắn cư nhiên quên Thẩm Cẩn Huyên đã có thai hơn ba tháng rồi !

Cảm thấy Thẩm Cẩn Huyên nhanh nhẹn như vậy, nghiễm nhiên cũng quên mình là phụ nữ có thai rồi.

Nàng chợt buông cánh tay Mục Diễm ra giang hai tay, cái miệng nhỏ nhắn mở ra kêu a a a, gió do Hắc Diệu trước sau vó lên xuống mau chóng đánh tan âm thanh nàng, lẻ tẻ dời dạc bị bọn họ bỏ mặc sau lưng, chính nàng cũng chưa kịp nghe tỉ mỉ, cũng đã không nghe được nữa.

Loại phát tiết này rất sảng khoái, nhưng hô xong liền khát nước, chuốc vào rất nhiều gió, những thứ gió kia giống như cuốn nước miếng trong miệng nàng đi vậy.

Hắc Diệu bị lệnh dừng lại, Thẩm Cẩn Huyên không hiểu, quay đầu lại nhìn Mục Diễm.

"Ngươi có thai, thiếu chút nữa ta đã quên rồi, có khó chịu không? Chúng ta trở về thôi, thay xe ngựa."

Lúc này Thẩm Cẩn Huyên mới nhớ nàng có thai, tay vỗ lên bụng đã nhô ra, cười hắc hắc, nàng không có cảm thấy khó chịu, lắc đầu một cái, giọng điệu nhanh nhẹn nói: " Bệ Hạ không có gì đáng ngại, chúng ta để Hắc Diệu đi chậm một chút là được, trở về trở ra, làm trễ nãi bao nhiêu thời gian, Bệ Hạ, đi thôi đi thôi, có được hay không, có được hay không?"

Nàng mềm mại buông tay, cho người nói không thể phản đối thành lời.

Nhìn mặt nàng hồng nhuận, Mục Diễm rối rắm một lúc lâu, không kiên trì nữa, gặp bụng ngựa, làm cho Hắc Diệu chậm lại đi về phía trước, Hắc Diệu lĩnh lệnh, lại không nhanh không chậm đứng lên, vững vàng đến nỗi ngay cả một ít lắc lư cũng không có.

Thẩm Cẩn Huyên hài lòng, khác biệt là mới đầu Mục Diễm lo lắng hãi hùng, cảm giác tiểu tử này buông tay đang nắm chặt cánh tay của mình ra hai tay nhỏ bé không có một chút an toàn bảo đảm, muốn để cho nàng tóm lại, không đợi hắn mở miệng, lại một lần nữa nghe được âm thanh nàng phát tiết ra ngoài.

Nàng hét "A" một tiếng ra, không có tiếng gió bay nhanh, nghe cực kỳ rõ ràng, đứt quãng, cao có thấp có, thật đúng là không khó nghe, cũng tùy nàng.

Chỉ là chính hắn cũng không có chú ý tới, cánh tay siết chặt lấy hông của nàng, giữa lúc bất tri bất giác, chặt hơn.

Chặt đến Thẩm Cẩn Huyên cảm giác hắn có thể tách nàng thành hai nửa, nàng cười khanh khách, đầu ngửa ra sau, cuối cùng rơi trên bả vai Mục Diễm, mắt có thể lướt qua mặt của hắn, mặt của hắn mơ hồ, lắc lư.

"Bệ hạ, ngài muốn ghìm chết ta sao?"

Nghe tiếng nói, Mục Diễm giật mình tỉnh lại, lới lỏng khí lực, tức giận trừng mắt nhìn nàng: "Còn không phải là sợ ngươi rơi xuống. . . . . ." Lời còn chưa dứt, còn chưa nói xong, đã giảm âm thanh, là bị người chặn môi.

Hai cánh tay Tiểu Nhân Nhi ôm lấy cổ hắn, hắn thuận lực cúi đầu, để cho nàng đưa đôi môi mềm mại ngọt ngào đến miệng của mình.

Lưỡi Mục Diễm mạnh mẽ bá đạo hơn, lập tức đung đưa, mạnh mẽ một chút ngược lại không dễ dàng cắn được đối phương.

Thẩm Cẩn Huyên rất nhanh không ngừng tiếp nhận, ngô ngô ừ lắc đầu ý bảo nàng không được, cầu xin buông tha.

Đợi đến nàng thực sự bị được buông tha thì đã mềm thành một vũng nước, hai má đỏ au, trong con mắt đào hoa hiện lên một tầng sương, khóe mắt câu nhân giống như là cầu người làm xáo trộn đôi mắt phẳng lặng.

Bụng Hắc Diệu bị Mục Diễm dùng chân vỗ nhẹ xuống, tốc độ càng thêm chậm lại.

Bộ dáng Tiểu Nhân Nhi câu nhân quan trọng hơn, hắn nhắm hai mắt lại, đè xuống một bụng hỏa khí trong lòng, tà tà nâng lên nụ cười, đè thấp giọng ở bên tai Thẩm Cẩn Huyên nói: "Muốn sao? Buổi tối sẽ cho nàng! Hiện tại, trước dẫn ngươi đi vui đùa một chút. . . ."

Hơi thở của hắn phả vào lỗ tai cùng gáy nàng, một tầng tê dại lan tràn đến toàn thân, Thẩm Cẩn Huyên không nhịn được nghĩ muốn cuộn lại thân thể, nhưng bởi vì ngồi trên lưng ngựa cho nên căn bản cũng không thể thực hiện được.

Nàng cắn môi dưới, lông mi dài cong cong hạ xuống, mắc cỡ không muốn để ý hắn.

Mục Diễm thẳng thắn mà cười to ở bên tai, từ từ lay động.

Ở cửa biển, cách thôn trấn để làm việc và nghỉ ngơi bình thường còn có chút xa, ánh mặt trời rơi trên người, ấm áp thúc giục người đang ngủ, tiết tấu Hắc Diệu chạy Thẩm Cẩn Huyên cũng dần thích ứng, lơ mơ ngủ không mở được mi mắt, cuối cùng thật sự dựa vào vai người sau lưng ngủ thiếp đi.

Nàng biết cởi ngựa, là vì học Phó Dập.

Mặc dù hai lần làm người số lần cưỡi ngựa có thể đếm được trên đầu ngón tay, thật là cái mông kề sát trên thân ngựa, cảm giác kia cũng có thể lên, cho nên hắn điều chỉnh tư thế thân thể mình rất tốt.

Mục Diễm có thể nhận thấy được.

Hắn muốn hỏi một chút tiểu nhân nhi học cởi ngựa thế nào, lại phát hiện tiểu tử đã trời làm chăn đất làm giường ngủ, bộ dáng cực kỳ ngây thơ, nhìn dáng dấp ngủ còn rất ngon.

Khẽ cười một tiếng, Mục Diễm ôm nàng chặt hơn chút nữa.

Hắn cảm giác ở bên trong lòng của Thẩm Cẩn Huyên có chuyện gì, nhiều lần, số lần nhiều đến nỗi hắn không nhớ rõ, hắn đang trong giấc mộng cảm thấy Tiểu Nhân Nhi bên cạnh giật mình thật mạnh, sau đó liền sẽ không ngủ được tựa như mô tả lại hình dáng của hắn, cẩn thận, tham lam lệ thuộc vào.

Thường thường lúc đó, hắn đã cảm thấy đây là thời điểm Tiểu Nhân Nhi lệ thuộc vào hắn nhất.

Nhưng thế hắn lại thủy chung cũng không có dũng khí mở mắt hỏi nàng, đến tột cùng trong mộng nàng đã xảy ra những gì.

Cưỡi ngựa, hình như là trí nhớ xa xôi, khi đó nàng vẫn còn ở Tư Quốc, là thiên kim Quận chúa của Đoan Vương Phủ, vừa cùng Phó Dập xác định quan hệ tình yêu ngọt ngào của tiểu nữ tử.

Bởi vì Phó Dập, bởi vì ghen, có một người con gái danh vọng khác tuy không thể theo kịp Đoan Vương Quận chúa là nữ nhi tướng quân cũng đặc biệt thích Phó Dập. Cô nương kia mỗi lần gặp mặt đều dùng chuyện nàng và Phó Dập cùng nhau cưỡi ngựa săn thú chọc tức Thẩm Cẩn Huyên, nhưng hết lần này đến lần khác Thẩm Cẩn Huyên đều bị nàng làm cho tức giận cực kỳ.

Sau đó, nàng vẫn lén lút học cưỡi ngựa, Thẩm Cẩn Huyên nghĩ đợi tới khi thuật cưỡi ngựa của nàng tinh xảo, người cùng hắn giục ngựa giơ roi chính là nàng, nhưng mà ở trong đầu ảo tưởng hình ảnh nàng cùng hắn theo gió dong ruỗi, cũng đủ để cho nàng vui mừng nhảy dựng lên tại chỗ.

Nhưng. . . . . . Phó Dập nhưng không có cho nàng cơ hội biểu diễn thuật cởi ngựa của mình.

Thẩm Cẩn Huyên thấy trong mộng vẫn còn am hiểu thế sự tự mình ngồi mưu tính lập tức run run rẩy rẩy, bị sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhưng vẫn cắn răng không muốn cứ từ bỏ như thế.

Lại cảm thấy buồn cười.

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng người huyên náo, đột nhiên ngừng nhớ lại, lúc này Thẩm Cẩn Huyên mở mắt mới phát giác, thì ra là bọn họ đã tiến vào trong Liễu trấn, đi tới chợ náo nhiệt lúc xế chiều.

Con đường Liễu trấn không hẹp, nhưng hai bên bày nhiều gian hàng, ngươi đụng ta...ta chen chúc với hắn, rao hàng trong tiếng hỗn tạp âm thanh trả giá, thật là rất náo nhiệt.

Không nhìn ra gian hàng đa dạng mua bán cái gì nhiều nhất, Thẩm Cẩn Huyên trừng tròng mắt cẩn thận nhìn một ít đồ, có gian hàng bán rau trong để món ăn mà nàng chưa từng thấy, không, phải nói đại đa số nàng đều không biết, không gọi nổi tên .

Tiểu thư nhà giàu khó được một lần ra cửa, kiếp trước kiếp này cộng vào số lần Thẩm Cẩn Huyên ra cửa liền có thể đếm trên đầu ngón tay, tất cả trên đường cái đối với nàng mà nói đều là mới lạ mà thú vị.

Đây là cuộc sống nhà người thường, cần cù vui vẻ đơn giản, cùng với cuộc sống của nàng có chút giống nhau nhưng lại hình như hoàn toàn không tìm được điểm giống nhau.

Nhưng nàng còn vui mừng, mỹ nữ xinh đẹp khóe môi quyến rũ, đôi mắt đào hoa nhìn tới nhìn lui, đầu nhỏ quẹo trái quẹo phải không dừng lại qua.

Thẩm Cẩn Huyên hưng phấn như thế, Mục Diễm rõ ràng cảm giác được, cuối cùng không nhịn được cúi đầu nhìn nàng, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy đây là lần đầu tiên Tiểu Nhân Nhi cười thuần túy như vậy, mừng rỡ, đối với cái gì đều tràn đầy nghiên cứu tò mò, giống như là tiểu hài nhi, hơn nữa trình độ hiểu chuyện cũng còn không bằng tiểu hài nhi, ngốc nghếch ngo ngoe, làm cho người yêu thương.

Giữa con đường có rất nhiều người, cưỡi ngựa dễ dàng làm người khác bị thương, vì vậy, có thể nói Hắc Diệu nửa bước khó đi, cuối cùng, khóe mắt Mục Diễm lướt qua một quán rượu, ghìm chặt Hắc Diệu khiến nó dừng lại, lật người xuống ngựa, đưa tay đón Thẩm Cẩn Huyên, Tiểu Nhân Nhi nhanh nhẹn từ trên cao rơi xuống, vạt áo bồng bềnh nhào vào trong ngực của hắn, giống như một con bướm.

Mục Diễm ôm nàng, muốn khiển trách nàng thế nào hăng hái như vậy, chẳng lẽ không quan tâm đứa bé trong bụng một chút sao, nhưng lời đến khóe miệng, nhưng cũng không nói ra được gì, bộ dáng tiểu tử kia làm cho người thương yêu, hắn không nói được một câu, trách cứ tràn ngập tình yêu cũng không nói được.

Bỏ ngựa đi bộ.

Bỏ ngựa chỉ là tạm thời gửi Hắc Diệu ở trong khách điếm đó, hắn để lại bạc liên tục dặn dò ông chủ khách sạn trông coi Hắc Diệu khỏe mạnh.

Ngày đăng: 10/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?