Gửi bài:

Chương 44

- Anh không phải lại ra ngoài nữa chứ?

Anthony dừng lại khi anh đang mang chiếc găng tay vào.

- Đúng thế.

Roslynn rời khỏi cửa phòng khách, bước gần tới anh hơn. Họ chỉ mới về nhà có hơn một giờ. Khoảng thời gian đó nàng phải cố gắng thu hết can đảm để tới gặp anh, nhưng lòng can đảm đó nhanh chóng bỏ rơi nàng lúc này khi cơ hội tới. Nhưng nàng phải làm chuyện đó.

- Em muốn nói chuyện với anh.

- Được thôi.

Anh chỉ hướng phòng khách.

- Không, trên gác.

Trước cái nhướn mày của anh, nàng đỏ mặt và nhanh chóng nói thêm.

- Trong phòng của em.

Jeremy đang ở đâu đó trong căn nhà, nhưng nàng không muốn ai cắt ngang cuộc nói chuyện này.

- Chúng ta có thể nói chuyện riêng ở đó- là vì những gì em phải nói.

- Vậy đi trước đi, em yêu.

Giọng nói của anh biểu lộ sự thờ ơ. Chúa ơi, anh sẽ không khiến chuyện này dễ dàng với nàng sao. Và nếu anh không quan tâm thì sao? Nếu nàng không làm được gì ngoài việc biến bản thân thành đồ ngốc?

Roslynn hối hả đi lên gác với Anthony chậm rãi đi theo sau. Anh kéo lê chân mình, sợ rằng anh sẽ không thích những gì nàng phải nói. Quá sớm để nàng nói những gì anh muốn nghe. Anh đã cho rằng phải mất ít nhất vài tuần trước khi nàng chấp nhận là nàng không thích ngủ một mình.

Nàng sẽ do dự sau đó khi anh lùi bước và yêu cầu nàng tuân theo thỏa thuận đầu tiên với anh là làm một người vợ trên mọi mặt.

Roslynn đã ngồi trên chiếc ghế trường kỷ khi Anthony bước vào phòng nàng.Vì chỗ ngồi đó đã bị chiếm và chiếc giường không được bàn tới, nên anh ngồi xuống chiếc ghế đẩu ở chiếc bàn trang điểm cách nàng chỉ vài feet. Anh nghịch nghịch mấy lọ nước hoa ở đó, chờ đợi nàng bắt đầu trước. Mảnh giấy chỉ là thứ gì khác anh chạm vào, nhưng khi anh mở nó ra, chữ viết tay của James ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh.

- Anthony, anh có thể ít nhất cũng nhìn vào em không?

Anh làm vậy, mắt anh giờ nheo lại, và nàng hạ ánh mắt mình xuống.

- Em không biết nói điều này thế nào ngoại trừ câu...Em đã sai.

- Sai à?

- Khi đặt ra những giới hạn cho cuộc hôn nhân của chúng ta. Em - Em muốn bắt đầu lại.

Nàng liếc nhìn anh sau đó. Điều cuối cùng nàng mong đợi trông thấy là cơn giận, nhưng không nhầm lẫn gì là anh đang giận.

- Cái này có thể có tác động gì tới sự thay đổi đột ngột của trái tim em không?

Mảnh giấy đung đưa giữa các ngón tay anh.

- Cái gì vậy? - Nàng khẽ hỏi.

- Đừng giở trò với anh, Roslynn! Em biết chính xác đây là cái gì mà - anh nói một cách cộc lốc.

Nàng cũng lên giọng như anh, quên mất rằng giây phút này là dành cho việc hòa giải.

- Không, em không biết! Anh đã lấy nó ở đâu vậy?

- Trên bàn trang điểm của em.

- Không thể nào. Em thay đồ khi em về từ bến cảng, và cái đó, cho dù nó là gì- Nàng chỉ vào mảnh giấy - đều không nằm trên bàn của em.

- Chỉ có một cách chứng minh điều đó, phải không?

Anh tức giận với sự can thiệp của James, nhưng phần lớn là với nàng. Làm thế nào mà nàng dám công nhận là nàng đã sai sau khi bắt anh trải qua địa ngục như thế, chỉ đơn giản vì một mẩu giấy? Anh không muốn sự hối lỗi quái quỷ đó của nàng. Anh muốn nàng muốn có anh mà không có sự phản đối nào. Và nàng đáng ra phải thế lâu rồi. Vậy là, và chỉ sau đó, anh sẽ thuyết phục nàng là nàng đã buộc tội anh một cách sai lầm.

Anh đi ngang qua phòng tới cánh cửa và giật nó ra, gầm lên gọi Jeremy. Nếu không phải là James đã tuồn tờ giấy cho nàng lúc ở cảng, điều này rất đáng ngờ vì Anthony đã ở bên nàng suốt quãng thời gian, thì James cũng đã đưa nó cho Jeremy để đưa cho nàng. Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không để nàng dối trá về điều đó.

Khi cậu bé thò đầu ra khỏi phòng mình ở dưới hành lang, Anthony hỏi:

- Có phải bố cháu giao cho cháu thứ gì đó để giao cho vợ chú không?

Jeremy rên rỉ.

- Quỷ thật, Tony, cháu đã nghĩ là chú đi rồi. Cháu chỉ mới để nó vào...đáng lẽ chú không nên thấy nó - cậu ta nói một cách ngắt quãng.

Anthony vò nhàu tờ giấy trong tay mình.

- Được rồi, cậu nhóc. Không có hại gì cả.

Anh đóng cửa lần nữa, nhướn mày trước cái giả định ngu ngốc của mình. Nàng còn chưa thấy mảnh giấy.

Điều đó có nghĩa... quỷ tha ma bắt, và anh chỉ vừa mới gây nên mối bất hòa với nàng. Anh thấy nàng đang đứng, bàn tay duỗi ra, mắt nàng lóe lên sự phẫn nộ.

- Em sẽ xem mảnh giấy đó, nếu anh vui lòng.

- Không đâu - anh trả lời, nhăn mặt khi nghe giọng nói Scot của nàng, một dấu hiệu chắc chắn của cơn giận - Nhìn anh này, anh xin lỗi nếu anh đã có kết luận sai lầm. Mảnh giấy không quan trọng. Cái-

- Em sẽ quyết định cái gì là quan trọng. Nếu cái đó ở trên bàn trang điểm của em, vậy là nó được viết cho em, không phải cho anh.

- Vậy cầm nó đi.

Anh xòe tay ra, lòng bàn tay mở. Khi nàng tới trước và lấy cục giấy, anh không cho nàng cơ hội để đọc nó. Những ngón tay của anh tóm lấy tay nàng và kéo nàng vào vòng tay anh.

- Em có thể đọc nó sau - anh nói dịu dàng - Trước tiên nói cho anh biết em định nói gì khi nói rằng em đã sai.

Nàng quên mất chuyện mảnh giấy giờ đã bị nhàu nát trong nắm tay nàng.

- Em đã nói với anh - về những giới hạn.Em không bao giờ nên - nên đặt những điều kiện ấy vào cuộc hôn nhân của chúng ta.

- Đúng thế. Đó là tất cả sao?

Anh đang mỉm cười với nàng, nụ cười làm nàng tan chảy ra thành mật.

- Em không nên tới với anh chỉ vì đứa con, nhưng em đã sợ là em sẽ quen với việc có anh tới mức không còn gì có nghĩa nữa.

- Thật không? - Môi anh vờn quanh má nàng, bên cạnh miệng nàng.

- Thật gì cơ?

- Rằng em sẽ quen với việc có anh?

Anh không để nàng trả lời, môi anh nghiêng đi khi lướt trên môi nàng, ấm áp,hấp dẫn, cướp đi hơi thở của nàng, tâm hồn của nàng. Nàng tự mình phải tách ra.

- Ôi, nếu anh cứ tiếp tục hôn em, em sẽ không bao giờ nói ra hết được.

Anh cười lục khục, vẫn ôm nàng.

- Nhưng chuyện này không còn cần thiết nữa, em yêu. Vấn đề của em là, em đã mất quá lâu để công nhận điều đó. Em đã cho rằng anh sẽ chấp nhận cái tình trạng đừng-chạm-vào-em này tiếp diễn vô hạn định. Không phải đâu.Dường như em cũng nghĩ là anh sẽ tuân theo bất kỳ quy tắc gì đi nữa mà em đặt lên mối quan hệ này. Sai lầm một lần nữa.

Anh làm thông tin này dịu lại với một nụ hôn sâu trước khi tiếp tục.

- Anh ghét phải làm em vỡ mộng, em yêu, nhưng em đi xa tới thế với những yêu cầu kỳ quặc của em chỉ vì là anh cho phép em làm thế. Và anh đáng lẽ sẽ cho phép em làm thế chỉ vài tuần nữa, không hơn, để khiến em hiểu ra.

- Hoặc là?

- Hoặc là anh sẽ chuyển vào đây.

- Giờ anh có làm thế không? - nàng vặn lại, nhưng môi nàng giật giật lại - Mà không cần tới sự cho phép của em, em cho là thế?

- Chúng ta sẽ không bao giờ biết, phải không? - anh cười - Giờ thì còn gì khác mà em muốn nói với anh không?

Nàng cố gắng nhún vai. Nó chẳng có tác dụng gì. Những giác quan của nàng quay cuồng với cơ thể của anh dựa vào nàng, đôi mắt anh ấm áp, dịu dàng, môi anh lấy đi hơi thở của nàng.

- Em yêu anh - nàng nói một cách giản dị, rồi kêu ré lên khi anh siết chặt nàng tới mức nàng không thở nổi.

- Ôi Chúa, Roslynn, anh đã sợ là anh sẽ không bao giờ được nghe em nói điều này! Em nói thật chứ? Bất chấp việc trước kia anh đã là một thằng ngốc thế nào?

- Vâng - Nàng cười, choáng váng trước phản ứng của anh.

- Vậy em hãy đọc tin nhắn này của James đi.

Đó là điều cuối cùng nàng trông đợi nghe thấy lúc này. Nàng liếc trộm anh khi anh đặt nàng đứng lại và lùi lại đằng sau. Nhưng nàng mở tờ giấy ra, lúc này đã quá tò mò để cưỡng lại. Tin nhắn ngắn gọn, đề tên nàng.

" Vì Tony quá cứng đầu để nói cho em biết, anh đã nghĩ em sẽ hiểu rằng cô nàng nhỏ bé ở quán rượu mà em cho rằng Tony có dây dưa cùng thực sự là của anh tối hôm đó. Tony có thể là lựa chọn đầu tiên của cô ta, nhưng vì cậu ta là của em, nhưng cô ta cũng không phàn nàn gì khi chuyển qua anh.

Em đã hiểu nhầm cậu ta rồi, cô bé yêu quý. Anh thì nghĩ rằng cậu ta yêu em."

Mắt Roslynn ướt khi anh nhìn thấy chúng và anh nhẹ nhàng kéo nàng vào vòng tay mình lần nữa.

- Làm sao anh có thể tha thứ cho em, Anthony?

- Em đã tha thứ cho anh, không phải sao?

- Nhưng anh không có lỗi!

- Suỵt, em yêu. Giờ nó đâu còn quan trọng, phải không? Em vẫn là người phụ nữ anh muốn kể từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em - lom khom cúi nhìn trộm vào phòng khiêu vũ nhà Crandal và cho anh thấy cặp mông nhỏ bé ngọt ngào của em.

- Anthony!

Tiếng cười của anh sâu và trầm khi anh siết chặt đôi tay quanh nàng để nàng không thể đánh anh.

- Đúng thế, đó là sự thật em à. Anh đã hoàn toàn bị chinh phục.

- Anh đã là một kẻ chơi bời!

- Anh vẫn thế - anh đảm bảo với nàng - Em sẽ không muốn anh trở thành một kẻ đứng đắn cử xử có đạo đức, đúng không? Em sẽ không thích làm tình chỉ trong bóng tối, mặc quần áo thích hợp để không có phần nào của làn da chạm vào nhau ngoại trừ những gì cần - Ối da!

Nàng nhéo anh.

- Anh không phải đang trêu em đâu, vợ à - Anh cười - Đó là kiểu mà Warton có thể làm tình cùng em. Dĩ nhiên, hắn ta sẽ chết vì nó....thôi thôi, đừng nhéo anh nữa.

- Vậy hãy nói nghiêm túc đi.

- Nhưng anh nghiêm túc mà, nghiêm túc nhất ấy chứ.

Những ngón tay của anh trượt vào tóc nàng, làm rơi ra những chiếc kẹp tóc theo cách này hay cách khác, trong khi mắt anh vẫn khóa chặt mắt nàng.

- Em đã là của anh ngay đêm đầu tiên đó, gặp anh trong ánh trăng. Em đã cướp mất hơi thở của anh. Em có biết sau đó anh đã muốn yêu em nhiều đến thế nào không, ngay trong khu vườn của nhà Crandall đó? Em đã cảm thấy gì không, cưng?

- Em- Em hối tiếc vì em không thể có được anh.

- Thật chứ? - anh hỏi dịu dàng, ngón tay cái của anh ve vuốt má nàng, môi anh chỉ chạm nhẹ vào môi nàng - Giờ em có muốn anh không?

- Em luôn luôn muốn có anh, Anthony - nàng thì thầm, tay nàng quấn quanh cổ anh - Em đã không muốn thế. Em đã sợ là em không bao giờ có thể tin anh.

- Giờ em có tin anh không?

- Em phải tin. Em yêu anh - thậm chí nếu anh không-

Anh đặt một ngón tay lên môi nàng.

- Ôi, cô bé xinh đẹp ngốc nghếch của anh. Em không đọc hết tin nhắn của anh trai anh sao? Cả gia đình anh đều biết anh yêu em đến mất trí mà anh không hề nói với họ. Tại sao em không hiểu?

- Anh có thế sao? - Nàng thở dốc.

- Anh có phải để em tròng dây xích quanh cổ anh nếu anh không thế không?

- Nhưng tại sao anh không nói với em?

- Em đã không muốn lấy anh, cưng à - anh nhắc nàng nhớ - Anh thực sự đã phải trói tay em lại. Và kể cả khi em đã đồng ý, em làm mọi thứ có thể để giữ khoảng cách giữa chúng ta. Em sẽ tin anh nếu anh nói là anh yêu em chứ? Roslynn, chứ anh cưới em vì gì khác nữa?

- Nhưng-

Không có chữ nhưng nào nữa. Nàng hôn anh, và hôn anh lần nữa, trái tim nàng gần như nổ tung với niềm sung sướng.

- Ôi, Anthony, em quá vui sướng là anh đã làm thế. Và em sẽ không bao giờ, có khi nào cư xử như đồ ngốc như thế lần nữa, em thề-

Anh nói với nàng, giữa những nụ hôn.

- Em có thể cư xử như đồ ngốc ...bất cứ khi nào em muốn...miễn là em không ngừng yêu anh.

- Em không thể, kể cả khi em muốn thế. Anh thì sao?

- Không bao giờ, em yêu. Em có thể tin chắc điều đó.

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?