Gửi bài:

Chương 43

Dường như mọi thứ đều đang hợp sức với nhau chống lại Roslynn mỗi khi nàng muốn nói chuyện riêng với Anthony, bao gồm cả bản thân nàng. Nàng đã chìm vào giấc ngủ một cách hạnh phúc sau khi họ làm tình đêm đó, và tới sáng hôm sau thì Anthony đã đánh thức nàng dậy để đơn giản nói cho nàng biết rằng George đã rời đi và nàng có thể về lại phòng mình. Chỉ có thế, cứ như thể đêm đó chưa bao giờ có.

Và khi nàng chuẩn bị cầm chân anh lại, bụng nàng sôi lên và nàng chạy về phòng đúng lúc đó. Tiếp theo là đám cưới và buổi tiệc trưa sau đó chiếm gần hết buổi chiều. Nhưng Anthony không về nhà cùng nàng. Anh đã đi cùng anh trai để chơi bời trong đêm cuối, và Roslynn trải qua một đêm trằn trọc tự hỏi họ làm gì, bởi vì không ai trong số họ về nhà cho tới những giờ rạng sáng.

Và sáng nay thì nàng còn cuống cuồng trèo ra khỏi giường để đi xe tới cảng chứng kiến cảnh tàu Thiểu Nữ Anne khởi hành, dịp mà cả gia đình đều có mặt. Nàng lúc này đang đứng sang một bên cùng Jeremy trong khi anh em của James mỗi người đều ôm và chúc anh lên đường thuận lợi. Chính nàng cũng đã hôn tạm biệt anh, một cái hôn ngắn, với sự chú ý từ khoảng cách gần của Anthony, còn James thì không thể kìm được lời trêu chọc.

- Chắc là cháu sẽ nhớ cha nhiều lắm nhỉ, Jeremy?

Cậu bé cười với nàng.

- Quỷ thật, ông ấy không có đi lâu đến vậy đâu. Và cháu ngờ là không biết cháu có thời gian nhớ ông ấy không nữa. Ông ấy để lại luật lệ, cô biết không. Cháu chắc tự chôn mình trong việc học hành mất, và cháu không được quậy- à, tức là, cháu phải tránh xa các rắc rối, không làm chú Tony phiền lòng, và cả cô nữa, tất nhiên, và làm cho ông ấy tự hào.

- Cô tin là cháu sẽ làm được - Roslynn cố gắng mỉm cười, nhưng những mùi bốc ra từ cầu tàu đang nhấn chìm nàng.

Nàng phải vào lại xe ngựa trước khi tự mình làm mình mất mặt.

- Cô nghĩ là đã tới lượt cháu tạm biệt bố cháu, cậu bé.

Jeremy bị nghiền nát không chỉ bởi James mà còn cả Conrad nữa, và phải lắng nghe một danh sách dài dằng dặc những việc ĐƯỢC và KHÔNG ĐƯỢC làm từ vị thuyền phó một. Và cậu ta được giải thoát bởi thủy triều. Nó không chờ đợi, và cả hai người đàn ông phải lên tàu.

James có thể trách móc Anthony vì cái dư vị rượu chè làm anh gần như quên mất một chuyện. Anh gọi Jeremy lên chỗ ván cầu và đưa cho cậu một mảnh giấy.

- Chuyển cho cô Roslynn của con cái này, nhưng chọn lúc Tony không có bên cạnh ấy.
Jeremy đút túi mảnh giấy.

- Nó không phải một bức thư tình đâu, phải không cha?

- Một bức thư tình hả? - James khịt mũi - Ra khỏi đây đi, chó con. Và thấy -

- Con biết, con biết mà - Jeremy giơ tay chịu thua, cười phá lên - Con sẽ không làm điều gì mà cha không làm.

Cậu quay bước ra khỏi ván cầu trước khi James có thể quở trách cậu vì lời nói láo xược đó. Nhưng cậu mỉm cười khi cậu quay đi, và đối mặt ngay với Conrad.

- Chuyện đó là gì thế?

James nhún vai, nhận ra Connie đã thấy anh chuyền đi mảnh giấy.

- Tôi đã quyết định nhúng một tay vào. Với cái tốc độ mà Tony đang đi, chú ta nhất định là cứ mãi loạng choạng thôi.

- Tôi đã nghĩ là anh sẽ không can thiệp chứ - Connie nhắc anh.

- Ồ, chú ta là em trai tôi, đúng không? Cho dù tôi không biết tại sao tôi bực mình sau cái mánh bẩn thỉu chú ta chơi tôi tối hôm qua.

Nhìn thấy Connie nhướn mày, anh cười, bất chấp tiếng rộn lên trong đầu mình.

- Thì chú ta đã đảm bảo là tôi sẽ cảm thấy khốn khổ ngày hôm nay như kẻ bỏ đi, thằng em khốn nạn đó.

- Nhưng anh đã quen với nó rồi, tất nhiên phải không ?

- Đương nhiên. Lúc này thì không thể nào để thằng nhóc đó hạ gục tôi được, đúng không ? Nhưng Connie, anh sẽ phải thấy chúng ta lên đường thôi. Tôi sợ là tôi đã xoay sở hết mức rồi. Hãy báo cáo cho tôi trong cabin sau khi chúng ta lên đường.

Một giờ sau, Connie đổ ra một đoạn rượu whisky lúa mạch đen từ trong khoang nhỏ được trang bị chu đáo ở cabin thuyền trưởng và tới ngồi với James ở bàn của anh.

- Anh sẽ không lo lắng gì nhiều cho thằng bé, phải không ?

- Thằng ranh đó hả ?

James lắc đầu, khẽ nhăn mặt khi cơn đau đầu quay lại, và hớp thêm một ngụm tonic Connie đã gửi tới từ dưới bếp.

- Tony sẽ coi sóc sao cho nó không vướng vào bất cứ chuyện dại dột nghiêm trọng nào. Nếu có ai lo lắng cho nó, chính là anh. Anh nên có một đứa con của riêng mình, Connie.

- Có thể tôi có. Chỉ là tôi chưa tìm thấy đứa nào như anh tìm được thằng nhóc của anh. Bản thân anh còn có thể vậy nhiều hơn, chỉ là anh không biết thôi.

- Chúa nhân từ, một đứa là đủ rồi- James đáp lại trong niềm kinh hoàng giả tạo, nhận lại một tràng cười từ bạn mình - Giờ thì anh có gì để báo cáo không ? Có bao nhiêu thủy thủ cũ lên đường chuyến này ?

- Mười tám. Và không có vấn đề gì với việc lấp những chỗ trống, ngoại trừ người quản lý neo buồm, như tôi đã nói trước với anh.

- Vậy chúng ta ra khơi mà thiếu chân đó hả ? Vậy là anh sẽ phải vất vả hơn nhiều đấy, Connie ?

- Ừ, nếu tôi đã không tìm thấy người đàn ông hôm qua, hay hơn thế nữa, nếu ông ta đã không tự nguyện. Ông ta và người em trai, đã muốn đăng ký lên thuyền như hai hành khách. Khi tôi nói rằng tàu Thiếu Nữ Anne không chở khách, ông ta đề nghị làm việc trên đường về. Một người đàn ông Scot kiên trì hơn bất kỳ người nào tôi biết.

- Một người Scot ? Cứ như tôi còn chưa có đủ chuyện với họ ấy. Tôi thấy vui mừng một cách quỷ quái với tổ tiên Scot của anh còn hơn cả việc anh không nhớ tới họ, Connie. Giữa chuyện truy đuổi gã anh họ của Quý cô Roslynn và chạm mặt cái con bé láu cá cùng thằng cha đi cùng cô ta-

- Tôi nghĩ anh đã quên chuyện đó rồi chứ.

Câu trả lời của James là một cái quắc mắt cau có.

- Làm sao anh biết cái tên người Scot này biết rành về neo buồm?

- Tôi đã thử tài hắn rồi. Tôi nói chắc là hắn đã làm chuyện này trước đó. Và hắn cũng nói là đã đi tàu rồi, với vai trò lái tàu, thợ mộc trên tàu, và quản lý neo buồm.

- Nếu đúng vậy, hắn sẽ có ích đấy. Rất tốt. Còn gì nữa không?

- Johnny vừa cưới vợ.

- Johnny? Johnny, cái thằng nhóc phục vụ cabin của tôi hả? - Mắt James mở to - Chúa nhân từ, nó mới 15 tuổi! Nó nghĩ nó đang làm cái quái quỷ gì chứ?

Connie nhún vai.

- Nó nói nó yêu rồi và không thể chịu đựng được chuyện để lại người phụ nữ bé nhỏ ấy.
Người phụ nữ bé nhỏ? - James cười nhếch mép - Cái thằng ngốc tự mãn ấy cần một bà mẹ, chứ không phải một cô vợ.

Đầu anh lại như bị dộng vào lần nữa, và anh nốc hết chỗ tonic còn lại.

- Tôi đã kiếm cho anh thằng bé phục vụ cabin khác, em trai của MacDonell-

Rượu tonic phun ngang qua cái bàn của James.

- Ai cơ? - Anh nghẹn lại.

- Chết tiệt, James, anh bị sao vậy?

- Anh nói là MacDonell? Có phải tên ông ta là Ian không?

- Phải - Giờ thì mắt Connie lóe lên - Chúa ơi, ông ta không phải là gã đàn ông ở quán rượu chứ?

James vẩy tay trước câu hỏi đó.

- Anh có nhìn kỹ đứa em trai không?

- Giờ mới nghĩ tới, không hề. Nó là một thằng nhóc nhỏ con, dù vậy, lại yên lặng, nấp sau áo của anh mình. Tôi không có nhiều lựa chọn cho việc chỉ định nó vào vị trí nào, với chuyện Johnny chỉ cho tôi biết trước có hai ngày chuyện thằng nhóc sẽ ở lại Anh. Nhưng anh không định nghĩ là-

- Nhưng tôi nghĩ thế.

Và James đột nhiên phá ra cười.

- Ôi Chúa, Connie, điều này thật vô giá. Tôi đã trở lại tìm kiếm con bé đó, anh biết không, nhưng cô ta và gã người Scot đã biến mất. Giờ thì cô ta bỗng nhiên rơi ngay vào lòng tôi.

Connie lẩm bẩm.

- Tốt thôi, tôi có thể thấy là anh sẽ có một chuyến đi vui vẻ.

- Anh có thể tin chắc thế - Nụ cười toe toét của James trông rõ ràng là quỷ quái - Nhưng chúng ta sẽ không lột bỏ lớp ngụy trang của cô ta ngay. Tôi muốn đùa với cô ta một chút trước đã.

- Anh biết đấy, anh có thể nhầm lẫn. Có thể cuối cùng cô ta lại là một cậu bé thì sao.

- Tôi nghi ngờ chuyện đó - James đáp lời - Nhưng tôi sẽ tìm ra khi cô ta bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.

Và khi Thiếu nữ Anne bỏ lại nước Anh sau lưng, James suy ngẫm về những nhiệm vụ đó là làm cách nào mà anh sẽ thêm thắt vào chúng trong những tuần tới. Thực sự đây sẽ là một chuyến đi thú vị.

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?