Gửi bài:

Chương 41

Chương 41

Một chút trà loãng và bánh mì nướng, như Nettie cứ nài nỉ, không phải là một bữa sáng ngon miệng, nhưng tốt hơn nhiều sô cô la nóng và bánh ngọt đã khiến cho Roslynn phải bay tới chiếc chậu rửa sáng sớm nay. Nàng đã nghi ngờ tình trạng của mình trong tuần vừa rồi, sau khi chu kỳ hàng tháng của nàng tới muộn. Nàng biết chắc chắn vào ba ngày trước, khi chứng buồn nôn kinh khủng nhất đã bắt đầu tới vào buổi sáng, và chỉ biến mất khi trưa tới.

Mỗi ngày nó lại trở nên tệ hơn chút nữa. Sáng nay nàng đã phải ngồi bên chậu rửa gần một giờ, tống hết sạch mọi thứ trong dạ dày của nàng ra. Nàng nghĩ tới chuyện ngày mai sẽ như thế nào mà phát sợ, và sáng ngày mai là lễ cưới của Frances. Nàng không chắc nổi nàng có thể nào tham dự nó được không, thêm một điều nữa làm nàng tuyệt vọng hơn vào lúc này, khi nàng đáng lẽ không nên có tâm trạng nào khác ngoài chuyện vui mừng khôn xiết với tin vui của mình.

Bụng nàng vẫn chưa hoàn toàn ổn, kể cả với mẩu bánh mì lạt mà nàng đã nhấm. Thật khó để nàng nhớ rằng, khi cân nhắc tới những gì nàng đang cảm thấy, rằng đứa trẻ này là cái nàng muốn hơn bất cứ thứ gì. Tại sao nàng lại không thể là một trong những người phụ nữ may mắn những người không phải chịu đựng lấy chuyện ốm vặt buổi sáng lấy một ngày cơ chứ? Và chuyện đó bắt đầu quá sớm!

Tại sao, nàng đã thực hiện cái thỏa thuận đáng hổ thẹn của nàng với Anthony mới hai tuần trước. Và nàng đã nghi ngờ là nàng mang thai một tuần sau đó, điều đó nói với nàng một cách hiển nhiên là nàng chẳng cần phải có cái thỏa thuận đó chút nào, rằng nàng rất có khả năng đã thụ thai ngay lần đầu tiên họ làm tình.

Roslynn nhẹ ngàng đặt chiếc cốc trà xuống chiếc bàn cạnh cái ghế dài nàng đang ngồi tựa trên. Chuyển động quá mức, khi nàng phát hiện ra nỗi kinh hoàng của nàng buổi sáng hôm đó khi Anthony làm tình với nàng, bắt đầu làm bụng nàng cuộn lên. Sự tập trung cao độ đã làm nàng có thể không xấu hổ với bản thân và phải tự mình thú nhận ngay sau đó. Và nàng một cách ích kỷ đã tới với anh thêm hai đêm nữa mà không nói cho anh biết sự thực.

Nhưng nàng không thể trì hoãn nó thêm nữa. Sáng nay nàng chỉ vừa kịp chuồn ra khỏi phòng anh trước khi anh thức dậy và gọi nàng quay lại giường. Và chứng buồn nôn trở nên tệ hơn, nàng không có cách nào trải qua việc làm tình buổi sáng thêm được nữa.
Nàng phải nói với anh trước khi anh tự mình tìm ra và biết rằng nàng đang lờ đi thỏa thuận của họ.

Quỷ tha ma bắt, sao mà nàng ghét cái thỏa thuận chết dẫm đó đến thế.
Anthony đã là con người say đắm đáng ngạc nhiên hai tuần cuối này, ít nhất là trên giường anh. Anh yêu nàng thường xuyên tới nỗi nàng biết rất rõ là anh chẳng còn thời gian đâu mà tằng tịu được với người đàn bà nào khác, rằng nàng có anh cho riêng mình nàng.

Cứ như thế mỗi đêm đều là đêm tân hôn của nàng vậy, với tất cả niềm đam mê và sự dịu dàng anh có thể tạo ra, và nàng có thể nhận.

Nhưng bên ngoài phòng ngủ anh là một người đàn ông khác hoàn toàn, không lãnh đạm thì cũng lạnh lùng và mỉa mai, nhưng không bao giờ dễ chịu. Và Roslynn biết điều này chỉ có thể trách cái thỏa thuận đó, cách anh để nàng biết rằng nỗi chán ghét của anh với những điều khoản không hề giảm đi. Và giờ thì nó cũng qua rồi. Nhưng nàng không muốn nó qua.

Quỷ thật, nàng đã mắc phải cái bệnh " nghiện " Anthony mất rồi, nhưng bởi cái quyết định ngu ngốc của nàng, nàng sắp mất anh.Tạm thời, nàng đã nói thế. Hai tuần ngắn ngủi chắc chắn là tạm thời rồi.

- Em muốn gặp anh?

Anh đã không gõ cửa, mà đi thẳng vào. Anh đã không vào phòng này kể từ cái đêm nàng giả vờ bị khó ở. Bây giờ chẳng phải giả vờ nữa. Anthony liếc nhanh qua những đồ nội thất mới trước khi đôi mắt xanh cobalt của anh dừng lại chỗ nàng. Roslynn có thể cảm thấy sự lo lắng của nàng cuộn trào trong bụng.

- Em sắp sinh con - nàng thốt ra.

Anh đứng trước nàng, hai tay anh đút trong túi. Nét mặt anh không hề thay đổi. Đó mới là điều tệ nhất. Ít nhất anh cũng có thể thể hiện chút gì đó hài lòng về đứa trẻ. Nếu không thể, thì là khó chịu. Ngay lúc này nàng có thể chào mừng cả sự khó chịu. Nàng có thể chào mừng sự tức giận anh đã thể hiện cái đêm nàng đưa cho anh những điều kiện của nàng.

- Mừng cho em - anh nói với giọng dịu dàng nhất - Vậy là sự tạm trú của em ở phòng anh kết thúc.

- Vâng. Trừ khi-

- Trừ khi? - anh cố ý chen ngang - không đời nào anh lại phá vỡ những quy tắc của em, cưng.

Nàng cắn môi để ngăn mình khỏi nguyền rủa những quy tắc đó trước sự có mặt của anh. Nàng không biết những gì nàng đã bắt đầu nói trước khi anh cắt ngang. Nhưng anh rõ ràng là không muốn nghe. Và nàng đã hi vọng, cầu nguyện, rằng anh sẽ khăng khăng rằng nàng nên quên cái thỏa thuận của họ đi, rằng anh sẽ yêu cầu nàng chuyển về phòng anh mãi mãi.

Anh sẽ không làm thế. Có phải anh đã không còn quan tâm nữa? Nàng quay đi về phía cửa sổ, giọng nàng buồn bã và thiểu sinh khí trong khi đáng lẽ nó phải đầy sung sướng, nếu cân nhắc tới chủ để đang được nói.

- Em sẽ cần một phòng trẻ.

- James sẽ đi trong vài ngày tới. Em có thể lấy phòng của anh ấy.

Nàng đã cho anh một dịp tốt. Anh có thể gợi ý chính phòng này. Chắc chắn nó tiện hơn, thẳng với phòng anh. Nàng tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

- Đây cũng là con anh, Anthony. Anh có sở thích gì về màu sắc - hay gì đó ?

- Bất cứ điều gì làm em hài lòng, em yêu. Tiện thể, anh sẽ không ăn tối ở nhà tối nay. Bọn anh sẽ kỷ niệm đêm độc thân cuối của George tại câu lạc bộ.

Việc anh đột ngột thay đổi chủ đề làm nàng đau đớn. Rõ ràng anh không có thích thú gì với đứa trẻ, cũng như với nàng, vì anh quay đi mà không nói lời nào.

Bên ngoài căn phòng, nắm đấm của Anthony dộng vào tường. Bên trong, nước mắt tuôn đầy trên hai má Roslynn. Nàng giật nảy mình vì tiếng động nhưng không nghĩ gì về nó. Nàng chưa bao giờ cảm thấy khốn khổ đển thế trong cuộc đời nàng, và tất cả là lỗi của nàng. Thậm chí nàng còn không nhớ nguyên nhân cho cái thỏa thuận ngu ngốc đó nữa.
Ôi, đúng thế. Nàng đã sợ nàng sẽ yêu Anthony với sự thân thuộc lâu dài.

Được rồi, có phải đã quá muộn phải không ? Nettie đã đúng.

- Có phải tin tức mà chú đang trông chờ không?

Anthony quay lại để thấy James đang đứng ngoài phòng anh.

- Đúng vậy.

- Vậy, anh cho rằng, sách lược không có hiệu quả?

- Mẹ kiếp, James. Hai ngày từ hôm nay sẽ không đủ sớm tý nào!

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?