Gửi bài:

Chương 33

Chương 33

Bước qua cánh cửa đôi lớn của phòng khiêu vũ hoành tráng của Edward Malory hai đêm sau sự đào ngũ của Frances về phe kẻ thù, Roslynn đã nghĩ vậy về cuộc đoàn tụ của cô ấy với Amherst, Roslynn khựng lại một lúc, kéo theo chuyện cả hai người hộ tống nàng cũng phải dừng lại.

Rất nhiều chiếc xe ngựa đỗ trước biệt thự nhà Malory đã cho thấy gì đó, nhưng kể cả vậy, họ cũng đã không thể nào được giải thích trước về gần hai trăm khách mời tụ tập trong căn phòng lớn trước mặt nàng.

- Em đã nghĩ đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ giữa gia đình và bạn bè - Roslynn bình phẩm với Anthony, không thể giữ được sự cứng rắn trong giọng nói của nàng hơn nữa.

Sau tất cả, bữa tiệc này là dành cho họ. Nàng đáng lẽ phải được cảnh báo trước.

- "Không có gì to lớn lắm", em nhớ từng lời của anh trai anh nói mà.

- Thực sự thì, đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ trong những thú vui của Charlotte thôi.

- Và em cho rằng tất cả những người này đều là bạn của anh?

- Anh ghét phải làm em vỡ mộng, em yêu, nhưng anh không nổi tiếng thế đâu - Anthony cười lục khục - Khi anh chàng Eddie nói tới bạn bè của gia đình, anh tin là anh ấy muốn nói tới bạn bè của mỗi một thành viên trong gia đình, hay có vẻ là thế. Em ăn mặc thích hợp rồi.

Nàng không lo lắng về chuyện nàng ăn mặc ra sao. Chiếc váy dạ hội màu xanh rêu bằng tơ, với đường viền đen trên những dải sa tanh vòng quanh mép tay áo, cổ áo xẻ sâu, và đường viền chiết eo cao, chắc chắn thích hợp với mọi kiểu vũ hội, và vũ hội này chắc chắn là một trong số đó.

Găng tay buổi tối màu đen và giầy sa tanh mềm hoàn tất bộ trang phục, nhưng chính những viên kim cương, đeo trên tai, cổ, cổ tay, và vài ngón tay, là điều làm nàng nghĩ nàng ăn vận hoàn hảo, kể cả có phải xuất hiện trước hoàng tử Regent đi nữa.

Nàng không nói thêm gì. Anthony thực ra thì không phải đang chú ý tới nàng, anh chậm rãi đảo mắt khắp căn phòng, điều khiến cho nàng có một phút để nhìn anh, chỉ một lúc thôi. Nàng bắt mình phải nhìn đi chỗ khác, khép chặt răng.

Đến cùng với Anthony và James, hai người đàn ông đẹp trai nhất London, nàng đáng lẽ nên tự hào không kể xiết, và sẽ là thế nếu nàng đã cân nhắc tới chuyện đó. Nhưng điều duy nhất có trong tâm trí Roslynn là làm thế nào nàng có thể thoát khỏi sự giám sát của chồng nàng sớm. Sau chuyến đi không thể chịu đựng nổi tới đây, nàng bắt buộc phải ngồi cạnh anh trong xe ngựa, lúc này nàng đang có một đống lo lắng muốn la lên.

Chuyến đi đáng lẽ không tệ tới mức đó, những chiếc ghế chắc chắn là đủ rộng, nhưng Anthony đã cố ý kéo nàng lại gần, vòng một cánh tay cứng ngắc quanh vai nàng, và nàng không thể làm gì khi mà James ngồi bên kia họ, yên lặng quan sát cả hai với sự hài hước không đúng chỗ của anh.

Nhưng đó chính là tại sao Anthony lại làm điều đó. Bởi vì anh biết rõ rằng nàng không thể gây chuyện ngay trước mặt anh trai anh. Nhưng đúng là địa ngục, niềm hạnh phúc như tra tấn đó, cảm thấy đùi anh cùng hơi nóng dựa vào đùi nàng, hông anh, sườn anh dựa vào quá gần.

Và cái tay đáng nguyền rủa của anh không để yên lấy một phút, nhưng ngón tay không ngừng ve vuốt cánh tay trần của nàng ở giữa cái tay áo ngắn của chiếc áo dạ hội và cái găng tay dài tới khuỷu của nàng. Và anh biết chính xác nó tác động tới nàng như thế nào.

Cho dù nàng cứng đơ như một tấm ván, nàng vẫn không ngăn nổi những tiếng thở dần trở nên gấp gáp, trái tim nàng đập liên hồi, hay là những cái gai ốc nổi lên đầy tố cáo dưới những ngón tay anh, mang tới hết cái rùng mình này tới cái rùng mình khác nói với anh những động chạm vô hại của anh có ảnh hưởng thế nào.

Chuyến đi dường như kéo dài vô tận, trong khi nó không hơn gì chuyện đi vòng qua một vài tòa nhà từ Piccadilly tới quảng trường Grosvenor, nơi Edward Malory sống cùng vợ và năm đứa con của ông. Và cho dù họ đã tới nơi và Roslynn có thể thở lại như bình thường bằng việc ngăn ra một khoảng cách giữa mình và Anthony, nàng biết rằng còn lâu nữa nàng mới có thể hoàn toàn thoát khỏi anh.

Là những vị khách danh dự của buổi tiệc, những lễ nghi xã giao buộc họ phải ở cùng nhau trong những lúc giới thiệu, và giờ thì nàng thấy chuyện đó sẽ kéo dài tới mức nào, với quá nhiều khách khứa cần gặp. Nhưng vào lúc mà nàng gặp được vị khách cuối cùng thì...

Tất cả người nhà Malory đều ở đây. Nàng thấy Regina và Nicholas đứng cùng vài đứa con của Edward, Jason và con trai của ông Derek đứng cạnh bàn giải khát, cùng với Jeremy, người đã tới sớm hơn để giúp Charlotte- cô của cậu với những công việc trang hoàng cuối cùng, nhìn vào những trang trí đó cũng có thể thấy qua chuyện tất cả những bông hoa trong vườn nhà Charlotte đã nở rộ.

Và rồi nàng nhận ra sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Bản thân họ đang bị chú ý, và nàng rên thầm, cảm thấy cánh tay của Anthony trượt quanh eo nàng tạo nên một cảnh tượng rất đáng yêu. Có phải sẽ chẳng có sự chấm dứt cho cái thái độ tùy tiện của anh đêm nay hay không?

Dường như là không, bởi anh chẳng thả nàng ra khi Edward và Charlotte xuất hiện bên cạnh họ cùng một nhóm người theo sau, và công việc giới thiệu bắt đầu.

Đoạn ngắt quãng duy nhất là khi họ phải mở màn khiêu vũ như những vị khách danh dự của bữa tiệc, và thêm một cái cớ khác để cho Anthony tiếp tục dày vò nàng với sự gần gũi của anh. Nàng đã sớm gặp được những người bạn của anh, cả một hội những tên phóng đãng kinh khủng nhất có thể tưởng tượng nổi.

Không ai trong số họ là không liếc mắt đưa tình với nàng một cách trơ tráo, tán tỉnh nàng, hay đùa cợt cùng những lời bóng gió tinh quái. Họ đang thích thú. Họ cư xử thái quá.

Và họ xoay sở để tách nàng ra khỏi Anthony với hết điệu nhảy này tới điệu khác, cho tới khi nàng cuối cùng phải nài xin một giây lát nghỉ ngơi, còn Anthony thì vẫn mất dạng.

Cuối cùng thì Roslynn cũng cảm thấy nàng có thể thư giãn và tự mình tận hưởng mọi thứ.

- Coi nào, Malory, anh có định chơi bài hay không thế? -

Quý ngài John Willhurst nói một cách cường điệu khi Anthony đứng lên khỏi bàn lần thứ ba trong vòng chưa tới một giờ.Cả hai người chơi khác căng thẳng khi Anthony đặt cả hai bàn tay của mình lên bàn và ngả người về phía Willhurst.

- Tôi duỗi chân của mình thôi, John. Nhưng nếu anh có vấn đề gì với chuyện đó, anh biết anh có thể làm gì mà.

- Khô- không hắn - John Willherst thổt ra.

Ông ta là hàng xóm của Jason và đã biết rõ từ những kinh nghiệm trong quá khứ là những cơn giận của anh em nhà Malory khi bùng nổ thế nào, ông ta đã lớn lên cùng họ. Ông đã nghĩ về cái gì cơ chứ?

- Tôi đi kiếm chút đồ uống mới cho mình.

Rồi Willhurst nhanh chóng rời khỏi bàn trong khi Anthony bắn cho những người chơi khác một cái nhìn xem xem liệu có thêm lời phản đối nào không. Không có gì thêm nữa.

Một cách bình thản, như thể anh không phải vừa mới ở trên bờ vực của việc thách đấu với một người bạn cũ của gia đình, Anthony cầm lấy đồ uống của anh và rời khỏi phòng chơi bài.

Anh dừng lại tại nơi anh đã dừng trước đó, cửa vào phòng khiêu vũ, mắt anh lia khắp đám đông cho tới khi anh tìm thấy điều gì kéo anh lại đây hết lần này tới lần khác.

Quỷ tha ma bắt nàng đi, anh thậm chí chẳng thể chơi nổi một ván bài đơn giản khi Roslynn ở trong phạm vi gần như thế. Chỉ việc biết được nàng ở gần vậy thôi, nhưng lại ở nơi anh không thể để mắt tới nàng, hủy hoại hết khả năng tập trung của anh, nhiều tới mức anh đã thua gần một ngàn bảng.

Không hay chút nào.

Anh không thể ở gần như thế mà không chạm vào nàng, nhưng anh cũng không thể tránh xa khỏi nàng được.

Bên kia căn phòng, Conrad Sharp huých vào sườn James.

- Chú ta quay lại rồi kìa.

James liếc về hướng Conrad đã chỉ và cười thầm khi thấy Anthony nhăn nhó với vợ mình khi nàng đang quay cuồng trên sàn khiêu vũ.

- Một gương mặt thì đáng cả ngàn lời, đúng chứ. Tôi có thể nói em trai yêu quý của tôi không phải đang hạnh phúc chút nào.

- Anh có thể cứu vãn tình thế nếu có một cuộc nói chuyện nhỏ với quý cô đó và làm cô ấy hiểu ra sự thực.

- Tôi cho rằng tôi có thể.

- Nhưng anh sẽ không làm?

- Và làm mọi chuyện dễ dàng hơn cho Tony sao? Thôi nào, Connie. Nhìn chú ta tự mình loay hoay vượt qua chuyện này thì vui hơn chứ. Chú ta đã bị hắt hủi thế bao giờ đâu. Chắc chắn chú ta có thể đào được cái lỗ sâu hơn trước khi chú ta phải cúi đầu.

- Nếu như chú ta có cúi đầu.

- Niềm tin của anh đâu rồi, anh bạn? Người nhà Malory luôn luôn chiến thắng vào lúc cuối - Nói tới đây James cười lục khục - Bên cạnh đó, cô ấy đang dần yếu thế hơn, nếu như anh không để ý tới. Cô ấy cũng không thể ngăn mắt mình thôi tìm kiếm chú ta khắp căn phòng. Nếu như có người phụ nữ nào đang day dứt, đó hẳn phải là quý cô Roslynn.

- Chỉ là cô ấy không biết chuyện đó, tôi cho là thế?

- Khá đúng.

- Và cả hai người đang cười chuyện gì vậy? - Regina hỏi khi cô và Nicholas nhập hội với họ.

James trao cho cô một cái ôm nhẹ.

- Những điểm yếu của đàn ông, cháu yêu. Thỉnh thoảng chúng ta có thể là những thằng đần.

- Tự nói mình ấy, ông già - Nicholas đốp lại.

- Thực sự thì ta cũng tính cả mình đấy chứ - James đáp lại, lời châm biếm đi từ miệng anh khi ánh mắt anh di chuyển tới đứa cháu rể - Nhưng chú mày là một trường hợp hàng đầu.

- Cừ thật - Regian thở dài cáu giận, liếc nhìn lại
cả hai trước khi cô phớt lờ họ để móc cánh tay mình quanh khuỷu tay của Conrad.

- Connie, chú có thể cứu cháu bằng một điệu vũ chứ? Cháu mệt với chuyện bị vấy đầy máu bởi sự chém giết nhau của hai người họ lắm rồi.

- Rất vui, sóc nhỏ - Connie cười.

James khụt khịt khi anh nhìn cả hai xoay đi.

- Nó nói điều đó khá rõ ràng, phải không ?

- Ông không biết tới một nửa những chuyện đó đâu - Nicholas càu nhàu với bản thân mình hơn - Cứ cố gắng ngủ trên ghế sofa khi ông có một người vợ tức giận mình.

James không thể ngăn được. Anh phá ra một tràng cười.

- Chúa ơi, chú mày cũng vậy hả ? Đáng giá đấy, cậu nhóc. Chết tiệt ta đi nếu không phải thế. Và cái chú mày vừa nói đáng để-

- Tôi không tha thứ cho ông đâu, chính vậy - Nicholas nhăn nhó trước sự thích thú với cái giá anh phải trả - Và cô ấy biết rõ điều đó. Mỗi lần ông và tôi cãi cọ, cô ấy trút mọi chuyện lên tôi sau đó. Dù sao thì, lúc quỷ quái nào ông sẽ rời khỏi London đây ?

- Úi chà, nhưng điều đó lại trở thành nguồn của sự đam mê còn gì - James tiếp tục cười - Nếu điều đó làm chú mày ngủ trên sofa, cậu bé, ta có thể không bao giờ rời đây.

- Ông thật nhẫn tâm, Malory.

- Ta thích nghĩ như thế. Nếu có an ủi được chút gì, ta đã tha thứ cho chú mày từ lâu rồi.

- Hào hiệp làm sao, khi ông có lỗi tất cả khi là người gây ra mọi chuyện hả. Tất cả những gì tôi làm là đánh bại ông trên biển-

- Và quăng ta vào tù - James đáp lại, không còn thấy vui nữa.

- Ha ! Đó là sau khi ông đẩy tôi vào giường mình để phục hồi sau trận đòn của ông, gần như khiến cho tôi lỡ mất lễ cưới của chính mình đó chứ.

- Cái mà chú mày phải được kéo lê tới - James chỉ ra một cách chua cay.

- Đúng là lời nói dối tởm lợm mà !

- Thật không ? Được rồi, chú mày không thể nào chối được việc anh em ta đã phải có chút can thiệp vào chuyện kéo chú mày trở lại đây. Có phải ta nên ở đó vào cái lúc-

- Nhưng ông đã ở đó, ông già- lén lút quanh các con đường cố gắng mai phục tôi.

- Lén lút ! Lén lút hả ? - James quát ầm ầm.

Nicholas rên rỉ.

- Giờ thì ông vừa làm chuyện đó với cái tiếng quát tháo của mình rồi đấy.

James nhìn theo ánh mắt Nicholas để thấy Regina không còn đang khiêu vũ nữa. Cô đang đứng giữa sàn khiêu vũ nhìn hai người đàn ông không hề hài lòng chút nào, với Connie đứng cạnh cô, cố gắng trông như thể anh ta cũng không hề nghe họ lên giọng với nhau.

- Ta tin rằng ta có thể dùng thêm cốc nữa - James nói bất ngờ, cười lục khục - Cứ thưởng thức cái ghế sofa của mình nhé, cậu bé.

Và anh rời bỏ Nicholas để tới bàn giải khát. Trên đường ngang qua chỗ Anthony, anh không thể kìm được chuyện bình phẩm.

- Chú và Montieth phải trao đổi ý kiến với nhau đi, em trai. Cậu ta cũng đang chịu đựng chứng bệnh như chú, biết không hả.

- Đúng thế hả? - Anthony đưa mắt khắp phòng cho tới khi mắt anh gặp Nicholas.

Anh thêm vào một cách khô khan.

- Nếu đúng thế, cậu ta rõ ràng đã tìm ra cách để sửa chữa nó.

James cười, nhìn thấy Nicholas hôn vợ mình không thèm đếm xỉa một cách trắng trợn tới đám khán giả họ đang thu hút.

- Chết tiệt nếu cậu ta không đạt được chuyện gì từ đó. Regan không thể mắng nhiếc gì cậu ta nếu nó không thể để môi mình thoát ra.

Nhưng Anthony chẳng còn ở đó để nghe nhận xét này. Anh đã nghe thêm lần nữa, và một trong rất nhiều lần, tiếng cười phát ra từ họng Roslynn mà câu nói hóm hỉnh nào đó của anh chàng đi cùng nàng hiện giờ thốt ra.

Đi len lỏi qua đám đông những người khiêu vũ cho tới khi anh đến bên cặp đôi, anh đập vào vai Justin Warton không hề nhẹ nhàng gì, khiến họ ngưng lại đột ngột.

- Có gì không ổn sao, Malory? - Justin hỏi một cách thận trọng, cảm thấy sự đe dọa ngầm của thái độ và biểu hiện của Anthony.

- Không hẳn - Anthony mỉm cười cương quyết, nhưng tay anh đưa ra kéo Roslynn khi nàng bắt đầu lẩn đi chỗ khác - Chỉ là lấy lại những gì của tôi thôi.

Và với một cái gật đầu cộc lốc, anh xoay vợ mình trong điệu valse vẫn đang tiếp diễn.

- Vui vẻ chứ, em yêu?

- Vui chứ - Roslynn đốp lại, vẫn ngoảnh đi không nhìn vào mắt anh. Dấu hiệu duy nhất cho thấy lời ám chỉ đã đánh trúng đích là cái siết nhẹ của những ngón tay anh trên eo nàng.

- Vậy chúng ta về nhé?

- Không - nàng nói quá nhanh.

- Nhưng nếu em không thấy vui...

- Em-đang-thấy-vui - nàng rít lên.

Anh mỉm cười nhìn xuống nàng, nhìn thấy mắt nàng đảo khắp căn phòng, tới bất cứ nơi đâu trừ anh. Anh kéo nàng lại gần hơn, và thấy mạch nàng đập nhanh hơn ở cổ, và tự hỏi nàng sẽ làm gì nếu anh dùng chiến thuật như của Montieth. Anh hỏi nàng:

- Em sẽ làm gì, em yêu, nếu anh kết thúc điệu nhảy này bằng một cái hôn?

- Cái gì cơ?

Anh thấy mắt nàng nhanh chóng quay trở lại phía anh hiện giờ.

- Điều đó làm em hoảng loạn, phải không? Tại sao vậy?

- Em không hoảng loạn.

- A, giọng Scot của em, một dấu hiệu chắc chắn của-

- Anh có im đi không! - nàng rít lên, lời trêu chọc của anh cũng làm nàng cảnh giác, nàng lỡ một nhịp trong điệu nhảy.
Anthony khẽ cười và quyết định không gây trở ngại cho nàng lúc này. Bắt đầu chuyện gì đó trong một phòng khiêu vũ không chỉ là một sở thích tồi mà còn chẳng đưa anh tới đâu cả.

Chú ý vào gia tài kim cương lấp lánh trên người nàng theo mỗi bước quay về phía ánh sáng, anh nói với giọng bâng quơ.

- Một người đàn ông phải cho một người phụ nữ đã có tất cả mọi thứ điều gì bây giờ?

- Điều gì không thể mua được - Roslynn đáp trả một cách lơ đãng, vì nàng vẫn còn đang bận nghĩ về chuyện gì có thể xảy ra khi điệu vũ này kết thúc.

- Trái tim anh ấy, chẳng hạn?

- Có thể- không- em muốn nói- nàng lắp bắp một lúc, ngước lên nhìn anh, giọng nàng cay đắng khi nàng tiếp tục - Em không muốn trái tim anh, không còn muốn nữa.

Một tay vén những lọn tóc quăn trên thái dương nàng, anh khẽ hỏi:

- Vậy nếu nó đã là của em rồi thì sao?

Trong một thoáng, Roslynn đánh mất bản thân mình trong đôi mắt xanh sống động tình cảm của anh. Nàng thực sự bị cuốn về gần hơn với anh, gần như đã trao cho anh đôi môi nàng, không nghĩ tới căn phòng đông đúc và những gì ngăn cách họ.

Nhưng nàng sực tỉnh với một hơi thở và lùi lại, nhìn chằm chằm anh lần nữa. Tức giận với bản thân, nàng nói:

- Nếu trái tim anh là của em, vậy em có thể làm gì với nó như em muốn, và em sẽ chọn việc cắt nó thành từng mảnh nhỏ trước khi em trả nó lại.

- Cô nàng nhẫn tâm.

- Không hẳn - nàng mỉm cười châm biếm, làm anh thích thú cho dù nàng không biết chuyện đó.

- Trái tim anh nằm ở nơi nó có bổn phận phải ở, và đó cũng là nơi nó đang ở.

Với câu nói đó, nàng thình lình giật mạnh khỏi vòng ôm nới lỏng của Anthony và hối hả đi về hướng những anh trai của anh. Sự hiện diện của họ là nơi duy nhất nàng cảm thấy an toàn trước những lời trêu chọc trơ tráo của Anthony và những cái động chạm được cho là vô tội của bàn tay ve vuốt của anh.

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?