Gửi bài:

Chương 45

- Tôi hiểu là việc chúc mừng là hợp lý? - Nicholas nhận xét khi anh tới đứng hút thuốc cùng Anthony trong vườn. Bữa ăn tối Chủ nhật tại nhà Edward lần này đã tụ họp toàn bộ gia đình, trừ James - Chú không nghĩ là chú hơi bị già để bắt đầu một gia đình hay sao, Malory?

- Khi nào thì chú mày sẽ tới thăm phòng tập của Knighton, Montieth? - Anthony đáp trả một cách khô khan.

Nicholas cười lục khục, lờ đi câu chế giễu.

- Regina đã không nói gì khác ngoài chuyện đó kể từ khi Roslynn đã nói với cô ấy thế. Giờ thì cô ấy muốn có một đứa của riêng mình.

- Điều đó sẽ hơi bị khó thực hiện, đúng không cậu bé yêu quý? Theo như James nói, chú mày đang ngủ ở chuồng chó mà.

- Ôi, ông già, tôi không bao giờ ở đó lâu đâu - Nicholas đáp lời, nụ cười của anh như chọc tức - Cháu gái của chú có thể nổi tiếng với cơn giận như người nhà Malory, nhưng cô ấy không hề nhẫn tâm. Bên cạnh đó, cô ấy không thích ngủ một mình.

Anthony quắc mắt. Anh vẫn không chịu nghĩ rằng đứa cháu Reggie nhỏ bé của mình giờ đã là một người đàn bà - với cái tên ăn chơi cường tráng như vậy làm chồng. Có vẻ như anh phải thoi cho Montieth một cú vì nhận xét đó. Dĩ nhiên, cả gia đình sẽ trút hết lên đầu anh nếu anh làm thế, Reggie là người dẫn đầu.

- Một trong những ngày này thì, Montieth, ta khá là thích chú mày đấy. Nhưng đừng có nín thở như thế.

Tiếng cười của Nicholas theo anh trở lại căn nhà. Tuy nhiên, Regina gặp anh ở sảnh, xua tan đi tâm trạng khó chịu.

- Chú có thấy Nicholas đâu không, Tony?

- Chú ước là không, nhưng hắn ta ở trong vườn ấy.

- Hai người không lời qua tiếng lại nữa chứ, phải không? - cô hỏi, nhướn mày.

- Chú có thể nói gì nào, mèo con? - anh nhún vai, và rồi cố ý thêm vào - Nhưng cháu sẽ thấy là chú đã bỏ đi. Hắn ta trở nên tệ hại dạo này đấy.

- Thật là cừ! Ôi trời, khi nào hai người sẽ trở nên hòa thuận với nhau đây?

- Cô bé của chú, chúng ta quá giống nhau, và chúng ta biết điều đó. Nhưng làm ơn cho chú và kéo hắn lại vào nhà nhé? Chú muốn đi dạo cùng vợ mình, và một chút riêng tư không phải là không tốt.

Anthony cười thầm khi anh rời khỏi Regina. Hi vọng là tối nay Montieth sẽ bị gửi trả lại chuồng chó, và cái thằng nhóc đáng thương đó thậm chí còn không hiểu là mình đã làm gì sai. Ý nghĩ đó khiến anh cười toe toét. Dạo tới Regina sẽ nhận ra rằng anh và Nicholas đều thích thú chuyện đấu khẩu với nhau. Sau này chắc sẽ phải trả giá cao như quỷ, nhưng lúc này, Anthony tự cho rằng mình đã thắng hiệp này.

Anh thấy Roslynn bị Edward dồn vào góc, và anh chỉ nghe được câu cuối của nàng khi anh tiến lại gần.

- Nhưng em không muốn nhân đôi số tiền của mình. Quỷ thật, em sẽ làm gì khi nó nhiều lên thế chứ?

- Anh đáng lẽ nên cảnh báo em, em yêu, rằng Eddie sẽ đeo đuổi em. Anh ấy không thể chịu được chuyện thấy tiền nằm yên một chỗ.

Edward bào chữa cho bản thân.

- Ồ, nó thật là vô lý hết sức, Tony. Không ai từng có nhiều tiền như vậy cả, chú biết đấy. Cần phải nghĩ tới những đứa con, và-

- Và em chắc là Roslynn sẽ để anh coi sóc bất động sản của cô ấy, nếu cô ấy có thể nào kiểm tra lại hết các tài sản của mình.

- Điều đó không đúng - Roslynn phản đối - Em biết chính xác em sở hữu những gì - em chỉ là không nhớ hết chúng thôi.

Cả hai người đàn ông cùng cười phá lên, khi thấy sự chán nản của nàng.

- Được rồi, em sẽ bảo luật sư của em gọi điện cho anh, Edward. Có thể đây là điều gì đó mà em nên quan tâm.

- Chúa nhân từ, giờ thì xem anh đã làm gì này, Eddie - Anthony phàn nàn với sự kinh hoàng giả tạo - Em không muốn tâm trí cô ấy tràn ngập toàn những con số đâu.

- Không, em chỉ muốn nó tràn ngập tâm trí em thôi - Edward vặn lại.

- Đúng thế - Anthony cười không nao núng.

- Giờ thì đi cùng anh nào, em yêu quý, để anh xem liệu anh có tìm thấy thứ gì làm em thích thú hơn không?

Anthony dẫn nàng ra khỏi căn nhà, tay anh choàng lấy nàng từ đằng sau, cằm anh tựa lên vai nàng.

- Em có thật sự muốn dính líu vào cái đế chế mà ông em để lại cho em không?

- Không, nhưng em vui vì ít nhất anh đã hỏi - nàng cười, tay nàng cũng vòng qua ôm anh.

- Bất cứ điều gì làm em hạnh phúc, Roslynn, vì hạnh phúc của em cũng là của anh.

Nàng quay đầu lại trong tay anh, áp má vào ngực anh, nàng thấy yêu anh nhiều tới mức nàng khó có thể chứa hết tình yêu đó. Một ngón tay nàng vẽ những vòng tròn trên lớp vải nhưng xanh mềm mại của áo khoác anh.

- Có điều này - nàng nói với giọng rất nhỏ.

- Bất cứ điều gì, em yêu.

Có một khoảnh khắc yên lặng, thẹn thùng trước khi nàng hỏi.

- Anh có nghĩ là chúng ta có thể thử nó lần nữa trên chiếc ghế không?

Tiếng cười sung sướng của Anthony tràn ngập khắp quảng trường Grosvenor đằng sau khu vườn.

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?