Gửi bài:

Chương 34

George dùng cái vòng sắt ở cửa gõ nhanh mấy tiếng, rồi đứng lùi lại, huýt sáo một điệu vui nhộn trong khi anh đứng đợi. Dobson ra mở cửa.

- Ngài vừa để lỡ ông chủ mất rồi, thưa ngài, chừng năm phút trước -Dobson thông báo cho anh trước cả khi George nói chuyện của mình.

- Quỷ thật, và lúc này tôi đã nghĩ là tôi có thời gian để mà phung phí - George đáp lời, nhưng anh không nản lòng - Vậy, có ông ở đây. Sẽ dễ dàng tìm thấy anh ta thôi.

George lên lại con ngựa đực giống màu hồng của anh và nhắm tới Hyde Park. Anh biết những con đường ưa thích của Anthony, những con đường tránh ra khỏi Rotten Row, nơi những tiểu thư xuất hiện. Anh đã cùng Anthony đi ngựa vài lần vào buổi sáng, nhưng những lần đó đều là sau một đêm chè chén chơi bời, khi mà không ai trong số họ đã lên giường đi ngủ.

Thực sự thì anh chưa bao giờ thức dậy vào cái giờ phiền phức này để cưỡi ngựa hay làm bất cứ chuyện gì khác, cho tới gần đây.George tiếp tục huýt sáo, tâm trạng của anh phấn chấn tới mức anh có thể bay bổng được.

Những thói quen của anh đã thay đổi trong ba ngày vừa qua, một cách quyết liệt, nhưng anh chưa bao giờ có thể hạnh phúc hơn. Đi ngủ sớm, thức dậy sớm, và trải qua mỗi ngày cùng với Fanny. Không, anh không thể hạnh phúc hơn nữa, và anh nợ Anthony tất cả chuyện đó.

Nhưng anh vẫn chưa có cơ hội cám ơn bạn mình, đó là lý do tại sao anh đã nghĩ tới chuyện cưỡi ngựa cùng Anthony sáng nay.

Đi vào công viên, anh đấy nhanh tốc độ của mình để bắt kịp Anthony, nhưng phải một lúc sau anh mới phát hiện ra Anthony ở một khoảng cách xa phía trước, và đó chỉ vì Anthony đã dừng lại trước một đường chạy dài mà anh thường dùng cho những cuộc đua ngựa hết tốc lực. George vẫy tay anh, nhưng trước khi anh có thể la lên để Anthony nghe thấy, một tiếng súng vang lên.

Anh nghe thấy nó, chỉ là anh không tin được. Anh thấy ngựa của Anthony chồm lên, quá cao tới mức gần như cả người lẫn ngựa đều ngã nhào ra sau, nhưng anh vẫn không tin.

Anthony đã ngã ngựa.

Con ngựa đã lấy lại thăng bằng, nhưng rõ ràng nó vẫn còn hoảng sợ, né tránh qua lại, hất hất cái đầu của nó, lùi vào một lùm cây tránh xa cái làm nó sợ. Và một gã tóc đỏ cách Anthony chừng 20 yard ( khoảng 280 m) cưỡi con ngựa dấu mình sau bụi cây trong chốc lát đã lao đi.

Anthony vẫn chưa đứng dậy, và mặc dù tất cả chỉ xảy ra trong vòng có vài giây, những mấu nhỏ được ráp lại cùng nhau trong tâm trí George với sự rõ ràng làm cho tim anh ngừng đập. Anthony đứng lên, lùa một bàn tay vào tóc anh, và máu bắt đầu lưu thông lại trên gương mặt tái mét của George.
Anh liếc qua lại giữa thằng cha tóc đỏ và Anthony đang gẳng sức đứng trên chân mình, nhìn bề ngoài có vẻ không bị thương gì hết, và quyết định. Anh quay ngựa của mình lại đuổi theo gã tóc đỏ.

Anthony chỉ vừa mới giao con ngựa của anh cho người hầu đang chờ đợi để làm cho nó bình tĩnh lại khi George chạy nước kiệu tới sau anh. Quỷ tha ma bắt. Anh chẳng có tâm trạng nào gặp George và cái sự sôi nổi lạc quan " mọi thứ sẽ vào đúng chỗ" của anh ta. Không phải Anthony ghen tỵ với anh ta vì vận may của minh. Anh chỉ không cần được nhắc nhở lại rằng cái tình trạng của chính anh trái ngược thế nào thôi.

- Vậy là anh đã tự mình về nhà - George nhận xét, cười thầm trước cái cau mày trong chốc lát làm cho những đặc điểm của Anthony tối sầm lại.

- Không cái xương nào gãy chứ?

- Tôi cho là anh đã chứng kiến vụ ngã ngựa của tôi? Anh thật tốt khi giúp một tay trong chuyện tìm lại được con ngựa chết dẫm ấy của tôi.

George cười lục khục trước lời mỉa mai cố ý đó.

- Đã nghĩ là anh có thể làm chuyện đó, anh bạn.

Anh ném cho Anthony một mẩu giấy.

Một bên mày của Anthony nhướn lên một chút khi anh đọc cái địa chỉ, cái chẳng có nghĩa gì với anh.

- Bác sĩ? Hay tên bán thịt? - anh cằn nhằn.

George cười phá lên thẳng thừng, biết rõ là Anthony sẽ không giao phó con ngựa yêu quý của anh cho tên hàng thịt.

- Cả hai đều không phải. Anh sẽ tìm thấy gã tóc đỏ kẻ đã coi anh như một cái bia để tập bắn ở đó. Một thằng cha lạ hoắc. Hắn thậm chí còn chẳng đợi xem anh ngã và rơi khỏi lưng ngựa. Có thể nghĩ hắn là một tay súng giỏi.

Lúc này mắt Anthony lóe sáng.

- Vậy là anh đã đi theo hắn tới địa chỉ này?

- Dĩ nhiên, sau khi tôi đã thấy anh kéo lê mấy cái xương bầm dập của mình trên mặt đất.

- Đương nhiên - Anthony cuối cùng cũng mỉm cười - Cám ơn, George. Dấu vết của hắn đã mờ đi vào lúc tôi lên lại ngựa.

- Hắn ta là gã anh đang tìm à?

- Tôi muốn nói đó là một vụ cá cược chắc chắn.

- Anh sẽ ghé thăm hắn ?

- Anh có thể tin chuyện đó.

George không chắc anh có thích cái ánh mắt lấp lánh lạnh lùng của bạn mình.
- Cần người đi cùng chứ ?

- Không phải lần này, anh bạn - Anthony trả lời - Cuộc gặp gỡ này bị trì hoãn lâu rồi.

Roslynn mở cửa vào thư phòng nhưng nhanh chóng thấy Anthony ngồi đằng sau chiếc bàn của anh, lau chùi một cặp súng. Nàng đã không nghe tiếng anh trở về từ chuyến đi ngựa lúc sáng. Nàng đã ở lại trong phòng mình một cách có chủ đích cho tới khi nàng nghe thấy anh đã đi, không muốn gặp mặt anh sau khi nàng tự biến mình thành con ngốc đêm qua.

Anthony đã rất thích thú khi nàng kéo Jeremy về nhà cùng họ từ buổi vũ hội, mặc cho những lời phản đối của cả thằng nhóc. Anh biết chính xác tại sao nàng không tin bản thân mình khi ở lại một mình cùng anh, cho dù chỉ trong một chuyến đi về ngắn như thế.

Nhưng James đã rời vũ hội sớm cùng bạn anh, Conrad Sharp. Chỉ còn Jeremy là vật đệm cho nàng. Nàng không thể tượng tượng nổi việc ở một mình với Anthony sau cái cách anh chế giễu nàng cả tối. Lúc này nàng ở một mình cùng anh, tới để đổi một cuốn sách lấy cuốn khác trong cái thư viện nhỏ của anh.

Nhưng anh chẳng nhìn lên khi nàng bước vào. Có thể nếu nàng rời đi nhẹ nhàng....

- Em muốn gì sao ?

Anh vẫn chẳng ngước lên. Roslynn nói qua kẽ răng.

- Không có gì là không thể đợi được cả.

Cuối cùng thì Anthony cũng chú ý tới nàng, mắt anh dán lên cuốn sách nàng đang ghì lấy quá chặt trong tay.

- A, sự đồng hành của những bà cô không chồng và những góa phụ. Không có gì so với được chuyện giết thì giờ bằng một cuốn sách hay khi em không có gì làm vào buổi tối, đúng không?

Nàng cảm thấy muốn quăng cuốn sách vào anh. Có phải anh luôn luôn bóng gió tới sự bất hòa của họ mỗi khi họ chạm trán nhau không?Anh không thể nào thôi làm vậy với nàng đủ lâu để nàng có thể đi tới những điều kiện về sự thiếu chung thủy của anh?

Anh cư xử như thể nàng là phía có lỗi vậy. Nàng cáu tiết lên với sự bất công của nó, và nàng tấn công lại.

- Chuẩn bị cho một trận đấu sao, thưa ngài? Em vừa nghe được đó là một trong những trò giải trí ưa thích của anh. Lần này là ông chồng không may nào vậy?

- Chồng? - Anthony mỉm cười một cách mạnh mẽ - Không hẳn, em yêu. Anh nghĩ anh sẽ làm khó em. Có lẽ nếu anh để cho em rút ra chút máu của anh, em có thể thương cảm hơn, và cuộc chiến nho nhỏ của chúng ta có thể kết thúc.

Miệng nàng rớt xuống tối thiểu là năm giây trước khi nàng ngậm nó lại.

- Nghiêm túc mà nói - anh nhún vai - anh họ yêu quý của em vừa quyết định rằng nếu anh ta có thể khử được ông chồng hiện thời của em, anh ta sẽ có được cơ hội khác cùng em.

- Không! - Roslynn thở hổn hên, mắt nàng mở to - Em không bao giờ nghĩ tới-

- Em không à? - anh ngắt ngang một cách khô khốc - Được, đừng để nó làm em bận tâm, em yêu. Anh đã nghĩ tới chuyện đó rồi.

- Anh muốn nói anh đã cưới em dù biết rõ anh đặt cuộc sống của mình trong vòng nguy hiểm ư?

- Một số điều đáng để đặt cuộc sống của một người vào cảnh hiểm nghèo - ít nhất anh cũng từng nghĩ vậy.

Lời chỉ trích như châm vào nàng, quá đau khiến nàng không thể chịu đựng chuyện đối mặt với anh thêm phút nào nữa và chạy khỏi thư phòng, lên phòng nàng, nơi nàng cảm thấy an toàn để khóc òa lên.

Ôi chúa ơi, nàng đã nghĩ mọi chuyện sẽ qua một khi nàng kết hôn. Nàng chưa bao giờ mơ tới chuyện Geordie sẽ cố gắng giết chồng nàng. Và chồng nàng giờ đây là Anthony. Nàng không thể chịu nổi nếu có chuyện gì xảy đến với anh vì nàng. Nàng phải làm gì đó. Nàng phải tìm ra Geordie và tự mình nói chuyện với hắn, cho hắn gia sản, hay bất kỳ thứ gì.

Không có gì được phép xảy ra với Anthony.

Quyết tâm làm vậy, Roslynn lau khô mắt nàng và đi xuống dưới lầu lần nữa để nói với Anthony chuyện nàng đã quyết định. Họ sẽ đút lót cho Geordie. Dù sao đi nữa tất cả những gì hắn muốn là tiền mà thôi.

Nhưng Anthony đã đi khỏi.

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?