Gửi bài:

Chương 14

Điều này thật là điên khùng. Suy nghĩ đó lướt qua tâm trí Roslynn khi nàng rơi xuống, rơi mãi, chân nàng bay lên phía trước mắt nàng, tay nàng quơ quào vào không khí theo bản năng, khi biết rằng nàng sắp chết.

Nàng nguyền rủa Geordie tới hơi thở cuối cùng của mình, nhưng ít ra cũng có chút ít sự thỏa mãn khi hắn ta sẽ biết là nàng thà chọn cái chết chứ không thèm cưới hắn, cho dù sự thỏa mãn đó quá ít và không đáng chút nào, nếu nàng là người duy nhất chết, trong khi tên vô lại đó có thể giả mạo giấy chứng nhận kết hôn và dù bằng cách nào đi nữa cũng sẽ chiếm đoạt gia tài của nàng.

Nàng tiếp đất cùng một chấn động mạnh trên toàn bộ các xương, đặc biệt là trên lưng nàng. Hơi thở và sự bình tĩnh rời bỏ nàng, và trong một thoáng nàng thực sự không biết gì nữa. Một hòn sỏi đi lạc làm cái xe bò nẩy lên khiến cho nàng hồi tỉnh lại.

Nàng rên rỉ, chợt nghĩ chắc hẳn mình phải có tới một tá xương đã gãy. Nhưng cú nảy tiếp thoe của chiếc xe làm nàng không hề thoải mái.

Thật không thể tin được! Sau khi làm một việc ngốc tới vậy, nhưng nàng đã vượt qua mà vẫn vô sự. Chắc chắn nàng đã được phù hộ, nhưng thực sự nàng là kẻ ngu ngốc nhất trong những kẻ ngốc ngày hôm nay.

Nàng có thể đã tự bẻ gãy cổ mình, và nàng biết rõ điều đó! Nhưng cám ơn Chúa vì tấm nệm cỏ. Nếu mà chiếc xe đang chở thứ gì đó khác đi...

Một cách thần kỳ, người đánh xe say xỉn không hề biết mình vừa tiếp nhận thêm một hành khách nữa, nhưng Roslynn cho rằng cú rơi của nàng lên chiếc xe dường như với anh ta trong tình trạng say bí tỉ như vậy, không khác gì so với chuyện chiếc xe vấp phải một cái ổ gà.

Còn nếu không thì, anh ta hẳn là bị điếc. Cỏ khô gần như bao phủ nàng từ đầu cho tới chân, nhưng với một cái liếc mắt về phía chiếc cửa sổ nàng vừa nhảy ra, và nàng ngay lập tức nàng kéo thêm nhiều nắm cỏ nữa để hoàn tất lớp vỏ ngụy trang.

Không lâu sau đó, chiếc xe bò lăn bánh ra khỏi con đường hẻm tối tăm vào một con đường sáng sủa và đông nghẹt người, và cuối cùng Roslynn nhận ra rằng, một cách tồi tệ, nàng đang không mặc gì hơn một chiếc áo ngủ cotton trắng mỏng mà nàng mặc đi ngủ đêm hôm qua, cũng như việc nàng đang đi chân trần.

Nhưng nàng cũng cảm hơn vì một chút ân huệ. Ít ra chiếc áo không phải là loại áo bó sát thiếu vải mà được may để nàng mang về nhà chồng. Nó che kín từ cổ cho tới mắt cá nàng, với tay áo suông dài thắt lại ở cổ tay, và nàng cho rằng nếu nàng có thể kiếm được thứ gì dùng làm thắt lưng, nếu nhìn thoáng qua bộ đồ có thể giống như một chiếc váy.

Không may, Roslynn chỉ có chút ít thời gian để nghĩ về chuyện áo váy hay về chuyện làm sao nàng có thể về nhà khi mà không có chút tiền nào.

Chiếc xe rẽ vào một chuồng ngựa vào dừng lại, và nàng chỉ vừa xoay sở để chạy ra khỏi chiếc xe và trốn vào một ngăn chuồng trống trước khi người đánh xe đi vòng ra sau để dỡ đống cỏ xuống. Một người đàn ông khác, to lớn và vạm vỡ, cùng tham gia công việc và chửi bới anh ta theo một cách hài hước về việc tới muộn.

Trong khi họ đều đang xử lý đống cỏ khô, Roslynn thăm dò và quan sát. Một chuồng ngựa không hẳn là một nơi tồi tệ để chấm dứt chuyến đi của nàng tới mức đó. Thực sự thì nó khá lý tưởng.

Nếu nàng có thể thuê một con ngựa và có được chỉ dẫn để về lại Mayfair, vì nàng vẫn chưa có ý niệm nào về việc nàng đang ở khu vực nào của thành phố, nàng có thể trở về nhà trước khi quá muộn và không có thêm sự cố nào nữa.

Rắc rối ở chỗ, vật duy nhất có giá trị trên người nàng là cây thánh giá của mẹ nàng, vật nàng luôn đeo khi mà nàng không đeo những món trang sức giá trị hơn của nàng, và nàng không thể nghĩ tới chuyện rời xa nó.

Nhưng, có vẻ như nàng không có nhiều lựa chọn trong tình huống này, trừ khi nàng gần với Mayfair hơn là nàng biết. Vậy thì nàng có thể đi bộ, kể cả với bàn chân trần.

Roslynn cau mày cùng với ý kiến đó. Đó không phải là một trong những ý tổt hơn - và nàng đang quên mất loại đường phố nàng đã nhìn thấy khi nàng đi qua cái hẻm - những chiếc xe bò chở hàng, những kẻ say xỉn, thủy thủ đi cùng mấy ả nhân tình, và không có chiếc xe ngựa nào.

Và cái chuồng ngựa này cũng không xa cái nơi nàng đã trốn thoát. Cho dù đây là nơi nào trong thành phố, nó cũng không phải nơi cao cấp, và việc cố gắng đi bộ qua nó dường như khiến cho nàng gặp rắc rối nhiều hơn cả lúc ban đầu.

Một lần nữa nàng quay lại với lựa chọn liều lĩnh là thuê một chiếc xe ngựa. Không biết Geordie đã biết gì về việc nàng biến mất và liệu hắn đã bắt đầu tìm kiếm nàng ở những nơi gần hay chưa khiến cho nàng càng thêm lo lắng trong khi nàng đợi chờ kẻ đánh xe nghiện rượu gin rời khỏi chiếc xe bò chở cỏ.

Nhưng nàng đã quyết định mạo hiểm sẽ ở một mình cùng một vài người đàn ông khác để trình bày về hoàn cảnh của nàng, vì càng ít người thấy nàng trong tình cảnh hiện tại thì càng tốt. Nàng có thể tưởng tượng được nếu chuyện này lộ ra nó sẽ gây ra scandal thế nào. Tiểu thư Chadwick nhảy cẫng lên vui mừng trong khi nhà ổ chuột với chiếc váy ngủ.

Làm sao mà nhiều người có thể nuốt trôi cái thông tin đó chứ, và bị bắt gặp lang thang trên đường sẽ thổi bay mất cơ hội cuối cùng của nàng về một cuộc hôn nhân nhanh chóng và tử tế.

Nhưng, nàng vẫn phải bình tĩnh lại để tự mình ra khỏi chỗ nàng đang nấp một khi nó có vẻ như nàng đang ở một mình cùng với người coi ngựa, bất kể đó là ai, người lạ hay không, nhìn thấy nàng trong bộ đồ ngủ.

Và nỗi xấu hổ của nàng tăng lên hàng trăm lần khi người đàn ông to lớn cuối cùng cũng thực sự phát hiện ra nàng và đôi mắt của nàng vọt ra nhìn thẳng vào đầu của ông ta.

Đứng cùng với một bàn chân trần trong khi cố gắng dấu cái chân kia, tay nàng vòng trước ngực bởi vì cho dù nàng được bao phủ hoàn toàn, nàng vẫn thấy như không mặc gì, và tóc nàng chảy dài đằng sau lưng, dính đầy rơm. Nàng là một hình ảnh đầy thu hút, thực sự là mê hoặc - cho dù nàng có thể là người cuối cùng nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, người đàn ông chắc hẳn là cũng nghĩ thế, vì ông ta vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm, không cử động, không nói lời nào, miệng há hốc. Ông ta ở lứa tuổi trung niên, tóc nâu cùng với những mảng màu xám khá lớn ở thái dương.

Nàng không thể nói ông ta là người làm thuê hay chủ. Cho dù vậy, điều đó cũng không quan trọng. Ông ta là tất cả những gì nàng cần để giúp nàng, biết vậy nhưng nàng vẫn tràn đầy lo lắng mà nàng không nên cảm thấy.

Roslynn thốt ra tình trạng của nàng với một phần giải thích ngắn gọn, nhưng cũng rất nhanh chóng, rõ ràng là đáng nghi ngờ việc người đàn ông có hiểu được tới hai từ của nó hay không. Và thực tế, phải mất một quãng thời gian lâu sau đó người đàn ông mới có dấu hiệu cho thấy ông ta có lắng nghe nàng chút nào đó.

Rồi ông ta cười, kéo cái quần của ông ta và đi về phía nàng.

- Một con ngựa, phải không? Cô nên nói thẳng chuyện đó, cô gái ạ. Nếu không tôi đang nghĩ là anh bạn Zeke tốt bụng đang gửi tới cho tôi một món quà mừng sinh nhật. Cô cần một con ngựa? - ông ta cười lần nữa, lắc đầu - Không thể trách một người đàn ông vì một ý nghĩ mơ mộng như vậy.

Roslynn đỏ mặt giận dữ, trước cả khi ông ta ngưng cười.

- Vậy ông có con ngựa nào để cho thuê không?

- Tôi có hai con, đều là ngựa nhỏ, nhưng con ngựa tốt đã ra ngoài rồi.

- Ông sẽ nhận cái này chứ?

Nàng nâng cây thánh giá khỏi cổ và đưa cho ông ta.

- Tôi sẽ mua cả hai con ngựa cùng vài thứ khác, nhưng tôi muốn lấy lại nó. Tôi sẽ gửi tới một vài người cùng với ngựa và một khoản thù lao xứng đáng.

Ông ta quay chiếc thánh giá trong bàn tay, và cả gan cắn nó trước khi gật đầu.

- Được rồi.

- Tôi không nghĩ rằng ông có thể cho tôi mượn một đôi giày?
Ông ta nhìn vào đôi bàn chân xinh xắn của nàng và lắc đầu trước yêu cầu đó.

- Không thưa cô. Những đứa con của tôi đều đã lớn và đi hết rồi.

Một cách liều lĩnh nàng yêu cầu
- Vậy thì, một cái áo choàng thì sao, hay cái gì đó giúp tôi che người lại?

- Giờ, tôi có thể xoay sở cái đó. Tốt hơn hết tôi nên làm thế, nếu không cô sẽ gây ra một cuộc náo động trên đường phố, chắc vậy.

Roslynn quá nhẹ nhõm để mà giận dữ trước âm thanh tiếng cười của ông ta khi ông ta đi tìm con ngựa cho nàng.

Chương XV
Ánh chiều chạng vạng trở nên thẫm màu hơn theo từng giây phút trôi qua. Chuyến đi đáng lẽ chỉ mất ba mươi phút đã trở thành một chuyến du ngoạn kéo dài ba giờ đồng hồ bởi đi chệch đường, trì hoãn và sự bực mình ngày càng gia tăng.

Nhưng ít nhất giờ Roslynn cũng biết mình đang ở đâu, và thực tế thì nàng rất cảm ơn bóng tối, bởi trong niềm háo hức được trở về nhà nàng đã không cân nhắc tới việc đi ngựa xuống con đường South Audley, nơi mà bất kỳ ai cũng đều có thể nhận ra nàng.

Bóng tối lúc này trở nên có ích để che giấu, và có ích hơn nữa là chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo choàng cũ kỹ đã bị nhậy cắn mà người coi ngựa đã quăng cho nàng. Chết tiệt, ngày hôm nay đã không kết thúc sớm như nàng muốn, và nó còn lâu mới kết thúc. Nàng không thể ở chỗ Frances được nữa, kể cả đêm nay. Và nàng cũng không thể trì hoãn việc kết hôn được nữa.

Sự sắp đặt mà Geordie dành cho nàng đã thay đổi mọi thứ. Nàng thậm chí còn nghĩ rằng hắn ta đang đợi mình ngay bậc cửa, hoặc nấp trong một chiếc xe ngựa sẵn sàng chộp lấy nàng ngay khi nàng về tới nhà.

Tuy nhiên, may mắn vẫn ở bên nàng, ít nhất nó đã để cho nàng về tới nhà mà không gặp phải rủi ro nào. Và nàng thậm chí còn thấy may mắn hơn khi Frances không có nhà, vì cô ấy nhất định không tán thành những gì Roslynn định làm, và cũng sẽ cố gắng ngăn cản nàng, còn Roslynn thì không có thời gian để thuyết phục cô ấy để Frances hiểu những gì nàng đang làm.

Nettie thì lại là một vấn đề khác. Sau khi gửi đi một người hầu cùng con ngựa cũ và tiền để chuộc lại cây thánh giá của mình, và đảm bảo một cách ngắn gọn với quản gia và một vài người hầu rằng nàng vẫn khỏe sau chặng đường, nhưng không giải thích gì thêm với bọn họ, Roslynn lao lên gác để tìm Nettie, người đang đi lại đầy lo lắng trên mặt sàn và trông hốc hác hơn bất cứ lúc nào nàng từng nhìn thấy bà.

Nhưng ngay ánh mắt đầu tiên của bà nhìn Roslynn, khuôn mặt của bà bừng lên niềm ngạc nhiên và tin tưởng.

- Ôi, con gái, con đã khiến cô có nỗi sợ hãi nhất trong đời! - Và gần như trong cùng một hơi thở, thái độ của bà thay đổi ngay lập tức - Mà con đã ở chỗ quái quỉ nào vậy, cô muốn biết? Cô đã nghĩ anh họ của con đã bắt con mất rồi.

Roslynn gần như mỉm cười trước khả năng của Nettie khi nhảy từ một tâm trạng này sang tâm trạng khác với sự mau lẹ đáng sửng sốt, nhưng nàng đang rất vôi vã, nàng thậm chí không dám phí một giây phút nào để chia sẻ với niềm vui của người hầu gái, cho dù thái độ đó thật đáng hoan nghênh sau một ngày khủng khiếp như hôm nay.

Nàng đi thẳng tới tủ quần áo của mình, lôi các thứ ra ném qua vai nàng.

- Đúng là anh ta đã làm vậy, Nettie. Giờ hãy giúp cháu mặc đồ, thật nhanh, trong khi cháu kể cô nghe chuyện đó.

Nàng làm vậy, và Nettie chỉ ngắt lời có một lần cho câu hỏi « Cháu đã làm cái gì cơ ? » khi nàng kể tới đoạn nàng nhảy xuống từ cửa sổ. Sau khi nàng đã kể xong, nỗi lo lắng trở lại với Nettie.

- Vậy thì chúng ta không thể ở đây lâu hơn nữa.

- Cháu biết - Nàng đáp lại - Và cháu cũng sẽ rời khỏi đây tối nay, cả hai chúng ta, nhưng không đi cùng nhau.

- Nhưng-

- Hãy nghe cháu - Roslynn ngắt lời một cách mất kiên nhẫn - Cháu đã có cả buổi chiều nghĩ về chuyện làm gì là tốt nhất. Geordie đã hành động rồi. Giờ thì mưu đồ của hắn đã lộ, điều gì có thể ngăn cản hắn không dùng vũ lực xông vào bất cứ nơi đâu cháu ở và bắt cháu lần nữa chứ, và lần tới có thể ai đó sẽ bị thương thì sao? Về nhà thì quá xa, và cháu nghĩ chắc chắc hắn sẽ đợi ở đó rồi. Nhưng có thể hắn sẽ không nghĩ rằng cháu có thể đi xa như thế mà không có tiền hay quần áo.

- Vậy cháu nghĩ hắn vẫn đang tìm kiếm ở gần nơi mà cháu đã chạy trốn sao?

- Nếu không vậy thì hẳn là hắn ta đang lên một kế hoạch mới. Nhưng rất có thể hắn ta đã gửi người tới canh chừng ngôi nhà này. Cho dù cháu không thấy ai, cũng không có nghĩa ngoài kia không có ai, cho nên chúng ta cần đánh lạc hướng bọn chúng, và hi vọng đó chỉ là một người. Nếu chúng ta rời nhà cùng lúc nhưng theo các hướng khác nhau, hắn ta sẽ không biết phải theo ai.

- Nhưng chúng ta sẽ đi đâu đây?

Roslynn mỉm cười.
- Hãy trở về Silverley. Hắn ta không có cách nào theo dấu chúng ta ở đó được cả.

- Cháu không biết chuyện đó được.

- Ngày hôm đó chính Geordie là kẻ đã tính bắt cóc cháu trên đường. Hắn biết cháu ở đâu, nhưng hình như đã không ai coi chừng ngôi nhà vào cái ngày cháu rời đi lúc sáng sớm để về miền quê. Khi hắn nhận ra cháu đã đi, hắn cử người đi theo mọi hướng, nhưng dấu vết mất đi khi mà chúng ta rời cái quán trọ nơi chúng ta gặp mọi người. Miễn là chúng ta tránh xa những nơi công cộng và không bị theo đuôi, chúng ta sẽ được an toàn.

- Nhưng, cháu à, điều này cũng không có ích gì ngoài việc giúp cháu trốn được một thời gian. Nó không giúp cháu kết hôn được, và cháu cũng không thực sự được an toàn cho tới khi cháu kết hôn.

- Cháu biết, đó là lý do tại sao cháy gửi tin nhắn tới những quý ông cháu đã chọn để hẹn gặp tại đó và đưa ra lời đề nghị với người đó. Nếu mọi chuyện thuận lợi, cháu có thể cưới ở Silverley cũng được, nếu Regina không thấy phiền.

Lông mày của Nettie nhướn lên
- Vậy cháu đã quyết định kết hôn với ai rồi à?

- Khi cháu tới đó, cháu sẽ biết người cháu muốn là ai - Roslynn rào đón, vì đó là điều suy nhất còn phải nghi ngờ - Điều quan trọng lúc này là tới đó mà không để lại dấu vết nào mà Geordie có thể theo dõi. Giờ, cháu phải phái một trong những người hầu tìm cho mỗi chúng ta một con ngựa thuê.

- Vậy còn Brutus thì sao? - Nettie hỏi, sau đó liếc nhìn tủ quần áo đầy chặt của Roslynn với đôi mắt mở lớn - Và còn quần áo của cháu nữa? Chúng ta không có thời gian đóng-

- Chúng phải để lại đây cho tới khi cháu cưới, Nettie. Cả hai chúng ta đều chỉ mang ít thứ theo thôi, và cháu chắc là Regina có một bà thợ may tài năng có thể cung cấp cho chúng ta bất cứ thứ gì khác cho tới lễ cưới. Tất cả những gì cháu cần làm là để lại lời nhắn cho Frances, sau đó chúng ta có thể khởi hành. Lúc này cô ấy ở đâu nhỉ?

Nettie càu nhàu
- Sau khi cô ấy quở mắng người hầu suốt cả buổi sáng, một trong những hầu gái đã nói rằng cô ấy có một anh trai người biết một anh chàng, người biết làm thế nào để thuê được loại người có thể tìm ra cháu nhanh hơn cả các nhà chức trách-

- Các nhà chức trách! - Roslynn thở hổn hển, kinh hoàng trước scandal mà nàng đã lo lắng suốt cả ngày sắp sửa đổ ập xuống đầu nàng - Chết tiệt, cô ấy đã không thông báo về vụ mất tích của cháu chứ?

Nettie nhanh chóng lắc đầu

- Cô ấy gần như đã làm vậy, cho dù, cô ấy cực kỳ lo lắng, nhưng cô ấy cũng biết một khi làm vậy, chuyện này không còn là bí mật nữa. và nếu cháu không bị hủy hoại hoàn toàn, những lời buôn chuyện cũng sẽ làm tổn thương những cố gắng của cháu trong việc tìm một người chồng tử tế. Đó là lý do tại sao cô ấy nghe theo gợi ý của một hầu gái, và thậm chí còn khăng khăng bắt cô hầu gái đó tự mình dàn xếp vụ thuê người.

Roslynn lo lắng.

- Nhưng, với từng đó người hầu biết chuyện-

- Ôi, hiện giờ, cháu không cần lo về chuyện đó đâu. Quý cô Frances có những người rất trung thành, nhưng để an toàn, cô đã có một bài nói chuyện nhỏ với mỗi người bọn họ. Họ gần như không hở ra bên ngoài một lời nào về sự vắng mặt của cháu.

Roslynn cười khúc khích.

- Lúc nào đó cô sẽ phải nói cháu nghe mấy mánh khóe mà cô đã sử dụng, nhưng ngay lúc này chúng ta không còn thời gian nữa. Hãy đi đóng gói mấy thứ quần áo để thay đổi, và cháu cũng sẽ làm thế, sau đó gặp cháu dưới cầu thang. Chúng ta cần phải rời đi cùng lúc. Và, Nettie, cứ nhắm thẳng hướng bắc nếu cô chắc chắn mình không bị theo dõi, sau đó cô có thể hướng thẳng tới Hampshire. Cháu sẽ đi về hướng nam và sau đó cũng sẽ quay về lối cũ. Nhưng nếu cháu không đến sau cô đủ nhanh, cũng đừng lo lắng. Cháu sẽ đi hơi xa so với lối ban đầu của cháu, để đảm bảo an toàn. Cháu không định rơi vào tay của Geordie dù thế nào đi nữa. Lần tới hắn ta sẽ không bất cẩn như thế nữa đâu.

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?