Gửi bài:

Chương 5.2

Với sự thất vọng của Cathryn, Rule không quay lại ăn trưa. Lorna kể với cô rằng bà đã gói một giỏ bánh và café để gửi cho những người đang làm việc, và vì Ricky cũng ăn ở đó với họ nên Cathryn ăn một bữa trưa lặng lẽ với Monica, người vừa quay lại lúc nào đó trong buổi sáng trong khi Cathryn vào thị trấn. Hai người phụ nữ không có sở thích gì chung. Monica chìm đắm vào suy nghĩ của bà và thậm chí không hỏi Ricky ở đâu, mặc dù có lẽ bà cũng đã biết.

Họ kết thúc bữa trưa khi Monic ngả người và bật một điếu thuốc, một dấu hiệu rõ ràng là bà đang căng thẳng, vì bà ít hút thuốc. Cathryn nhìn bà và bất ngờ Monica nói đều đều "Ta nghĩ ta sẽ rời đi"

Ban đầu Cathryn ngạc nhiên nhưng khi cô nghĩ về điều đó, cô ngạc nhiên hơn vì Monica đã ở lại lâu như vậy. Cuộc sống nông trại chưa bao giờ phù hợp với bà. "Tại sao lại là bây giờ?" cô hỏi "Và dì định đi đâu?"

Monica nhún vai, "Ta chưa chắc lắm. Nó không phải là vấn đề, có lẽ sẽ là một thành phố và ta không bao giờ phải ngửi thấy mùi ngựa và bò nữa. Không có gì là bí mật rằng ta chưa bao giờ thích sống ở một nông trại. Khi đã đến lúc, tại sao không? Bây giờ, con đã ở đây, và đây là nông trại của con, xét cho cùng, chứ không phải của ta. Ta đã ở lại sau khi Ward chết vì con còn nhỏ, nhưng thật ra cũng không phải thế. Ta đã trì hoãn thời gian, và bây giờ ta thấy mệt mỏi vì tất cả những điều này".

"Dì đã nói với Ricky chưa?"

Monica trao cho cô cái nhìn sắc bén từ đôi mắt như mắt mèo đầy thiên kiến. "Bọn ta không phải là một mớ xô bồ. Ricky đã là một người phụ nữ trưởng thành; con bé có thể làm điều nó muốn"

Cathryn không trả lời ngay. Cuối cùng cô thì thầm "Con còn chưa quyết định dứt khoát về việc ở lại"

"Đó không phải là vấn đề" Monica điềm tĩnh trả lời. "Nông trại bây giờ là trách nhiệm của con, không phải của ta, Con có thể làm điều con muốn, và ta cũng sẽ làm thế. Đừng giả vờ là chúng ta đã từng thân thiết. Chỉ có một điểm chung giữa chúng ta là cha con, và ông ấy đã chết 12 năm rồi. Đã đến lúc ta bắt đầu cuộc sống của chính ta rồi"

Cathryn nhận thấy rằng dù sao sự hiện diện của Monica không cần thiết đã nhiều năm rồi, đã không, kể từ khi Rule lên nắm quyền. Thậm chí nếu bà có không ở lại, nông trại vẫn tiếp tục duy trì tốt như luôn thế. Nếu Monica rời đi, nó cũng không ảnh hưởng đến tình hình hiện tại của cô; cô vẫn chưa quyết định đi hay ở. Ý nghĩ bán nông trại đã nảy lên trong đầu cô nhưng nó nhanh chóng bị gạt đi. Đây là nhà cô và cô không bao giờ muốn bán nó. Cô không thể cảm thấy rằng cô có thể sống ở đây, nhưng nó sẽ là cơ hội để cô quay về với di sản của mình.

"Dì biết là dì được mong chờ ở lại đây mãi mãi" cô nhẹ nhàng nói với Monica, mang suy nghĩ của mình quay lại vấn đề đang trao đổi.

"Cảm ơn, nhưng đã đến lúc ta phủi bụi cho những đôi giày khiêu vũ của ta và lấy lại khoảng thời gian ta đã bỏ qua. Ta đã để tang Ward đủ lâu rồi" bà nói với giọng là lạ, chăm chú nhìn xuống tay mình. "Ta cảm thấy ở đây thì được gần ông ấy hơn, vì vậy ta ở lại thậm chí khi chẳng có lý do gì để ở cả. Ta chưa bao giờ thích hợp với kiểu sống này, và cả hai ta đều biết thế. Ta chưa thực sự tìm một căn hộ, hay thậm chí quyết định sẽ đi đến thành phố nào, nhưng ta nghĩ trong vài tháng nữa ta sẽ ổn định tất cả".

Phân vân không biết Monica có thích ý tưởng này không, Cathryn đề nghị, "Có căn hộ của con ở Chicago. Tiền thuê nhà đã được thanh toán đến hết năm. Nếu con ở lại đây, nó vẫn có hiệu lực, nếu như dì thích Chicago"

Monica mỉm cười hài hước "ta đang nghĩ một nơi xa hơn như New Orleans, nhưng ... Chicago, ta sẽ nghĩ về điều đó".

"Không có gì phải vội cả. Nó sẽ không chạy đi đâu cả mà" Cathryn nói.

Có nói ra điều ở trong tâm trí mình, Monica không có khuynh hướng để bộc lộ và trao đổi; bà dập điếu thuốc hút dở và cáo lui, để lại Cathryn đờ đẫn với cốc chè đã nguội ngắt.

Đến chiều, sau vài giờ cố gắng để qua thời giờ bằng việc lau chùi thang gác - một quá trình không nhanh như nên thế vì cô vẫn ở gần cửa sổ để xem Rule đã quay về chưa - cuối cùng Cathryn nghe thấy tiếng xe tải và chạy lại chỗ cửa sổ để xem anh lùi nó lại cạnh kho chứa hàng. Trái tim cô đập loạn đến nỗi cô cảm thấy da mình nóng bừng, và trong một giây cô ép mình hít một hơi chậm, sâu trước khi cô bước xuống chỗ anh. Cô đã quên cuộc tranh cãi của họ lúc sáng. Cô chỉ biết rằng anh đã ra ngoài nhiều giờ rồi và giờ cô đói khát được nhìn thấy anh, một cơn đói khát bí ẩn cần được thỏa mãn.

Cô vẫn còn ở tầm nghe của kho hàng khi cô đột ngột dừng lại, tái nhợt khi cô thấy hai bóng người đang bốc dỡ số hàng rào còn lại. Ricky đang giúp Rule, và mặc dù Cathryn không thể nghe thấy họ đang nói gì, cô có thể thấy khuôn mặt Ricky, thấy nó bừng sáng khi người phụ nữ trẻ cười phá lên với anh. Đột nhiên, Ricky thả rơi chiếc hộp dụng cụ cô đang cầm và ôm anh, khuôn mặt xinh đẹp hướng lên anh khi cô cười thoải mái. Cô nhón lên đầu ngón chân và hôn anh thật nhanh, sau đó lùi lại khi bàn tay Rule với tới vai cô và xoay cô quay lại anh. Anh chắc không quở trách gì vì Ricky lại cười, sau đó cả hai quay lại công việc của mình.

Cathryn quay đi, đi khuất vào góc để họ sẽ không nhìn lên và thấy cô. Khi cô làm thế, cô thấy một bóng người khác và cô sững lại, đầu cô giật lên nhìn quanh. Lewis Stovall đang ngả vào lũy toa xe[1] khuôn mặt cứng rắn của anh ta không biểu hiện gì khi anh ta quan sát Rule và Ricky bốc dỡ hàng từ xe tải. Có một vẻ căng thẳng trong thế đứng của anh ta tác động đến cô, nhưng cô đang quá buồn để mà lo lắng đến anh ta ngay lúc đó.

Cathryn nhanh chóng quay lại nhà, run rẩy đến nỗi cô về phòng mình và ngồi lên giường, đôi mắt cô mở rộng vì sốc. Ricky đã ôm Rule, đã hôn anh! Anh đã không đáp lại cái ôm đó, và nó chắc chắn không phải là cái cô sẽ gọi là một sự đam mê bất thình lình, lúc này cô cảm thấy phát ốm khi cô nhớ lại đôi tay mảnh dẻ của Ricky đã ôm lấy eo của Rule thế nào. Lorna đã nói rằng Ricky đã yêu Rule, nhưng khi đó Cathryn không tin điều đó và thấy đó là một điều thật khó nuốt trôi. Lúc này nếu nó là sự thật ... không nghi ngờ Ricky quá cay đắng, cố gắng dữ dội để tổn thương Cathryn thậm chí nếu cô ấy cần phải sử dụng Rule như là vũ khí của mình. Không biết Rule đã ngủ với cô ấy chưa? Sau tất cả, phải chăng lời buộc tội của ông Frankilin cũng không quá mạnh bạo?

Không, nó không phải là thật. Cô không thể cho phép mình nghĩ thế, bởi cô không thể chịu nổi ý nghĩ đó. Khe khẽ rên rỉ, cô áp đôi tay lạnh giá lên mặt, Ricky không có quyền gì để chạm vào anh ấy! Đó là cơ sở của tất cả những thứ này. Nhận ra sự ghen tuông bệnh hoạn của mình với chuyện này, Cathryn cố để khiển trách mình sao nhãng khỏi nó. Sau tất cả, không phải chính cô đã cho phép anh ta đến với những người đàn bà khác sao? Anh ta không phải là một thầy tu – còn xa mới phải. Anh ta là một người đàn ông khoẻ mạnh, nóng bỏng nam tính. Nhưng cô không có ý đó! Cô không thể chịu nổi suy nghĩ có người đàn bà khác tan chảy dưới đòi hỏi của anh.

Đó là một cảnh hoàn toàn trong sáng. Cô cần phải tin thế, hoặc cô sẽ không thể chịu nổi nó. Nó chỉ là một cái ôm và cái hôn chóng vánh thôi, và anh ấy đã không đáp lại cả hai. Cô không có lý gì để ghen, không hề có lý gì hết. Đến lúc hơn một tiếng trôi qua trước khi cô cảm thấy đã đủ kiềm chế để xuống gác và ngồi suốt bữa tối, cẩn thận giữ mặt mình trống rỗng và cố không nhìn trực tiếp vào cả Rule và Ricky. Cô không muốn làm gì quá khích, và cô sợ rằng nếu cô thấy vẻ giả tạo của họ cô sẽ mất bình tĩnh. Rule sẽ thích thế; anh có khuynh hướng sử dụng sự mất kiểm soát của cô để chống lại cô.

Cô lờ phờ vầy miếng thịt bò hầm, gần như xẻ nó thành bốn miếng bằng nhau trên đĩa cô và lại tiếp tục cắt nhỏ từng miếng đó. Ngày hôm nay là một thảm hoạ. Như một con ngốc cô để Rule đẩy cô đến chỗ thôi việc. Giờ đây cô nhận ra rằng cô đã hy sinh hơn một phần của sự độc lập cá nhân mình, mang cô đến chỗ chịu ảnh hưởng nhiều hơn dưới sự chi phối của Rule. Cuộc tranh cãi với Ông Franklin, cuộc cãi vã với Rule, cú sốc nhìn thấy Ricky hôn anh ta ... tất cả chúng là quá đủ. Cô bắt đầu ước anh ta nói gì đó thô lỗ để cô có thể ném đĩa của mình vào anh ta (haha nàng này máu chiến phết :D).

Nhưng bữa ăn kết thúc lặng lẽ, cho đến khi một lúc lâu sau Rule cáo từ và vào phòng làm việc, nhốt mình ở trong dó. Cảm thấy như thể cô có thể hét lên, Cathryn sẵn sàng lên giường. Còn gì khác để làm? Cô trút giận lên gối, sau đó cố ngồi đọc.

Thật lâu sau cô thành công trong việc làm mình buồn ngủ và cô tắt đèn, trượt xuống giữa những cái chăn. Nhiều giây sau khi cô nhắm mắt lại, cô nghe thấy một tiếng động nhẹ và mắt cô bừng mở, tim cô đập nhanh gấp đôi khi cô tự hỏi phải chăng Rule dù sao cũng đã quyết định phá vỡ thoả thuận của họ và đến với cô. Nhưng không có ai cả, và những giọt nước mắt buồn bã trào lên mắt cô. Cô nhanh chóng chịu thua cơn bốc đồng để nức nở như một đứa trẻ.

Anh ta đã hạ thấp cô đến thế này sao? Sau một đêm ân ái của anh ta, cô đã nghiện anh ta đến mức cô đã khao khát anh ta như một con nghiện vô phương thế này ư?

Quỷ tha ma bắt anh ta đi, anh ta không thấy hôm nay là ngày thất bại thế nào đối với cô sao?

Không, anh ta không nhận ra, và cô may mắn vì anh ta đã thế. Nếu anh ta có chút nào nhận ra cô đang cảm thấy yếu đuối và thiếu chắn chắn về bản thân như vậy, anh ta sẽ di chuyển như một con báo đói mồi mà anh ta đã gợi cho cô liên tưởng đến, sẵn sàng cho cú nhảy giết người.

Giá như David vẫn còn sống! Anh là một bến ẩn náu ấm cúng, một người đàn ông thầm lặng, mạnh mẽ đã yêu cô và để cô được tự do là chính cô, thay vì đòi hỏi cô phải cho anh nhiều hơn. Rule đòi hỏi nhiều hơn. Anh ta muốn tất cả con người cô dưới sự kiểm soát của anh ta, và điều kinh khủng với nó là cô sẽ hãnh diện để là của anh hoàn toàn, nếu như cô có thể chắc chắn về anh, chắc chắn về tình yêu của anh. Nhưng làm sao cô có thể? Anh ta sẽ lấy mọi thứ cô phải đưa ra nhưng lại giữ mình kín đáo, tách khỏi sự dò xét của trái tim cô.

Cô sẽ không thể chịu nổi điều đó, mỗi ngày trải qua việc giải đố tính cách của Rule là gì, càng trở nên điên cuồng hơn khi cô giải nó thất bại. Tại sao cô lại đồng ý ở lại? Cô đang cố đẩy mình vào sự điên rồ sao?

[1] Toa xe sắp thành vòng tròn để bảo vệ trại.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?