Gửi bài:

Chương 2.1

Khi Cathryn bước được ba bước về phía cổng vòm dẫn đến ngôi nhà, cô ngạc nhiên vì Monica không ra đón cô. Ricky cũng không ra, nhưng cô không thật sự chờ đợi Ricky. Monica, tuy nhiên, ít nhất luôn luôn xuất hiện và làm một màn diễn lớn, hiệu quả khi David còn sống và về thăm cùng với cô. Cô mở cửa lưới và bước vào nơi tối lờ mờ mát mẻ; Rule đứng cạnh cô với hành lý của cô. "Monica đâu?" cô hỏi.

Anh ta bắt đầu lên gác. "Chúa mới biết" anh ta làu bàu, và Cathryn theo sau anh ta với sự lưỡng lự gia tăng. Cô bắt kịp anh ta khi anh ta mở cửa phòng ngủ đã luôn là của cô và bước vào thả những chiếc túi xuống cạnh giường.

"Anh có ý gì với câu đó thế?" cô đòi hỏi.

Anh ta nhún vai. "Monica đi lang thang xa và rộng những ngày này. Bà ấy chưa bao giờ thích thú chút nào với nông trại cả. Em không thể trách bà ấy đi tìm kiếm những thú vui của mình" Anh ta quay lại và rời đi, Cathryn lại đi theo anh ta.

"Anh sẽ đi đâu?" cô hỏi sắc bén.

Anh ta quay lại phía cô với sự kiên nhẫn quá mức. "Anh có nhiều việc phải làm. Em có cái gì khác trong tâm trí vậy? Đôi mắt anh ta phóng về phía cửa phòng ngủ sau đó nhìn lại cô, và Cathryn hất cằm lên.

"Trong đầu tôi chỉ định tìm Monica thôi"

"Bà ấy sẽ xuất hiện trước khi trời tối. Anh thấy rằng chiếc xe trạm đã đi rồi, màà bà ấy lại ghét lái xe sau khi trời tối, vậy thì chút nữa bà ấy sẽ ở đây trừ phi bà ấy gặp tai nạn"

"Anh mới lo lắng làm sao !" Cathryn mắng.

"Tôi nên thế à? Tôi là chủ nông trại, chứ không phải người đi kèm"

"Chính xác là: anh là một đốc công của nông trại"

Trong một khắc đôi mắt anh ta bùng lên cơn giận, sau đó anh ta kìm nó lại "Em đúng, và như một người công nhân tôi phải làm việc. Em sẽ ở lại đây và hờn dỗi, hay em sẽ thay quần áo và đi với tôi? Có nhiều thay đổi kể từ lần cuối em ở đây.

Tôi nghĩ em có thể thích đấy, sếp" Anh ta kéo dài từ cuối cùng một cách khinh thường, đôi mắt anh ta chế giễu cô. Anh ta là sếp, và anh ta biết điều đó; anh ta đã dành nhiều năm cho trang trại này đến nỗi nhiều công nhận trang trại đã được thuê kể từ cái chết của Ward mà không có lòng trung thành với một người mang họ Donahue, chỉ trung thành với Rule Jackson.

Cô dao động trong chốc lát, bị giằng xé giữa sự bất đắc dĩ phải dành thời gian đi cùng với anh ta và sự quan tâm của cô đối với nông trại. Những năm qua cô đi xa như là một kẻ bị lưu đày biệt xứ và cô chịu đựng điều đó mỗi ngày, mong chờ những khoảng không rộng lớn và sự trong lành của mặt đất. Cô muốn nhìn thấy vùng đất này, tự mình làm quen lại với những thứ đã gắn bó với cô từ những ngày đầu tiên. "Tôi sẽ đi thay đồ" cô nói lặng lẽ.

"Anh sẽ chờ em ở chuồng ngựa" anh ta nói, sau đó đôi mắt anh ta lướt xuống chiều dài cơ thể cô. "Trừ phi em thích ai đó đi cùng trong khi em thay đồ?"

Câu trả lời dữ dội "không!" của cô bật ra tự động, và anh ta làm như thể anh ta không chờ đợi câu trả lời nào khác thế. Anh ta xoay đi và xuống gác. Cathryn quay lại phòng mình và đóng cửa lại, sau đó với tay ra đằng sau người để kéo khóa chiếc váy và cởi nó ra. Trong một khắc cô nghĩ về việc nhờ Rule cởi khoá, sau đó cô run lẩy bẩy và giật mạnh tâm trí ra khỏi ý nghĩ nguy hiểm đó. Cô phải nhanh lên. Sự kiên nhẫn của Rule có giới hạn thời gian.

Cô không quan tâm đến việc dỡ đồ ra. Cô luôn để lại hầu hết quần jean và áo sơ mi lại nông trại. Ở Chicago, cô mặc những chiếc quần jean thiết kế thời trang, ở nông trại cô mặc những chiếc quần jean bạc màu và cũ sờn đã mềm vì dùng nhiều. Thỉnh thoảng cô cảm thấy rằng khi cô thay đổi quần áo, cô thay đổi cả tính cách. Thôi là người vợ thanh lịch và thời trang của David, cô lại là Cathryn Donahue, ngẩng đầu đón gió thổi trên tóc. Khi cô xỏ chân vào đôi bốt và với lấy cái mũ màu nâu vàng cô đã đội nhiều năm, cô đột nhiên nhận thức cảm giác về sự phụ thuộc. Cô gạt ý nghĩ đó đi, nhưng trạng thái đề phòng thích thú vẫn còn theo cùng cô khi cô chạy xuống những bậc thang và phóng ra chuồng ngựa, ngừng lại ở nhà bếp để chào người nấu bếp, Lorna Ingram. Cô chỉ hơi thân thiết với Lorna, nhưng biết rằng người phụ nữ này đã xem Rule như người chủ của bà ta thì điều đó đã ngăn bất cứ sự gần gũi nào giữa họ.

Rule còn đang đợi cô với sự kiên nhẫn đáng nể, mặc dù con ngựa màu hạt dẻ to lớn đã thúc vào lưng anh ta và đang chuyển dịch một cách nóng nảy bên cạnh anh ta. Anh ta cũng túm dây cương một con ngựa thiến lông xám chân dài, con ngựa này Cathryn không nhớ đã thấy lần nào trước đây. Loanh quanh bên những con ngựa trong hầu hết cuộc đời mình, cô không hề sợ chúng, cô cọ tay lên mũi con vật một cách tự nhiên, để nó làm quen với mùi của cô trong khi cô nói chuyện với nó. "Chào anh bạn, mày là người lạ đối với tao. Mày ở đây bao lâu rồi?"

"hai năm", Rule trả lời, quăng cái dây cương về phía cô. "Nó là con ngựa ngoan, không có những thói tật xấu, tính khí ôn hoà. Không như Redman này" anh ta nói thêm một cách buồn rầu khi con ngựa màu hạt dẻ lại thúc vào anh ta, lần này với một lực đủ mạnh để xô anh ta về phía trước vài bước. Anh ta lên ngựa mà không hề gợi ý giúp Cathryn, một cử chỉ dĩ nhiên cô sẽ từ chối ngay. Cô còn lâu mới cần giúp lên ngựa. Cô trèo lên ngựa và thúc con ngựa xám chạy nước kiệu để bắt kịp Rule đang không hề chờ cô.

Họ phi ngựa qua các chuồng ngựa, và Cathryn ngắm nhìn một cách thích thú mấy bãi giữ ngựa và những chuồng ngựa sạch sẽ, một vài cái còn chưa có ở đó khi cô về thăm lần cuối. Tiền đầu tư vào vật nuôi, vừa thả chúng ăn cỏ không mất công trông nom chúng hay sent soft, lại thu lợi kỳ lạ. Ham vui, những con ngựa con nô đùa trên bãi cỏ xuân mơn mởn. Rule nhấc bàn tay đeo găng lên chỉ một công trình xây dựng. "Đó là chuồng ngựa non mới. Có muốn đi xem một chút không?"

Cô gật đầu và họ ngoắt đầu ngựa sang hướng đó. "Chỉ có một con ngựa cái đang mang thai lúc này" anh ta nói "Chúng tôi vẫn đang đợi nó. Mấy tuần qua thật bận rộn, nhưng bây giờ chúng tôi có thời gian nghỉ ngơi rồi"

Những ngăn chuồng trong khu nuôi ngựa non thông thoáng, rộng rãi và được quét rửa sạch sẽ; như Rule đã nói, bây giờ chỉ có một con ngựa ở đó. Trong ngăn giữa của khu chuồng ngựa một con ngựa cái mang thai đang đứng trong tư thế hoàn toàn mệt mỏi đến nỗi Cathryn mỉm cười thông cảm. Khi Rule giơ tay ra và tắc lưỡi, con ngựa cái bước về phía anh ta với bước đi nặng nề và vươn đầu qua cửa chuồng ngựa để được vuốt ve. Anh ta gia ơn cho nó, nói chuyện với nó với tiếng ngân nga đặc biệt trong giọng nói làm dịu thậm chí cả cơn kích động nhất của những con vật. Khi cô còn trẻ, Cathryn đã cố bắt chước tông giọng này và tác động của nó, nhưng không có kết quả.

"Bây giờ chúng ta là một trong những nông trại nuôi ngựa tốt nhất trong bang này" Rule nói mà không hề có dấu hiệu tự hào nào, đơn giản chỉ đưa ra một thực tế. "Những người mua đến từ các bang, thậm chí từ Hawaii".

Khi họ bắt đầu cưỡi ngựa, Rule không nói nhiều, để Cathryn tự nhìn những thay đổi. Cô cũng im lặng, nhưng cô biết rằng việc kinh doanh cô thấy đã hoạt động tốt. Các hàng rào và các bãi giữ ngựa trong tình trạng hoàn hảo; đám gia súc khoẻ mạnh và tinh thần không có dấu hiệu gì bị đối xử không tốt; những tòa nhà vững chắc và sạch sẽ, khoác lớp sơn tươi mát. Dãy nhà ngủ được bổ sung và hiện đại hóa. Với sự ngạc nhiên, cô cũng lưu ý đến vài căn nhà riêng ở phía sau ngôi nhà chính của nông trại, dù ở xa nhưng vẫn được sắp xếp ấm cúng.

Cô chỉ vào chúng "Những cái kia là nhà gì vậy?"
Anh ta làu bàu một câu trả lời khẳng định "Một vài công nhân lập gia đình. Tôi cần làm gì đó hoặc một vài công nhân tốt sẽ không thể liên lạc được khi tôi cần họ lúc ban đêm". Anh ta phóng một cái liếc kín đáo sang cô, nhưng Cathryn không có phản đối về mấy cái nhà đó, nó dường như là một hành động hợp lý đối với cô. Thậm chí nếu cô có phản đối thì cô cũng không nói ra, không muốn bắt đầu một cuộc tranh cãi với anh ta. Không nhìn anh ta, cô nhận biết về sức mạnh của cơ thể anh ta, đôi chân dài, cơ bắp rắn chắc điều khiển những con ngựa nửa tấn với sự thoải mái, cái nhìn chằm chặp mang ánh lửa tăm tối khiến người ta phải quay đi.

"Muốn cưỡi ngựa ra ngoài để xem đám gia súc không?" anh ta hỏi, và không chờ câu trả lời của cô đã tiến ra ngoài, để mặc Cathryn theo sau hoặc là không. Cô đi theo, giữ đầu con ngựa xám chỉ đến ngang vai con ngựa hạt dẻ. Đó là một cuộc cưỡi ngựa nhanh chóng tới đồng cỏ phía tây nơi những con bò mặt trắng giống Hereford[1] đang được chăn thả, và nó làm cô dự đoán một cách phiền muộn rằng cô sẽ hối tiếc về tất cả những hoạt động này trong buổi sáng. Các cơ bắp của cô chưa quen hoạt động nhiều như vậy.

Đàn gia súc nhỏ - một cách đáng kinh ngạc. Cô nói như vậy với Rule, và anh ta lè nhè, "Chúng ta không còn kinh doanh gia súc nữa. Những gì chúng ta nuôi bây giờ hầu hết chỉ để cung cấp cho chính chúng ta thôi. Bây giờ chúng ta là những người nuôi ngựa"

Choáng váng, Cathryn nhìn chăm chăm vào anh ta trong một lúc, sau đó quát lên "Anh có ý gì? Đây là 1 nông trại nuôi gia súc! Ai cho anh quyền tống khứ lũ gia súc?"

"Tôi không cần ai "cho" tôi quyền gì hết" anh ta trả lời sắc nhọn. "chúng ta mất nhiều tiền vào lũ gia súc đó, vì vậy tôi thay đổi việc kinh doanh. Nếu em ở đây, tôi sẽ nói qua điều đó với em, nhưng em không quan tâm đủ để về thăm"

"Đó không phải là sự thực!" cô phẫn nộ. "Anh biết tại sao tôi không về thăm thường xuyên. Anh biết đó là vì ..." Cô đột ngột ngừng lại, phát ốm vì xúc động nhưng vẫn dừng việc thừa nhận bất chợt sự yếu đuối của cô dành cho anh.
Anh ta chờ đợi, nhưng cô không nói thêm gì và anh ta quay đầu con Redman lại rẽ về hướng đông. Mặt trời đang lặn xuống, nhưng họ vẫn giữ bước thong dong, không nói chuyện gì. Có gì để nói đây? Cathryn không biết chính xác nơi họ đang ở cho đến khi Rule gò cương con ngựa của anh ta trên đỉnh của một ngọn đồi thoai thoải và cô nhìn xuống để thấy con sông và một bụi cây, khoảng đất rộng được che chắn, nơi cô đã bơi khỏa thân trong cái ngày tháng 7 nóng bức đó, và bờ cỏ nơi Rule đã làm tình với cô. Mặc dù biết rằng anh ta đang quan sát cô với sự quan tâm rõ rệt, cô vẫn không thể che dấu được màu đỏ lan dần trên má cô. "Quỷ tha ma bắt anh đi," cô nói với giọng run run, chỉ buông ra câu đó thôi, nhưng cô biết là anh ta có thể nắm được ý của cô.

Anh ta nhấc mũ lên và cào những ngón tay vào tóc. "Em khó chịu như thế vì điều gì? Anh sẽ không tấn công em, vì Chúa. Chúng ta sẽ dẫn ngựa xuống đó và để chúng uống nước mà thôi. Đi nào."

Bây giờ thì màu đỏ đã cháy bừng trên má cô và cô kích động vì làm sao cô lại dễ dàng để mình mắc lỗi ngớ ngẩn như thế.Cô ôm chặt lấy mình để giữ bĩnh tĩnh và theo anh ta xuống đường dốc dẫn đến con sông mà không để lộ trên mặt dấu hiệu gì về tâm trạng bối rối của cô, nhưng mỗi inch trên người cô đều nhớ lại.

Đây là nơi anh ta đã tìm thấy cô đang dầm thân hình gầy gò của mình và đã gay gắt yêu cầu cô lên bờ, đe doạ kéo cô lên nếu cô không tự nguyện. Cô đã nặng nề ra khỏi dòng sông, bị xúc phạm vì thái độ cậy quyền của anh ta, và lao thẳng vào trận chiến mà không một lần quan tâm đến kết quả có thể xảy ra khi tấn công một người đàn ông khi cô đang hoàn toàn khoả thân. Điều đã xảy ra là do lỗi của cô hơn là của Rule, bây giờ cô đã chấp nhận với sự trưởng thành hơn lúc đó - khi cô còn chưa 18 tuổi. Anh ta đã cố giữ tay cô và làm dịu cơn giận của cô, nhưng đôi tay anh ta đã trượt trên thân hình ướt sũng của cô, và anh ta thì hoàn toàn là một người đàn ông, tràn trề sinh lực đến nỗi đàn ông tính của anh ta giống như là tín hiệu đèn neon nhấp nháy với mọi người đàn bà gặp anh ta.

Khi môi anh ta tàn nhẫn bao phủ lấy môi cô, ngăn tiếng thét thịnh nộ của cô, cô đã chuyển, trong một giây tim ngừng đập, từ cơn thịnh nộ trong trắng sang cơn bột phát đen tối của khao khát. Cô không có ý tưởng gì để làm thế nào kiểm soát sự đáp ứng của chính cô hay chính xác là đáp ứng với điều mà cô đang khuấy động trong anh ta, nhưng anh ta đã chứng tỏ điểm cuối cùng theo cách rõ ràng nhất có thể.

Khi anh ta xuống ngựa để ngựa anh ta uống nước, Cathryn đã theo sau. Anh ta lưu ý thấy cử động hơi cứng của cô và nói, "Em sẽ bị đau nếu em không xoa bóp. Tôi sẽ xoa giúp em khi chúng ta quay về".
Cô cứng người khi nghĩ về việc anh ta mát xa chân cô và từ chối lời đề nghị một cách xấc xược hơn cô định thế. "Cảm ơn, nhưng tôi có thể tự lo".

Anh ta nhún vai. "Đó là sự đau đớn của em mà"

Đôi khi sự dễ dàng chấp thuận của anh ta đối với sự từ chối của cô chọc tức cô nhiều hơn, và cô nhìn chằm chằm anh ta khi họ lên ngựa và phi ngựa trở lại ngôi nhà. Bây giờ, như anh ta đã lưu ý, cô thấy sự đau nhức của mình tăng lên đều đều với mỗi đoạn đường họ đi qua. Chỉ lòng kiêu hãnh mới giữ cô khỏi việc đề nghị cho ngựa đi chậm lại nước kiệu, và quai hàm cô đã nghiến chặt lại khi cuối cùng họ cũng về đến khu chuồng ngựa.

Anh ta nhảy xuống từ yên ngựa và ở bên cô trước khi cô có thể rút chân ra khỏi những cái bàn đạp. Không nói một lời anh ta với lên và tóm vào eo cô, cẩn thận nhấc cô xuống và cô biết rằng anh ta hiểu chính xác cô thấy khó chịu như thế nào. Cô thì thầm lời cảm ơn và tránh xa khỏi anh ta.

"Vào nhà và nói với Lorna tôi sẽ sắn sàng ăn tôi trong nửa giờ nữa", anh ta ra lệnh. "Nhanh lên, hoặc là em sẽ không có thời gian để xoá đi mùi ngựa trước đâu."

Suy nghĩ đó đã nới lỏng các cơ bắp cứng đơ của cô, và nó vẫn không mất đi cho đến khi cô gần vào đến nhà, khi cô nghĩ và phát cáu vì 1 thực tế là thời gian biểu của bữa ăn cần phải thích ứng với kế hoạch làm việc của anh ta. Cô lưỡng lự, sau đó nhớ lại rằng, sau tất cả, anh ta đã làm việc suốt ngày ở ngoài kia, vì vậy, cũng là một điều công bằng khi anh ta được ăn những bữa ăn nóng xốt. Cùng với ý nghĩ đó là ý tưởng anh ta cũng luôn có thể ăn với những công nhân khác; không ai mời anh ta vào ngôi nhà chính cả. Anh ta không chờ một lời mời, cô nghĩ rồi thở dài, và nghiêm túc chuyển lời nhắn của anh ta tới Lorna, bà ta mỉm cười và gật đầu.

Cả Monica và Ricky đều không có ở đó, vì vậy cô lao vọt lên gác và tắm nhanh một cái. Bữa tối ở nông trại không trang trọng, nhưng cô vẫn mặc một cái váy đầm vải bông không tay thay cho cái quần jean, và cẩn thận trang điểm, bị chi phối bởi vài bản năng nữ giới được chôn giấu sâu thẳm mà cô còn do dự để xem xét kỹ lưỡng hơn. Khi cô đang chải mái tóc màu nâu đỏ của mình thành một cái chuông mềm mại lượn trên bờ vai, có một tiếng gõ cửa ngắn, và em kế cô nhanh chóng mở cửa.

Suy nghĩ đầu tiên của cô là cuộc hôn nhân cuối của Ricky hẳn phải nặng nề lắm. Mái tóc đen bóng láng, thân hình thanh nhã thon thả và rắn chắc, nhưng có một trạng thái căng thẳng phát sốt quanh cô ấy, và những đường nhăn bất mãn xòe như cánh quạt quanh góc mắt và đôi môi cô ấy. Ricky là một người đàn bà dễ thương và đẹp kỳ lạ, một phiên bản trẻ trung hơn của Monica, với cái miệng đỏ mọng và đôi mắt màu nâu lục nhạt đầy thiên kiến, làn da có sắc vàng. Tuy nhiên, ấn tượng về vẻ đẹp đó, đã bị phá huỷ bởi vẻ nóng nảy trên nét mặt cô ấy.

"Chào mừng về nhà", cô ấy khẽ rừ rừ, nâng bàn tay duyên dáng, trên tay là một cốc thuỷ tinh chứa 2 inch chất lỏng màu hổ phách dưới đáy. "Xin lỗi em đã không ở đây để đón chị, nhưng em đã quên ngày hôm nay là một ngày trong đại. Em chắc là Rule đã quan tâm tốt đến chị." Cô ta nuốt một ngụm to thứ đồ uống của mình và trao cho Cathryn một cái cười toe toét nhăn nhó, hiểm độc "Nhưng cuối cùng thì, Rule luôn quan tâm đến những người phụ nữ của anh ta, phải không? Tất cả bọn họ."

Đột nhiên, không thoải mái, Cathryn tự hỏi Ricky bằng cách nào đó có biết về cái ngày bên sông đó không. Đó là một điều khó để nói chuyện; Ricky là kiểu thông thường của một người nói chuyện có khuynh hướng ác ý, xuất phát từ sự bất mãn và những nỗi sợ nội tâm của cô ấy. Vì thời gian đã qua, Cathryn quyết định lờ đi ám chỉ trong giọng nói và những từ ngữ của Ricky, và chào cô ấy một cách bình thường.

"Thật là vui lại về nhà sau thời gian dài đến thế. Nhiều thứ đã thay đổi, phải không? Chị gần như không còn nhận ra nơi này nữa."

"Oh, đúng" Ricky lè nhè, để cho từ "đúng" kéo dài thành một tiếng huýt gió. "Rule là sếp mà, chị không biết sao? Anh ta có mọi thứ theo cách của anh ta, mọi người nhảy lên khi anh ta nói nhảy. Anh ta không mất địa vị một chút nào, chị thân mến. Anh ta là một thành viên trung thực – và cả không trung thực - của cái cộng đồng nhỏ bé của chúng ta, và anh ta điều hành nơi này với một quả đấm sắt. Hoặc là anh ta gần như làm thế". Cô nhăn mặt với Cathryn. "Anh ta vẫn không điều khiển nổi em. Em biết anh ta định làm gì."

Quyết định không phản ứng lại hay hỏi Ricky có ý gì, biết rằng trong tình trạng ngà say của cô ấy, bất cứ cuộc nói chuyện có nhận thức nào cũng là không thể, Cathryn nắm lấy cánh tay Ricky và nhẹ nhàng nhưng chắc chắn kéo cô xuống gác. "Lorna sẽ dọn bữa tối ngay bây giờ. Chị đang đói!" Khi họ rời phòng, Rule bắt kịp họ và cái miệng cứng rắn của anh ta mím lại khi anh ta trông thấy cái cốc trong tay Ricky. Không nói một lời anh ta với tới và tước cái cốc của cô.

Trong một giây Ricky nhìn lên anh ta với một biểu hiện căng thẳng, nỗi khiếp sợ cầu xin; sau đó rõ ràng cô đã điều khiển được bản thân và trượt một đầu ngón tay dọc xuống phía trước áo sơ mi của anh ta, chạy một đường từ khuy này sang khuy kia. "Anh mới hách dịch làm sao chứ" cô lè nhè. "Không hề tự hỏi anh có thể có sự lựa chọn đối với đàn bà hay không. Tôi chỉ đang kể với Cathryn về họ, những người đàn bà của anh, ý tôi là thế" Cô trao cho anh ta một nụ cười ngọt ngào độc địa và tiếp tục xuống gác, rõ ràng thoải mái trong việc lắc lư thân hình thon thả và duyên dáng của mình.

Rule nguyền rủa nho nhỏ dưới hơi thở của anh ta trong khi Cathryn đứng đó cố để hiểu Ricky đang ám chỉ điều gì và tại sao điều đó lại làm Rule tức giận. Có khả năng là Ricky không ám chỉ cái gì cả. Cô ta thích nói những điều khó chịu chỉ để thích thú với việc đứng xem sự xáo trộn. Nhưng chỉ lo lắng về điều đó sẽ không cho bất cứ câu trả lời nào. Cô quay sang Rule và hỏi trực tiếp anh ta. "Cô ấy ám chỉ cái gì vậy?"

Anh ta không trả lời trong một lát. Thay vào đó anh ta hít hít một cách nghi ngờ thứ chất lỏng trong cái cốc đang cầm, sau đó ngửa cổ uống một ngụm. Một cái nhăn khủng khiếp vặn xoắn mặt anh ta. "Chúa ơi" anh ta nghẹn lời, giọng anh ta căng thẳng "Làm thế nào mà tôi từng uống cái chất này nhỉ?"

Cathryn gần như cười phá lên. Từ ngày cha cô mang anh ta về nhà, Rule từ chối uống các loại rượu, thậm chí cả bia. Lúc này, sự phản ứng ngạc nhiên của anh ta có cái gì đó đáng mến, như thể anh ta đã bộc lộ một phần bị che giấu của bản thân với cô. Anh ta nhìn lên và bắt gặp nụ cười toe toét của cô và cô giật mình khi những ngón tay cứng cáp của anh ta luồn dưới tóc cô và nắm chặt phía sau cổ cô. "Em đang cười anh hả?" anh ta hỏi gặng, giọng anh ta nhẹ nhàng. "Em có biết điều đó có thể nguy hiểm không?"

Cô hiểu rõ hơn hầu hết mọi người rằng Rule có thể nguy hiểm thế nào, nhưng bây giờ cô không bị đe doạ. Một sự hồ hởi kỳ quặc làm máu cô chảy giần giật trong huyết quản và cô hất đầu ra sau để nhìn vào anh ta. "Tôi không sợ anh, anh chàng to xác" cô nói vừa châm chọc vừa mời mọc - một sự mời mọc mà cô không định thế, nhưng điều đó đến một cách tự nhiên đến nỗi cô đã thốt ra nó hầu như trước khi ý nghĩ thành hình. Một giây muộn màng sau, cô cố gắng khoả lấp sai lầm của mình một cách hấp tấp "Nói với tôi Ricky có ý gì ..."

"Ricky trời đánh" anh ta gầm gừ khi những ngón tay anh ta siết chặt cổ cô chỉ một giây trước khi miệng anh ta kề sát miệng cô. Cathryn bị ngạc nhiên bởi sự dịu dàng của nụ hôn. Đôi môi cô mềm lại và tách ra dễ dàng dưới áp lực thuyết phục và sự chuyển động của môi anh ta. Anh ta rên một tiếng thô nhám trong cổ họng và quay cô hoàn toàn vào vòng tay anh ta, ấn cô vào sát anh ta, bàn tay anh ta trượt dọc lưng cô tới hông và uốn cong cô vào vật nam tính và bắp đùi của anh ta. Những ngón tay cô ghì chặt tay áo sơ mi của anh ta trong sự hưởng ứng khoái lạc được hun nóng đang bừng lên sâu thẳm trong cô. Cô nhận biết một cách sống động sức hấp dẫn nam tính của anh ta, và những gì nữ tính trong cô mạnh mẽ đáp trả tiếng gọi nguyên thủy từ bản năng của anh ta. Chưa bao giờ như thế này với bất kỳ người đàn ông nào; cô bắt đầu nhận ra rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra, rằng đây là cái gì đó duy nhất đối với cô. David không có cơ hội chống lại ma thuật đen tối mà Rule đã luyện tập một cách dễ dàng như vậy.

Ý nghĩ về David là một đường sống để níu lấy, điều gì đó để kéo tâm trí cô khỏi vùng xoáy nhục dục anh ta đang kéo cô vào. Cô giật môi mình khỏi môi anh ta với một tiếng hổn hển nhưng không thể rời khỏi tay anh ta. Không phải vì anh ta nắm giữ cô, mà vì cô đã mất hết sức mạnh để đẩy anh ta ra. Thay vì thế cô để thân thể mình ngả vào người anh ta trong khi cô đặt đầu mình lên vai anh ta, hít vào mùi đàn ông nóng ấm đầy kích thích của anh ta.

"Thật là tuyệt." anh ta thầm thì khàn khàn, cúi đầu xuống cắn lên dái tai thanh nhã bị lộ ra do tư thế nghiêng đầu của cô. "Em không còn là một đứa trẻ nữa, Cat"

"Điều đó có nghĩa gì?" cô tự hỏi với một tia hoảng hốt. Điều đó có nghĩa là anh ta không thấy cần thiết phải tránh xa cô lâu hơn nữa? Anh ta đang cảnh báo cô rằng anh ta sẽ không cố giữ mối quan hệ của họ lý tưởng thuần khiết nữa? Và ai là người cô đang cố lừa phỉnh? Mối quan hệ của họ chưa hề thuần khiết trong nhiều năm rồi, thậm chí mặc dù họ chưa bao giờ làm tình kể từ cái ngày bên sông đó.

Từ nơi nào đó cô phục hồi đủ sức lực để lùi xa anh ta và ngẩng đầu một cách tự trọng,. "Không, tôi không còn là một đứa trẻ. Tôi đã học làm thế nào để nói không với lời tán tỉnh tôi không mong muốn rồi".

"Vậy thì lời tán tỉnh của tôi chắc là được mong muốn rồi, bởi vì em đã, chắc như địa ngục, không hề nói không" anh ta chế nhạo nhẹ nhàng, dịch chuyển thân hình mình theo một cách làm cô được thả lỏng vào đầu cầu thang. Vậy ra đó là điều một con bò cảm thấy thế nào khi được đối xử nhẹ nhàng và trong tình trạng xiêu lòng có thể bị dồn đến bất cứ nơi nào một người chăn bò muốn, cô nghĩ trong một ghi nhớ hoàn toàn kích động. Cô hít một hơi thở sâu và nhanh chóng trấn tĩnh bản thân, thật là vừa lúc, bởi vì đột nhiên Monica xuất hiện ở chân cầu thang.

"Cathryn, Rule, cái gì đang níu chân hai người vậy?"

Đó là Monica - thậm chí không cả 1 lời chào đón, mặc dầu đã gần 3 năm kể từ lần cuối bà gặp con chồng. Cathryn không phiền lòng vì sự cách biệt của Monica. Ít nhất điều đó cũng là trung thực. Cô đi xuống gác với Rule sát bên cô, bàn tay anh ta nhẩn nha một cách ngẫu nhiên trên một phần lưng cô.

[1] Hereford Bull: là giống bò có xuất xứ từ Herefordshire, Anh, lông màu nâu, lông ở mặt màu trắng, được nuôi rộng rãi ở nhiều nước bởi thích hợp với cả khí hậu ôn hoà và khí hậu thất thường, chủ yếu được nuôi để lấy thịt.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?